CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM


Đạo diễn sắp xếp rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã xác nhận lịch quay với cô.
Là một bộ phim hành động, nữ chính chỉ là một nhân vật ngoài lề, mặc dù cảnh diễn không quá nhiều nhưng cũng rất quan trọng, lịch quay được sắp xếp trong vòng một tuần.
Địa điểm quay chụp là ở Tùng Thành.
Hai ngày sau Lâm Sơ Diệp lập tức bay qua đó, đi cùng với cô là Phùng San San.
Hợp đồng của Lâm Sơ Diệp đã được chuyển từ giải trí Tinh Nhất sang giải trí Thanh Không, theo lý mà nói thì Phùng San San không cần phải đi theo Lâm Sơ Diệp nữa, nhưng Chu Cẩn Thần vẫn luôn không có động tĩnh gì, cũng không để cho Phùng San San trở về, Phùng San San cũng ngầm hiểu, vẫn tiếp tục đi theo Lâm Sơ Diệp, nhưng chủ yếu là không muốn can thiệp vào công việc của quản lý, cho nên bây giờ cô chỉ là một trợ lý bình thường.
“Đúng rồi, hợp đồng của em bây giờ đã được chuyển qua giải trí Thanh Không, Ôn Tịch Viễn vẫn chưa sắp xếp người đại diện mới cho em, anh ấy hỏi em muốn người của Hoa Ngôn hay là tìm người bên ngoài, hay là để chị qua.” Lúc đến sân bay, Lâm Sơ Diệp nhớ tới chuyện tìm người đại diện mà Ôn Tịch Viễn nói mấy hôm trước nói với Phùng San San: “Em rất hy vọng chị có thể tiếp tục làm người đại diện của em, nhưng ở Tinh Nhất chị không chỉ có một mình em là nghệ sĩ dưới trướng, cho nên em muốn hỏi ý kiến của chị trước, chị có muốn cùng em qua giải trí Thanh Không bắt đầu lại từ đầu không?”
“Đương nhiên là chị muốn đi theo em rồi.” Phùng San San đáp ngay không chút suy nghĩ: “Nếu không bây giờ chị ở đây làm cái gì?”
Lâm Sơ Diệp cười: “Được, đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau thử xem, không có sự can thiệp của Chu Cẩn Thần, chúng ta có thể đi được bao xa.

Xem thử năm đó chị có nhìn nhầm em không.”
Nói xong, cô vươn lòng bàn tay phải về phía Phùng San San.
Phùng San San cũng thoải mái vươn tay ra bắt tay với cô: “Nhất định phải thế.”
“Nhưng mà sao lại phải qua giải trí Thanh Không thế?” Phùng San San không hiểu rõ nội tình: “Không phải là chuyển qua Hoa Ngôn sao?”
“Tới giải trí Thanh Không là kết quả em và Ôn Tịch Viễn đã bàn bạc.

Nếu ở Hoa Ngôn, quả thực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, đạo diễn, nhà sản xuất và rất nhiều cái khác sẽ nể mặt Hoa Ngôn, có tài nguyên nào đó thì sẽ cân nhắc nghệ sĩ của Hoa Ngôn trước tiên.

Nhưng giải trí Thanh Không thì lại nhìn vào năng lực và tư chất của diễn viên.

Dù sao chúng ta cũng không phải là người cực kỳ nổi tiếng hay gì hết mà chỉ muốn chứng minh mắt nhìn và năng lực thôi, chi bằng bắt đầu từ giải trí Thanh Không trước.” Lâm Sơ Diệp nói, thấy Phùng San San vẫn còn đang mơ hồ, lại bổ sung thêm: “Ôn Tịch Viễn đã mua lại giải trí Thanh Không, cho nên dù thế nào thì vẫn là của Hoa Ngôn.”

“…….” Phùng San San há hốc miệng: “Hóa ra kim chủ đứng sau lưng kia chính là Ôn Tịch Viễn à.”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Vâng, cho nên mới có chuyện sau này tăng thêm vốn đầu tư.”
Phùng San San: “Vậy xem ra cậu ta là thật lòng yêu em.”
“Cũng có thể là người ta cảm thấy em có giá trị đầu tư thì sao.” Lâm Sơ Diệp nói, cô có hơi ngượng ngùng với hai chữ “chân ái”, còn không quen nói chuyện về tình yêu.
Cô và Ôn Tịch Viễn cũng giống như sẽ không đề cập tới vấn đề này.
Phùng San San “xì” một tiếng: “Trong giới giải trí này có bao nhiêu diễn viên nữ có giá trị đầu tư hơn em, như thế chẳng phải mỗi người từng gặp cậu ta, cậu ta đều mua một công ty để push người đó sao.”
Vấn đề này Lâm Sơ Diệp không có cách nào phản bác nổi.
Cô ho nhẹ: “Cái kia, em cảm thấy có chuyện này em nên báo với chị một tiếng.”
Phùng San San: “Chuyện gì thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Em kết hôn rồi.”
“…….” Phùng San San suýt chút nữa bị sặc trà sữa: “Em nói cái gì?”
Lâm Sơ Diệp nhìn cô, sau đó lặp lại: “Em kết hôn rồi.”
Phùng San San: “Với Ôn Tịch Viễn?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Chính là ngày đoàn làm phim được nghỉ, tụi em đã đi lĩnh chứng.”
Phùng San San: “……”
Đi lĩnh chứng.
Nói nghe nhẹ nhàng thật.

Việc đi đăng ký này nặng hơn cả một hôn lễ đó.
“Em đã biết mình đã lĩnh chứng gì không hả?” Phùng San San liếc nhìn mọi người xung quanh, nếu không phải ở xung quanh đang có nhiều người, chắc là cô hét lên mất.

“Đó chính là nửa giang sơn Hoa Ngôn đó!” Phùng San San cố gắng hạ thấp giọng, trong giọng nói không kìm được kinh ngạc và hưng phấn.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn cô một cái kỳ quái.
“Chị chỉ hưng phấn quá thôi mà.”
“Em với anh ấy không nói chuyện này.” Lâm Sơ Diệp nói, liếc nhìn màn hình lớn ở đại sảnh của sân bay, xác định quầy làm thủ tục ở đâu, sau đó mới quay người đi về hướng đó.
Đoàn làm phim sắp xếp cho cô và Phùng San San ghế ngồi ở khoang hạng nhất.
Hôm nay cũng không đông người lắm, công việc đăng ký cũng không cần phải xếp hàng chờ lâu, làm thủ tục rất nhanh chóng.
Qua cửa kiểm tra an toàn, Phùng San San vẫn còn bị chấn động việc Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn đi lĩnh chứng, lúc cùng với Lâm Sơ Diệp đi vào khoang hạng nhất còn không chú ý nhìn đường, làm đổ trà sữa lên người bên cạnh, sau đó một giọng nữ tức giận vang lên: “Làm cái gì thế hả? Đi không nhìn đường à?”
Lâm Sơ Diệp đã bước vào sảnh chờ, không chú ý đến tình huống bên phía Phùng San San, lúc nghe được động tĩnh mới quay đầu lại, thấy Phùng San San vừa áy náy nói xin lỗi vừa lấy khăn giấy ra lau cho đối phương, tay vẫn chưa kịp đụng tới quần áo thì người ta đã dùng sức hất ra: “Làm cái gì đấy hả?”
Lâm Sơ Diệp áy náy bước tới: “Thật ngại quá, bạn của tôi lúc nãy đi đường không chú ý, nếu không thì để tôi đi cùng với cô tới nhà vệ sinh rửa sạch nhé.”
Nói xong thì lúc này mới nhận ra đối phương là Hứa An Nhiên, cô ta vốn là nữ chính của bộ phim này, cũng là một nữ diễn viên được Tinh Nhất lăng-xê nhiệt tình.
Hứa An Nhiên cũng nhận ra cô, tính khí thu liễm lại một chút.
“Không cần.” Cô ta nói, vẻ mặt vẫn khó chịu như trước, lạnh lùng nói: “Sau này chú ý hơn là được.”
Nói xong lập tức rời đi.
Phùng San San ảo não vỗ vỗ trán, hạ thấp giọng: “Thật là oan gia ngõ hẹp.”
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn cô một cái, không tiếp lời.
Phùng San San nói oan gia ngõ hẹp không chỉ là bởi vì vai diễn lần này.
Năm đó còn ở Tinh Nhất, vai diễn nào của Lâm Sơ Diệp cũng bị Chu Cẩn Thần đổi thành Hứa An Nhiên, những việc thế này không thể thiếu người đại diện của cô ta ở phía sau.
Hai nhà Hứa An Nhiên và Chu Cẩn Thần có quen biết, hai người còn được xem như thanh mai trúc mã, chỉ là cả hai người đều không thích đối phương.


Lúc Chu Cẩn Thần theo đuổi Lâm Sơ Diệp, Hứa An Nhiên đã chỉ cho anh ta không ít kế, một trong số đó chính là chèn ép Lâm Sơ Diệp đến cùng cực.

Đối với Chu Cẩn Thần mà nói đó chỉ là một thủ đoạn dùng để theo đuổi Lâm Sơ Diệp, còn đối với Hứa An Nhiên mà nói chính là bớt được một đối thủ cạnh tranh trong công ty, tài nguyên có thể tập trung nhiều vào cô ta hơn, đó là kết quả mà cả hai bên đều có lợi.
Sau này Phùng San San cũng đã biết nội tình, nhưng biết thì biết, một người là con của vua, còn người kia chỉ là một đứa trẻ mồ cô,i không khác nào lấy trứng chọi đá, cô cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện, cố gắng không chạm mặt Hứa An Nhiên và người đại diện của cô ta.
Nếu người đại diện của Hứa An Nhiên đến là sẽ có chuyện, Hứa An Nhiên có con át chủ bài, hơn nữa Chu Cẩn Thần rõ ràng là thiên vị Hứa An Nhiên hơn, địa vị ở công ty cao, đã giở không ít trò ngầm với Phùng San San.

Cho nên đối với Hứa An Nhiên hay là người đại diện của cô ta, từ trước đến nay Phùng San San không bao giờ muốn chạm mặt.
Mấy năm nay Lâm Sơ Diệp rất ít khi tới công ty, nên cơ hội chạm mặt đó cũng không nhều lắm.
Cho dù là tình cờ gặp gỡ ở đoàn làm phim, Hứa An Nhiên cũng ngứa mắt cô, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn, càng đừng nói là nói chuyện.
Thậm chí lần trước lúc đạo diễn chọn hai người đối diễn, cô ta còn khinh thường đối thoại với cô, thời điểm đó, chắc cô ta cũng không ngờ rằng mình sẽ bị mất vai nữ chính.
Đêm liên hoan trước khi bấm mát, lúc Chu Cẩn Thần tuyên bố Lâm Sơ Diệp là nữ chính, vẻ mặt Hứa An Nhiên cực kỳ khó coi, nhưng trước mặt người khác vẫn rất đúng mực, mặc dù không nói chúc mừng, nhưng cũng không gây khó dễ gì, ngày hôm sau không một tiếng đã rời khỏi đoàn làm phim, cũng không làm chuyện gì khiến cô khó xử.
Bởi vậy đối với Hứa An Nhiên, từ trước đến nay Lâm Sơ Diệp vẫn không có cảm xúc gì.
Nhưng trước đó lúc còn ở công ty hai người chưa từng chạm mặt, hôm nay lại gặp hai ba lần liên tiếp.
Sau khi lên máy bay, Lâm Sơ Diệp mới phát hiện cô và Hứa An Nhiên bay cùng một chuyến bay, còn là ngồi song song nhau.
Vì là đồng nghiệp cũ cùng công ty, sau khi ngồi xuống, Lâm Sơ Diệp vẫn khách khí chào hỏi cô ta.
Hứa An Nhiên vẫn là nhất tỷ của Tinh Nhất, chỉ lạnh lùng gật đầu, nhìn ánh mắt của cô ta, giống như xem cô là người hầu rửa chân, không hơn không kém.
Lâm Sơ Diệp không để ý tới thái độ của cô ta, sau khi thắt dây an toàn thì đeo bịt mắt lên, định tranh thủ ngủ bù, vốn tưởng rằng Hứa An Nhiên vẫn xem cô không tồn tại như lúc trước, không ngờ sau khi máy bay ổn định, Hứa An Nhiên lại chủ động bắt chuyện: “Lâm Sơ Diệp, cô chờ cơ hội này lâu lắm rồi phải không?”
“………” Đột nhiên bị hỏi như vậy, vẻ mặt Lâm Sơ Diệp đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía cô ta.
Bộ dạng của Hứa An Nhiên vẫn lạnh lùng khinh thường như trước: “Một vai nữ chính thì có tính là gì chứ.

Nổi tiếng dựa vào số mệnh, có một vài người đã định sẵn là không có cơ hội được nổi tiếng, cứ đấu tranh mãi cũng vô dụng.

Cô đừng trông cậy vào vai nữ chính kia có thể khiến cô trở nên nổi tiếng, làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, phải từng bước từng bước một mới vững.”
“……” Vẻ mặt Lâm Sơ Diệp càng đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng vẫn lễ phép hỏi cô ta: “Tôi có thể hỏi một chút là cô đang muốn nói cái gì không?”

Hứa An Nhiên liếc nhìn cô một cái, nở nụ cười: “Tôi cảm thấy cô rất kiêu ngạo.”
Nụ cười không lan đến mắt.
Lâm Sơ Diệp suy nghĩ một lúc, sau đó mới lờ mờ hiểu ra.
Hứa An Nhiên là nhất tỷ của Tinh Nhất, lại có quan hệ không bình thường với Chu Cẩn Thần, mọi người đều có thói quen sùng bái người trên cao, coi thường kẻ dưới thấp, cho nên thái độ của nhân viên trong công ty đối với cô ta cực kỳ nịnh hót.
Đối lập với cô chỉ khách khí gật đầu coi như chào hỏi, không trách Hứa An Nhiên cảm thấy cô quá mức cao ngạo.
“Cô là cảm thấy cô giành được vai nữ chính này của tôi nghĩa là cô rất giỏi rồi sao?” Hứa An Nhiên nói thẳng: “Hay là cô cảm thấy, cuối cùng mình cũng được nở mày nở mặt?”
Nói xong, cô ta còn cười cười: “Lâm Sơ Diệp, cô đừng có khờ quá, nhiều người được diễn vai nữ chính như thế, nhưng cô xem được mấy ai nổi tiếng chứ?”
Lâm Sơ Diệp nghĩ cô nàng Hứa An Nhiên này cũng suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng cũng không muốn vì vấn đề này mà dây dưa nhiều với cô ta, cho nên cô cố gắng khiến thái độ của mình trở nên khiêm tốn một chút.
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị, chị An Nhiên.”
Nhưng thái độ như thế vẫn chưa thể khiến Hứa An Nhiên hài lòng, đã quen được người ta tâng bốc nịnh hót, cô ta không thể nào quen được với thái độ “Không đủ khiêm tốn” của Lâm Sơ Diệp, hơn nữa lại là một đồng nghiệp cũ không có chút tiếng tăm nào.
Hứa An Nhiên nghĩ cô kiêu ngạo như thế là bởi vì Chu Cẩn Thần luôn bám riết không buông.
“Cô đừng nghĩ Chu Cẩn Thần bám riết không buông cô là anh ta yêu cô thật lòng, đây chỉ là ham muốn chinh phục của đàn ông mà thôi.”
Lâm Sơ Diệp vẫn khiêm tốn gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn chị An Nhiên.”
Hứa An Nhiên có cảm giác như đánh vào một cục bông, có đánh mạnh thế nào cũng không cảm thấy đau.
Lâm Sơ Diệp chỉ chỉ bịt mắt của mình, có chút áy náy: “Ngại quá, tôi phải ngủ một lát, tối qua quá mệt mỏi.”
Nói xong đã kéo bịt mắt xuống, nhắm mắt ngủ.
Sắc mặt của Hứa An Nhiên lập tức lạnh như băng.
Lúc xuống máy bay, có lẽ Hứa An Nhiên muốn cho cô biết thế nào là chênh lệch giữa hai người, cố ý đi ra ngoài cùng lúc với cô.
Hứa An Nhiên nhiều fans, vừa đi ra các trạm tỷ đứng chờ bên ngoài lập tức đứng lên đuổi theo cô ta chụp ảnh, muốn ký tên.
Mà Lâm Sơ Diệp bên này không có ai tới hỏi thăm, cũng không ai nhận ra Lâm Sơ Diệp.
Hứa An Nhiên cười dịu dàng với fans, sau đó nhân cơ hội quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp, ánh mắt như muốn nói: “Thấy gì chưa? Đây chính là sự chênh lệch giữa cô và tôi.”
Lâm Sơ Diệp đáp lại bằng một nụ cười khách sáo, sau đó theo lối đi đi ra ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc