CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM


Hứa Mạn ở bên kia quan sát cũng cảm thấy mấy vấn đề này của Lâm Sơ Diệp hơi vô nghĩa, hỏi mấy vấn đề về nấu cơm, giáo dục con cái thì còn được, chứ sao lại tự nhiên nói sang chuyện nhận nuôi chó hoang thế này?
Bà không biết Lâm Sơ Diệp còn có sở thích này đấy.
Chẳng lẽ đây là trào lưu kiểm tra bạn trai “Lúc tôi đang uống thuốc thì thấy tin nhắn” đang thịnh hành trên mạng sao?
Bà không nhịn được, ánh mắt lo lắng nhìn về phía người xem mắt kia.
Người kia hiển nhiên không nghĩ tới vấn đề này, từ thoải mái trở nên căng thẳng, anh ta cười gượng, cố gắng tìm đường lui cho mình: “Thật là anh không nghĩ tới vấn đề này, chỉ nghĩ các em vui vẻ là quan trọng nhất nên lại xem nhẹ vấn đề an toàn này, cũng là em có suy nghĩ cẩn thận.”
Lâm Sơ Diệp bị anh ta khéo léo nhắc mới nhớ mình đã hỏi một câu hỏi khó, liền xấu hổ.
“Không sao, tôi chỉ hỏi đại thôi, anh đừng để trong lòng.”
Cô cười gượng xin lỗi, nhưng sau đó khóe miệng lại dần đông cứng lại.
Mấy vấn đề cô hỏi này, mỗi câu cô đều dùng câu trả lời của Ôn Tịch Viễn làm đáp án chính xác nhất.
Người kia cũng phát hiện ra biểu cảm của cô không đúng lắm, lo lắng hỏi cô: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp mỉm cười, lắc đầu: “Không sao.”
——–
Sân bay
Ôn Tịch Viễn vẫn đang ngồi trong xe, vẫn chưa tắt di động, con số trên màn hình đang nhắc nhở anh sắp tới giờ bay.
Tiếng thông báo của sân bay đang nhắc nhở hàng khách tranh thủ thời gian làm thủ tục.
Ôn Tịch Viễn ngồi trong xe gần một tiếng đồng hồ.
Anh chưa bao giờ lãng phí thời gian một cách vô ích, chứ đừng nói đến chuyện do dự làm chuyện gì đó.
Nhưng bây giờ anh đã lãng phí một tiếng đồng hồ, chỉ để suy nghĩ có nên đi hay không.
Bên Bắc thị không cần anh quay lại gấp.
Hệ thống quản lý mà anh dùng tám năm thiết lập sẽ không vì vắng mặt anh mà mất đi tác dụng, nếu như thật sự có việc khẩn cấp cũng có thể họp qua mạng.
Nhưng anh cũng không có lý do ở lại thành phố Ninh.

Tiến độ dự án kia anh đã xem qua, chất lượng như anh mong muốn.
Chỉ cần đạt đủ chất lượng, cấp dưới sẽ theo dõi tình hình, mọi vấn đề đều có thể tự giải quyết.
Trong đầu hồi tưởng lại cuộc điện thoại kia của Hà Minh U, giọng nói của Lâm Sơ Diệp bình tĩnh, còn mang theo ý cười: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá…..

Đi đường cẩn thận”.

Ánh mắt Ôn Tịch Viễn chuyển từ di động nhìn ra bên ngoài, im lặng một lát, tháo dây an toàn, cầm lấy di động đẩy cửa xe đi ra.
Lúc này điện thoại vang lên.
Mẹ của Hà Minh U – Ôn Thư Ninh gọi tới.
“Em đâu rồi?” Giọng nói bên kia điện thoại mang theo sự hoang mang, “Không phải là tới sảnh chờ rồi chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Chưa tới, hai người đang ở đâu?”
Ôn Thư Ninh: “Bên ngoài cửa kiểm tra an ninh.”
Ôn Tịch Viễn: “Em qua đó ngay.”
Ôn Tịch Viễn lên lầu, ký gửi hành lý, lúc này mới nhìn về phía cửa kiểm tra an ninh.
Ôn Thư Ninh và Hà Minh U đã đứng ở lối đi dành cho khoang hạng nhất chờ anh.
Ôn Tịch Viễn tiến lên: “Chị lặn lội đường xa tới đây tiễn em là có chuyện gì sao?”
Vừa dứt lời liền bị bị Ôn Thư Ninh lườm cho một cái: “Không có chuyện gì thì chị không thể tới gặp em trai mình sao? Chị cũng không giống ai kia, một năm không gặp, đến thành phố Ninh cũng được nửa tháng mà ngay cả chị ruột của mình cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.”
Ôn Tịch Viễn: “Em không rảnh.”
Ôn Thư Ninh: “Phải, em bận rộn nhất.

Mỗi ngày ngoài công việc thì em không còn biết gì nữa à?”
Ôn Tịch Viễn: “Không.”

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Có chuyện gì thì chị nói nhanh đi, em còn phải đi check-in nữa.”
Ôn Thư Ninh cũng không lãng phí thời gian nữa: “Mẹ bảo chị tới hỏi em xem có bạn gái chưa?”
Ôn Tịch Viễn: “Chưa có.”
Ôn Thư Ninh: “Tính khi nào thì tìm bạn gái?”
Ôn Tịch Viễn: “Không tìm.”
Ôn Thư Ninh: “Không tính kết hôn?”
Ôn Tịch Viễn: “Không kết hôn.”
Ôn Thư Ninh: “Nguyên nhân.”
Ôn Tịch Viễn liếc mắt nhìn Hà Minh U đang tò mò nhìn xung quanh: “Chờ chị chỉnh được thằng nhóc này rồi nói.”
Hà Minh U đột nhiên bị nhắc tới, tỏ vẻ vô tội: “Sao lại kéo cháu vào nữa?”
Ôn Tịch Viễn nhìn cậu nhóc: “Cháu làm chuyện gì còn không biết sao?”
Lại cảnh cáo cậu nhóc: “Ở trường không được bắt nạt cô giáo.”
“Cháu nào dám bắt nạt cô giáo chứ, ai cũng hung dữ với cháu hết.” Hà Minh U nói thầm: “Là do cô giáo mới….”
Chưa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo truyền tới, Hà Minh U lập tức sửa: “Là cô giáo mới quá dịu dàng, cháu cũng không nỡ bắt nạt cô ấy.”
Ôn Thư Ninh vẫn nhớ vấn đề lúc nãy: “Em vẫn chưa nói cho chị biết nguyên nhân đâu đấy, chị không nói giúp em nữa đâu.”
Ôn Tịch Viễn: “Không có nguyên nhân nào cả, chỉ là đã quen với cuộc sống hiện tại thôi.”
Ôn Thư Ninh: “Kiếm cớ sao.”
“Không phải là không ai cần cậu đấy chứ?” Hà Minh U không nhịn được xen vào: “Đi xem mắt thôi cậu, học hỏi cô giáo mới của cháu, đi xem mắt, có thể gặp rất nhiều người đẹp.”
Ôn Tịch Viễn liếc cậu nhóc.
Hà Minh U tưởng Ôn Tịch Viễn không tin mình, cậu còn nhớ rõ lần trước mình có hỏi cậu lỡ đâu cô giáo mới kết hôn với người xấu, sau này sinh con ra cũng sẽ xấu thì sao, sợ cậu của nhóc bị lừa liền nhanh chóng đảm bảo: “Thật đó, cô giáo mới nói người lần này đẹp trai lắm, là cô ấy tự nói đó, về sau sinh con cũng sẽ rất đẹp.”
Ôn Tịch Viễn trực tiếp xoay người: “Đi đây.” Cũng không quan tâm hai mẹ con Ôn Thư Ninh và Hà Minh U vẫn chưa nói xong, trực tiếp đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Trước quầy đăng ký, hành khách đã xếp hàng dài.
Ôn Tịch Viễn chầm chậm đi tới, sau đó dừng lại.
Ôn Tịch Viễn hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đã khôi phục vẻ bình tĩnh.
Anh đi tới chỗ đăng ký, không chút lưu luyến.
Vừa đưa hộ chiếu qua thì điện thoại reo.
Ôn Tịch Viễn nhận điện thoại.
“Ôn tổng, bên này xảy ra chuyện rồi.”
——
Lúc Lâm Sơ Diệp đang ăn cơm cùng đối tượng xem mắt thì nhận được điện thoại của Phùng San San.
“Nghe nói đoàn làm phim của Mạnh Cảnh Huyền bên kia xảy ra chuyện rồi, có người nói trường quay mới xây bị sập cũng có người nói lúc quay phim xảy ra vấn đề, nghe nói cũng khá nghiêm trọng, mấy người trong tổ kịch bị thương.

Cũng không biết Mạnh Cảnh Huyền có bị sao không, điện thoại của anh ta lẫn trợ lý đều không liên lạc được, em chạy qua xem giùm chị xem thử thế nào, đoàn làm phim ở ngoại thành thành phố Ninh.”
Lâm Sơ Diệp: “Được, bây giờ em lập tức qua đó.”
Cúp điện thoại, Lâm Sơ Diệp áy náy xin lỗi người kia: “Thật ngại quá, tôi có chút việc đột xuất, tôi phải qua đó một chuyến.”
Người kia cũng mơ hồ nghe được nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, thấy sắc mặt Lâm Sơ Diệp trở nên nghiêm trọng cũng lo lắng theo, đứng lên: “Xảy ra chuyện gì thế? Có cần anh đưa em đi không?”
“Không cần đâu, tôi tự lái xe qua đó được.” Lâm Sơ Diệp từ chối ý tốt của người kia, mượn xe của Hứa Mạn rời đi.
Đoàn làm phim của Mạnh Cảnh Huyền ở ngay khu phụ cận, lái xe chỉ mất hơn nửa giờ.
Mạnh Cảnh Huyền vào công ty sớm hơn Lâm Sơ Diệp một năm, cũng giống như Lâm Sơ Diệp, là nghệ sĩ do Phùng San San dẫn dắt, bởi vậy hai người cũng quen biết.
Lúc Lâm Sơ Diệp hai mươi mốt tuổi, Mạnh Cảnh Huyền đã có chút thành tích.

Hình tượng và nhân khí khá tốt, lúc ấy Phùng San San dự định để Mạnh Cảnh Huyền dẫn dắt Lâm Sơ Diệp, để hai người quay chung một bộ phim tình cảm, nhưng giữa đường bị Chu Cẩn Thần nhảy ra ngáng đường, hủy bỏ bộ phim mà Phùng San San sắp xếp cho hai người, chuyện này cứ thế mà bị bỏ qua.
Trong giới Lâm Sơ Diệp không quen ai, hơn nữa gần đây cô bận học nên liên lạc với người trong giới ngày càng ít, chỉ còn Phùng San San và Mạnh Cảnh Huyền là còn giữ liên lạc.
Lúc cô tới chỗ đoàn làm phim của Mạnh Cảnh Huyền thì bị chặn lại, yêu cầu xuất trình giấy thông hành.
Lâm Sơ Diệp không có thứ này.
“Tôi tìm Mạnh Cảnh Huyền.” Cô nói: “Có thể phiền anh gọi anh ấy ra đây được không?”

Ai ngờ bảo vệ trực tiếp từ chối: “Anh ta không có ở đây.”
Lâm Sơ Diệp: “Thế anh ấy đi đâu rồi?”
Bảo vệ: “Không biết.”
Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Chỗ này cách chỗ quay phim khá xa, cộng thêm trời đã tối, không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng hét ầm ĩ cùng với vài người sốt ruột chạy qua chạy lại, rõ ràng không phải đang quay phim.
Lâm Sơ Diệp trực tiếp hỏi: “Có phải Mạnh Cảnh Huyền xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bảo vệ: “Không có, anh ta đang quay phim.”
Lâm Sơ Diệp: “Anh vừa mới nói với tôi là anh ấy không ở đây, bây giờ lại nói anh ấy đang quay phim, mâu thuẫn rõ ràng như thế.

Bây giờ tôi không thể liên lạc với anh ấy hoặc là anh để tôi đi vào tìm người hoặc là anh giúp tôi báo một tiếng, hoặc là, tôi báo cảnh sát.”
Lâm Sơ Diệp nói xong liền rút điện thoại ra.
Bảo vệ chọn phương án thứ tư, cướp điện thoại.
Lâm Sơ Diệp nghiêng người né tránh.
Bảo vệ lại cướp lần nữa.
Lâm Sơ Diệp lại tránh một lần nữa.
Xe của Ôn Tịch Viễn vừa tới, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bảo vệ đang cướp điện thoại của Lâm Sơ Diệp.
“Làm cái gì thế?” Anh hỏi, đẩy cửa xe bước xuống.
Lâm Sơ Diệp quay đầu lại nhìn anh, có chút kinh ngạc, nhưng cố nhịn xuống, nói với anh: “Tôi nghe nói bên trong xảy ra chuyện, tôi không liên lạc được với bạn của mình, nên muốn tới đây xác nhận một chút xem anh ấy có an toàn hay không.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía bảo vệ.
Bảo vệ không biết Ôn Tịch Viễn: “Phải có giấy thông hành mới có thể vào.”
Ôn Tịch Viễn đưa giấy thông hành ra: “Bây giờ có thể vào chưa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trợ lý: Chỉ là thông báo cho ngài một tiếng thôi, không cần ngài phải đích thân xử lý đâu.
Ôn tổng: Im miệng!


Bình luận

Truyện đang đọc