CẮN LÊN ĐẦU NGÓN TAY ANH

Lục Thời cẩn thận xoa nắn cổ tay Sở Dụ, làm cho trái tim Sở Dụ tự dưng lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy.

Áp chế sự ngứa ngáy không ngừng trào dâng kia, Sở Dụ buông mí mắt, nhìn bàn tay trắng của Lục Thời cùng với mạch máu xanh tím.

Cậu biết ý đồ của Lục Thời.

Rõ ràng, cũng hiểu được.

Giống như trong ngõ nhỏ ấy, Lục Thời dùng đầu nhọn của ống hút nhựa, rạch rách đầu ngón tay mà không hề nhăn mặt một cái, cẩn thận tỉ mỉ bôi máu đặc sệt lên môi của cậu, dịu dàng hỏi cậu, máu của tôi có thơm không, tại sao cậu lại muốn ngửi máu của người khác.

Giống như buổi tối ngày hôm đó, cậu cầm cổ tay Lục Thời, bảo Lục Thời buông tay ra. Lục Thời hỏi cậu, có sợ không.

Nhìn như mạnh mẽ, nhìn như trấn định, nhìn như không hề để ý, nhưng trên thực tế, Sở Dụ lại cảm thấy Lục Thời càng sợ hãi, càng lo lắng hơn mình.

Thậm chí còn yếu ớt hơn cả cậu.

Tại sao phải sợ?

Chính vì Lục Thời lún sâu vào trong bùn lấy, khuôn mặt Lục Thời tràn ngập sự tàn ác, là hận thù, là cố chấp sao?

Nhưng, đây chính là người mà cậu thích.

Là người mà cậu thích.

Đúng, là như vậy!

Không chỉ là cần, không chỉ là ỷ lại.

Mà là thích.

Vị trí ngực nóng lên, giống như châm một ngọn lửa, lửa cháy hừng hực, nháy mắt đốt nóng khắp toàn thân. Sở Dụ hít vào một hơi thật sâu, môi khô nóng, thậm chí cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Cậu khống chế tầm nhìn của bản thân, đối diện với ánh mắt Lục Thời, lắp bắp nói, "Cậu, cậu đợi tôi, nhanh thôi, tôi về nhà lấy thứ này! Thực sự nhanh thôi!"

Nói xong, Sở Dụ xoay người, nhanh chóng chạy ra ngoài, một lát đã không còn bóng dáng.

Lục Thời đứng tại chỗ, ngón tay cong lại, khẽ giật giật.

Trống rỗng.

Anh nhìn chằm chằm cánh cửa lớn thông ra bên ngoài rất lâu, khóe môi mỏng bỗng nhiên cong lên thành nụ cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt lại không hề có ý cười.

Lục Thời thả lỏng lưng, ngả về sau, nằm trên mặt đá lạnh lẽo.

Cảm giác lạnh lẽo xuyên qua vải áo, mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, rất nhanh, cả da và xương cốt của anh đều mất đi độ ấm, thậm chỉ ngay cả máu cũng đột nhiên đông lạnh.

Lục Thời khép hờ mắt, nhìn chằm chằm đỉnh vòm cung của nhà kính, ánh sáng xuyên qua kính chiếu vào không hề rực rỡ, nhưng đôi mắt của Lục Thời vẫn bị chói nhói đau.

Anh vốn cho rằng, khi anh quyết định vạch trần bản thân chân thật nhất cho Sở Dụ xem từng chút, từng chút một, anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng khi thực sự tới giờ phút ấy, anh mới đột nhiên phát hiện, bản thân mình còn yếu ớt hơn so với tưởng tượng.

Nhưng Lục Thời, mày không thể yếu ớt, mày còn có việc chưa làm xong, mày không thể, không được.

Trong đôi mắt tối đen của anh, hiện lên sự tự giễu nhàn nhạt.

Quả nhiên, bản thân mình đúng là đủ bẩn thỉu, đủ thối nát.

Tảng đá cứng rắn dưới thân nháy mắt biến thành vũng bùn đen, bốc lên mùi hôi tanh, làm cho người ta chìm xuống.

Lục Thời nhắm mắt lại, không có ý định vùng vẫy.

Ngụy Quang Lỗi đứng ở ngoài cửa sân bắn, hé ra khe cửa hẹp ngó vào bên trong, không nhìn thấy gì cả. Cậu ta gãi gãi đầu, không chắc chắn hỏi ông chủ, "Anh Lục của cháu đúng là ở bên trong đây sao? Chú không nhìn nhầm chứ?"

"Không nhầm đâu, ở bên trong chơi hơn hai tiếng rồi, bắn vỡ một đống chai thủy tinh của tôi." Ông chủ thân thể cường tráng, mùa đông lạnh như vậy cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Ông chủ chỉ chỉ vào bên trong cánh cửa, dặn dò, "Vào xem thử xem, xem tay đã tàn chưa."

Nói xong, ông chủ không ở lại thêm nữa, đi ra trông chừng ngoài cửa.

Ngụy Quang Lỗi mở điện thoại ra xem lịch, cố ý nhìn mấy lần, hôm nay đúng là thứ năm.

Thứ năm không phải anh Lục của cậu nên ở trường đi học sao, tại sao lại chạy tới nơi này?

Tính theo thời gian, chắc là trốn tiết tự học tối rồi.

Lẽ nào là..........tâm tình cậu chủ nhỏ không tốt, anh Lục mang theo người tới đây chơi?

Cả một đống nghi ngờ, Ngụy Quang Lỗi gõ gõ cửa, tay đè xuống tay nắm cửa, mở cửa đi vào.

Trong phòng có bật đèn, ánh sáng lạnh chiếu lên tường xi măng làm cho người ta tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Lục Thời đứng nghiêng so với cửa, thân hình gầy yếu, lưng thẳng tắp, đeo tai nghe giảm âm, kính bảo vệ màu bạc gác trên sống mũi, có khí chất lạnh thấu xương.

Nhưng chiếc sweater màu đen anh mặc cùng với quần bò, kết hợp với đôi giày thể thao phối màu đỏ đen kinh điển dưới chân lại có cảm giác thiếu niên phù hợp với độ tuổi.

"Đoàng......." Viên đạn bắn ra, chai thủy tinh được máy tung lên cũng vỡ vụn.

Ngụy Quang Lỗi đứng đằng xa nhìn, mảnh vỡ thủy tinh đã chất thành đống dày, lại nhìn sang máy đếm, Lục Thời đã sắp bắn vỡ hai trăm chai rồi.

Cậu có ý nghi ngờ, ông chủ cố ý gọi cậu vào xem, bởi vì chai thủy tinh trong sân bắn sắp bị Lục Thời bắn sạch rồi.

Lục Thời cảnh giác, thu súng lại, một tay tháo tai nghe giảm âm xuống, tùy ý treo trên cổ, quay người lại nhìn về hướng Ngụy Quang Lỗi, "Sao cậu lại tới đây?"

"Em đang chơi ở phòng khác, ông chủ đích thân lôi em ra đây, bảo em nhanh chóng tới xem tay anh đã tàn chưa."

Ngụy Quang Lỗi kéo cái giỏ nhỏ trên đài chuẩn bị, lấy từ bên trong ra một viên kẹo bạc hà, bóc vỏ cho vào miệng.

Ngụy Quang Lỗi ngậm kẹo, đánh giá vẻ mặt của Lục Thời, trong lòng cậu kêu "lộp bộp" một tiếng.

Vẻ mặt của anh Lục, đúng là không bình thường.

Cũng không thể nói rõ rốt cuộc là không bình thường ở đâu, nhưng trái tim Ngụy Quang Lỗi lại như treo lên cao.

Ngụy Quang Lỗi đang đắn đo tìm từ, muốn hỏi Lục Thời có phải anh đã gặp chuyện gì đó không, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.

Lục Thời ấn loa.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của anh Liệt.

"Lục Thời, chuyện lần trước có thể linh động một chút không? Anh đã gia tăng huấn luyện với các đàn em, nhưng mà cmn đúng là chẳng huấn luyện được ra gì, người sau còn đua nát hơn người trước, giống như tranh nhau chiếm hạng nhất từ dưới lên, nhìn thôi anh đây cũng buồn bực bốc hỏa!"

Giọng của anh Liệt bực bội, lại thương lượng với Lục Thời, "Tiếc mạng là chuyện tốt, chú không đua, anh cũng ủng hộ chú. Nhưng tình hình hiện tại mà thua quá khó nhìn thì anh cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa. Chú xem, có muốn bàn lại chút không?"

Ngụy Quang Lỗi đứng ở bên cạnh nghe, không lên tiếng.

Cậu đã biết tin rồi.

Những đàn em có kinh nghiệm ở đội xe của anh Liệt, người lui giới, người bị thương, người mới còn chưa luyện tập được thành quả, vội vàng chọn ra một người cũng không ai dùng được. Nghe nói có người nhìn thấy anh Liệt tìm Lục Thời, có lẽ là muốn bảo Lục Thời giúp đỡ đua một vòng, nhưng Lục Thời từ chối.

Ngụy Quang Lỗi cho rằng, lần trước anh Lục của cậu đã từ chối rồi, lần này chắc chắn cũng không suy nghĩ nữa, không ngờ rằng Lục Thời lại nói ngắn gọn, "Đợi em suy nghĩ."

Không nói từ chối, vậy là có đầu mối để thương lượng.

Giọng anh Liệt lập tức cao lên, "Quả nhiên là anh em tốt! Được, được được, cho dù cuối cùng cậu có đua được hay không, anh đều nhận lấy phần tình cảm này!"

Kết thúc cuộc gọi, Ngụy Quang Lỗi ngồi trên ghế chân cao, vội vàng hỏi, "Anh Lục, lần trước anh từ chối rồi mà, sao lần này lại muốn đua?"

Lục Thời quăng điện thoại ra, không trả lời, sự u ám trong mắt lại nặng thêm hai phần.

Ngụy Quang Lỗi suy nghĩ một chút, cẩn thận thăm dò, "Cậu chủ nhỏ thì sao, hôm nay...........sao hôm nay không cùng anh tới đây?"

Bàn tay lắp đạn của Lục Thời dừng lại, không ngước mắt lên, đường cong cằm lại căng cứng, "Cậu ồn quá."

Ngụy Quang Lỗi che miệng, vội vàng im lặng.

Hiểu rồi, chín phần chín là cãi nhau rồi.

Cậu vò giấy bóng gói kéo bạc hà, cảm thấy bản thân có chút mờ mịt..........phải nên khuyên thế nào đây?

Hơn nữa, cậu cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc tình huống bây giờ của anh Lục và cậu chủ nhỏ là thế nào.

Cậu luôn đứng bên ngoài quan sát, chủ ý và mục tiêu của Lục Thời luôn rõ ràng, làm việc lúc nào cũng dứt khoát.

Nhưng khi đối mặt với Sở Dụ, lại dùng tới thủ đoạn tâm cơ, cuối cùng còn kéo cả bản thân mình vào.

Ngụy Quang Lỗi cắn vỡ kẹo bạc hà trong miệng, quyết định duy trì im lặng.

Muốn đánh nhau, cậu có thể cầm theo gậy gộc đứng đằng sau Lục Thời, xông pha chiến đấu đều được. Nhưng loại chuyện như tình cảm này, cmn quá phức tạp, cậu không nắm giữ được.

Lại bắn hết một băng đạn, Ngụy Quang Lỗi nhận ra, cánh tay cầm súng của Lục Thời đều đã run rẩy, nhưng căn bản không có ý muốn dừng lại.

Quăng băng đạn rỗng đi, Lục Thời lại vươn tay lấy đạn.

Ngụy Quang Lỗi muốn khuyên, há miệng, lại ngậm vào.

Đầu ngón tay Lục Thời vân vê viên đạn màu vàng đồng, động tác thêm đạn thuần thục, miệng nói, "Cậu đi về trước, không cần trông chừng tôi."

Anh ngước mắt lên, ngón tay móc lấy súng, linh hoạt quay một vòng.

Không ngờ rằng, Lục Thời lại cầm súng lên, đặt họng súng lên huyệt thái dương của mình, chẳng hề để ý nói, "Lẽ nào cậu lo lắng tôi sẽ tự cho mình một súng sao?"

Cả lưng Ngụy Quang Lỗi đều phát lạnh.

Không khí hít vào mũi trộn lẫn với mùi kẹo bạc hà, lạnh lẽo một đường từ khí quản tới phế quản.

Giây phút đó, cậu bỗng dưng nhớ tới cái cảm giác khi cậu và Chúc Tri Phi cùng nhau xem Lục Thời đua xe.

Lục Thời đa phần chán ghét thế giới, thậm chí còn giống như giây tiếp theo có chết luôn cũng chẳng phải chuyện lớn gì. Nhưng dường như có chuyện gì đó, miễn cưỡng kéo lại mạng sống của anh.

Nhưng chỉ miễn cưỡng mà thôi.

Đầu súng thay đổi phương hướng, ngón tay Lục Thời linh hoạt cầm lấy nòng súng, dùng báng súng gõ lên đầu vai Ngụy Quang Lỗi, "Được rồi, về thôi, không cần phải trông chừng tôi đâu, tôi muốn yên tĩnh một lát."

Ngụy Quang Lỗi không yên tâm, đứng tại chỗ chần chừ vài phút, cuối cùng chỉ đành đi về.

Lục Thời lại đeo tai nghe giảm âm lên, ngăn cách với cả thế giới.

Khi ra khỏi sân bắn đã quá không giờ. Đèn đường quạnh quẽ, góc đường đều trống rỗng, không có vài người.

Có thể nhìn thấy mưa bụi lất phất dưới ánh sáng của đen đường, Lục Thời đưa tay ra, hướng lòng bàn tay lên trên mới phát hiện, trời lại mưa rồi.

Bên ngoài bờ tường kiến trúc cũ, dính nước mưa vào màu sắc sẽ trở nên thẫm hơn, dường như vĩnh viễn không thể diệt sạch vết bẩn.

Lục Thời đút tay ở trong túi quần bò, đi rất chậm, dưới chân là bóng đen bị đèn đường kéo dài.

Đi vòng qua góc tường, ngang qua bồn hoa đã mọc đầy cỏ dại, có con mèo hoang nhảy ra từ lùm cây lâu ngày chưa được tu sửa, vang lên tiếng động, lại nhanh chóng biến mất.

Lục Thời lơ đãng ngước mắt lên nhìn, bước chân về phía trước đột nhiên dừng lại.

Bóng đèn treo ở góc hành lang vẫn lờ mờ như trước. Nhưng giờ phút này lại có một người đứng dưới bóng đèn, ôm một chiếc hộp giấy hình vuông, đi đi lại lại, không biết đang lẩm bẩm cái gì đó.

Cậu mặc rất mỏng manh, không mang ô, tóc bị mưa làm ướt, nếu như tới gần nhìn, chắc chắn có thể thấy được rõ ràng những giọt nước mưa nho nhỏ trên mái tóc ấy.

Lục Thời đứng tại chỗ, không dám lại gần.

Anh đứng trong bóng đêm, nhìn Sở Dụ đứng ngoài ánh sáng cách anh một đoạn dài.

Gió đêm mùa đông, lạnh thấu xương.

Cho tới khi Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời.

Cậu đang lẩm bẩm "không có ma, không có ma" để thêm can đảm cho bản thân, nháy mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cậu chạy nhanh về nhà lấy đồ, còn chưa nghỉ ngơi, sau khi chạy về trường mới biết tin Lục Thời không tới tiết tự học tối, thấy ký túc xá cũng không có người, Sở Dụ lại ôm đồ chạy tới đường Thanh Xuyên, đợi ở dưới tầng.

Cuối cùng cũng đợi được người tới.

Sở Dụ cẩn thận ôm hộp giấy gói kín trong lòng, bước nhanh qua, đứng trước mặt Lục Thời.

Cậu đưa thứ đồ trong tay tới trước, "Tôi cố ý về nhà lấy đấy, cho cậu."

Lục Thời không nhận lấy, vẻ mặt mơ hồ không rõ, chỉ khàn giọng hỏi, "Là thứ gì?"

Đáy mắt Sở Dụ có ánh sáng, lại gần anh nói nhỏ giống như nói bí mật chỉ có hai người biết, "Tôi lặng lẽ mua ở nước ngoài đấy, là thiết bị nghe trộm đắt nhất, tiên tiến nhất, khó bị phát hiện nhất!"

Hai người đứng ở trong góc tối, cái bóng cùng nhau biến mất vào trong bóng đêm.

Sở Dụ nhìn Lục Thời, nghiêm túc nói, "Từ bây giờ trở đi, tôi chính là đồng lõa của cậu."

Bình luận

Truyện đang đọc