CÁM DỖ NGOẠI TÌNH



Khâu Thiếu Trạch nhéo nhéo ấn đường, giọng nói dịu đi một chút nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Bạch Tiên Nhi, anh không ghét em cũng không chê em bẩn.”
“Thật xin lỗi, vừa rồi là anh nói bậy.”
Bạch Tiên Nhi nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói như vậy, lúc này mới ngưng giãy giụa, trong lòng hiểu rõ lời xin lỗi vừa rồi của Khâu Thiếu Trạch nói ra cũng không dễ dàng gì.
Bạch Tiên Nhi nước mặt đầy mặt ôm chặt Khâu Thiếu Trạch nói: “Khâu Thiếu Trạch bây giờ em chỉ có mình anh thôi, anh không thể bỏ rơi em đâu! Em yêu anh, em thật sự rất yêu anh.”
Nói xong Bạch Tiên Nhi hôn lên mặt lên môi Khâu Thiếu Trạch.
Trong lòng Khâu Thiếu Trạch rất buồn bực, du͙ƈ vọиɠ, lửa nóng trong cơ thể anh ta nhanh chóng bị Bạch Tiên Nhi khiêu khích, Khâu Thiếu Trạch dứt khoát cũng không thèm chịu đựng nữa.

Anh ta trở tay ôm cổ Bạch Tiên Nhi, đè cô ta trên giường lớn, còn bản thân thì duỗi tay kéo tủ đầu giường lấy bαo ƈαo sυ ra đang chuẩn bị đeo vào.


Lúc này Bạch Tiên Nhi ở bên cạnh lại ghé sát vào, ôm cổ Khâu Thiếu Trạch nũng nịu nói: “Thiếu Trạch… đừng đeo nữa, mà đeo vào cũng không thoải mái chút nào, hôm nay là kỳ an toàn không sao đâu.”
Thật ra Bạch Tiên Nhi đang nói dối, hôm nay căn bản không phải là kỳ an toàn gì đó!
Bởi vì cô ta muốn mang thai đứa con của Khâu Thiếu Trạch!
Trước kia không phải là Khâu Thiếu Trạch nói muốn sinh con với Đường Du Nhiên sao, Bạch Tiên Nhi sẽ không để Khâu Thiếu Trạch chạm vào Đường Du Nhiên đâu!
Con của Khâu Thiếu Trạch chỉ có thể được sinh ra bởi cô ta Bạch Tiên Nhi!
Khâu Thiếu Trạch muốn sinh con, vậy cô ta sẽ giúp anh ta sinh con!
Có con rồi, Bạch Tiên Nhi cũng có thể nắm giữ trái tim Khâu Thiếu Trạch vững chắc hơn! Dù sao Khâu Thiếu Trạch cũng không thể không nhận con mình được!
Chỉ cần có con, cả đời này Khâu Thiếu Trạch đừng nghĩ đến chuyện chia tay cô ta Bạch Tiên Nhi!
Bạch Tiên Nhi nói xong muốn cướp lấy bαo ƈαo sυ trong tay Khâu Thiếu Trạch nhưng anh ta thấy vậy thì né bàn tay của cô ta ra, sắc mặt lạnh lùng hơn một chút, nhanh chóng đeo bao vào.
Kéo Bạch Tiên Nhi đè dưới thân mình không cho Bạch Tiên Nhi cơ hội nói chuyện đã bắt đầu rồi!
Bạch Tiên Nhi cảm nhận được vách ngăn mỏng manh giữa hai người, vẻ mặt hơi cứng ngắc, trong lòng hung hăng cắn chặt răng.

Cô ta không thể ngờ vừa rồi cô ta đã nói như vậy rồi nhưng Khâu Thiếu Trạch vẫn dùng biện pháp an toàn!
Cũng quá cẩn thận rồi!
Nghĩ vậy ánh mắt Bạch Tiên Nhi tối sầm lại một chút, nhưng mà cũng không có vấn đề gì cả.

Ngày tháng còn dài chỉ cần Khâu Thiếu Trạch còn chạm vào cô ta vây thì cô ta vẫn có cơ hội thành công mang thai đứa bé của Khâu Thiếu Trạch!
Bạch Tiên Nhi bị hành động thô lỗ của Khâu Thiếu Trạch làm đau đớn hét thành tiếng, nhíu chặt mày, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.


Cô ta thân mật vòng tay qua cổ Khâu Thiếu Trạch, mỉm cười nhìn anh ta nói: “Thiếu Trạch… anh nhẹ một chút… hơi đau… a… a… Thiếu Trạch, em thích anh đối xử với em như vậy…”
Đêm nay Khâu Thiếu Trạch đối với Bạch Tiên Nhi không chút khách khí, giống như Bạch Tiên Nhi đơn giản chỉ là công cụ phát tiết vậy, phỏng chừng một chút cũng không yêu thương gì Bạch Tiên Nhi.
Sau khi kết thúc Khâu Thiếu Trạch nằm trên giường, buồn bực châm một điếu thuốc.
Bạch Tiên Nhi nằm bên cạnh sắc mặt ửng đỏ, si mê nhìn Khâu Thiếu Trạch, lúc này cả người mới tỉnh táo lại.

Trong đầu Bạch Tiên Nhi hiện ra số điện thoại được liên lạc thường xuyên nhất không được lưu tên mà cô ta nhìn thấy trong điện thoại của Đường Du Nhiên.
Trải qua một lần dẫn Khâu Thiếu Trạch đi bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ thất bại còn bị anh ta ghét bỏ, Bạch Tiên Nhi đã thận trọng hơn rất nhiều.

Cô ta biết không có chứng cứ xác thực thì không thể nói cho Khâu Thiếu Trạch biết được, tránh làm ầm ĩ ngược lại bị Đường Du Nhiên đảo ngược tình thế!
Nghĩ như vậy Bạch Tiên Nhi nhìn Khâu Thiếu Trạch, bình tĩnh thăm dò hỏi: “Đúng rồi Thiếu Trạch, bình thường anh liên lạc với cậu Thời là liên lạc bằng số điện thoại riêng của cậu Thời hay sao?”
Khâu Thiếu Trạch nghe Bạch Tiên Nhi đột nhiên hỏi câu hỏi khó hiểu này, động tác hút thuốc ngừng một chút, nghi hoặc nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Đúng vậy, sao thế? Có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì đâu, em chỉ nghe một người bạn nói biết số điện thoại riêng của cậu Thời?”
Nói xong Bạch Tiên Nhi nhớ lại dãy số không được lưu tên trong đầu rồi đọc ra, lập tức nhìn Khâu Thiếu Trạch nói: “Thiếu Trạch, đây chính là số điện thoại riêng của cậu Thời sao?”
Khâu Thiếu Trạch đột nhiên cau mày nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Dãy số em vừa đọc chính xác là số điện thoại của cậu Thời!”
“Số điện thoại riêng của cậu Thời rất ít người biết! Người bạn kia của em biết sao?”
Mặc dù trong lòng Bạch Tiên Nhi đã có chuẩn bị rồi nhưng chính tai nghe thấy Khâu Thiếu Trạch thừa nhận dãy số kia chính là số điện thoại riêng của Thời Ngọc Thao thì vẫn ngẩn người! Cô ta thậm chí còn không chú ý đến câu nói sau của Khâu Thiếu Trạch.
Cô ta vui mừng khôn xiết! Bạch Tiên Nhi kích động đến toàn thân run rẩy!
Quả nhiên! Quả nhiên thật sự là như vậy! Cô ta biết cô ta đoán không sai mà!
Đường Du Nhiên thường xuyên liên lạc với Thời Ngọc Thao như vậy, hơn nữa đến số điện thoại Đường Du Nhiên cũng không dám lưu tên rõ ràng là do có mối quan hệ không bình thường với Thời Ngọc Thao!

Thật là không thể ngờ tới mà! Con khốn Đường Du Nhiên bề ngoài thì trông có vẻ lạnh lùng thuần khiết như vậy, nhưng thực ra sau lưng lại là đồ lẳng lơ, phóng túng, đê tiện!
Thiếu Trạch không chạm vào cô ta, không chịu được cô đơn tịch mịch trong hôn nhân nên vượt quá giới hạn, còn lén lút yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với bạn tốt nhất của Khâu Thiếu Trạch nữa chứ!
Bạch Tiên Nhi vui mừng đến phát điên! Lần này Đường Du Nhiên bị cô ta bắt được nhược điểm lớn như vậy, Đường Du Nhiên chết chắc rồi!
Nghĩ như vậy Bạch Tiên Nhi vui mừng phấn khích bật cười thành tiếng.
Khâu Thiếu Trạch bên cạnh thấy Bạch Tiên Nhi đột nhiên cười lên, hơn nữa cả người còn kích động hưng phấn đến phát run, Khâu Thiếu Trạch nhìn thấy vậy thì nhíu mày: “Bạch Tiên Nhi! Em làm sao thể? Đang yên đang lành đột nhiên cười gì thế?”
Giọng nói của Khâu Thiếu Trạch kéo dòng suy nghĩ phấn khích của Bạch Tiên Nhi, Bạch Tiên Nhi nhìn Khâu Thiếu Trạch, hé môi, thiếu chút nữa không nhịn được nói mối quan hệ bất chính của Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cho anh ta nghe.
May mà lúc những lời kia đến bên miệng thì Bạch Tiên Nhi đã kịp thời ngăn mình lại.
Bây giờ vẫn chưa thể nói được, chỉ dựa vào nhật ký điện thoại không thể thật sự thuyết phục được Khâu Thiếu Trạch, khơi dậy lửa giận của Khâu Thiếu Trạch, huống hồ đối phương lại là Thời Ngọc Thao một nhân vật không dễ trêu chọc.
Cho nên cô ta cần phải thận trọng cẩn thận một chút! Đợi sau khi tìm được chứng cớ Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao gian díu với nhau thì mới nói cho Khâu Thiếu Trạch biết!
Nghĩ như vậy Bạch Tiên Nhi kìm nén sự kích động trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại rồi lắc đầu nói: “Không có chuyện gì đâu… chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện rất buồn cười mà thôi.”
Khâu Thiếu Trạch không khỏi liếc mắt nhìn Bạch Tiên Nhi, sắc mặt trở nên lạnh đi một chút, dập điếu thuốc trong tay, sau đó nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Bạch Tiên Nhi, thời gian không còn sớm nữa, em mau về phòng của mình nghỉ ngơi đi!”
Bạch Tiên Nhi nghe thấy Khâu Thiếu Trạch nói như vậy nhất thời nhíu mày, nghiêng người ôm lấy Khâu Thiếu Trạch, thân mật dụi mặt vào cánh tay mạnh mẽ cường tráng của Khâu thiếu Trạch, nhẹ giọng dựa sát vào người Khâu Thiếu Trạch nói: “Thiếu Trạch, đêm nay em không muốn về phòng ngủ một mình đâu, em muốn ở lại đây ngủ với anh.”
Lời nói của Bạch Tiên Nhi vừa dứt, Khâu Thiếu Trạch không chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “Không được! Ngủ ở đây nếu như ngày mai bị Đường Du Nhiên phát hiện thì phải làm sao chứ?”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch cố chấp nhìn Bạch Tiên Nhi nói: “Bạch Tiên Nhi, nghe lời đi, trở về phòng mình nghỉ ngơi đi! Đừng để anh phải nói lần thứ hai!”.


Bình luận

Truyện đang đọc