CẮN LÊN ĐẦU NGÓN TAY ANH

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Dụ xuống tầng, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Mộng Ca thân cao ngồi xổm ở trước cửa cầu thang, giống như đang đợi mục tiêu để thu phí bảo kê.

Nếu như trong tay cậu ta không cầm bốn quả táo.

Vừa nhìn thấy Sở Dụ, Mộng Ca đã vẫy tay như cần gạt nước, "Giáo hoa, cuối cùng cũng đợi được cậu tới rồi!"

Nhiệt tình như vậy, Sở Dụ vô cùng nghi ngờ, đi qua đó hỏi, "Đợi tôi làm gì?"

"Giao lưu ấn tượng thôi!

Mộng Ca kích động, "Tối hôm qua điện thoại cậu hết pin hay là mất mạng vậy, sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi gọi lại không được nữa. Tôi tự mình xem lại phim từ đầu tới cuối một lần, nhiệt huyết sôi trào!"

Sở Dụ thầm nghĩ, tối hôm qua cậu đè Lục Thời hút máu, vậy cũng coi như.........nhiệt huyết sôi trào chứ?

Trong đầu đều là làn da trắng của Lục Thời, tiếng hô hấp không ổn định, cùng với lòng bàn tay ấm áp vuốt ve sau gáy cậu.

Sở Dụ không yên lòng trả lời, "Ừ, bộ phim kia đúng là rất hay."

"Có mắt nhìn! Đặc biệt là âm nhạc, mẹ nó tôi cũng sục sôi, hận không thể nửa đêm chạy tới sân bóng rổ, úp rổ một tay bảy tám mươi lần!"

Sở Dụ liên tục gật đầu, lại sâu sắc suy nghĩ, bản thân mình mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, tại sao trong đầu toàn là những hình ảnh XX, so với Mộng Cả, bản thân mình đúng là quá đen tối!

Mộng Ca bày tỏ tâm tình xong, nhìn trái nhìn phải, "Tôi nói này, hình như có gì đó sai sai, Lục thần đâu, tại sao hai người không xuống cùng nhau?"

Sở Dụ đang suy nghĩ lại, nghe vậy thuận miệng nói, "Cậu ấy đi trước lấy đồ chuyển phát nhanh rồi, ra ngoài sớm hơn tôi, tôi bám giường, lại ngủ thêm giấc nữa."

"Vậy à."

Nghĩ lại, Mộng Ca lại cảm thấy có gì đó không đúng, "Hình như không đúng lắm, sao cậu lại biết Lục thần ra ngoài sớm hơn cậu để lấy chuyển phát nhanh?"

Đương nhiên là tôi biết rồi, khi Lục Thời ra ngoài, tôi còn nằm trên giường ra sức vẫy tay mà.

Nhưng khẳng định không thể trả lời như vậy được, Sở Dụ bắt chước theo ngữ khí của Lục Thời, bình tĩnh trả lời, "Tối hôm qua tôi ngủ ở phòng Lục Thời."

"Ồ, thì ra là thế."

Mộng Ca hoàn toàn không phát hiện có gì sai cả, vẫn vui vẻ nhớ lại, "Khi tôi vào lớp chín, trường học cắt nước, người anh em ở phòng bên cạnh quên vặn vòi nước lại, kết quả quá nửa đêm, nước ngập cả phòng ngủ, giường dưới chỉ có thể chen chúc cùng với giường trên, sau đó ha ha ha giường sập!

Quá nửa đêm "ầm" một tiếng thật lớn! Chúng tôi bị dọa quên cả mặc quần, chạy thẳng ra ngoài luôn, còn tưởng rằng có bom nguyên tử nổ cơ ha ha ha!

Từ ký túc xá đi ra ngoài, trời vẫn còn chưa sáng, người tới người lui đều mặc đồng phục, khả năng phân biệt vô cùng thấp.

Không mất bao nhiêu thời gian, Sở Dụ đã tìm thấy Lục Thời đang đứng bên cạnh bồn hoa.

Bóng dáng thiếu niên mảnh khảnh đứng bên đèn đường, giống như sương lạnh sớm mai.

Sở Dụ dùng tay huých huých Mộng Ca, nói: "Không phải cậu muốn tới nhà ăn sao, tôi không đi đâu, tôi đến thẳng phòng học luôn."

Biết Sở Dụ không có thói quen ăn bữa sáng, Mộng Ca khoát tay, "Được, vậy cậu đi trước đi, bây giờ tôi qua đó, chưa biết chừng còn có thể gặp được bọn Chương Nguyệt Sơn!"

Sau khi Mộng Ca đi rồi, Sở Dụ nhanh chóng bước tới bên cạnh Lục Thời.

"Đã lấy được chuyển phát nhanh chưa?"

"Ừ."

Lục Thời đưa túi tài liệu cho Sở Dụ.

Khi nhận lấy túi tài liệu, ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau.

Sở Dụ bị đầu ngón tay lạnh lẽo của Lục Thời đóng băng.

Mở túi tài liệu ra, bên trong là mấy tờ giấy A4, Sở Dụ lấy ra, phát hiện là bản photo giấy tờ.

Nét chữ photo không được rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy, là một giấy chứng nhận đăng kí kết hôn, cùng với giấy chứng nhận không cùng quan hệ huyết thống.

Bên dưới cùng có hai chữ ký, lần lượt là "Lục Thiệu Chử" và "Giang Nguyệt Mạn."

"Trong tay tôi vẫn còn một phần bệnh án, lấy từ chỗ bã cụ bên kia, trước kia bà cụ và chồng bà ấy mở phòng khám, mẹ tôi sinh tôi ra ở nơi ấy. Phía cuối bệnh án, cũng có chữ ký của mẹ tôi, nét chữ giống nhau."

Khóe môi mỏng của Lục Thời cong lên nụ cười trào phúng, "Giấy trắng mực đen, bao nhiêu năm như vậy, lại không có ai biết, người vợ đầu tiên của Lục Thiệu Chử tên là Giang Nguyệt Mạn. Bà chết đi rồi cũng không ai biết được bà từng có thân phận này.

Trong mắt bọn họ, mạng người chính là không đáng giá nhắc tới như vậy."

Lục Thời nhớ ra, Lục Thiệu Chử từng gọi điện thoại tới, thành thật với anh.

Nói rằng tuổi trẻ ai cũng có thời điểm lông bông, năm đó khi ông ta còn trẻ, cũng từng trải qua thời kỳ phản nghịch, làm ra không ít chuyện quá giới hạn.

Nhưng cuối cùng vẫn dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại.

Giang Nguyệt Mạn từng coi tình yêu và cuộc hôn nhân của mình với Lục Thiệu Chử là hạnh phúc.

Mà Lục Thiệu Chử, lại coi Giang Nguyệt Mạn như vết nhơ trong cuộc đời mình, là việc quá giới hạn mà mình làm khi niên thiếu ngông cuồng, hận rằng cả đời này không thể nhắc tới nữa.

Sở Dụ cẩn thận đút bản photo lại.

Cậu không biết tại sao Lục Thời phải tốn bao nhiêu tinh thần, sức lực và tâm huyết mới tra được ra những thứ này.

Lục Thời muốn báo thù cho mẹ của mình, nhưng anh vẫn giữ lại lí trí.

Anh chưa từng nghĩ tới, muốn dựa vào phỏng đoán chủ quan đế phán tội danh cho một người.

Anh không ngừng tìm chứng cứ, không ngừng lần theo những dấu vết còn lại, phục hồi nguyên trạng của sự kiện năm đó.

Anh rất coi trọng mạng người, anh không muốn biến bản thân mình thành dáng vẻ như người anh từng căm hận.

Sở Dụ nghĩ, đây chính là người mà mình thích. Sẽ không vì thù hận che mờ hai mắt, sẽ không xúc động, vĩnh viễn giữ lại lí trí.

Nhưng Sở Dụ cảm thấy rất buồn.

Cậu nắm tay Lục Thời, áp tay đối phương lên ngực mình.

Lục Thời mặc kệ động tác của cậu, giọng nói rất khẽ, "Sao vậy?"

"Khó chịu."

Sở Dụ nhìn hai mắt đen như bóng đêm của Lục Thời trong ánh mặt tời rạng sáng, "Chính là...........nơi này rất khó chịu."

"Đau lòng tôi sao?"

Âm cuối của Lục Thời khẽ kéo cao lên, nhẹ như khói, thậm chí còn mang theo chút vui sướng.

Sở Dụ gật đầu, thẳng thắn, "Ừ, rất đau lòng."

Sao có thể không đau lòng được chứ.

Mười bảy mười tám tuổi, nên giống như Mộng Ca, vì một bộ truyện tranh chuyển thể mà nhiệt huyết sôi trào, hay giống như Chúc Tri Phi, lặp đi lặp lại việc học thêm ngoài, cố gắng để đỗ vào một trường đại học tốt. Thậm chí giống như Thạch Đầu, có thời gian rảnh rỗi sẽ nghịch điện thoại, ra quán net, vui vẻ hưng phấn.

Mà không phải là dùng đủ mọi cách, dốc hết toàn lực để tra rõ ràng xem rốt cuộc năm đó mẹ mình chết như thế nào.

Rõ ràng Sở Dụ tích lũy tri thức ngữ văn nghèo nàn, nhưng bây giờ lại nhớ tới một câu......

Nguyện quân tọa minh đường, bất nhiễm tuyết cùng sương.

Vừa mới bước vào trong phòng học, Sở Dụ đã phát hiện không khí trong phòng học có chút quái dị.

Cậu hỏi Mộng Ca vẻ mặt tức giận, "Có chuyện gì vậy, sao trông cậu như sắp nổ tung tới nơi thế?"

Mộng Ca xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, "Đậu má mấy thằng ranh lớp D kia cũng dám giành sân bóng với lớp ta, còn mắng anh em của tôi!"

Hỏi Phương Tử Kỳ bình tĩnh, Sở Dụ mới hiểu được.

Đại hội thể dục thể thao lần trước, lớp D cảm thấy lớp họ nên lấy hạng nhất đoàn thể, lớp A hữu danh vô thực, vẫn luôn ấm ức trong lòng, không có việc gì thì lại nói xấu sau lưng người ta vài câu.

Tối qua, trong lớp có người chơi bóng ở sân bóng rổ, bên cạnh rõ ràng là có sân bóng trống, nhưng người lớp D lại tới nhất định phải tranh sân với bọn Phương Tử Kỳ. Còn nói lúc ấy núi Thanh Minh bị lở đất, Sở Dụ và Chương Nguyệt Sơn bị nhốt là vì ông trời không nhìn nối, cảm thấy lớp A thất bại.

Nói qua nói lại, hai bên thiếu chút nữa là đánh nhau, thuận tiện còn hẹn nhau, buổi trưa ngày hôm nay hai lớp đấu bóng rổ.

Mộng Ca đập bàn, vung tay hô to, "Người ta đã tát vào mặt chúng ta rồi, chúng ta còn không đánh trả thì có còn là đàn ông nữa không? Không phải! Đi, trưa nay tới đánh cho bọn họ tan tác tả tơi! Không đúng, chúng ta là những học sinh văn minh, đi, đi đấu cho bọn họ hoa rơi nước chảy!"

Dương Vũ Sàn bên cạnh hùa theo, "Mọi người cứ việc đi, chị đây sẽ bao toàn bộ đồ uống!"

Mộng Ca nói làm là làm, tùy tiện xé một tờ giấy ra, dùng nét chữ như chó cào bắt đầu viết danh sách tham gia đấu, lại nhìn Lục Thời đầy hi vọng, "Lục Thần, cậu có tham gia không?"

Lục Thời gật đầu, "Ừ."

Nguyên buổi sáng, cả lớp đều có chút nóng nảy. Chuông tan học vừa vang, Mộng Ca đã đứng lên ghế, "Các anh em, chúng ta lên!"

Giọng rất lớn, làm cho giáo viên tiếng Anh đang thu dọn giáo án cũng sửng sốt, cảm khái, "Tuổi trẻ thật tốt, giọng rất lớn."

Sở Dụ đi theo tới sân bóng rổ.

Người lớp D cũng tới rồi, đang đập bóng lên xuống.

Mộng Ca giơ ngón tay giữa lên, trước khi mặt đối phương biến sắc lên tiếng, cậu đặt bóng rổ lên, biểu diễn kỹ năng quay bóng rổ đặc biệt bằng một ngón tay.

Khí thế rất ổn, "Ông đây chẳng có gì để nói với bọn mày cả, rất lãng phí tinh lực, đấu thắng rồi thì mấy ông đây cũng ăn cơm ngon!"

Sở Dụ đứng ở đằng sau, tấm tắc mấy tiếng, kéo vạt áo Lục Thời, "Trình độ khiêu chiến của Mộng Ca còn kém cậu một chút"

Lục Thời không nói gì, cởi áo khoác ngoài ra, quăng cho Sở Dụ cầm.

Trước khi đi còn sờ sờ vành tai Sở Dụ, động tác vô cùng tự nhiên, "Chăm chú xem, chỉ có thể nhìn tôi."

Sở Dụ vừa nghe thấy ngữ khí này, biết ngay chuyện hôm qua khi mình xem phim, khen nam chính chơi bóng rổ đẹp trai vẫn chưa được bỏ qua.

Cậu xoa xoa cái tai bị sờ ngứa, nhỏ giọng trả lời, "Vâng, vâng, vâng, chỉ nhìn bạn trai của tôi thôi!"

Trước đây Sở Dụ đã từng thấy Lục Thời chơi bóng rổ, còn không chỉ một lần, cho nên vừa mở màn, cậu phát hiện ra, cách chơi của Lục Thời không giống như trước đây, vừa hung bạo vừa mạnh mẽ, thậm chí khi lướt qua người khác, còn cố ý khoe kỹ năng.

Khi anh nhảy lên úp rổ, một tay bám lấy rổ, gió thổi làm bay vạt áo lên, lộ ra đường cong thắt lưng thon gầy, sự khoe khoang càng đạt tới đỉnh điểm.

Sở Dụ thề, cậu nghe thấy vô số âm thanh hét chói tai của nữ sinh.

Có chút ưu sầu.

Ngày mai, trên bàn của bạn trai cậu liệu có chất đầy cả đống táo hay không?

Đấu xong một trận, lớp Sở Dụ thắng rồi, Mộng Ca giơ ngón giữa tiêu chuẩn với lớp D, lại xách theo chai nước, gào thét đi tới tầng cao nhất của nhà ăn ăn buffet chúc mừng.

Sở Dụ bị Lục Thời ép vào góc tường.

Đằng sau sân vận động, căn bản sẽ không có người đi qua. Vô cùng an tĩnh, chỉ có gió thổi.

Mới chơi bóng rổ chạy khắp cả sân, nhiệt độ cơ thể của Lục Thời nóng như lửa, hơi thở trên người lại như ùn ùn kéo tới áp lên người Sở Dụ.

Mồ hôi từ trán thấm ướt đuôi mày, giờ khắc này Lục Thời có sự gợi cảm khó có thể hình dung.

Sở Dụ cảm thấy bản thân mình có chút không chịu nổi khi ngửi mùi này.

Lục Thời lại cố tình dính lại gần, "Tôi chơi bóng rổ có đẹp không?"

Sau lưng là tường gạch lạnh lẽo, Sở Dụ lại cảm thấy không có chút hiệu quả giảm nhiệt nào. Môi của Lục Thời gần lại bên tai cậu, bắt đầu nóng lên, ngay sau đó, nhiệt độ này lan rộng ra, làm nửa người cậu tê dại.

Cổ họng Sở Dụ khô khốc, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lục Thời, cậu miễn cưỡng tập trung lực chú ý, "Đẹp."

"Có đẹp hơn người trong bộ phim đó không?"

Hình như ghen có hơi lâu thì phải?

Sở Dụ trả lời, "Cậu đẹp hơn, khi cậu úp rổ vô cùng đẹp trai."

Cậu không nói dối.

Khi Lục Thời chơi bóng rổ, bởi vì đã có căn cơ luyện võ, anh vô cùng linh hoạt, những động tác giả liên tiếp làm cho đối thủ hoàn toàn không thể đoán được giây tiếp theo anh sẽ làm gì.

Thân hình mỏng manh, nhưng tỉ lệ lại vô cùng hoàn hảo, cánh tay lộ ra có cơ bắp hơi mỏng, bên trong dường như ẩn chứa sức bật vô cùng lớn.

Khi ba bước lên rổ, chân thiếu niên như đạp gió.

Thực sự rất đẹp, cũng rất giỏi.

Lúc này Lục Thời mới vừa lòng, lùi về sau nửa bước, "Ừ."

Tới khi hơi thở của đối phương bị gió lạnh làm tan bớt, Sở Dụ hít một hơn khí lạnh thật sâu, vô thức liếm môi, không nói rõ được ban nãy mình chờ đợi điều gì.

Buổi chiều có tiết văn của thầy Diệp.

Bởi vì giữa trưa thắng đấu bóng, trong lớp có chút xao động.

Sắp tới kỳ thi tháng rồi, thầy Diệp rất căng thẳng, đặc biệt giành ra năm phút đồng hồ để thanh thẩy tâm hồn bọn họ.

"Các em, thi tháng thôi mà, không có gì đáng sợ cả. Thiếu niên ấy mà, nên có khí khái "Phượng Hoàng xông chín ngàn dặm, chặt đứt ráng chiều, gánh vác trời xanh". Những câu này xuất phát từ "Tống Ngọc hỏi Sở vương", những em học sinh có hứng thú có thể ghi lại một chút, đưa vào trong bài văn, giáo viên chấm bài thi chắc chắn sẽ sáng mắt."

Ông viết câu này lên bảng đen, lại đặt phấn viết tiếp, "Tôi nói tiếp nhé, hoặc là "Thiếu niên hào hiệp, kết bạn hùng Kinh Đô, lòng thẳng rộng,....." (1). Câu này cũng nên nhớ, thơ hay thơ hay."

Dù sao, thiếu niên thất bại một lần, thất bại hai lần, đều không đáng sợ. Các em có đủ thời gian, tinh thần và sức lực, chuyển mình..........."

Sở Dụ cũng đang nghe.

Đại khái cũng một tháng trước, cậu nghe thấy ba từ "thi giữa kỳ", còn có thể buồn bực, trong lòng nghẹn khó chịu, xin Lục Thời dẫn cậu ra ngoài chơi gì đó, dời đi sự chú ý.

Nhưng bây giờ, cảm giác khó chịu ấy, hình như cũng không còn thừa lại bao nhiêu.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu trời sinh đã không có duyên với bố mẹ, ví dụ như khi cậu còn chưa ra đời, bố cậu đã bất ngờ mất đi.

Sở Dụ lại nhớ tới khi còn nhỏ, cậu rất muốn đi công viên trò chơi một lần. Nhưng dì Lan lo lắng không an toàn, không dẫn cậu đi.

Cậu buồn mất mấy ngày nhưng cũng bỏ qua.

Không phải cậu không muốn đi, cũng không phải không còn thích công viên trò chơi nữa, chỉ là bỏ qua thôi.

Cậu đã từng cố gắng, mẹ cậu vẫn không thèm nhìn cậu thêm một chút, dường như cũng không phải là chuyện gì lớn cả.

Con người đều sẽ quen thôi, bị vứt bỏ cũng như vậy, dần dần, cũng sẽ quen thôi, cậu cũng bỏ qua.

Cậu học được các không ôm bất cứ kỳ vọng nào.

Rất tốt.

Sở Dụ lấy tập giấy nháp in hoa ra, lật lật tìm tìm, không tìm được bút, lập tức vươn tay lấy một chiếc bút trên bàn Lục Thời.

Vuốt phẳng giấy, bắt đầu vẽ tranh.

Thầy Diệp lại viết hai câu thơ lên bảng, quay người qua, tầm mắt đột nhiên dừng lại, "La Gia Hiên."

Mộng Ca cúi đầu, không nghe thấy.

Bạn cùng bàn phải huých cậu ta một cái, Mộng Ca mới mờ mịt ngẩng đầu, nhỏ giọng nói, "Cậu chọc tôi làm gì?"

Bạn cùng bàn vội chỉ thầy Diệp.

Thầy Diệp cười híp mắt, "Em La Gia Hiên."

Lúc này Mộng Ca mới phát hiện ra liền đứng dậy.

"Nghịch điện thoại trong giờ, xem gì mà kích động như vậy? Nếu như em không đưa được một lý do cho thầy, vậy nơi chiếc điện thoại của em trở về chỉ có thể là ở trong ngăn bàn có khóa của thầy."

Mộng Ca xem bộ phim chuyển thể từ truyện tranh kia không biết bao nhiêu lần rồi, nhất định không thể nộp điện thoại lên được.

Cậu sờ sờ gáy, "Thưa thầy, kỳ thực, từ nhỏ em đã có đam mê "lướt" net, bởi vì.....bởi vì, bởi vì ngũ hành của em thiếu thủy!"

Sở Dụ đang vẽ tranh ở trên bản nháp, nghe thấy Mộng Ca nói câu này, lông mi dưới ngòi bút của cậu bay thẳng lên đỉnh đầu.

Cậu cung kính nhìn Mộng Ca, "Đậu má, ngũ hành thiếu thủy?"

Sở Dụ nín cười rung cả bả vai, kéo kéo áo Lục Thời, nhỏ giọng nói, "Mộng Ca quả thực là boy lời vàng!"

Thầy Diệp vuốt cằm, "Được lắm, được lắm, em rất nhanh trí, ngồi xuống đi, để điện thoại vào trong ngăn bàn, đừng lấy ra nữa. Thầy vừa giảng tới đâu rồi nhỉ? Nào các em, tiếp tục, tiếp tục....."

Sở Dụ được Mộng Ca gợi ý, không có tâm tư vẽ tranh nữa.

Cậu đặt bút xuống, chống hai má suy nghĩ một lát, lại cầm bút lên, viết một, hai, ba, bốn, năm, bảy.

Hàng khác viết tám, chín, mười, mười một, mười hai.

Sau đó đưa cho Lục Thời xem.

Lục Thời đang giải một câu hỏi, phân tâm nhìn chữ Sở Dụ viết trên giấy.

Sở Dụ sợ anh xem không hiểu, siêu nhỏ giọng nhắc nhở, "Mau xem, mau xem, mệnh của tôi đều có những thứ này cả, chỉ thiếu mỗi thứ gì?"

Một đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn Lục Thời, sốt ruột muốn nhét đáp án vào trong đầu Lục Thời.

Lục Thời xem xong, lắc đầu, "Thiếu gì?"

Sở Dụ rất nôn nóng!

Cậu nói nhanh, "Nhìn lại xem, nhìn nhiều thêm một chút, tìm ra quy luật! Xem xem, thiếu gì nào? Sử dụng trí thông minh lấy hạng nhất khối, lấy giải học sinh giỏi hạng nhất thử xem, tôi tin tưởng khả năng quan sát của cậu! Chắc chắn có thể...."

Nói tới đây, Sở Dụ đột nhiên im lặng.

Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Thời, nhìn thấy rõ ràng bên trong có ý cười nhàn nhạt.

Đậu, trêu tôi!

Sở Dụ nháy mắt bùng nổ.

Lục Thời vươn tay, nhéo nhéo mặt cậu, giọng khàn khàn mang tiếng cười, "Ừ, trong mệnh của cậu thiếu tôi."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1): Câu trên nằm trong bài thơ Lục Châu Ca Đầu của Hạ Chú.

Các cô có biết là thiếu gì không:)))

Bình luận

Truyện đang đọc