Trước đây vì không thể đăng ký kết hôn mà Quý Thiên đã chán nản một khoảng thời gian dài. Giờ y lại rơi vào vòng xoáy tự nghi ngờ bản thân khi nhận ra mình không thể khiến Beta của mình mang thai. Nếu chỉ cần giấy chứng nhận kết hôn thì Chu Đỉnh Nguyên có thể vẽ một cái giả cho y nhưng Quý Thiên muốn có con thì đúng là Chu Đỉnh Nguyên lực bất tòng tâm. Dù vậy, hắn cũng không thể mãi nhìn Quý Thiên phồng má tức giận như vậy được.
Từ sau khi thử que thử thai, Chu Đỉnh Nguyên nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng cũng tốt hơn, giờ thì đến lượt hắn dỗ dành Quý Thiên, "Ài, em làm gì thế? Đã muốn có con như vậy thì sao lại đi làm đồng tính cơ chứ?"
Dạo gần đây, Quý Thiên đã nghiên cứu lại sinh học của thế giới này, nắm rõ sự khác biệt về giới tính. Y cũng không phải kiểu người nhất quyết phải có con, nhưng con người ta ai chẳng có chút hư vinh. Bản thân có thể dễ dàng từ bỏ những thứ vật ngoài thân, nhưng khả năng vượt trội của Alpha mà lại không có thì đúng là hơi không cam lòng. Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt hả hê kia của Chu Đỉnh Nguyên, sự bực bội trong lòng y càng dâng cao, đến mức thay đổi cả thái độ ôn hòa thường ngày, "Anh có thể biết điều chút không, anh có biết có bao nhiêu Beta và Omega muốn làm bạn đời của em không?"
Chu Đỉnh Nguyên phì cười, suýt phun cả bọt mũi. Hắn giờ chẳng còn bận tâm những từ ngữ khó hiểu kia nữa, cái gì hiểu được thì hiểu, hắn nhún vai một cách thờ ơ, "Thế thì làm sao? Em hối hận rồi à?"
Biết Chu Đỉnh Nguyên cố tình chọc tức mình, Quý Thiên tức giận gọi tên hắn, "Chu Đỉnh Nguyên!"
Chu Đỉnh Nguyên chỉ định trêu đùa để trả đũa những lần trước bị Quý Thiên dọa nạt, khi thấy ăn miếng đủ rồi thì hắn liền thu lại, ngồi phịch xuống bên cạnh Quý Thiên, đưa tay ôm lấy y.
"Được rồi, được rồi. Anh không biết điều, em rộng lượng đừng giận nữa. Đáng gì mà phải tức như vậy? Em thích con nít lắm à? Nếu không thì... hay chúng ta nuôi một con chó đi."
"Cái gì mà nuôi một con chó!" Thú cưng sao có thể giống con được chứ. Quý Thiên thở dài, y được Chu Đỉnh Nguyên dỗ dành thì cũng không còn cảm thấy quá nóng nảy, "Thật ra em cũng không thích đến mức ấy."
Dù trước đây hay bây giờ, trong kế hoạch cuộc đời của Quý Thiên thì con cái chưa bao giờ là điều thiết yếu cả. Ngày xưa nhà họ Quý có lẽ cần một người thừa kế và đứa trẻ đó cũng chỉ vì nhà họ Quý mà ra đời. Ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc đời, người đồng hành cùng y cũng chỉ có bạn đời.
Chu Đỉnh Nguyên bóp nhẹ má Quý Thiên, hắn trêu: "Sau này em bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết vô bổ ấy đi, toàn bị tẩy não nặng nề thế này rồi."
Quý Thiên chẳng buồn phản bác, y giả vờ không vui định hất tay Chu Đỉnh Nguyên ra, nhưng hắn vẫn cứ đuổi theo bóp má véo mặt, không chỉ bóp má, Chu Đỉnh Nguyên còn đưa tay chọc eo y. Quý Thiên hơi nhột, y né tránh trái phải, bị Chu Đỉnh Nguyên đẩy đến mức ngả người xuống ghế dài.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ vì tức giận và xấu hổ của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên không ngại ngần buông một câu: "Em trông giống con gái thế này, có khi còn dễ mang thai hơn."
"Vớ vẩn." Quý Thiên giờ đã phần nào hiểu cảm giác khi nghe Chu Đỉnh Nguyên bảo mình nói linh tinh.
Tiết trời ấm dần lên sau xuân, chỉ cần cử động một chút đã thấy nóng, không khí vừa đủ ấm áp. Chu Đỉnh Nguyên ngửi mùi hương trên người Quý Thiên, tay hắn vuốt ve gò má y, chợt có ý định hôn y. Khi vừa cúi xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Chu Đỉnh Nguyên."
Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía cửa, Chu Tích lại đến vào lúc này.
Chu Đỉnh Nguyên vẫn giữ tư thế chống tay hai bên đầu Quý Thiên, hắn cứng ngắc quay người lại. Chu Tích đứng ngược sáng nên hắn không nhìn rõ biểu cảm trên mặt em trai mình, mãi sau mới hoàn hồn, hắn gượng cười một tiếng nhanh chóng kéo Quý Thiên đứng dậy.
"Cậu đến làm gì thế?"
Giữa ban ngày ban mặt còn đang mở cửa làm ăn, hai người này lại dám công khai trêu đùa nhau. Là đồng tính mà không có chút liêm sỉ nào hay sao? Sao ai cũng như thế này hết vậy?
"Đưa Quý Thiên đi ký tên lấy giấy tờ."
Cả hai nhìn nhau đầy ăn ý. Chu Đỉnh Nguyên hơi lúng túng, "Thế tôi có cần đi không?"
Chu Tích chẳng ưa gì cái vẻ mặt vô dụng của anh trai, giờ trẻ con tiểu học còn không cần cha mẹ đón nữa là, mà Quý Thiên chỉ đi lấy giấy tờ thôi mà hắn cũng muốn đi cùng.
"Ký xong rồi về, anh không cần đi."
"Được." Chu Đỉnh Nguyên vội giục Quý Thiên lên lầu thay đồ. Đợi Quý Thiên đi rồi hắn mới nhận ra cần phải cảm ơn Chu Tích. "Công việc của cậu có bận không? Nếu không thì lát lấy giấy tờ xong ở lại ăn cơm đi, làm một bữa đơn giản thôi."
Chu Tích đã xin nghỉ rồi nên chiều không cần đến cơ quan. Ban đầu định đưa Quý Thiên lấy giấy tờ xong rồi về, nhưng nghe Chu Đỉnh Nguyên nói vậy, cậu lại cảm thấy ngượng, muốn đồng ý mà lại không muốn chủ động mở lời.
Được Quý Thiên nhắc nhở, Chu Đỉnh Nguyên cũng nhận ra thói quen của Chu Tích là chỉ cần cậu không từ chối nghĩa là đồng ý. Hắn chủ động nói: "Nhất định phải ở lại đó. Cậu muốn ăn gì, tôi sẽ đi mua. Đợi hai người về, Quý Thiên sẽ nấu."
Vừa lúc đó Quý Thiên đã thay đồ xong bước xuống. Chu Tích vốn không kén chọn chuyện ăn uống, "Gì cũng được."
"Vậy thì để tôi tự chọn mua." Chu Đỉnh Nguyên nói xong rồi tiến lại gần Quý Thiên, hắn chỉnh lại áo khoác cho y, "Chu Tích sẽ ở lại ăn tối, hai người đi nhanh về nhanh, trên đường nhớ cẩn thận."
Những cử chỉ tự nhiên và thân mật giữa hai người khiến Chu Tích cảm thấy không thoải mái lắm. Người anh trai vốn thô kệch của mình mà khi đối mặt với Quý Thiên lại có thể tỉ mỉ như vậy.
Đợi Chu Tích và Quý Thiên rời đi, Chu Đỉnh Nguyên đóng cửa đi ra chợ. Vận may của hắn khá tốt, đúng lúc này còn gặp một người câu cá đang bán cá vừa câu được, hắn mua hai con cá lớn, để lát nữa nhờ Quý Thiên nấu món cá.
Chu Đỉnh Nguyên xách một đống đồ trở về. Vừa về đến nhà hắn đã nhận được tin nhắn từ Quý Thiên báo rằng họ đã lấy được giấy tờ và đang trên đường về.
Không đi cùng hai người nên Chu Đỉnh Nguyên có phần lo lắng. Dù sao thì cả Quý Thiên và Chu Tích đều không phải kiểu người dễ chịu, nếu có câu nào không hợp nhau mà không có hắn ở đó thì đâu xảy ra mâu thuẫn thì phiền. Vì vậy hắn cẩn thận nhắn tin hỏi thăm: "Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Quý Thiên quá hiểu tính cách của Chu Đỉnh Nguyên, y trả lời ngay: "Ừ, bọn em sắp về đến nhà rồi."
Trong lúc nhắn tin, y vẫn liếc mắt để ý Chu Tích đang lái xe.
"Là Chu Đỉnh Nguyên à?"
"Ừ, tôi báo với anh ấy là bọn mình sắp về." Quý Thiên ngừng lại một chút, cảm thấy chuyện này dù là nhờ Chu Đỉnh Nguyên mà Chu Tích giúp đỡ, nhưng dù sao cũng là việc của mình. Nhân cơ hội này, y nên cảm ơn Chu Tích một cách tử tế, "Chu Tích, cảm ơn cậu."
Chu Tích ngoài miệng nói không cần tiền, nhưng không nhận tiền nghĩa là thành nợ ân tình. Mà nợ ân tình lại còn phiền hơn nợ tiền, vì nợ tiền thì trả là xong, còn nợ ân tình thì luôn khó trả nhất.
Chu Tích không nói gì, chỉ khẽ động quai hàm. Cậu không phải kiểu người không biết xử lý những tình huống như thế này, nhưng đối diện với bạn trai của Chu Đỉnh Nguyên, cậu thật sự không biết nên nói gì, "Ừm."
Thấy Chu Tích không từ chối, Quý Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Y khá ngại nếu Chu Tích khách sáo, vì tuy Chu Tích và Chu Đỉnh Nguyên là anh em cùng chung huyết thống nhưng ở một số điểm, họ lại giống nhau đến lạ. Đừng nhìn vẻ ngoài bộc trực của Chu Đỉnh Nguyên, khi cố chấp cứng đầu, hắn cũng không thua gì Chu Tích.
Quý Thiên tiếp lời một cách tự nhiên: "Bố mẹ cậu cũng không ở gần đây. Nếu rảnh rỗi không có chỗ đi cậu cứ qua tìm Đỉnh Nguyên, nhà đông người cũng vui hơn. Tôi biết cậu muốn thân thiết với anh trai mình hơn, đúng không?"
Đúng lúc đó, xe đến nơi, Chu Tích phanh gấp. Mặt cậu ta đỏ bừng, đôi mắt mở to nhìn Quý Thiên với vẻ phức tạp, phải mất một lúc lâu cậu mới nghẹn ra được một câu: "Tôi không có."
Quý Thiên không phản bác, y chỉ gật đầu. Vừa mở cửa xe, y vừa nói tiếp: "Vậy thì cũng có thể đến thăm anh ấy, không cần tìm lý do gì cả."
Chu Tích vội vàng tắt máy rồi xuống xe đuổi theo Quý Thiên. Cậu sợ Quý Thiên sẽ kể lại những lời này cho Chu Đỉnh Nguyên. Nhưng khi vừa bắt kịp, Quý Thiên lại lên tiếng: "Mẹ và bà ngoại của Đỉnh Nguyên đều đã mất, anh ấy lại không gần gũi với bố. Nhưng mà trên đời này con người cần có những ràng buộc để tồn tại đúng chứ? Trước đây anh ấy sống một mình, tuy giờ có tôi bên cạnh nhưng thỉnh thoảng anh ấy cũng sẽ cảm thấy cô đơn. Nếu cậu thường xuyên qua thăm anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ rất vui."
Quý Thiên không nói tiếp phần sau. Dù sao, Chu Tích trông cũng giống kiểu người không có nhiều bạn bè, tan làm xong chắc cũng chỉ quanh quẩn ở nhà một mình.
Chu Tích vốn đang gượng gạo, cậu ta nghe xong lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thần kinh căng cứng dần thả lỏng. Cậu không từ chối, cũng không đồng ý.
Hai người một trước một sau bước vào nhà. Chu Đỉnh Nguyên vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức chạy ra, "Lấy được chưa?"
Quý Thiên móc giấy tờ từ túi áo ra đưa cho Chu Đỉnh Nguyên xem. "Lấy được rồi."
Chu Đỉnh Nguyên cầm giấy tờ lên ngắm nghía đủ kiểu, cười đến mức không ngậm miệng nổi, cứ như vừa nhận được giấy báo đỗ đại học của Quý Thiên vậy, "Thật không dễ dàng gì mà, cuối cùng cũng không lo có người cướp mất cậu nữa."
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí đặc biệt vui vẻ. Chu Đỉnh Nguyên cao hứng nên uống nhiều hơn bình thường, chẳng mấy chốc hắn đã say khướt tựa hẳn vào người Quý Thiên như đống bùn nhão. Hắn lè nhè rủ rê Chu Tích: "Chu Tích... tối nay đừng về nữa. Dù sao... dù sao nhà cũng còn nhiều phòng."
Hôm nay không mua sữa bò, Chu Tích cũng uống một chút bia. Nếu quay về thì phiền phức, lại phải gọi người lái thay.
Quý Thiên cũng lên tiếng giữ cậu ta lại: "Muộn rồi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm đi."
Chu Đỉnh Nguyên như sợ em trai mình bỏ chạy mất liền nghiêng người tới, tay đẩy vai Quý Thiên, cả thân mình lảo đảo về phía trước. "Chúng ta đi chuẩn bị giường cho cậu ấy."
Quý Thiên nhanh mắt nhanh tay vội vòng tay đỡ eo Chu Đỉnh Nguyên kéo lại, "Để tôi đi. Cậu ngồi đây tiếp anh trai cậu đi."
Chu Đỉnh Nguyên say mèm được Quý Thiên chu đáo chăm sóc thì cảm động hết sức. Ngay trước mặt Chu Tích, hắn vỗ mạnh vào mông Quý Thiên một cái, nở nụ cười đầy vẻ thỏa mãn như một ông chủ lớn: "Đi đi."
Bị Chu Đỉnh Nguyên giở trò không phải lần đầu, Quý Thiên cũng đã quen rồi nhưng trước mặt Chu Tích thì vẫn thấy xí hổ. Y quay đi, nói nhỏ: "Hai người ăn tiếp đi."
Chu Tích mặt đen như than. Ban đầu cậu ta thấy Quý Thiên có xuất thân không rõ ràng, lại nghe Chu Đỉnh Nguyên cứ nói người này đầu óc có vấn đề nên cậu lo lắng việc anh trai mình ở bên Quý Thiên sẽ không tốt. Nhưng giờ, Chu Tích cảm thấy Quý Thiên mới là người chịu thiệt, vì Chu Đỉnh Nguyên cũng chẳng nghiêm túc được bao nhiêu.
"He he." Chu Đỉnh Nguyên mắt vẫn dõi theo bóng lưng Quý Thiên, "Cậu ấy có hơi ngốc nhưng lại rất biết cách chăm sóc người khác. Kiếm vợ ấy mà, nam hay nữ gì cũng như nhau thôi."
Chu Tích luôn thắc mắc không biết trong mối quan hệ của họ thì ai ở trên ai. Nghe giọng điệu của Chu Đỉnh Nguyên, chắc hắn là 1. Nhưng nghĩ đến ngoại hình nổi bật của Quý Thiên, cả chiều cao còn nhỉnh hơn hắn, lại luôn toát lên khí chất tự tin không giống kiểu người cam tâm ở dưới thì Chu Tích càng thêm khó hiểu.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn Chu Đỉnh Nguyên thêm vài lần, lòng không khỏi cảm thán, Quý Thiên chắc hẳn thật sự rất yêu anh trai thần kinh thô của mình.
"Cậu nhìn gì kỳ vậy?" Chu Đỉnh Nguyên nheo mắt, cố gắng tập trung ánh nhìn đã hơi mơ hồ vì men rượu.
Chu Tích nhấp một ngụm bia, cảm giác hơi chếnh choáng khiến cậu mạnh dạn hơn thường ngày, nói thẳng: "Anh bắt đầu làm gay từ khi nào vậy? Đã thế còn làm 1 nữa."
"Thì từ khi gặp Quý Thiên chứ sao." Chu Đỉnh Nguyên giờ đã quen với việc bị gọi là gay, nhưng nửa câu sau của Chu Tích thì hắn không hiểu. "Cái gì mà 1 cơ?"
Chu Tích nhìn anh trai với vẻ mặt như muốn nói: Anh không hiểu 1 là gì mà cũng làm gay được? Rồi cậu đơn giản giải thích qua loa.
Nghe xong, Chu Đỉnh Nguyên như bị đổ một chậu nước lạnh, cũng tỉnh cả rượu. Hắn bật dậy, hùng hổ tuyên bố: "Tôi chắc chắn là 1! Đúng! Không sai! Trong nhà mọi chuyện đều do tôi quyết!"
Thực ra, nếu để Chu Tích biết Quý Thiên mới là người "ở trên", hình tượng vốn chẳng mấy oai phong của Chu Đỉnh Nguyên chắc sẽ càng tan tành.
Chu Tích không ngờ phản ứng của anh trai lại lớn như vậy, cau mày nói: "Anh la hét làm gì?"
Chu Đỉnh Nguyên cũng nhận ra mình phản ứng hơi thái quá, trông chẳng khác gì tự thú. Lần này, đầu óc anh hiếm khi hoạt động nhanh nhạy, liền phản kích:
"Cậu sao lại rành về chuyện đồng tính vậy? Nghiên cứu kỹ thế là sao?"
Thuật ngữ chuyên môn như vậy ngay cả người trong cuộc là hắn còn không biết mà Chu Tích lại hiểu tường tận thế à?
Chu Tích bị hỏi khó, cúi đầu lầm bầm: "Anh không lên mạng à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trước mặt Chu Tích:
Chu Đỉnh Nguyên: Tôi là 1, tôi là chủ nhà, mọi chuyện Quý Thiên đều nghe tôi, trong nhà đều do tôi quyết!
Khi không có ai:
Quý Thiên bảo gì làm nấy.