CÁM DỖ NGOẠI TÌNH



Phong cách trang trí của nhà hàng rất đẹp.

Lúc này chính là giờ cơm, đã có không ít khách đang ngồi ăn trong nhà hàng.
Hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên tìm một góc cạnh cửa sổ và yên tĩnh ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lập tức cầm thực đơn đến.
Thời Ngọc Thao cực kỳ ga lăng đưa thực đơn cho Đường Du Nhiên trước: “Nhìn xem thử em thích ăn gì.”
Đường Du Nhiên không khách sáo với Thời Ngọc Thao, lật thực đơn, gọi một phần mỳ ý hải sản, lại gọi một phần bò bít tết fiorentina, và một phần đồ ngọt tráng miệng.
Thời Ngọc Thao cũng không hề kén chọn, gọi thêm một phần giống như Đường Du Nhiên.
Không bao lâu sau, những món ăn tản ra hương thơm ngào ngạt đã được bưng lên.
Đường Du Nhiên bị giày vò cả ngày, bữa trưa cũng chưa ăn xong, lúc này thật sự có hơi đói.
Hương vị của nhà hàng Ý này lại vô cùng chính tông.

Mỳ ý hải sản đã hấp thụ hết sự tinh túy của nước sốt, hương vị thơm ngon đậm đà, gợi lên tất cả sự thèm ăn của Đường Du Nhiên.

Thậm chí còn không nói chuyện với Thời Ngọc Thao, mà vùi đầu vào ăn.
Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên tập trung ăn như vậy, khóe môi không nhịn được mà cong lên thành một nụ cười nuông chiều.

Có Đường Du Nhiên ở bên, sự thèm ăn của Thời Ngọc Thao cũng tốt hơn nhiều.
Mãi đến khi Đường Du Nhiên ăn đến vừa lòng thỏa ý, lúc này mới nhớ ra mình còn có chuyện muốn nói với Thời Ngọc Thao.
“Thời Ngọc Thao, có chuyện này tôi muốn nói với anh…”
Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói, cong môi cười: “Trùng hợp thế, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”
Nghe Thời Ngọc Thao nói, Đường Du Nhiên sửng ra một lát, vô thức nói: “Vậy anh nói trước đi.”
Thời Ngọc Thao trực tiếp mở miệng: “Tôi đã từng đồng ý với em, sẽ giúp em giành lại công ty của cha em từ trong tay Khâu Thiếu Trạch.

Khâu Thiếu Trạch có lòng tham không đáy, lại chỉ vì cái lợi trước mắt, hiện tại bởi vì tham gia quá nhiều hạng mục, nội bộ công ty anh ta đã rối thành một cục.

Lúc trước anh ta đã từng đối mặt với khủng hoảng tài chính một lần.”
“Hiện tại là một cơ hội tốt, chỉ cần tôi lập tức rút vốn ra khỏi hạng mục đã hợp tác với anh ta, công ty của Khâu Thiếu Trạch sẽ phải tuyên bố phá sản vì không thể xoay vốn.”
Đường Du Nhiên nghe thấy câu cuối, nhịn không được nhíu mày: “Thời Ngọc Thao, công ty không thể phá sản.

Anh đã từng đồng ý với tôi, anh sẽ trả lại một công ty hoàn hảo không sứt mẻ cho tôi!”
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên sốt ruột, cũng không tiếp tục lấp lửng với Đường Du Nhiên nữa: “Em yên tâm, chuyện đã đồng ý với em, tôi đều nhớ kỹ.

Tôi chỉ tạm thời làm cho công ty Khâu Thiếu Trạch phá sản mà thôi, đến lúc đó, tôi sẽ dùng phương thức thu mua để mua lại cổ phần công ty cho em.

Sau đó lấy tiền đầu tư vào hạng mục hợp tác với Khâu Thiếu Trạch lúc trước, dồn vào công ty lần nữa, làm cho công ty sống lại.”
Đường Du Nhiên lắng nghe kế hoạch không chút sơ hở của Thời Ngọc Thao, lúc này mới thở phào trong lòng, gật đầu với Thời Ngọc Thao: “Ừm, vậy thì cứ làm theo kế hoạch của anh là được.”
“Không phải em cũng có chuyện muốn nói với tôi sao?” Thời Ngọc Thao nhướng mày, hỏi Đường Du Nhiên.
“Chuyện tôi muốn nói với anh chính là về cái kế hoạch anh mới nói.”
“Không phải lúc trước anh đã nói phải qua thời gian nửa năm nữa sao? Tôi là muốn hỏi anh có thể đẩy nhanh kế hoạch, mau chóng giành lại công ty giúp tôi không.”

Đường Du Nhiên cũng có điều lo ngại của mình.

Trước khi công ty vẫn chưa giành lại được, Đường Du Nhiên không dám rút dây động rừng, đề nghị ly hôn với Khâu Thiếu Trạch.
Hiện tại chuyện của Bạch Tiên Nhi đã giải quyết, Đường Du Nhiên đã không còn kiên nhẫn để tiếp tục diễn kịch với Khâu Thiếu Trạch nữa!
Cô hận không thể giành lại công ty ngay bây giờ!
“Tôi đã sắp xếp rồi, ngày mai sẽ ra tay.”
Thật ra không chỉ có mình Đường Du Nhiên sốt ruột, bản thân Thời Ngọc Thao cũng rất lo lắng.
Hiện tại anh không hề muốn thấy Đường Du Nhiên tiếp tục ở cùng với Khâu Thiếu Trạch thêm nữa.
Cho nên khoảng thời gian trước anh còn cố ý tìm lý do để khiến cho Khâu Thiếu Trạch đi công tác.
Cho dù là Đường Du Nhiên không nói với anh, Thời Ngọc Thao cũng dự định ngày mai ra tay.
Giúp Đường Du Nhiên giành lại công ty sớm một chút, Đường Du Nhiên cũng có thể ly hôn với tên tra nam Khâu Thiếu Trạch kia sớm hơn!
Đường Du Nhiên nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói thì trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
Sau khi ăn cơm xong, Thời Ngọc Thao muốn tự lái xe đưa Đường Du Nhiên về.

Đường Du Nhiên vốn không muốn để Thời Ngọc Thao đưa.

Dù sao thì Khâu Thiếu Trạch cũng đang ở nhà, nếu như bị nhìn thấy sẽ khiến cho Khâu Thiếu Trạch nghi ngờ.
Chẳng qua nghĩ lại thì dù sao ngày mai tất cả đều sẽ kết thúc.
Cũng không cần sợ Khâu Thiếu Trạch nghi ngờ cái gì.
Làm biếng bắt xe cho phiền phức, cô dứt khoát theo lời để Thời Ngọc Thao đưa về.
Khâu Thiếu Trạch đang ở trong nhà đợi Đường Du Nhiên về cùng nhau ăn tối.
Nghe thấy tiếng xe dừng ngoài biệt thự, anh ta vội vàng đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.

Chỉ thấy Đường Du Nhiên vừa bước xuống từ một chiếc xe sang hơn nghìn vạn.
Khâu Thiếu Trạch nhìn chiếc Maybach quen mắt đó, trong phút chốc nhớ ra chiếc xe sang này hình như là xe riêng của Thời Ngọc Thao.
Nhưng vì sao Đường Du Nhiên lại bước xuống từ xe Thời Ngọc Thao chứ?

Nghĩ thế, Khâu Thiếu Trạch bắt đầu có chút khó chịu.

Đột nhiên lời Bạch Tiên Nhi đã nói với anh ta lúc trước lại lóe lên trong đầu: “Khâu Thiếu Trạch! Hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đang yêu đương lén lút sau lưng anh! Vừa nãy em mới tận mắt chứng kiến Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao ôm hôn nhau!”
Cả người Khâu Thiếu Trạch ***** ****, cảm giác khó chịu trong lòng lại tăng thêm vài phần.
“Khâu Thiếu Trạch, anh đang sửng cái gì vậy?”
Giọng nói của Đường Du Nhiên kéo suy nghĩ của Khâu Thiếu Trạch về.
Khâu Thiếu Trạch hoàn hồn lại, cau mày nhìn Đường Du Nhiên một cái, ngay sau đó lại nhìn qua chỗ chiếc Maybach kia vừa dừng, nhưng chỉ thấy chiếc Maybach đó đã không nhanh không chậm rời đi.
Sắc mặt Khâu Thiếu Trạch có chút không tự nhiên nhìn Đường Du Nhiên, gượng gạo nói: “Du Nhiên, chiếc xe vừa rồi hình như là của cậu Thời, không phải là tài xế đi cùng với em sao? Sao em không ngồi xe nhà mình về?”
Đường Du Nhiên nhìn sắc mặt khó coi của Khâu Thiếu Trạch, lập tức đoán ra Khâu Thiếu Trạch đã có nghi ngờ trong lòng.
“Nửa đường thì em muốn đến trung tâm thương mại mua chút đồ, nên xuống xe để cho tài xế về trước.

Kết quả là gặp được chị Đỗ và cậu Thời, vì vậy hai người họ bèn thuận đường đưa em về.”
Đường Du Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.
Khâu Thiếu Trạch cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đường Du Nhiên, không nhìn ra chút xíu vẻ chột dạ hay cố gắng giữ bình tĩnh gì, không giống như đang nói dối.
Khâu Thiếu Trạch yên tâm hơn chút, vứt bỏ ý nghĩ hoang đường vừa mới hiện lên trong đầu kia đi.
Sao anh ta có thể tin lời Bạch Tiên Nhi nói, những lời nói đó nhất định là cố ý nói ra để bôi nhọ Đường Du Nhiên.
Nghĩ rồi, sắc mặt Khâu Thiếu Trạch khôi phục lại bình thường, nở nụ cười với Đường Du Nhiên, nói với Đường Du Nhiên bằng giọng nói dịu dàng lại thâm tình: “Du Nhiên, mẹ Phúc đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, chúng ta mau vào ăn thôi.”
Tối nay Khâu Thiếu Trạch thế mà lại cố ý chờ Đường Du Nhiên về ăn cơm cùng.
Khâu Thiếu Trạch còn dặn dò mẹ Phúc làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, toàn bộ đều là làm theo sở thích của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên cười lạnh trong lòng, nhìn Khâu Thiếu Trạch cẩn thận lấy lòng trước mặt mình.
Quả nhiên, vừa mới vào phòng khách cùng Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên lập tức ngửi thấy hương thơm của một bàn đồ ăn trong phòng ăn..


Bình luận

Truyện đang đọc