CẦU CHU TƯỚC

Bóng đêm ngoài cửa sổ nổi gió nam, màn trời nặng nề điểm xuyết vài ngôi sao ảm đạm ố vàng, mùi đàn hương trong viện Phúc Thọ còn chưa tiêu tán hoàn toàn, thản nhiên vấn vít rồi tản mạn, thỉnh thoảng có một hai tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ lọt vào tai.

Lão thái thái có vẻ vô cùng mệt mỏi, vẫy tay với Trần Thân, cực thấp và cực nghiêm túc nói: “Lời con nói, phải chắc chắn làm được.”

“Lui xuống đi, ta có chút mệt mỏi.”

Đối mặt với lão thái thái, tất nhiên Trần Thân không dám nói một chữ không, ông đứng dậy cáo lui, cuối cùng vẫn chốt hạ một câu: “Vậy việc này, phiền mẫu thân vất vả.”

Lão thái thái nhắm mắt, không muốn đáp lại.

Trong mắt Trần Loan liên tục hiện lên nhiều màu sắc khác nhau, thật ra tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều nằm trong dự kiến của nàng, lão thái thái kiên trì hơn mười năm, không muốn phù chính Khang di nương đã có một trai một gái dưới gối, có thể thấy được chút quyết tâm.

Đột nhiên nàng rất tò mò, năm đó rốt cuộc vì sao mẫu thân lại chết, để mười mấy năm qua lão thái thái luôn có cảm giác mắc nợ nàng.

“Tổ mẫu hãy nghỉ ngơi thật tốt, Loan Nhi cáo lui trước.” Trần Loan hành lễ, lời nói nhỏ nhẹ.

Lão thái thái đột nhiên mở mắt, sự sắc bén trong đôi mắt già nua vẩn đục là thật, bà mở miệng với vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Loan Nhi, con nói thật cho tổ mẫu biết, chuyện phù chính Khang di nương, con có ý kiến gì không?”

Trần Loan sửng sốt, sau đó cười khẽ, khóe miệng nở rộ hai má lúm đồng tiền, vừa quyến rũ lại tinh ranh: “Thưa tổ mẫu, Loan Nhi không có ý kiến gì khác.”

“Lẽ ra di nương nên được phù chính từ lâu, là tổ mẫu thương xót Loan Nhi, nên chuyện này mới trì hoãn đến hiện tại. Bây giờ di nương có thai, về tình về lý thì vị trí chủ mẫu này đều nên thuộc về di nương, Loan Nhi há lại là người không hiểu lý lẽ?”

Lời nói của nàng rất thành khẩn, đôi mắt trong veo như dòng suối nhỏ chảy giữa khe núi, bất cứ ai nhìn vào cặp mắt ấy đều vô thức tin tất cả những lời nàng nói.

Lão thái thái cũng không ngoại lệ.

Lão thái thái dừng chuyển động chuỗi tràng hạt trên tay, vươn tay vuốt ve gương mặt Trần Loan, đối với đứa nhỏ này, bà nâng niu ở trên tay, đau ở trong lòng, dù có đối xử thế nào cũng cảm thấy mắc nợ.

Chính vì cách đối xử cùng sự cưng chiều như vậy mới khiến trong lòng Trần Thân sinh ra bất mãn, ngược lại còn đối xử lạnh nhạt với đích nữ duy nhất, thay vào đó là sủng ái một nhà thiếp thất lên tận trời.

“Loan Nhi, tổ mẫu già rồi.” Ấn đường phủ đầy nếp nhăn của lão thái thái lộ vẻ tang thương, bà nói tiếp: “Rất nhiều chuyện, tổ mẫu muốn quản cũng chỉ có lòng mà không có sức. Ít ngày nữa con sẽ tiến vào Đông Cung, mọi chuyện sau này đều phải dựa vào bản thân mình.”

Trần Loan khẽ gật đầu, vuốt ve mu bàn tay của lão thái thái, giọng nói trầm xuống không ít: “Loan Nhi hiểu suy nghĩ của tổ mẫu, tổ mẫu yên tâm.”

Lão thái thái ngẩng đầu nhìn nàng, đứa nhỏ ngày trước bập bẹ học nói, nay đã khôn lớn thành một tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, sắp gả vào Đông Cung, sau này nhất định cao quý không thể bàn.

“Cuối cùng vẫn phải thật lòng xin lỗi lời gửi gắm của mẫu thân con.”

Ánh mắt Trần Loan hơi lóe lên, rất muốn hỏi lão thái thái về chuyện của mẫu thân nàng, nhưng trước đây mỗi lần nhắc tới lại khiến lão thái thái phiền lòng, nên nàng chỉ có thể nuốt những lời nói đã lên tới cổ họng xuống dưới.

Tương lai, luôn có cách để biết.

Khi Trần Loan trở về Thanh Phong Các, màn đêm đã dày đặc, trên tay Lưu Nguyệt và Bồ Đào xách theo đèn lồng đi bên cạnh nàng, ánh trăng bị mây đen che khuất, chỉ còn lại những đường nét tiêu điều.

Nàng cất giấu mọi chuyện trong lòng, hỗn loạn như ma cắt không đứt, càng gỡ càng rối. Trước mắt lúc thì là vẻ mặt đắc ý của Khang di nương và Trần Diên, lúc lại là lời nói đầy vẻ tang thương của lão thái thái. Cuối cùng tất cả những hình ảnh đó đều tiêu tán, chỉ còn lại gương mặt kiên nghị mang theo ý cười của Kỷ Hoán quanh quẩn thật lâu, đuổi cũng không tan.

Trần Loan tự giễu, mình đúng là kẻ si tình.

Ngày hôm sau, lão thái thái sai người đưa thiệp mời tới các phủ, cũng mơ hồ thả ra tiếng gió, mỗi nhà đều có người khôn khéo, lập tức hiểu ra dụng ý của phủ Quốc Công.

Sự khác biệt về quan niệm giữa đích nữ và thứ nữ, con của chính thất và con của thiếp thất đã ăn sâu bén rễ trong đầu mọi người, hiện giờ cho dù di nương có được phù chính, nhưng con cái do bà ta sinh ra đều đã trưởng thành, vẫn không thể đánh đồng với đích tử đích nữ chân chính được dốc hết sức lực và tài nguyên ra bồi dưỡng.

Đó chỉ là những suy nghĩ trong lòng, còn đây vẫn là một sự kiện trọng đại.

Lão thái thái đã dặn dò xong các hạng mục công việc từ sớm, chỉ chờ ngày tổ chức yến tiệc.

Mấy ngày nay Khang di nương và Trần Diên thành thật yên tĩnh đến lạ, không có nửa phần nhướng mày hãnh diện, mỗi ngày chỉ ở trong sân của mình, nhất quyết không tham dự vào chuyện bên kia.

Một ngày trước hôm tổ chức yến tiệc, Trần Loan nghe Lưu Nguyệt bẩm báo, cười tới mức mặt mày cong cong, mỹ nhân khẽ nâng bàn tay trắng nõn, không chút để ý tháo trâm ngọc xuống, mái tóc đen mượt đổ xuống lưng như thác nước, tản ra mùi hương thoang thoảng.

Nàng khẽ mở đôi môi đỏ, nói: “Lần này cũng học được cách ngoan ngoãn hơn rồi.”

Một ngày này, vị kia ở Ngọc Sắc Các đã chờ đợi mười mấy năm, từ lúc còn trẻ đẹp nhất đến khi gần như hoa tàn ít bướm, dựa vào con nối dõi muộn mới leo lên được vị trí chủ mẫu, nếu chỉ còn một bước cuối cùng lại bị người ta bắt được nhược điểm, chắc chắn sẽ hối hận đến xanh ruột.

Dù sao Khang di nương cũng hiểu rõ hơn ai hết, lão thái thái không thích bà ta tới mức nào.

Sự thỏa hiệp ngày hôm nay, thật không dễ dàng.

Lưu Nguyệt bưng một bánh đĩa vó ngựa đặt lên bàn nhỏ, lại ra ngoài cắt vài cành hoa nở vừa phải cắm vào chiếc bình sứ trắng như ngọc, đóa hoa kiều diễm ướt át mang theo mùi hương phảng phất, màu sắc trong căn phòng đã rực rỡ hơn vài phần.

“Lưu Nguyệt.” Trần Loan nghiêng đầu, thả lỏng cổ tay trắng như tuyết khẽ gọi, sau đó hỏi: “Đã đưa thiệp mời đến phủ Nam Dương và phủ công chúa chưa?”

Lưu Nguyệt gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc bẩm báo: “Chuyện tiểu thư tự mình dặn dò, bọn nô tỳ nào dám chậm trễ? Thiệp của phủ Nam Dương Vương, lão thái thái đã cho người đưa tới, chỉ là Tam công chúa không có trong phủ, người trong phủ nói, công chúa ở trong hoàng cung, không biết có thể tới được hay không.”

Trần Loan gật đầu, im lặng trong giây lát, nói: “Quận chúa Cẩm Tú có biết chuyện này không?”

“Chắc chắn đã biết, lão thái thái cũng gửi thiệp mời tới phủ quận chúa.”

Trần Loan hơi kinh ngạc khẽ lẩm bẩm, đôi mày thanh tú cau lại, sao lão thái thái có thể không biết tấm thiệp này có hàm ý gì?

Một khi thiệp mời được gửi đi, hoặc là chắc chắn quận chúa đã buông bỏ chuyện cũ, phủ Quốc Công muốn nối lại tình xưa cùng quận chúa, hoặc lão thái thái căn bản không muốn Khang di nương ngồi lên vị trí chủ mẫu.

Tính tình quận chúa Cẩm Tú nóng nảy bướng bỉnh, nếu gây ra chuyện ồn ào trước mặt mọi người, người chịu thiệt tất nhiên là Khang di nương. Ở trước mặt đông đảo khách khứa, phủ Quốc Công cũng mang tai mang tiếng, trở thành trò cười trong đề tài các câu chuyện của mọi người ở kinh thành lúc rảnh rỗi, đây tuyệt đối không phải điều mà lão thái thái muốn nhìn thấy.

Một khi đã như vậy, tốt nhất nên tránh gửi thiệp tới phủ quận chúa, mặc dù trong lòng lão thái thái biết rõ, nhưng vẫn làm như vậy.

Rốt cuộc hành động này có dụng ý gì?

Thực sự khiến người ta nghĩ trăm lần cũng không ra.

Nhưng dù thế nào, trời xui đất khiến cũng giúp Trần Loan một phen.

Chuyện tới hiện giờ, nàng chỉ có thể đánh cược một lần, nếu quận chúa đến thì mọi người đều vui vẻ, còn nếu bà không đến, chỉ có thể nói Khang di nương thật may mắn.

Ngày mùng 10 tháng 5, thời tiết đẹp, mặt trời chói chang, bắt đầu từ sáng sớm phủ Trấn Quốc Công đã vô cùng náo nhiệt.

Trần Loan thức dậy sớm, khi bầu trời vẫn còn xanh đen, mang theo sương sớm và cái giá lạnh đi một chuyến đến viện Phù Dung lạnh lẽo không người, đây là nơi ở của Tô Viện khi còn sống, kể từ lúc bà qua đời, sân này đã bị bỏ hoang.

Lão thái thái thường phái người đến quét dọn, nhưng đã mười mấy năm không có ai đặt chân tới sân này, nha hoàn bên dưới lười nhác, cỏ hoang vẫn mọc đầy khoảng sân nhỏ.

Trần Loan giẫm lên cỏ hoang, bước từng bước về phía trước, nàng hoàn toàn không để ý việc sương sớm bám vào váy áo, ý cười trên má luôn dịu dàng.

Hoa hồng nở rộ, hương thơm ngào ngạt, mấy đóa hoa hồng chưa nở bị gió ban mai thổi qua, vài giọt sương sớm rơi xuống, nụ hoa rung rinh chớm nở, toả ra hương thơm độc đáo.

Nàng không biết mẫu thân trông thế nào, tất cả mọi ấn tượng đều đến từ bức họa, nhưng nàng biết diện mạo của mình rất giống Tô Viện, bởi vì lão thái thái thường nhìn gương mặt nàng rồi thất thần, cũng bởi vì gương mặt này mà gần như đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, nuông chiều vô độ.

Đó đều là những thứ mẫu thân để lại cho nàng, thậm chí còn vì thế mà trả giá bằng mạng sống của mình.

Chính miệng lão thái thái từng nói, trong số trăm loài hoa, Tô Viện chỉ thích duy nhất hoa hồng, hoa hồng trong viện Phù Dung đều do tự tay bà trồng.

Trần Loan đã lâu không đặt chân tới nơi này, lọt vào tầm mắt là khung cảnh hoang vắng, những địa phương khác trong phủ đều giăng đèn kết hoa, gương mặt nha hoàn lui tới đều mang ý cười, tất cả những điều này đều được chuẩn bị cho Khang di nương, người sắp trở thành chủ mẫu thứ hai của phủ Quốc Công.

Gió nhẹ thổi qua, cành liễu cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn của Trần Loan như mang theo tiên khí lạnh lùng, nếu là tiên nữ giáng trần dạo chơi dưới nhân gian, dường như có thể cưỡi mây bay đi bất cứ lúc nào.

“Mẫu thân, Loan Nhi vô dụng.” Giọng nàng rất nhẹ, xen vào trong gió, rời rạc tới mức chỉ có thể nghe thấy vài chữ mơ hồ, nhưng sự thù hận trong từng câu từng chữ lại không có cách nào tiêu trừ.

Là nàng vô dụng, uổng phí nỗi khổ tâm của mẫu thân, cũng uổng phí cả một đời mình.

Từ khi tái sinh, nàng thận trọng từng bước, cẩn thận khắp nơi, nhưng vẫn để đôi mẫu nữ rắn rết kia bước lên địa vị cao, chẳng những không thể báo thù một cách quang minh chính đại, mà lúc nào cũng phải giữ gương mặt tươi cười, đề nghị lão thái thái phù chính Khang di nương.

Ngón tay mảnh mai tinh xảo như bạch ngọc, gai nhọn trên cành hồng dễ dàng xuyên qua da, đâm sâu vào thịt, Trần Loan đau đớn, khẽ cau mày, một giọt máu lớn nhanh chóng trào ra từ đầu ngón tay, lăn xuống chiếc lá xanh biếc, kỳ dị lại vô hại.

“Mẫu thân, đời này chắc chắn Loan Nhi sẽ sống tốt, những ai thiếu nợ chúng ta, đều phải hoàn trả đầy đủ.”

Dứt lời, nàng đưa mắt nhìn thật sâu vào sân, xoay người trở về Thanh Phong Các.

Nàng vẫn dùng đồ ăn sáng như thường ngày, nhưng khi trang điểm chải chuốt, lại không chớp mắt chọn bộ váy màu xanh nhạt hoạ tiết bướm đơn giản nhất.

Trần Loan là mỹ nhân có tiếng tại kinh thành, bộ váy màu xanh nhạt hoạ tiết bướm mặc trên người nàng, càng tôn lên dáng người yểu điệu xinh xắn, đôi mắt ẩn tình quyến rũ đến cực điểm.

“Tiểu thư, hôm nay mặc bộ váy này, có phải quá đơn giản hay không?” Bồ Đào đeo đôi bông tai bằng ngọc ấm cho nàng, cau mày khó hiểu nói.

Trong dịp long trọng như vậy, tiểu thư lại là đích trưởng nữ, Thái Tử Phi tương lai của Đông Cung, mặc bộ váy này không khỏi quá mức khó coi, người không biết còn tưởng tiểu thư có địa vị thấp kém trong phủ.

Trần Loan hơi nhướng mày, sắc mặt người trong gương xanh xao nhợt nhạt, tựa như cành liễu mỏng manh trước gió, nàng mở miệng nhẹ giọng nói: “Đêm qua gió lớn, cửa sổ khép hờ, ta hơi bị cảm lạnh, thế nên hôm nay sắc mặt tái nhợt, nghe hiểu không?”

Tâm tư Lưu Nguyệt tinh tế, lập tức kéo Bồ Đào đồng ý.

Mắt thấy thời gian sắp đến gần, bầu trời xanh ngắt như được gột rửa, vạn dặm không mây, mặt trời ló dạng từ phía đông, gieo rắc ánh ban mai, cỏ cây bừng tỉnh từ giấc mơ, sức sống phơi phới.

Khi Trần Loan đến sảnh trước của nhà chính, không ít phu nhân thế gia đã có mặt, lão thái thái ngồi ở vị trí đầu tiên trò chuyện cùng vài lão phu nhân. Hôm nay Khang di nương là nhân vật chính, bà ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, ngay cả Trần Diên cũng rạng rỡ chói lọi, nụ cười luôn thường trực trên gương mặt.

Hôm nay là ngày trọng đại của bọn họ.

Cũng là ngày nở mày nở mặt.

Từ nay về sau, tất cả mọi thứ của Trần Loan, nàng ta - Trần Diên đều không thiếu.

Nàng ta muốn quang minh chính đại, đạp Trần Loan khỏi đàn tế trước mặt mọi người!

Bình luận

Truyện đang đọc