CẤT GIẤU NGƯỜI ĐẸP - LƯU THỦY THỦY

Chu Đỉnh Nguyên đã về một lần trong những ngày Quý Thiên phải nhập viện, hắn mang theo chút đồ rồi lại vội vàng quay lại bệnh viện, nào có thời gian quan tâm đến việc dọn dẹp trong nhà. Khi kéo cửa rèm ra, cửa hàng ở tầng một rõ ràng có chút lộn xộn.

Ngay cả Chu Đỉnh Nguyên mặt dày đến đâu cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, hắn đá mấy miếng vải vụn dưới chân, cười gượng mấy tiếng, "Mấy ngày không có người ở, cửa hàng hơi bừa."

Quả thật, những người làm việc trong các cơ quan nhà nước rất khéo léo trong cách ứng xử. Một cô gái ngay lập tức mở lời: "Chúng tôi giúp hai người dọn dẹp một chút nhé."

Giống như thường ngày, họ giúp đỡ người lớn tuổi làm vệ sinh này nọ trong cộng đồng vậy, dù sao Quý Thiên bị thương cũng có trách nhiệm không thể chối cãi của họ.

Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa luyện được bản mặt dày đến mức đó, "Không cần đâu, để tôi gọi người đến dọn dẹp sau là được, các cô cậu giúp chúng tôi đưa đồ về đây là đủ phiền rồi, công việc của ai nấy cũng bận rộn, việc này để tôi tự làm là được."

Thực ra hắn không phải ngoài miệng khách sáo gì, Chu Đỉnh Nguyên liếc mắt ra hiệu cho Chu Tích, cậu ta hiểu ý liền lên tiếng làm hòa, "Nếu vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, nếu có gì cần cứ liên lạc với chúng tôi."

Mọi người trong khu phố đều nghe thấy vụ tai nạn mấy hôm trước, ai nấy đều tò mò đưa mắt tròn mắt dẹt nhìn Chu Đỉnh Nguyên đưa ba người tới đầu ngõ. Chu Đỉnh Nguyên không đợi họ đi xa liền quay lại, hắn vẫy tay với vài người già đang đứng hóng chuyện, "Có gì mà xem, nên làm gì thì làm đi."

Chu Đỉnh Nguyên không có thời gian thỏa mãn sự tò mò của mọi người, nhà hắn còn một đống việc đợi làm, hắn nhanh chóng bước vào cửa hàng rồi sắp xếp đồ đạc, hắn nói với Quý Thiên, "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi mang đồ lên tầng hai giặt trước."

Suốt chuyến này đều là Chu Đỉnh Nguyên loay hoay làm việc, Quý Thiên không cảm thấy mệt thế nên không định đi nghỉ ngơi. Đợi Chu Đỉnh Nguyên lên lầu, y liếc qua những đồ đạc mang từ bệnh viện về rồi phân loại, những món dễ hỏng y cẩn thận bỏ vào tủ lạnh, đi đun nước sôi, còn định dọn dẹp một chút ở tầng dưới thì Chu Đỉnh Nguyên đã từ trên lầu đi xuống.

"Không phải bảo cậu nghỉ ngơi sao, làm gì đó?" Chu Đỉnh Nguyên là người làm việc nhanh nhẹn, những việc hắn có thể tự làm thì không thích nhờ vả người khác, giúp đỡ qua lại chỉ thêm phiền.

Mỗi lần để Chu Đỉnh Nguyên làm hết mọi việc, Quý Thiên cảm thấy không yên lòng. Dù y không làm gì được nhưng cũng không thể như trước, cứ ngồi ở một bên như thiếu gia nhỏ nhìn Chu Đỉnh Nguyên tất bật lo cho mình.

"Thật ra không cần phải vội dọn dẹp như vậy đâu."

Chu Đỉnh Nguyên như nghe được chuyện gì không thể tin được, hắn mở to mắt nhìn Quý Thiên, "Mặt trời mọc từ phía tây sao? Cậu mà lại không thúc giục tôi dọn dẹp?"

Với tính cách của Quý Thiên trước đây, không phải một hai đòi hắn dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa à?

Quý Thiên cũng không giải thích nhiều, y chỉ cảm thấy áy náy, "Anh nghỉ ngơi đi."

Lúc này, ấm nước đã tắt, y rót một cốc nước nóng đưa cho Chu Đỉnh Nguyên.

Nước còn đang bốc hơi, Chu Đỉnh Nguyên nhận cốc nước, hắn vẫn là có chút không thể tin được, tiếc là hắn mãi không thể hiểu nổi trong đầu Quý Thiên đang nghĩ gì, chỉ đành nói "Cảm ơn" rồi ngồi xuống, móc điện thoại ra, "Gọi một người giúp việc đi, tôi lười làm nữa."

Quý Thiên không đưa ra ý kiến, y chỉ ân cần nhắc nhở Chu Đỉnh Nguyên một câu, "Nóng, cẩn thận chút."

"Cậu làm sao vậy hả?"

Từ khi rời bệnh viện, Chu Đỉnh Nguyên đã cảm thấy Quý Thiên có gì đó không ổn, vẻ mặt y u ám như mang mối hận thù lớn, tâm trạng thì nặng nề, cộng thêm sự quan tâm bất ngờ khiến Chu Đỉnh Nguyên có chút không quen. Thằng nhóc này luôn thay đổi thất thường, chẳng biết lại phát điên vì lý do gì nữa.

"Xin lỗi." Quý Thiên đặt tay lên mu bàn tay Chu Đỉnh Nguyên, "Là Alpha mà chẳng thể giúp gì cho anh, lại còn phải làm phiền anh vì tôi."

Hai câu nói của Quý Thiên là lời thật lòng, y còn nắm chặt tay Chu Đỉnh Nguyên, lực tay tăng lên vài phần, rõ ràng có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn và xấu hổ của y.

Chu Đỉnh Nguyên đã miễn dịch với từ Alpha, "Cậu cũng đâu có nghĩa vụ gì cứu tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu ấy chứ."

"Đó là những gì tôi nên làm." Quý Thiên thành tâm nhìn Chu Đỉnh Nguyên, y không bảo vệ tốt Beta của mình mới là thất trách, cảm xúc của y dần dao động theo, "Đỉnh Nguyên."

Chu Đỉnh Nguyên bị cách xưng hô "Đỉnh Nguyên" ngọt đến chảy mật của Quý Thiên làm giật mình, toàn thân hắn nổi da gà, "Cậu..."

Khi hắn đang muốn hỏi Quý Thiên có phải lại mắc bệnh không thì Vu Đan Trân lúc này đến.

"Ông chủ Chu, các anh về rồi à, Quý tiên sinh không sao chứ?" Vu Đan Trân cũng đã nghe chuyện Quý Thiên bị thương, "Trước đó tôi định đến bệnh viện thăm Quý tiên sinh, nhưng bận quá không thể đi được."

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, Chu Đỉnh Nguyên phải tiếp đón khách, nhìn thấy Vu Đan Trân, hắn vội vàng nói: "Bây giờ cô có bận không? Nhà tôi cũng muốn làm chút vệ sinh, có thể nhờ cô đến giúp một tay không? Tôi chưa bao giờ gọi người làm, cô nói bao nhiêu là được."

Nói tiền bạc có thể làm mất lòng, Chu Đỉnh Nguyên và Quý Thiên trước kia đã giúp đỡ cô rất nhiều, ân tình này không phải chỉ một bữa cơm là trả hết được.

"Đều là hàng xóm còn khách sáo gì chứ?" Vu Đan Trân nhìn quanh một lượt, cô vỗ ngực cam đoan, "Chiều nay tôi sẽ giúp các anh dọn dẹp, các anh không phải lo."

Vu Đan Trân về nhà mang đầy đủ dụng cụ vệ sinh rồi bắt đầu làm việc.

Nhà có hơi rộng, Chu Đỉnh Nguyên không tiện để Vu Đan Trân làm một mình thế nên hắn cũng tham gia dọn dẹp. Quý Thiên cũng không chịu ngồi yên, y nhất quyết đi lên lầu cùng.

Chu Đỉnh Nguyên chậc một tiếng, đây là chuyện tốt chắc? Quý Thiên còn tự xông lên giúp sức, y còn bị thương đấy, nên nghỉ ngơi cho khỏe chứ đừng để cuối cùng vệ sinh chưa làm xong, lại khiến vết thương nặng thêm.

"Cậu ngồi đi, đi lên đi xuống như vậy cản trở lắm."

Bị nói như vậy trước mặt Vu Đan Trân, Quý Thiên có phần mất mặt, nhưng so với việc mất thể diện thì y càng lo lắng việc để Vu Đan Trân và Chu Đỉnh Nguyên ở riêng hơn. Cô Beta này khiến Chu Đỉnh Nguyên ca ngợi không ngớt, nếu không đề phòng cô ấy thì không được, nhưng Chu Đỉnh Nguyên không cho mình đi theo, Quý Thiên đành ngoan ngoãn ngồi im ở tầng dưới.

Vu Đan Trân là người chuyên nghiệp, cô dọn dẹp rất ngăn nắp, thu gom được không ít đồ đạc, lại lên xuống mấy lần chuyển đồ đến cửa. Cảnh tượng hai người phối hợp ăn ý khiến Quý Thiên có chút ghen tị.

Vu Đan Trân không chỉ giúp dọn dẹp, mà còn giúp Chu Đỉnh Nguyên thay hết toàn bộ ga giường trong nhà, có người phụ giúp thay ga thì nhẹ nhàng hơn nhiều, hai người vừa làm vừa nói chuyện với nhau.

"Những ngày này chắc ông chủ Chu cũng không có làm việc đúng không?"

Chu Đỉnh Nguyên thở dài, "Đúng vậy, nợ không ít đơn hàng, về rồi phải tranh thủ mà làm thôi."

"Cứ từ từ thôi, tiền kiếm không hết đâu." Vu Đan Trân nhớ lại những lời của một số người già về vụ tai nạn hôm đó, "Nghe người ta nói hôm đó thiết bị âm thanh rơi trúng người Quý tiên sinh, tôi nghe được mà giật mình luôn đó."

Cũng may là chuyện không có gì nghiêm trọng, giờ nghĩ lại Chu Đỉnh Nguyên cũng thấy sợ, lúc đó hắn nổi nóng mới mắng Quý Thiên mấy câu, nhưng nếu không phải Quý Thiên bất chấp nguy hiểm lao vào, óc hắn có thể bị đè bẹp luôn.

Đây là phản ứng theo bản năng của Quý Thiên. Nếu nói không cảm động thì đó là giả dối, Chu Đỉnh Nguyên trong lòng mềm nhũn, nhưng chưa kịp cảm thán quá nhiều, hắn cứ cảm thấy có ánh mắt sắc bén nào đó đang dõi theo mình từ bóng tối. Chu Đỉnh Nguyên quay đầu lại, không biết từ lúc nào Quý Thiên đã lên đây, lúc này y chỉ lộ nửa thân người mà núp ở cửa.

Còn chưa đủ làm Chu Đỉnh Nguyên cảm động, hắn không hiểu nổi luôn, đành lên tiếng chất vấn: "Cậu lên làm gì?"

Quý Thiên có chút tủi thân, Chu Đỉnh Nguyên nói cười với người khác, vừa thấy mình thì thái độ đã quay ngoắt 180 độ, mất kiên nhẫn như vậy đó. Quý Thiên muốn nói lại thôi, y tức giận đi xuống lầu.

Nhớ lại "bệnh tình" của Quý Thiên mà ngay cả bác sĩ cũng không thể chữa trị, Chu Đỉnh Nguyên quyết định tìm một cao nhân giúp y xem thử.

"À..." Chu Đỉnh Nguyên hạ giọng, như thể rất khó nói, "Cô có biết quanh đây có ai đặc biệt giỏi không?"

Vu Đan Trân ngơ ngác, không hiểu "giỏi" mà Chu Đỉnh Nguyên nói là chỉ cái gì.

"Ý tôi là... những người xem bói, xem chuẩn, có pháp lực cao cường ấy?"

Vu Đan Trân chợt hiểu ra, "Tôi nghe bà lão trong nhà chủ tôi nói, có lần cháu trai bà đi đêm bị dọa sợ hồn bị mất luôn, sau đó tìm một thầy pháp giỏi gọi hồn lại cho nó, giờ khỏe lại rồi, thầy đó giỏi lắm, người ta gọi là Trương Thiên Sư đấy."

Nghe có vẻ huyền bí, nhưng không huyền bí thì chắc chắn không thể cứu được Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên lại hỏi Vu Đan Trân cách liên lạc với Trương Thiên Sư.

"Anh sao lại đi hỏi chuyện này?" Vu Đan Trân hơi tò mò, vì Chu Đỉnh Nguyên nhìn không giống người tin vào mê tín phong kiến.

Chu Đỉnh Nguyên vẫn cố giữ thể diện cho Quý Thiên, "Tôi chỉ hỏi giùm người nhà thôi, nhà người ta có đứa trẻ hay mê tín, bác sĩ cũng không chữa được, định là tìm một thầy giỏi giúp đỡ thử xem."

Với sự giúp đỡ của Vu Đan Trân, cả một buổi chiều thôi hai người đã dọn dẹp xong nhà cửa. Vu Đan Trân nhất quyết không nhận tiền, Chu Đỉnh Nguyên cũng không thể làm gì khác ngoài việc liên tục cảm ơn, khuôn mặt hắn gần như cứng đờ, mãi đến khi đưa cô ra khỏi cửa hàng hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ái chà, cuối cùng cũng xong rồi hén." Chu Đỉnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, tay hắn cắm vào túi quần, bước vào cửa hàng với vẻ mặt thoải mái, miệng thì không nhịn được mà khen Vu Đan Trân vài câu, "Nếu không có Vu Đan Trân, một mình tôi chắc chắn mệt chết mất."

Người nói thì không có ý, nhưng người nghe lại nghe ra có ý, Quý Thiên biết Chu Đỉnh Nguyên đang ám chỉ mình, liệu hắn có đang chê bai y vô dụng không? Hay là cảm thấy y chẳng giúp được gì?

Y nhìn về phía Chu Đỉnh Nguyên, lúc này Chu Đỉnh Nguyên đang cầm điện thoại, không biết hắn đang xem gì mà rất tập trung, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của y.

Cả ngày mệt mỏi rồi, Chu Đỉnh Nguyên định gọi đồ ăn ngoài, bây giờ Quý Thiên không thể nấu cơm, còn khả năng nấu nướng của hắn lại khá hạn chế, vậy nên không cần khó bản thân làm gì. Sau khi gọi đồ ăn xong, Chu Đỉnh Nguyên lại thêm bạn số tài khoản Vu Đan Trân gửi.

Lời mời kết bạn được chấp nhận rất nhanh, tài khoản có tên là Trương Thiên Sư, ảnh đại diện nhìn giống như chính chủ, trong ảnh là một ông lão tóc bạc trắng mặc đồ đạo sĩ.

Giờ ngay cả đạo sĩ cũng dùng WeChat để giao tiếp, đúng là biết theo kịp thời đại, liệu có giỏi hay không thì Chu Đỉnh Nguyên không biết, nhưng đành coi như thử vận may, xem như là "con ngựa chết hoá ngựa sống" vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc