CẢ THẾ GIỚI KHÔNG AI BIẾT ANH THÍCH EM


Từ Tử Dương mở ứng dụng chim cánh cụt, tìm những tấm ảnh hồi nhỏ của Ôn Tịch Viễn.
“Đây, đây này.” Từ Tử Dương đưa điện thoại cho Lâm Sơ Diệp: “Cả album đó, chỉ cần vuốt sang trái là xem được ảnh tiếp theo.”
Lâm Sơ Diệp nhận lấy điện thoại.
Trên màn hình là hình ảnh Ôn Tịch Viễn đứng ở trên sân bóng, chụp lấy quả bóng được người khác ném tới bằng một tay cùng với nụ cười tự mãn và rạng rỡ trên khuôn mặt đẹp trai của anh.

Vuốt qua bên trái, người giành được bóng, Ôn Tịch Viễn, giơ một tay vẫy vẫy về phía đám đông, gương mặt tuấn tú tràn đầy trẻ trung cùng với thần thái thanh cao không thể bị che lấp.

Hình ảnh này so với lúc cô quen biết anh, nụ cười điềm đạm của anh khi giành được chiến thắng là hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau.
“Đây là ảnh chụp bọn tôi thi đấu bóng rổ hồi lớp 10.” Từ Tử Dương ở bên cạnh giải thích: “Lúc đó Ôn Tịch Viễn là đội trưởng của chúng tôi, vừa chơi bóng giỏi vừa đẹp trai.

Có rất nhiều nữ sinh trong trường hâm mộ cậu ấy.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu tán thành: “Tôi từng xem anh ấy chơi bóng, quả thật là rất đẹp trai.”
“Nhưng mà tôi chưa thấy anh ấy cười rạng rỡ như thế này.” Lâm Sơ Diệp nói, từ lúc cô quen biết Ôn Tịch Viễn đến giờ, anh vẫn luôn điềm tĩnh cẩn trọng, ngay cả mỉm cười cũng chỉ hơi nhếch môi, chứ chưa bao giờ cười thoải mái vô tư như trong bức ảnh kia, mặc dù chỉ là ảnh chụp, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt huyết và niềm vui đơn giản của tuổi trẻ.
“Sau này tôi cũng không nhìn thấy nữa.” Từ Tử Dương nhìn điện thoại, cũng có chút hoài niệm: “Trọng trách lớn dẫn đến áp lực lớn, lại còn phải tạo uy tín trước mặt người khác, cho nên ngoài việc làm cho bản thân bình ổn trước mọi vấn đề thì không còn cách nào khác cả.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, tiếp tục vuốt sang trái, Ôn Tịch Viễn lúc này đang đứng hát trên sân khấu, một tay cầm micro, hơi nghiêng đầu, mỉm cười nhìn xuống khán đài.
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn Từ Tử Dương: “Ôn Tịch Viễn còn biết hát sao?”
Lúc trước ở trường học, cô chưa từng thấy anh tham gia bất kì hoạt động văn nghệ.
“Đương nhiên.” Nhắc tới chuyện này, Từ Tử Dương hơi đắc ý: “Cậu ấy hát cực kỳ hay, nhất là lúc hát tình ca, ánh mắt kia kết hợp với giọng trầm thấp của cậu ấy nghe cực kỳ đã tai.”
Lâm Sơ Diệp bất ngờ.
“Cô không tin sao.

Ôn tổng của chúng ta là một người toàn năng đó.


Tế bào vận động, tế bào văn nghệ, thiên phú học tập, thiên phú kinh doanh, mọi thứ đều tài giỏi.

Sau này cậu ấy vì công ty cho nên mới từ bỏ sở thích của mình.”
Như để chứng minh điều mình nói, Từ Tử Dương lướt tìm tấm ảnh Ôn Tịch Viễn cưỡi ngựa: “Đây là ảnh nghỉ đông hồi lớp 11, bọn tôi đến trại ngựa của quân đội phía tây bắc du lịch, cô xem khí thế cưỡi ngựa nhiên ngang này của Ôn Tịch Viễn có giống như là lần đầu tiên cưỡi không?”
Lâm Sơ Diệp nhìn về phía điện thoại, nắng chiều chiếu xuống, thiếu niên mặc áo khoác màu nhạt cưỡi một con ngựa màu đen cao lớn từ phía xa chạy lại, hai tay cầm dây cương mạnh mẽ có lực, quần áo bị gió thổi phồng, Ôn Tịch Viễn quay đầu lại nhìn người bị mình bỏ lại phía sau, trên khuôn mặt tuấn tú vẫn là khí phách tuổi trẻ, nụ cười tươi tắn trong ánh nắng, ánh mắt giống như có vì sao chiếu xuống, cực kỳ thuần khiết.
Lâm Sơ Diệp đột nhiên nghĩ đến câu ‘Tiên y giận mã thiếu niên khi’*
*Tiên y giận mã thiếu niên khi xuất phát từ bài thơ ‘Thước kiều tiên’ của Nhạc Phi đề cập đến tinh thần và sức trẻ của thiếu niên, muốn khuyên con người nên sống hết mình với tuổi trẻ.
Nhưng tiếc rằng anh lại phải trưởng thành trước khi kết thúc độ tuổi thiếu niên của mình.
“Đây chắc là lần cuối cùng cậu ấy cười một cách thoải mái như thế này, sau khi cậu ấy trở về thì gia đình xảy ra chuyện.” Từ Tử Dương nhìn Ôn Tịch Viễn trong bức ảnh, có chút hoài niệm.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh ta: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Công ty bị tố cáo rửa tiền, ba mẹ cậu ấy đã bị cảnh sát bắt giữ, chị gái thì đang học lớp 12, em trai lại đang học lớp 9, hai người đó đều đang ở thời điểm quan trọng nhất.

Chị gái và em trai của cậu ấy không hiểu gì về kinh doanh, ngược lại Ôn Tịch Viễn từ nhỏ đã được tiếp xúc với nghiệp vụ của công ty, cơ hội thực tập cũng nhiều, cho nên cuối cùng cậu ấy chọn bỏ học, đứng ra điều hành công ty.

Lúc đó ban giám đốc bị chú của cậu ấy xúi giục, thông đồng với nhau nói Hoa Ngôn đã dính sâu vào một vụ rửa tiền, vì sự phát triển của công ty trong tương lai, phải đổi chiến lược phát triển, muốn điều chỉnh hoạt động kinh doanh ở trụ sở chính.

Điện ảnh, phim truyền hình, nghệ sĩ, quảng cáo phải được phân ra, thành lập một công ty khác để tránh cho sóng gió này ảnh hưởng tới, Tinh Nhất lúc ấy được thành lập cũng vì lý do đó.” Từ Tử Dương nói tiếp: “Nói đến đây thì vẫn là bố của Ôn Tịch Viễn có vấn đề, mặc dù ông ấy là doanh nhân nhưng lại có tấm lòng bồ tát, người khác nói cái gì thì nghe cái đó, thiếu chút nữa là đẩy mình vào chỗ chết.”
Từ Tử Dương nói xong, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô đã từng gặp bố của Ôn Tịch Viễn chưa? Trông bề ngoài thì có vẻ khôn khéo, nhưng bên trong lại là người mà người khác dễ lừa gạt nhất, còn bảo thủ tự phụ, không chịu nghe khuyên bảo.

Vốn dĩ năm đó mẹ cậu ấy ở công ty canh chừng nên không xảy ra chuyện gì, nhưng lúc đó chị của cậu ấy thi trượt đại học, mẹ của cậu ấy nghĩ rằng do mình quá lo làm ăn nên xem nhẹ việc học của chị em cậu ấy, cho nên bà ấy về nhà, kết quả không đến một năm đã bị người khác tính kế, đến ngay cả quyền khống chế tuyệt đối cổ phần của công ty cũng mất.”
Từ Tử Dương nói đến đây thì vẫn còn tức giận, nếu không phải vì bố của của Ôn Tịch Viễn, nhà của cậu ấy cũng không bị rơi vào hoàn cảnh như thế.
Lâm Sơ Diệp nhớ tới người mình gặp lúc nãy, quả thật là một người có dáng vẻ rất khôn khéo.

“Lúc Hoa Ngôn vướng vào bê bối rửa tiền, ông ấy đã được chú của Ôn Tịch Viễn xúi giục tách công ty ra để giảm thiểu rủi ro.

Sau khi tách ra, bề ngoài thì các công ty đều tự do kinh doanh độc lập, có tài vụ và ban giám đốc riêng, nhưng thực tế các công ty đó được thành lập để nắm giữ cổ phần để chi phối trụ sở chính, từ đó ngoại trừ có thể tránh được bê bối rửa tiền mà Hoa Ngôn vướng phải, vừa có thể nắm giữ được quyền khống chế cổ phần của Hoa Ngôn trong tay.

Cái bẫy rõ ràng như thế mà ông ấy còn ký giấy phê duyệt, vừa làm mất quyền khống chế cổ phần tuyệt đối, vừa tự tay đẩy mình và vợ con vướng vào lao lý, trên lưng gánh một khoản nợ lớn.

Một gia đình từng rất giàu có, tiêu như thế nào cũng không hết, vậy mà bây giờ lại rơi vào tình thế như vậy có thể tưởng tượng được cục diện mà Ôn Tịch Viễn phải đối mặt phức tạp như thế nào.” Từ Tử Dương nói xong, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Vốn dĩ mất công ty cũng chẳng là gì, cậu ấy vẫn có thể sống một cuộc sống thanh tĩnh, nhưng đây không chỉ đơn giản là chuyện công ty mà còn liên quan đến gia đình của cậu ấy nên không thể nào bỏ mặc được.”
“Dù sao lúc đó cậu ấy cực kỳ khó khăn, đi được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, cũng không có ai có thể giúp được cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể dựa vào chính mình mới có thể đi được đến ngày hôm nay.” Từ Tử Dương cũng không nói lúc đó anh thu dọn cục diện hỗn loạn đó như thế nào, chỉ nhìn Lâm Sơ Diệp: “Thật ra tôi không hiểu lắm quan hệ giữa cô và cậu ấy là như thế nào.

Nhưng lúc tôi cầm hạng mục này tới tìm cậu ấy để thêm tiền đầu tư……”
Lâm Sơ Diệp có hơi bất ngờ: “Là anh đi tìm anh ấy sao?”
Từ Tử Dương gật đầu: “Đúng thế, lúc đó tôi và đạo diễn đều nhất trí chọn cô là nữ chính, nhưng Chu Cẩn Thần không đồng ý, chúng tôi cũng không thể làm gì được.

Lúc đó tôi không nỡ bỏ qua cô cho nên đã đi tìm Ôn Tịch Viễn, ra sức tiến cử cô để cậu ấy bỏ vốn đầu tư, kết quả nói tương lai của hạng mục này cả nửa ngày, cậu ấy cũng không có chút hứng thú nào.”
Anh ta nhớ tới ngày hôm đó, không nhịn được cười cười: “Kết quả tôi vừa mới mở ảnh chụp của cô và Lâu Viễn Hàng ra, cậu ấy phát hiện ra nữ chính tôi đề cử là cô, không nói hai lời liền lập tức thu mua giải trí Thanh Không, tăng tiền đầu tư thêm năm ngàn vạn, sau đó còn gửi video thử vai của cô cho phía nền tảng để nền tảng gây áp lực cho Chu Cẩn Thần, cô mới có được vai nữ chính này.”
Lâm Sơ Diệp không biết trong chuyện này còn có nhiều khúc mắc như vậy, hơi ngẩn người, nhìn về phía Từ Tử Dương.
Từ Tử Dương cười cười: “Đừng nhìn tôi, nhìn Ôn tổng ấy.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
“Đừng khách sáo.” Từ Tử Dương liếc nhìn các diễn viên đã chuẩn bị xong, sắp sửa quay cảnh mới, sau đó lại nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Ôn Tịch Viễn sẽ luôn dùng hết sức của mình để có thể bảo vệ những người mà cậu ấy muốn bảo vệ.

Nhiều năm qua, vẫn là cậu ấy bảo vệ gia đình và bạn bè của cậu ấy.


Nhưng thật ra….

cậu ấy cũng rất cô đơn.”
Vừa nói anh ta vừa liếc nhìn điện thoại, màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, trên màn hình vẫn là thiếu niên đang cưỡi ngựa, thần thái ngút ngàn, hăng hái, trong mắt còn chứa ánh sáng lấp lánh.
Tầm mắt Lâm Sơ Diệp cũng nhìn về phía thiếu niên trong màn hình điện thoại, thật lâu không dời mắt.
Phó đạo diễn bên kia đã hô mọi người chuẩn bị diễn.
Từ Tử Dương cười cười, đẩy vai Lâm Sơ Diệp: “Cô làm việc trước đi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Sau đó lại hỏi anh ta: “Anh có thể gửi bức ảnh đó qua cho tôi không?”
Từ Tử Dương gật đầu: “Được, chút nữa tôi gửi qua cho cô.”
Lâm Sơ Diệp quay người đi quay phim.
Cảnh diễn hôm nay của cô không nhiều lắm, diễn xong hai cảnh là có thể nghỉ.
Hôm nay Lâu Viễn Hàng không nhập vai cho lắm, bị NG vài lần.
Anh ta hơi ngượng ngùng, sau khi diễn xong thì đi tìm Lâm Sơ Diệp giải thích.
“Không sao.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười trả lời anh ta: “Mọi người đều có lúc sẽ có trạng thái không tốt.

Tôi cũng thường xuyên bị như thế.”
“Cảm ơn Lâm lão sư.” Lâu Viễn Hàng được an ủi thì lại càng ngượng ngùng, cầm kịch bản tới gần cô hơn: “Lâm lão sư, tôi có thể đối diễn với cô một chút cho cảnh ngày mai không? Tìm cảm giác trước, tôi sợ ngày mai sẽ lại làm lãng phí thời gian của cô.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Có thể.”
Hai người tìm một chỗ đất trống không ảnh hưởng đến hiện trường thu âm, bắt đầu đối diễn.
Không biết có phải là do không có đạo diễn nhìn chằm chằm hay không, lần này trạng thái của Lâu Viễn Hàng thả lỏng hơn rất nhiều, diễn thử mấy cảnh đều rất thuận lợi.
Lâm Sơ Diệp hơi vui mừng: “Trạng thái này của cậu rất tốt đó.”
Lâu Viễn Hàng được khen có hơi ngượng: “Chủ yếu là do trạng thái của Lâm lão sư tốt, có thể dẫn dắt người khác nhập vai.”
Nói xong lại nhìn về phía cô: “Lâm lão sư, tôi có thể mời cô ăn một bữa cơm không? Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn làm phiền cô, vẫn không biết nên cảm ơn cô thế nào.”
Ôn Tịch Viễn vừa tới phim trường thì thấy khóe miệng của Lâu Viễn Hàng mỉm cười, lại ngượng ngùng hẹn Lâm Sơ Diệp ăn cơm, tuy rằng ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất chờ mong.

Anh nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp lịch sự từ chối.
Biểu hiện của cậu ta liền trở nên hơi thất vọng và buồn rầu.
Anh ta vừa tỏ ra thất vọng, Lâm Sơ Diệp liền nảy sinh một chút cảm giác áy náy.
Ôn Tịch Viễn lập tức nhớ tới sự thỏa hiệp của Lâm Sơ Diệp mỗi khi anh tỏ ra vẻ thất vọng, cuộn tay lại đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng.
Lâm Sơ Diệp nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang đi về phía cô thì vui vẻ, đứng dậy đi tới phía anh.
“Sao anh lại qua đây?”
“Buổi chiều không có việc.” Ôn Tịch Viễn nói, nhìn về phía cô: “Hôm nay quay xong rồi sao?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, quay xong rồi.”
Nói xong cúi đầu nhìn trang phục diễn vẫn đang ở trên người mình: “Em đi thay quần áo trước đã.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, anh qua đó với em.”
Lại hỏi cô: “Chút nữa em có dự định gì không?”
Lâm Sơ Diệp: “Không có.

Anh thì sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh cũng không có.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, đi đến phòng hóa trang, nhìn sắc chiều bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sớm, sau đó lại nghĩ tới hình ảnh Ôn Tịch Viễn cưỡi ngựa dưới ánh chiều tà, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái.
Hôm nay ngoài trời có hơi lạnh, anh mặc một chiếc áo măng tô màu đen, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh mà cô quen thuộc.
Ôn Tịch Viễn thấy cô đang nhìn anh, hỏi cô: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, lại không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn về phía anh: “Ôn Tịch Viễn, anh muốn đi cưỡi ngựa không?”
Ôn Tịch Viễn nhướng mày nhìn cô: “Sao đột nhiên lại muốn đi cưỡi ngựa thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Em muốn nhìn thấy hình ảnh Ôn Tịch Viễn khi còn là một thiếu niên.”
Ôn Tịch Viễn: “Em nhìn thấy gì rồi?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh có muốn đi không?”
Ôn Tịch Viễn: “Được.”


Bình luận

Truyện đang đọc