CẮN LÊN ĐẦU NGÓN TAY ANH

Sở Dụ phát hiện, tìm kiếm thông tin vô cùng, vô cùng không đáng tin.

Trong bóng tối, cậu có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, đầu mũi Lục Thời cọ qua vành tai cậu, hô hấp làm cho cả đầu ngón tay cậu cũng bắt đầu nóng lên, cậu lại hoàn toàn không biết được bước tiếp theo phải làm thế nào, nên phản ứng ra sao.

Gió lạnh tiến vào vạt áo bị kéo lên, nhưng nhanh chóng lại được sự ấm áp của bàn tay Lục Thời xua tan. Cuối cùng chỉ để lại hơi nóng hầm hập, thuận theo sống lưng lan tràn lên trên từng chút, từng chút một.

Sở Dụ khàn giọng, "Tôi, tôi không biết."

Lời nói ra miệng, đứt đoạn không thành câu, thậm chí trong giọng nói còn mang run rẩy.

Cậu cũng không biết rốt cuộc là mình đang căng thẳng vì điều gì, đầu óc càng ngày càng chập chạp, cuối cùng năm ngón tay nắm chặt lại, túm lấy áo khoác ngoài của Lục Thời.

Cậu vô thức đưa quyền chủ động cho Lục Thời.

Nhưng đúng vào lúc này, Lục Thời đột nhiên lùi về sau.

Trong lòng hụt hẫng, đồng tử Sở Dụ hơi co lại, còn chưa kịp suy nghĩ động tác này của Lục Thời là có ý gì, trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.

Đèn trong phòng học được mở lên.

Mộng Ca đứng ở cửa trước phòng học, nhìn thấy hai người đứng ở cửa sau, gãi gãi gáy, kinh ngạc, "A, Lục Thần, giáo hoa, hai người vẫn chưa đi à?

Lục Thời nhờ chiếc bàn che chắn, tay vẫn khoát lên eo Sở Dụ, ngữ khí bình thường, "Ừ, vừa mới tắt đèn."

"Ôi, nếu biết sớm tôi đã không chạy tới đây, tôi về phòng ngủ rồi mới phát hiện quên mang bản ghi chép hương vị của táo về nhà. Nếu biết hai người vẫn còn chưa đi, tôi sẽ bảo hai người thuận tiện mang về."

Mộng Ca vừa nhắc đi nhắc lại, vừa đi tới bàn học của mình, khó khăn tìm được quyển vở ghi chép mới tinh từ trong đống sách giáo khoa cùng sách bổ trợ lộn xộn trên bàn.

Cậu ta đứng thẳng người lên, hỏi, "Có muốn cùng nhau về không."

Sở Dụ còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng Mộng Ca hỏi, chậm hai giây sau mới gật đầu, "Được á."

Mộng Ca thị lực tốt, cầm lấy vở ghi chép, ánh mắt dò xét nhìn sắc mặt Sở Dụ, lo lắng, "Giáo hoa, mặt cậu đỏ quá, có phải là bị lây cảm cúm rồi không, nếu như sốt rồi cần uống thuốc thì trong ngăn kéo của lớp trưởng có không ít thuốc đâu."

Nói xong, cậu ta tự hắt xì một cái trước, ôm lấy mũi, lại vội vàng tìm giấy rút trong ngăn bàn.

Mặt rất đỏ.

Sở Dụ chăm chú nhìn Lục Thời, cố gắng dùng ánh mắt lên án đầu sỏ gây nên tội.

Con ngươi nhạt màu của cậu còn hơi ướt, đuôi mắt vẫn còn hơi đỏ lên.

Lục Thời rũ mi, thu lại bàn tay để bên eo Sở Dụ về, lại thuận tay nhéo mặt cậu, thấp giọng khàn khàn, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy, "Ngoan, rất đẹp."

Sở Dụ cảm thấy bản thân mình không chống đỡ nổi.

Ba người cùng nhau xuống tầng.

Phòng học bình thường ồn ào, giờ đây đã trống rỗng, phía trước phía sau không một bóng người.

Mộng Ca cầm vở ghi chép, không biết đang ngâm nga ca khúc nào đó, cậu nhìn trái nhìn phải, "Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao rất nhiều câu chuyện kinh dị đều lấy bối cảnh trường học rồi."

Mộng Ca chỉ chỉ vách tường cửa thang lầu, lấy ví dụ, "Ví dụ như ở đó, vị trí chỗ rẽ, nếu như chúng ta vừa mới xuống cầu thang xong, có một khuôn mặt thò ra từ vách tường bên cạnh, có phải là đặc biệt đáng sợ, đặc biệt dọa người không?"

Đậu má.

Sở Dụ đột nhiên nắm chặt cổ tay Lục Thời, sắp bị cảnh tượng mà mình nghĩ ra hù chết.

Mộng Ca lại tiếp tục nói, "Kết quả nhìn kỹ lại, ồ thì ra là Thầy Diệp.

Sở Dụ: "............"

Mộng Ca cảm thấy ý tưởng này vô cùng thú vị, cậu ta tự mình cười lớn ha ha, "Ôi đậu má, các cậu có phát hiện hay không, đổi tất cả các cảnh tượng kinh dị thành hình ảnh thầy Diệp, lập tức trở nên không kinh dị nữa? Giải thích logic thì muộn thế này rồi, thầy Diệp còn ở trường học làm gì? Để bắt những đôi tình nhân tự học tối xong còn không quay về ký túc xá lén lút hẹn hò! Nói không chừng sẽ lải nhải cả nửa tiếng đồng hồ ha ha ha ha!

Nghe tới đây, Sở Dụ chột dạ, lặng lẽ buông lỏng cổ tay Lục Thời ra.

Mộng Ca vuốt vuốt cằm, dường như ngộ ra điều gì đó, "Đúng rồi, nói như vậy, sau này hẹn hò nhất định không thể chọn phòng học, có nguy hiểm!"

Cậu ta lại tức tốc đổi sang một đề tài khác, "Đúng rồi Lục Thần, tiết tự học tối thầy Diệp kéo cậu ra ngoài nói gì mà lâu thế?"

Sở Dụ cũng nhìn Lục Thời.

Ban nãy.......có hơi hỗn loạn, cậu còn chưa kịp hỏi.

"Chuyện thi môn toán. Khai giảng thầy Diệp đã nói qua với tôi rồi, tôi không báo danh."

Bình thường Sở Dụ đều không quan tâm tới những thứ này.

Cậu chỉ nhớ khi mới khai giảng, có một lần giữa giờ hay là giữa tiết tự học gì đó, quả thật Lục Thời đã bị thầy Diệp gọi ra ngoài phòng học nói chuyện, cậu hỏi nói chuyện gì, Lục Thời trả lời là chuyện thi cử.

Là một học tra, Sở Dụ suy nghĩ, ngờ vực nói, "Cuộc thi này diễn ra khi nào?"

Cậu hoàn toàn không chú ý tới.

"Cái này tôi nhớ, thi vòng đầu đã kết thúc từ tháng chín rồi."

Mộng Ca nhớ lại, "Tôi nhớ rõ trường chúng ta trừ Lục Thần ra thì mấy học bá khác đều tham gia, nhưng cuối cùng thành tích đều không ra làm sao, dù sao cũng bị trường hàng xóm đè ép sự nổi bật. Có lẽ là vì điều này, thầy Diệp mới tìm Lục Thần nói chuyện lâu như vậy?"

Cậu ta lại tò mò, "Lục Thần, không phải năm thứ nhất cậu từng tham gia rồi sao, còn giành được giải toàn quốc, sao lần này lại không tham gia nữa?"

Lục Thời trả lời, "Không hứng thú nữa."

Mộng Ca cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của boss lớn.

Đoán tới đoán lui, không đoán ra được lí do, cuối cùng thẳng thắn mạnh mẽ cảm thán một câu, "Trâu bò!"

Sở Dụ đứng ở bên cạnh nghe, cảm thấy Lục Thời có lẽ chỉ đơn thuần không hứng thú nữa.

Tham gia một lần rồi, lấy được giải thưởng. Tựa như đã vượt qua đỉnh núi, sẽ không muốn đi lại con đường tương tự nữa.

Nhìn thấy đường cong cằm sắc bén của Lục Thời dưới ngọn đèn sáng, Sở Dụ đột nhiên phát hiện, hình như Lục Thời vẫn luôn như thế này, đều không mấy hứng thú với tất cả mọi việc, cũng không cố chấp với việc gì cả, thờ ơ không để ý.

Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Dụ đột nhiên lại trầm xuống.

Trong lòng hiện lên chút bất an, thậm chí cậu còn không quan tâm gì hết nắm lấy tay Lục Thời, dùng sức rất mạnh.

Lục Thời cho rằng Sở Dụ còn sợ ma, để tùy cậu cầm, khẽ ghé vào tai cậu nhỏ giọng an ủi, "Đừng sợ, tôi ở đây."

Trước đêm Giáng Sinh, là hai ngày thi tháng liên tiếp.

Cửa sổ trong phòng thường xuyên đóng, không thông gió, cảm cúm lây nhiễm rất nhanh, Lý Hoa cũng bị trúng chiêu.

Dùng giấy nhét vào lỗ mũi, Lý Hoa vô cùng oán giận, "Thứ Ba, thứ Tư thi, thứ Năm có điểm và xếp hạng toàn khóa, còn có thể để người ta nghỉ lễ vui vẻ không đây?"

"Thi xong đúng vào đêm Giáng Sinh, cũng sẽ không ảnh hưởng gì."

Vừa nhắc tới chuyện này, Chương Nguyệt Sơn cũng rất buồn rầu, "Chính là....nếu như thành tích của tôi không ổn, cậu nói xem người ta sẽ đồng ý lời tỏ tình của tôi sao?"

Lý Hoa sâu sắc nói, "Tình yêu chân chính, tất nhiên sẽ không bị thứ tự xếp hạng toàn khóa ngăn trở, đột phá khoảng cách điểm số, đột phá hạn chế của trường thi!"

Chương Nguyệt Sơn gật đầu mạnh, Lý Hoa lại hỏi thêm một câu, "Lớp trưởng, cậu nghĩ như vậy! Ví dụ, cô gái mà cậu thích thi không tốt bằng cậu, cậu sẽ không yêu người ta nữa sao?"

Chương Nguyệt Sơn: "Đương nhiên sẽ không! Tôi sẽ dạy kèm cho cô ấy!"

Lý Hoa bưng nước ấm trong tay, "Ôi, thật đau lòng cô gái ấy."

"Lớp trưởng, trong tình huống như vậy cậu còn dạy kèm cái con khỉ! Cậu nên đi ôm cô gái ấy, nói mấy câu an ủi! Hiểu chưa?"

Dương Vũ Sàn ngồi xuống bên cạnh, đạp đạp ghế Lý Hoa, nói xen vào: "Tránh ra, tránh ra, trưng dụng hai phút."

Lý Hoa đứng dậy, "Được, cậu ngồi đi, tôi đi rót nước ấm."

Dương Vũ Sàn ngồi xuống, quay người lại, hỏi Sở Dụ, "Nói chuyện chút nhé?"

Sở Dụ gật đầu, "Được, nhưng mà nói gì?"

"Lần trước cái biệt thự dùng để tổ chức Home party bên núi Thanh Minh của tớ vì chuyện lở đất mà kinh doanh ảm đạm. Gần đây tớ lại có một cơ hội đầu tư mới, đang chuẩn bị đầu tư thử xem sao."

Dương Vũ Sàn đi thẳng vào vấn đề chính, "Lần trước cậu đã nói với tớ, nếu như có hạng mục nào có thể rủ cậu cùng nhau chơi, cho nên tớ mới tới tìm cậu."

Sở Dụ cảm thấy Dương Vũ Sàn rất giống như chị Lâm mà cậu quen, đều thuộc dạng khứu giác linh mẫn với thương nghiệp, rất có thiên phú, hơn nữa còn là người rất có dã tâm.

Cậu không liều lĩnh đồng ý, "Có bản kế hoạch không, tớ muốn xem trước rồi mới quyết định."

"Được, lát nữa tớ gửi mail cho cậu, mấy ngày tới cậu trả lời tớ là được." Dương Vũ Sàn lại bổ sung, "Mức tài chính liên quan tới lần đầu tư này tương đối lớn, tớ không đủ tiền, không nuốt xuống được cho nên muốn kéo cậu làm chung. Nếu như cậu không nắm bắt lấy, có thể hỏi người trong nhà cậu."Sở Dụ gật đầu, "Được, tớ hiểu rồi."

Khi đi học, thầy Diệp đang đứng trên bục giảng đọc diễn cảm bài thơ mà mình đã viết để cổ vũ thi tháng, Sở Dụ ở bên dưới tính toán.

Trước giờ cậu chưa bao giờ để tâm tới tiền bạc cả.

Ở phương diện tiền tài, mẹ của cậu vô cùng thoáng. Còn có anh chị của cậu, có việc không có việc cũng chuyển khoản tiền tiêu vặt cho cậu, thói quen này từ nhỏ tới lớn chưa từng thay đổi.

Bản thân Sở Dụ cũng không không có nhu cầu cao, tiêu tiền ít, trong lòng cậu âm thầm tính toán, bản thân mình đã để dành được bao nhiêu tiền. Đợi khi cậu tính toán xong hết số tiền mà mình gửi ngân hàng, nhìn dãy số bảy chữ số này, Sở Dụ rơi vào suy nghĩ.

Mình biết mình có rất nhiều tiền, nhưng không ngờ lại nhiều thế này!

Cậu quay đầu nhìn về phía Lục Thời đang nghiêm túc làm đề, có một loại tình cảm mãnh liệt dâng trào tự dưng nảy sinh rằng "Tôi muốn nuôi cậu ấy! Chăm sóc cậu ấy! Mua thật nhiều quà tặng cho cậu ấy".

Cậu quyết định nghiêm túc xem bản kế hoạch của Dương Vũ Sàn!

Hai ngày thi, thời gian đặt bút nhấc bút trôi qua vô cùng nhanh.

Thi xong môn cuối cùng, Sở Dụ quay lại ký túc xá cùng với Lục Thời. Cậu liếc nhìn thời gian, phát hiện mình đã quên mất không hỏi lớp trưởng về kế hoạch tỏ tình rốt cuộc tiến hành lúc mấy giờ.

Lục Thời đang nghe điện thoại, Sở Dụ yên lặng không lên tiếng.

Không biết là ai gọi điện thoại tới, vẻ mặt Lục Thời rất lạnh nhạt, nói cũng ít, căn bản đều là nghe người bên kia nói chuyện.

"Gửi địa chỉ và tư liệu cho tôi, vất vả rồi."

Lục Thời kết thúc cuộc gọi, Sở Dụ đang ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh, "Sao thế?"

Lục Thời buông mí mắt mỏng xuống, tiếp xúc với ánh mắt Sở Dụ nhìn qua đây. Ngón tay anh đặt lên mặt Sở Dụ, có hơi lạnh, vuốt ve khuôn mặt Sở Dụ rất chậm, rất khẽ, từ cánh mũi, khóe môi, cuối cùng là lướt qua hầu kết, xuống bên gáy.

Dưới ngón tay, là mạch máu chuyển động nhịp nhàng.

Rất lâu sau, Lục Thời mới nhẹ nhàng nói, "Tìm được một người, hai mươi năm trước đã làm bảo mẫu ở nhà họ Lục."

Lông mi Sở Dụ rung rung, nhanh chóng nhận ra, người được tìm thấy này có lẽ sẽ có thể cung cấp không ít manh mối năm đó.

"Vậy chúng ta đi ngay bây giờ sao?"

Sở Dụ đứng dậy, lại hỏi Lục Thời, "Bây giờ đi luôn sao? Tôi đi cùng với cậu!"

Tôi đi cùng với cậu.

Lục Thời đứng tại chỗ, im lặng mấy giây, đột nhiên vươn tay, ôm Sở Dụ vào lòng.

Anh từng lẻ loi bước đi một mình trong bóng đêm mờ mịt không bờ bến. Cuối cùng có một người, cầm ánh sáng đi tới bên cạnh anh, nói với anh, tôi đi cùng cậu.

Trời đã tối rồi, muốn đi ngay cũng phải đợi tới buổi sáng ngày hôm sau.

Sở Dụ cả đêm không ngủ sâu, trời chưa sáng đã tỉnh rồi.

Cậu lo lắng buồn ngủ, còn mở cửa sổ ra, đưa mặt mình vào trong gió lạnh sáng sớm, lạnh thấu tim, nháy mắt tinh thần trở nên phấn chấn.

Cậu rửa mặt xong, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo bành tô, đang chuẩn bị mặc vào thì đã bị Lục Thời cản lại.

Cuối cùng chỉ đành tủi thân mặc một chiếc áo lông.

Chiếc áo lông vũ này là của Lục Thời, màu đen, lớn hơn một số, bản thân Sở Dụ sẽ không thể cho phép loại áo như áo lông vũ này xuất hiện trong tủ quần áo của mình!

Sở Dụ đứng xoay vòng trước gương, lại thở dài, "Lục Thời, tôi thực sự phải mặc chiếc áo này sao? Áo lông vũ rất xấu!"

Lục Thời kéo khóa chiếc ba lô màu đen lại, đeo một bên vai, tay khoác lên vai Sở Dụ, "Cậu mặc đẹp lắm."

Nghe xong câu này, trong lòng Sở Dụ rất vui. Cậu cố gắng kiềm chế cười quá mức vui vẻ, miệng miễn cưỡng nói, "Được thôi, miễn cưỡng mặc vậy."

Đầu tiên là ngồi tàu cao tốc tới thành phố bên cạnh, lại ngồi xe đường dài, đi tới một nơi tên là trấn Đông Khê.

Hành khách trên xe đều buồn ngủ, ngẫu nhiên có người nói chuyện, nói tiếng địa phương mà Sở Dụ nghe không hiểu.

Bên ngoài cửa sổ, là núi non, ruộng vườn liên tục không dứt, bởi vì là mùa đông nên một vùng tiêu điều khô hạn.

Tay Sở Dụ bị Lục Thời nắm lấy, chậm rãi xoa nắn đùa nghịch. Từ khối xương nhô lên ở cổ tay thong thả trượt tới ngón đeo nhẫn ở giữa, xoa nắn đầu ngón tay, sau đó lại vuốt ve bụng ngón cái.

Có chút ngứa.

Nhưng ở trong hoàn cảnh xa lạ cũng làm cho người ta cảm thấy an tâm và thân thiết.

Ánh mắt trời chói mắt mùa đông chiếu vào, Sở Dụ khẽ nheo mắt lại.

Ngụy Quang Lỗi đã từng nói Lục Thời đã mấy lần đều tạm thời rời khỏi nhà, cách mấy ngày mới quay lại.

Mà mỗi lần quay lại, cảm xúc đều vô cùng kém, dường như đang đè nén sự tàn bạo muốn phát tiết.

Cậu đang nghĩ, mấy lần đã từng đi xa, có phải Lục Thời là thế này, một mình ngồi trên chiếc xe bus xa lạ, nhìn cảnh sắc đơn điệu bên ngoài khung cửa, thấp thỏm khi dần dần tới gần một phần sự thật năm đó.

Không có ai để bàn bạc, không có ai để chia sẻ, chỉ một mình.

Sở Dụ nhắm mắt lại, nghiêng đầu, dựa vào vai Lục Thời.

Cậu nghĩ, sau này mỗi lần, cậu đều sẽ đi cùng Lục Thời.

Trấn Đông Khê hẻo lánh, vùng đất rất nhỏ. Lục Thời dò theo địa chỉ được gửi, tìm thấy một quán ăn rất nhỏ. Bên ngoài cửa trải thảm chống trơn màu đỏ, dính dầu mỡ đã đông cứng. Nơi viết chữ "Hoan nghênh quý khách" cũng đã bẩn tới mức nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Đẩy cửa vào trong, bà chủ nhiệt tình nói, "Hai cháu muốn ăn gì?"

Lục Thời nhìn thực đơn, gọi cơm thịt kho với một bát canh trứng rau xanh.

Sở Dụ không nhiều lời, ngồi xuống theo Lục Thời.

Khi ăn xong đồ ăn, bà chủ tới tính tiền, Lục Thời mới hỏi, "Cho cháu hỏi, bác tên là Triệu Chi Phương phải không ạ?"

Bà chủ cũng chính là đầu bếp, trên tay còn có vết dầu, nhìn có vẻ khoảng tầm trên dưới năm mươi, nếp nhăn ở đuôi mắt rất sâu, bởi vì trời mùa đông khô hanh, trên tai đã nứt nẻ.

Bà hỏi, "Đúng là bác, cháu tìm bác có việc gì?"

"Cháu muốn hỏi bác về chuyện của nhà họ Lục."

Triệu Chi Phương không nói gì.

Lục Thời lấy ra ví tiền màu đen, bên trong có một nghìn nguyên tiền mặt, anh đặt toàn bộ lên bàn.

"Bác có thể kể một chút chuyện về nhà họ Lục không?"

Triệu Chi Phương nhìn chằm chằm tiền, thái độ mềm mại không ít, "Nhiều như vậy sao?"

Lục Thời hé ra ví tiền trống không, "Chính là nhiều như vậy."

Triệu Chi Phương lau lau tay lên tạp dề, đi mấy bước ra đóng cửa lại trước sau đó mới quay lại cầm ghế nhựa màu xanh lục nhạt ngồi xuống, "Cháu muốn hỏi gì?"

Lục Thời ung dung thản nhiên, "Bác cứ tùy ý nói trước đi."

Triệu Chi Phương không biết được rốt cuộc là Lục Thời muốn hỏi gì, chỉ đành nhớ ra gì nói cái đó.

"Bác được người ta giới thiệu tới nhà họ Lục làm bảo mẫu, nhà họ Lục đã có mấy người bảo mẫu rồi, phân rất rõ ràng việc nấu cơm làm việc nhà. Bảo mẫu trước đó đột nhiên có việc nên chuyển đi, bác nhanh nhẹn nên được người quen giới thiệu bổ sung tạm thời...."

"Người nhà ấy tính tình tốt, khách khí với bác, trước giờ chưa bao giờ mắng người. Nhưng quan hệ của bố con trong nhà không tốt! Bác đã từng nghe thấy hai bố con họ cãi nhau, mấy thứ như bình hoa vỡ đầy đất, cãi nhau vô cùng dữ dội. Xong việc bác thường đi dọn dẹp, đã mấy lần bị cứa đứt tay."

Lục Thời ôm chén trà trong tay, trà bên trong đã nguội lạnh rồi, anh không quan tâm, chỉ hỏi, "Bọn họ cãi nhau vì việc gì?"

Trên mặt Triệu Chi Phương lộ ra nụ cười, "Cái này bác vẫn còn nhớ! Giống như trong phim truyền hình, con trai nhà ấy thích một cô gái, nhưng cô gái ấy bố mẹ mất sớm, xuất thân nghèo khó. Con trai nhà ấy như bị ma quỷ ám, muốn cưới cô gái kia! Ông chủ không đồng ý, cãi tới cãi lui, vẫn không thể nói chuyện được!"

Sở Dụ im lặng nghe, thầm nghĩ, theo như cách nói này, năm đó bố của Lục Thời thật sự thích Giang Nguyệt Mạn, nhưng gia đình không đồng ý?

"Sau đó thì sao?"

Triệu Chi Phương nắm một nắm hạt dưa trong tay, vừa cắn vừa kể, "Như bác nghe được, đã cãi nhau mấy lần rồi, có một lần cãi nhau vô cùng lớn, đứa con nhà đó bỏ đi, rất lâu không về nhà, cũng không có tin tức gì."

"Bác nghe người nấu cơm ở trong bếp nói, người đó rất có chủ kiến, đã làm xong thủ tục kết hôn ở bên ngoài rồi."

"Chẳng được bao lâu, người con lại chạy về, nói rằng người vợ đã có bầu. Bọn bác đều cho rằng, đều đã có mang rồi, có lẽ sẽ bớt căng thẳng, đứa trẻ không thể không nhận tổ tông được. Nhưng không ngờ rằng, ông chủ vô cùng ngang ngược! Lại đập không ít đồ, cuối cùng vẫn không thể bàn chuyện."

"Ông chủ còn nói, phải cắt đứt tiền của con trai, là đàn ông, phải tự mình nuôi được vợ con."

Triệu Chi Phương buôn chuyện vô cùng hưng phấn, uống một ngụm trà, tiếp tục cắn hạt dưa, chẳng mấy chốc đã có một đống vỏ hạt dưa dưới đất.

"Bác lặng lẽ để ý, đứa con không về nhà, ông chủ cũng coi như không có việc gì, vô cùng thoải mái. Nếu như đổi thành bác, con bác mà làm bác giận như vậy, bác khẳng định sẽ nuốt không trôi cơm! Sau đó.....sau đó bác cũng không nhớ rõ nữa, dù sao lại cãi nhau, cuối cùng khoảng tầm nửa năm, đứa con kia quay về, một mình, không mang theo vợ. Vừa đi vào cửa đã quỳ xuống trước mặt ông chủ, nói cậu ta không nên làm thế, cậu ta sai rồi."

Triệu Chi Phương tấm tắc cảm thán, "Bác còn nghe thấy đứa con trai nói, cô gái mà cậu ta thích căn bản không biết nhà họ Lục, cũng không biết cậu ta là người nhà họ Lục, dù sao cũng không phải là muốn tiền của cậu ta! Cho nên, thật đáng tiếc cho cô gái kia, từ đầu tới cuối đều chẳng hay biết gì. Lúc ấy còn đang mang bầu, cũng không biết chuyện sau đó thế nào."

Triệu Chi Phương vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên tạp dề, bà nói, "Không bao lâu bác chuyển sang làm bảo mẫu cho nhà khác, chuyện sau đó bác không biết nữa. Cháu còn muốn nghe chuyện khác sao? Những thứ bác nhớ ra đều đã nói cho cháu cả rồi."

Bà nói xong, liếc nhìn xấp tiền trong tay Lục Thời.

"Không cần nữa đâu ạ."

Lục Thời đưa tiền qua, "Bác cứ coi như tiền này nhặt được từ dưới đất lên."

Triệu Chi Phương hiểu được, đếm tiền soàn soạt hai lần, đếm tiền xong, nếp nhăn nơi khóe mắt càng sâu, "Được, cháu ăn đồ là được rồi."

Đi từ trong quán ăn ra, gió lạnh thổi làm người ta run rẩy. Mặt trời bên ngoài đã bị tầng mây che lấp, ánh sáng ảm đạm.

Sở Dụ theo sau Lục Thời, đi trên con phố chật hẹp.

Người đi lại trên đường cũng không nhiều, không ít cửa hàng đã kéo cửa xuống. Đèn neon đủ mọi màu sắc sáng lấp lánh, chiếu sáng chiếc khung bẩn thỉu đằng sau.

Lục Thời mua kẹo bạc hà ở quán quà vặt ven đường, xé giấy gói ra, ngậm vào trong miệng.

Hai người đi dọc theo bên đường.

Sở Dụ vài lần muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì. Cuối cùng chỉ đành im lặng, đi qua con đường vắng lặng, tới bến xe đường dài, mua vé của chuyến xe cuối cùng.

Xe chạy trên đường về, trong xe không có đèn. Chỉ có đèn đường im lặng hai bên đường, chiếu ra ánh sáng màu cam.

Âm thanh ồn ào bên tai, gió thổi làm rung kính thủy tinh.

Sở Dụ nghiêng mặt, quan sát Lục Thời.

Ánh sáng không ngừng đảo qua mặt anh, lúc sáng lúc tối, làm người ta không rõ ràng trong mắt anh rốt cuộc là phẫn nộ nhiều hơn hay là buồn bã nhiều hơn, hay là không có gì cả.

Sở Dụ vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay Lục Thời, cuối cùng mười ngón tay đan nhau.

Tay Lục Thời rất lạnh, giống như chạm tuyết.

Sở Dụ lại nắm chặt hơn chút.

Người xung quanh đều đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, nhẹ nhàng yên ắng.

Dường như trên chiếc xe đang tiến về trước này, chỉ có hai người bọn họ dựa vào nhau.

Xe xóc nảy, suy nghĩ của Sở Dụ cũng hoảng loạn theo, nghĩ rất nhiều, lại dường như chẳng nghĩ gì.

Cậu quay lại nhìn Lục Thời một lần nữa.

Chẳng còn bao nhiêu lí trí, Sở Dụ đột nhiên nghiêng người, dựa lại gần, nhanh chóng hôn lướt qua môi Lục Thời.

Giống như chuồn chuồn lướt nước.

Trong không gian ghế ngồi chật hẹp, hai người dựa vào nhau rất gần.

Sở Dụ rất căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay cũng nóng lên.

Cậu cảm giác được môi Lục Thời rất lạnh, rõ ràng là nhìn môi rất mỏng, lại lạnh, nhưng lại mềm hơn ngoài dự đoán.

Ánh đèn đường màu cam lại chiếu vào, vụt qua hai người.

Sở Dụ tránh đi ánh mắt Lục Thời, buông mi xuống, nắm chặt tay, lại gần lần nữa, hôn lên môi anh.

Bình luận

Truyện đang đọc