CẤT GIẤU NGƯỜI ĐẸP - LƯU THỦY THỦY

Chu Đỉnh Nguyên xuống lầu với tiếng bước chân rất lớn, hành lang giống như chiếc loa phóng đại âm thanh lên gấp bội. Mãi đến khi bên dưới vang lên tiếng mở cửa, Quý Thiên mới chắc chắn rằng Chu Đỉnh Nguyên đã xuống đến tầng một và sẽ không quay lại nữa. Lúc này, y mới cúi người nhặt chiếc nhẫn rơi bên giường.

Chiếc nhẫn đã lăn trên sàn nhiều vòng dính chút bụi. Quý Thiên nhẹ nhàng phủi sạch, y để nhẫn lên ngón trỏ rồi chậm rãi xoay nó. Y thực sự không hiểu nổi tại sao chỉ qua một giấc ngủ thôi mà Chu Đỉnh Nguyên lại như biến thành một người khác.

Rõ ràng tối qua Chu Đỉnh Nguyên đã thích y rồi. Dù hắn có chối thế nào, ánh mắt không thể lừa người, nhịp tim cũng không. Động tác xoay nhẫn của Quý Thiên khựng lại. Thế giới này khác thế giới của y ở nhiều điểm, nhưng chẳng lẽ ngay cả cách yêu một người cũng khác? Tại sao Chu Đỉnh Nguyên lại không chịu thừa nhận rằng hắn thích y chứ?

Cơn gió lạnh buốt quét qua, Quý Thiên không nhịn được mà rùng mình. Sự giá rét làm dịu đi cảm xúc của y phần nào. Y quay lại mở tủ quần áo, lấy đồ mặc vào. Khi y xuống lầu thì đã không còn thấy bóng dáng Chu Đỉnh Nguyên đâu. Cửa cuốn ở tầng một mở toang, người qua lại tấp nập, Chu Đỉnh Nguyên lúc nào cũng vậy, gặp chuyện là chỉ muốn trốn, trốn thật xa.

Quý Thiên đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, ánh sáng trong mắt dần dần tắt. Chẳng lẽ y thực sự tự mình đa tình, ép buộc người ta sao?

Người ở cửa bắt đầu đổ dồn về phía đầu ngõ, có tiếng người la lớn: "Cảnh sát đến rồi!" Quý Thiên giật mình sợ hãi, y lo lắng Chu Đỉnh Nguyên gặp chuyện. Không kịp nghĩ ngợi gì y đã lập tức chạy ra ngoài.

Buổi sáng trên quảng trường không quá nhộn nhịp, thậm chí các tiểu thương bán hàng rong cũng chưa xuất hiện, chỉ có vài cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh mở cửa.

Không xa đó, Chu Đỉnh Nguyên đang bước đi tập tễnh trên quảng trường. Hắn tránh xa nơi đông người, bước chân dần chậm lại, lững thững lang thang giữa quảng trường vắng vẻ.

Giờ phải làm sao đây? Sau này hắn còn mặt mũi nào đối diện với Quý Thiên nữa? Đuổi y đi sao? Nhưng Quý Thiên chẳng có cả chứng minh thư, lại thần thần bí bí. Nếu hắn đuổi y rồi, y biết đi đâu đây?

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy khinh thường chính mình. Đã đến nước này rồi, tình thế như dầu sôi lửa bỏng, vậy mà hắn vẫn còn tâm trí lo lắng Quý Thiên sống chết ra sao.

"Chết tiệt!"

Chu Đỉnh Nguyên nhăn mặt, động tác quá mạnh làm kéo căng cơ bên trong đùi, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn quan tâm Quý Thiên như vậy, nhưng Quý Thiên có đau lòng cho hắn không? Cái mông hắn sắp nứt ra đến nơi rồi còn gì.

Dù sao giờ họ cũng kiếm được tiền, cùng lắm chia đôi. Từ giờ đường ai nấy đi, ai sống cuộc đời của người ấy, nước giếng không phạm nước sông.

Đầu óc Quý Thiên lanh lợi như vậy, có tiền chắc cũng tìm được lối thoát thôi. Hơn nữa y còn đẹp trai như thế, chắc có thể là chàng thơ của ai đó...

Càng nghĩ, Chu Đỉnh Nguyên càng không tự tin. Quý Thiên không có chứng minh thư, đến cả phương tiện công cộng cũng không đi được, trừ khi bắt xe dù, bằng không y không ra khỏi nổi thị trấn nhỏ này. Với dáng vẻ công tử bột của y thì liệu y chịu ngồi "xe đen" không? Nhỡ đâu tài xế xe dù thấy y đẹp lại chở đến nơi khác bán thì sao bây giờ?

Nhìn Quý Thiên có vẻ khỏe mạnh, thực ra lại là hổ giấy mà thôi. Mới đến đây đã hai lần sốt cao, nhỡ gặp phải vài kẻ có ý đồ xấu, y hai tay khó địch nổi bốn ngườ, tiền trên người có khả năng cũng bị cướp sạch rồi bị vứt xác nơi hoang vắng.

Cho dù may mắn giữ được cái mạng, nhưng y là "người ngoài luồng", mất tích rồi cũng chẳng ai biết, chắc chắn là dữ nhiều lành ít.

Chu Đỉnh Nguyên bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Hắn cũng không định dồn Quý Thiên vào đường cùng, nhưng nếu không đuổi y đi, cả hai cứ sống chung dưới một mái nhà thế này, mắt to trừng mắt nhỏ, hắn lại sẽ nghĩ đến chuyện tối qua mỗi khi nhìn thấy Quý Thiên.

Mà hắn thực sự không phải đồng tính mà!

Chu Đỉnh Nguyên đau mông, chân cũng đau, hắn mơ mơ màng màng bước đến cửa một cửa hàng đồ trẻ sơ sinh rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Trong lòng Chu Đỉnh Nguyên tràn ngập nỗi buồn, không biết tương lai sẽ ra sao. Hắn không chỉ không thể đối mặt với Quý Thiên, mà còn không thể đối mặt với chính mình. Hắn đã sống ba mươi năm, không ngờ lần đầu tiên lại là với một người đàn ông và còn là người bị bị động nữa.

Khi Chu Đỉnh Nguyên đang cảm thấy mơ hồ về cuộc đời mình, một đứa trẻ đi vòng quanh hắn một vòng rồi ngồi xuống chiếc xe lắc bên cạnh. Chưa kịp định hình lại, một bài hát thiếu nhi quen thuộc từ phía sau cất lên.

"Bố của bố gọi là gì..."

Chu Đỉnh Nguyên giật mình cúi xuống, không biết từ lúc nào mình đã ngồi trên chiếc xe lắc của trẻ con. Khi quay lại, hắn nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của đứa trẻ, như thể đang chất vấn tại sao một người lớn lại tranh giành đồ chơi với trẻ con.

Chu Đỉnh Nguyên rất muốn nhảy ra khỏi xe, nhưng cơ thể hắn không cho phép động tác mạnh như vậy, chỉ có thể chống tay vào xe và từ từ di chuyển. Lúc đó, hắn va phải ông chủ cửa hàng đồ trẻ sơ sinh đang từ trong ra ngoài.

Biểu cảm của ông chủ khó nói thành lời, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự: "Cái này dành cho trẻ con chơi, người lớn dễ ngồi hỏng lắm."

Chu Đỉnh Nguyên chỉ có thể kéo khóe miệng cười gượng, nói một câu "Xin lỗi" rồi rời đi trong sự xấu hổ.

Càng gần nhà, bước chân của Chu Đỉnh Nguyên càng nặng nề. Nghĩ đến việc Quý Thiên vẫn đang ở nhà, hắn không biết phải đặt tay chân mình ra sao khi trở về.

"Gì vậy?"

Từ xa, Chu Đỉnh Nguyên đã thấy một đám đông tụ tập hẳn ba lớp người đang dáo dác xem náo nhiệt ở trong. Để không phải đối mặt với Quý Thiên, hắn cắn răng kéo thân đau nhức tập tễnh đi về phía đám người.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Đỉnh Nguyên cao lớn, đám người già xung quanh không che khuất được tầm nhìn của hắn. Trong vòng người, có mấy cảnh sát đứng đó, "Cảnh sát đến làm gì?"

Những người già này không chỉ lãng tai, mà còn kể chuyện dài dòng, không đi vào trọng điểm. Chu Đỉnh Nguyên đi vòng quanh đám đông, thấy dưới đất hình như có ai đó nằm, đầu óc hắn chợt lóe lên, chẳng lẽ là Quý Thiên gặp chuyện rồi?

Ngay lúc đó, có người tò mò lên tiếng giải thích, "Hình như là gặp phải tên trộm, tên trộm hốt hoảng quá làm người khác bị thương."

Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy đầu óc mình ong ong, mới vừa ra ngoài hắn chưa khóa cửa, chẳng lẽ là Quý Thiên? Hắn vội vàng đẩy đám đông ra. "Nhường đường! Để tôi xem!"

"Làm gì đấy? Chu Đỉnh Nguyên, cũng không phải vợ cậu, cậu quan tâm làm gì?" Một người trong đám đông chế giễu.

Cảnh sát bên trong cũng bắt đầu giải tán đám đông. "Đừng đứng xung quanh nữa, nếu xe cứu thương đến không vào được thì không tốt đâu, ai về nhà nấy."

Chu Đỉnh Nguyên nhân lúc đám đông lùi lại, hắn chen vào trong thì bị cảnh sát bắt được. "Đã bảo không chen vào, anh thích xem náo nhiệt lắm à?"

"Để tôi xem thử, lỡ là người quen thì sao?"

Cảnh sát liếc mắt lườm Chu Đỉnh Nguyên, bởi vì họ vừa mới liên lạc với gia đình của người này rồi, người ta thì chưa thể đến ngay được, "Đi đi, đừng gây rối."

"Quý Thiên! Quý Thiên! Có phải Quý Thiên không!" Chu Đỉnh Nguyên không quan tâm có ai trong đám đông nghe thấy hay không, hắn cất tiếng gọi to.

Đột nhiên, một lực lớn kéo hắn ra khỏi tay cảnh sát, Chu Đỉnh Nguyên loạng choạng lùi lại vài bước, cuối cùng đụng phải một lồng ngực vững chắc.

"Em không sao."

Chu Đỉnh Nguyên nghe thấy giọng nói, hắn quay lại, thấy Quý Thiên đang nhìn mình với ánh mắt bình bình. Hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại nhớ đến phản ứng lạ lùng vừa rồi, Chu Đỉnh Nguyên muốn chui vào một cái lỗ trốn đi. Hắn bị mê hoặc rồi, làm sao lại nghĩ người nằm dưới đất là Quý Thiên chứ?

"Không phải Quý Thiên đâu, người nằm dưới là ông Lương già."

Cuối cùng cũng có một người tốt bụng giải thích cho Chu Đỉnh Nguyên. Càng giải thích, càng làm hắn thấy mình rồ như một đứa ngu vậy.

Chu Đỉnh Nguyên lén nhìn biểu cảm của Quý Thiên. Quý Thiên cúi mắt nhìn hắn, hắn muốn giải thích lắm, nhưng cũng chẳng biết giải thích thế nào. Cứ như thế này, thừa nhận mình quan tâm thì có khó khăn lắm không? Chu Đỉnh Nguyên thật sự là người vừa bướng vừa nhát gan, ngay cả một câu chân thành cũng không thể nói ra.

Vừa nhìn thấy Chu Đỉnh Nguyên nhầm người nằm dưới đất là mình, vẻ mặt hoảng loạn của hắn thật sự là lo lắng không thôi, lo lắng đến mức không thể chịu nổi. Quý Thiên trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng ngay sau đó, Chu Đỉnh Nguyên lại tìm đủ loại lý do chối bỏ.

Quý Thiên như không nghe thấy Chu Đỉnh Nguyên nói gì, cũng không có ý định tranh cãi thêm với hắn, y quay người bước lên lầu.

Là sao đây? Chu Đỉnh Nguyên không thể lý giải được cảm giác thất vọng trong lòng mình. Hắn cứ nghĩ rằng Quý Thiên sẽ tiếp tục lôi ra chuyện tối qua, nhưng chỉ trong buổi sáng ngắn ngủi, Quý Thiên thực sự đã quên mất rồi.

Quên cũng tốt, dù sao thì cũng là do mình tự nói là coi như không có chuyện gì xảy ra, Quý Thiên cũng đã làm theo lời mình, vậy là ổn, hiếm khi tên đại thiếu gia độc đoán này lại chịu nghe lời hắn một lần.

Hai người rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh, lần này còn nghiêm trọng hơn mọi lần trước, biểu hiện rõ ràng nhất là việc mỗi người ngủ riêng phòng. Nhưng Chu Đỉnh Nguyên nghĩ, từ "ngủ riêng" có vẻ quá mập mờ, vốn dĩ hắn và Quý Thiên cũng không nên ngủ chung một phòng mà.

So với việc phân phòng, điều khiến Chu Đỉnh Nguyên khó chịu hơn là thái độ của Quý Thiên. Quý Thiên vẫn làm bữa ăn đầy đủ như thường lệ và trao đổi công việc giúp Chu Đỉnh Nguyên kiểm tra và bổ sung những chỗ thiếu sót, đảm bảo không có sơ suất nào trong công việc.

Cứ như là mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cũng như là mọi thứ đã thay đổi. Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy bất an trong lòng. Hắn biết chuyện này chưa kết thúc, Quý Thiên vẫn giận hắn lắm, nhưng tại sao Quý Thiên lại giận chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc