CẦU CHU TƯỚC

Sáng sớm ngày mười hai, chân trời vẫn còn nhuốm màu xanh đen, những đám mây đen ẩn trong bóng tối đang thong thả hoàn thành quá trình lột xác, chuẩn bị bắt đầu bận rộn từ ngày này qua ngày khác, ánh nến ở Thanh Phong Các tối dần.

Trần Loan tỉnh dậy sớm. Khi Bồ Đào và Lưu Nguyệt tiến vào hầu hạ, nàng đã ngồi trước bàn trang điểm hồi lâu, ba ngàn sợi tình như thác đổ, trung y trắng thuần, nhưng lại mơ hồ đè ép vẻ quyến rũ thu hút trên má nàng xuống vài phần, tôn lên vẻ đẹp thuần khiết lạnh lùng.

Trần Loan chưa bao giờ muốn tranh cường háo thắng. Thời niên thiếu, nàng đặt toàn bộ tâm tư lên người Kỷ Hoán, mà người đàn ông tính tình cô độc, thường xuyên mặc đồ đen lạnh lùng, nên nàng cũng trang bị cho mình một thân đồ trắng, mộc mạc không ra dáng vẻ gì.

Hơn nữa mỗi lần Trần Diên đều công khai gợi ý, chính vì vậy, mọi ánh đèn sân khấu luôn đổ dồn một nửa vào Trần Diên ăn diện lộng lẫy.

Trong số những hòn ngọc quý ở kinh thành, thế nhưng cũng có một vị trí nhỏ cho nàng ta.

Trần Loan nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt chợt lạnh đi vài phần.

“Ta nhớ lần trước trong cung ban thưởng một xấp vải gấm hoa, lão thái thái lấy ra cho người làm một đôi váy màu xanh hoa quế tặng cho các phòng.”

“Hôm nay mặc bộ đó đi.”

Bồ Đào và Lưu Nguyệt kinh ngạc nhìn nhau vài lần, sau đó ngập ngừng nói: “Tiểu thư, ngày đó lão thái thái cũng tặng nhị tiểu thư một bộ, nếu lát nữa nhị tiểu thư cũng mặc bộ váy ấy…”

Chẳng phải sẽ đụng hàng hay sao?

Trần Loan nhướng mày, đuôi mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa, nàng đứng dậy, nhìn về hướng tây nam, khẽ thầm thì: “Hiện tại chắc hẳn Lê Hoa Hiên đang vô cùng náo nhiệt nhỉ.”

Còn không phải là vội tới mức người ngã ngựa đổ hay sao?

Để có được sự ưu ái của Bát hoàng tử điện hạ, tất nhiên phải trang điểm kỹ càng, như thế mới nổi bật được.

“Còn không phải sao? Lúc trời chưa sáng nô tỳ ra ngoài cắt hoa, thấy đèn ở Lê Hoa Hiên sáng sớm nhất.” Bồ Đào bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu.

Trần Loan cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc ấm áp màu trắng trên cổ tay, đôi mắt hạnh trong veo dịu dàng đẫm nước, nàng cong khóe miệng, kéo theo hai má lúm đồng tiền nhỏ quyến rũ, có chút tuỳ ý gảy chiếc vòng tay, nói: “Không cần nghĩ nhiều, hôm nay nàng ta nhất định sẽ mặc bộ váy lão thái thái tặng.”

Thứ nhất là để làm vui lòng lão thái thái, thứ hai đồ đưa tới thực sự quá tốt.

Trước giờ lão thái thái luôn để ý tới hình tượng phủ Quốc Công, cộng thêm mấy câu nàng nói ngày hôm ấy, tất nhiên sẽ đặc biệt chú ý tới Lê Hoa Hiên nhiều hơn, ngay cả những đồ vật nhỏ cũng đưa qua hai lần rồi.

Lúc này, Lưu Nguyệt cũng nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Nếu tiểu thư đoán được, vì sao còn muốn mặc bộ váy kia?”

Trần Loan cười khẽ giải thích, giọng nói thánh thót như nước suối chảy qua khe núi: “Từ trước đến nay lão thái thái luôn đích thứ rõ ràng, đồ của Trần Diên dù có nhiều, cũng không vượt qua được ta.”

Dù tốt cũng không tốt bằng nàng.

E rằng đây chính là lý do khiến Trần Diên hao hết tâm lực tính kế đẩy nàng ngã từ đám mây xuống đất.

Lại nói đồ ngự ban vốn rất hiếm, trường bào đưa tới chỗ Trần Xương Hằng đã tiêu tốn không ít, chắc chắn không còn bao nhiêu.

Lão thái thái không bao giờ làm việc hồ đồ, ngược lại rất khôn khéo.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời toả ánh sáng dịu dàng, làn gió nhẹ mang theo hương thơm ngọt ngào êm dịu của tháng tư, thổi qua từng tấc đất trong phủ, cành và đầu ngọn cây, phấn hồng lấp lánh.

Thế nên tâm trạng của Trần Diên và Khang di nương cũng rất tốt.

Nhưng nụ cười trên mặt hai người, khi nhìn thấy Trần Loan nhẹ nhàng bước tới, nhanh chóng biến mất hoàn toàn.

Xe ngựa đã đợi sẵn trước cửa phủ từ lâu, một trước một sau, một chiếc lát nữa sẽ tới phủ Nam Dương dự tiệc, một chiếc lên chùa dâng hương.

Trần Loan được Bồ Đào đỡ đứng trước mặt Trần Diên và Khang di nương. Đầu tiên nàng cau mày ho nhẹ vài tiếng, sau đó ngước mắt lên nhẹ giọng hỏi: “Di nương và nhị muội tới sớm thật, thời tiết tháng tư có hơi se lạnh, đừng để bị cảm lạnh.”

Người nói vô tình người nghe có ý, Trần Diên siết chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt lại quét một vòng trên người Trần Loan, cứng ngắc mở miệng: “Tỷ tỷ lo lắng quá rồi.”

“Sao hôm nay tỷ tỷ lại mặc bộ váy này? Ngày ấy khi muội tới Thanh Phong Các ngồi chơi, ngay cả nhìn tỷ tỷ cũng chưa nhìn đã cho người cất đi.”

Nàng ta đang trách nàng lặng lẽ mặc bộ váy này cướp mất sự nổi bật của nàng ta?

Nụ cười trên mặt Trần Loan chậm rãi thu lại, nhíu mày hỏi: “Nhị muội nói gì thế? Quần áo tổ mẫu đưa tới, ta sao có thể không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần?”

“Chiếc mũ bất hiếu này, ta đội không nổi.”

Nhận thấy được sự nguy hiểm từ trong lời nói của nàng, Khang di nương vội vàng mỉm cười bước ra hoà giải: “Đại cô nương đừng tức giận. Con cũng biết tính nhị muội con, nói chuyện không lựa lời, nhưng không có ý xấu gì đâu.”

Trên thực tế thì lòng dạ đen tối hơn bất cứ ai.

Trần Loan phối hợp sắc mặt hoà hoãn nhiều, nhưng vẫn nhíu mày nói vài câu: “Ở trong phủ ta sẽ không so đo với nhị muội, nhưng người ngoài không biết tính nết nhị muội. Lúc nào muội cũng nên ghi tạc trong lòng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không lần trước đã không làm cho Tam công chúa mất vui, nói muội nhỏ mọn.”

Sau những lời này, Trần Diên hoàn toàn nghẹn họng.

Nhiều người đứng đây như vậy, đủ các loại ánh mắt khác thường đổ dồn tới, Trần Diên chỉ hận không thể khâu mắt bọn họ lại.

Nàng ta biết Trần Loan nói đến lần nào. Lần đó là lão thái thái dẫn nàng ta theo, vào ngày sinh nhật của lão phu nhân phủ Kiến Uy tướng quân, rất nhiều vương công quý tộc tới cửa mừng thọ, nàng ta hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, cũng không nhận ra rất nhiều người.

Nhưng lại nhất thời khiến Tam công chúa cải trang đến dự tiệc không vui, cuối cùng ít nhiều vẫn nhờ Trần Loan và tiểu quận chúa ra mặt nhận lỗi, sự việc mới lắng xuống.

Trần Loan nhìn thấy sắc mặt nàng ta xám xịt bất định, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ, khoé mắt thoáng nhìn thấy đoàn người lão thái thái đang đi tới, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối, sau đó không đành lòng trấn an: “Thôi, nhị muội cũng đừng để việc này ở trong lòng. Lát nữa tham dự yến tiệc, muội cứ đi theo ta là được. Ta sẽ giới thiệu mấy người tiểu quận chúa cho muội biết.”

Trần Diên vô cùng miễn cưỡng mấp máy khóe miệng, nói: “Đa tạ lòng tốt của tỷ tỷ, Diên Nhi nhất định sẽ nghe lời tỷ tỷ.”

Ánh mắt Trần Diên dừng lại trên chiếc váy dài phết đất điểm những bông hoa màu hồng của nàng, cùng là chiếc váy dài đang thịnh hành hiện nay, nhưng hoạ tiết thì khác. Trên người Trần Loan là loài hoa thược dược vô cùng khí chất, cành hoa trải dài từ eo xuống chân váy, tôn lên gương mặt vốn tinh xảo lạnh lẽo yêu khí mọc lan tràn.

Còn mình thì sao, chỉ có vài đóa hoa sen trắng thuần khiết, dưới sự so sánh tinh tế, cao thấp hiện rõ, qua loa đến tột cùng.

Nói tới đây, ánh mặt trời trên đỉnh đầu xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây tía, toả ra ánh sáng ấm áp, lão thái thái cầm chuỗi ngọc trai nạm vàng tập tễnh bước đến, theo sau là một nhóm lớn nha hoàn bà tử hầu hạ.

Trước khi đi, lão thái thái cố ý lôi kéo Trần Loan dặn dò vài câu: “Loan nha đầu phải để ý tới nhị muội, đừng để tính tình hấp tấp của nó làm mất lòng quý nhân.”

Giọng nói của bà nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, gương mặt của Trần Diên thoáng chốc tái mét, vặn khăn cố kìm nước mắt, nỗi uất ức dưới đáy lòng trào dâng hết đợt này đến đợt khác.

Nếu không phải từ nhỏ lão thái thái đã trói buộc nàng ta, không dẫn nàng ta tới những dịp như vậy, sao nàng ta lại giống như ếch ngồi đáy giếng, đi đến đâu cũng bị mọi người chê cười?

Ngày ấy Tam công chúa cải trang giống thư đồng, nam không ra nam, nữ không ra nữ, làm sao nàng ta nhận ra được?

Sao có thể trách nàng ta tất cả mọi chuyện?

Sắc mặt Khang di nương không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, lập tức nắm tay nàng ta, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu.

Trần Loan - vị đích tiểu thư ngông cuồng tự đại này, những ngày tốt lành sẽ sớm kết thúc. Nàng ta phải nhẫn nhịn, qua một tháng cuối cùng này. Cha đã nói, trong tương lai, phủ Trấn Quốc Công chắc chắn sẽ toàn lực ủng hộ phu quân nàng ta.

Bát hoàng tử sẽ không từ chối một miếng thịt mỡ lớn này.

Hiện tại hắn rất cần sự hỗ trợ đắc lực như vậy.

Tâm trạng của Trần Diên từ từ bình tĩnh trở lại, trên mặt cũng có thể nặn ra một nụ cười tự nhiên.

Một đường xe ngựa xóc nảy, dọc theo đường đi không ai nói chuyện. Trần Loan lấy cớ chóng mặt, năm lần bảy lượt lảng tránh câu hỏi của Trần Diên, chỉ khi xuống xe mới nhỏ giọng cảnh cáo: “Lát nữa đừng có chạy loạn, nếu lại mạo phạm quý nhân như lần trước, ta sợ không giữ nổi muội đâu.”

Hôm nay vương phủ mở tiệc, người tới đều thuộc giới quyền quý.

Mở tiệc ngắm hoa thưởng thức thơ ca, thực tế là để tiểu quận chúa xem mắt, việc trọng đại như vậy, tất nhiên phải vô cùng náo nhiệt.

Trần Loan thân thiết với tiểu quận chúa, lúc này vừa xuống xe ngựa, đã có hạ nhân bên người quận chúa tiến lên chào hỏi, thái độ cung kính, nói: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, quận chúa cho mời.”

Phong thái của vương phủ khác với phủ Trấn Quốc Công, dọc theo đường đi xuyên qua núi giả và hành lang dài, cuối cùng vòng quanh một hồi mới thấy đình nghỉ chân ở giữa hồ, nha hoàn đưa các nàng tới đây giải thích: “Đại cô nương, quận chúa đang ở trong đình, đã đợi được một lúc rồi.”

Trần Loan hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn lên, bốn phía là hồ nước xanh biếc, dưới ánh mặt trời hiện ra những sóng nước lấp lánh, tựa như một tấm thảm xanh nhấp nhô, bên ngoài đình có rèm che đang nhảy múa theo gió, nên không thể nhìn rõ người ngồi bên trong.

Một cây cầu dài vắt ngang, Trần Loan và Trần Diên sánh vai cùng đi, vừa đặt chân lên cầu dài, tiếng kêu giòn giã từ sự va chạm của những hạt vòng vang lên, một làn gió thơm thổi đến.

Người nở nụ cười bước ra nghênh đón là quận chúa Nam Dương, Trần Loan nhìn gương mặt non mềm quen thuộc kia, không khỏi nhớ tới một số chuyện ở kiếp trước, lúc chưa gặp thì không sao, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát xinh đẹp sống động của nàng ấy, nàng không khỏi nhăn mày, chóp mũi chua xót.

“Giai Giai.”

Giọng nàng nghẹn ngào, quận chúa Nam Dương nhíu mày, lạnh giọng hỏi nha hoàn bên người: “Đi xuống hỏi xem, ai đã khiến khách của ta không thoải mái?”

Trần Loan sửng sốt, chợt bật cười một tiếng, nắm tay nàng ấy, nói: “Sao tính tình vẫn nóng nảy như vậy?”

“Ở chỗ tỷ, ai dám khiến muội không thoải mái?”

Nàng không hành lễ, nhưng Trần Diên phải cung kính hành lễ thỉnh an quận chúa. Xưa nay Nam Dương không thích nàng ta, nhưng ngại mặt mũi Trần Loan, cực kỳ gượng gạo ừ một tiếng, sau đó dặn dò: “Hội ngắm hoa tổ chức ở Nguyệt Hiên, mẫu phi ta đang tiếp đãi, Tiểu Vũ, ngươi đưa nhị tiểu thư qua đó.”

Giọng điệu rất kiên quyết, ý tứ không ai được phép từ chối, Trần Diên hơi hụt hẫng, ngước mắt nhìn Trần Loan.

Không ai đáp lại ánh mắt của nàng ta, chỉ để lại một bóng lưng mảnh mai yếu đuối.

Cuối cùng khi Trần Diên đi theo tiểu nha hoàn kia, Trần Loan mới quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của nàng ta, không khỏi cong môi cười.

“Có chuyện gì gấp gáp vậy? Sao phải đuổi nhị muội của muội đi?”

“Nhị muội kia của muội, dáng vẻ lúc nào cũng dịu dàng yếu đuối, lần trước dùng chiêu người ác cáo trạng trước lại kéo lên người Tam công chúa. Muội còn không nhớ à?”

Thẩm Giai Giai hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Trần Loan, sau đó sắc mặt phức tạp chạm vào khuỷu tay nàng, nói: “Ta đi dưỡng bệnh ở chỗ ngoại tổ mẫu trở về mới nghe nói chuyện của muội. Mẫu phi nói với ta, muội vui vẻ đồng ý chuyện hôn sự cùng Thái Tử, đó là sự thật?”

Hô hấp của Trần Loan cứng lại.

“Suy nghĩ của muội về Bát hoàng tử, còn ai rõ ràng hơn ta sao? Rốt cuộc muội nghĩ thế nào?”

Gió từ mặt hồ thổi tới, Trần Loan duỗi tay vén tóc ra sau tai, trong mắt lóe lên cảm giác thực sự bi thương, hỏi: “Thật hay giả thì việc này cũng không có cách nào xoay chuyển.”

“Tỷ hiểu suy nghĩ của muội, nhưng cũng nên xem thái độ của Kỷ Hoán.”

Trước giờ đều không nói gì chỉ lạnh lùng từ chối.

Thẩm Giai Giai nghe vậy thì nhíu mày thật sâu, kinh ngạc nói: “Sao ta nghe Tam công chúa nói Bát hoàng tử đi tìm muội.”

Trần Loan hít một hơi thật sâu, không biết nên nói với nàng ấy như thế nào về chuyện đó.

Thẩm Giai Giai không hổ là người hiểu nàng nhất, chỉ dựa vào chút biểu cảm đã nhìn ra manh mối, hỏi thẳng: “Ta hỏi muội, muội có hối hận không?”

“Hôm nay ta nói dối, mời một người tới đây, nếu muội không muốn cuộc hôn nhân này, ta sẽ đưa muội đến gặp hắn.”

“Muội mau quyết định đi, muộn thêm chút nữa những người này sẽ rời đi mất.”

Bình luận

Truyện đang đọc