CẦU CHU TƯỚC

Trong cung Dục Khánh lượn lờ hương hoa nhài thanh nhã, tiểu cô nương trong ngực thật sự rất mệt mỏi, hô hấp dần ổn định, thân thể mềm mại như vắt mì, vòng eo nhỏ nhắn tựa như bấm một cái là có thể gãy, Kỷ Hoán hoàn toàn không dám dùng lực để ôm.

Thật sự là nâng trong lòng bàn tay sợ rơi, đặt trong lòng sợ vỡ.

Lông mi của tiểu cô nương cong lên như một cái bàn chải nhỏ, thoáng tới gần xem, mỗi sợi đều thấy rõ ràng.

Thứ bị bao trùm bên dưới hàng lông mi này là đôi mắt hạnh khiến người ta nhìn cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.

Tiểu cô nương ngủ không lâu.

Hồ Nguyên mang theo sắc mặt vội vàng đi đến bẩm báo chính sự, còn chưa đi tới gần đã thấy trong ngực của Thái Tử gia anh minh thần võ chưa từng gần nữ sắc nhà mình có thêm một cái đầu phụ nữ, còn có một mái tóc thật dài.

Theo đó còn có ánh mắt thoáng trở nên sắc bén của Thái Tử gia.

Hồ Nguyên cười ngượng ngùng hai tiếng, Thái Tử gia đã nếm mùi vị của phụ nữ, dù sao cũng nên nạp thêm nữ tử yêu kiều quyến rũ vào Đông Cung hầu hạ nhỉ, trên phương diện dòng dõi có thể càng nhiều càng tốt.

Nhưng Vạn Tuế Gia thúc giục mãi không được.

Da mặt Trần Loan mỏng, lúc này mặt đào má hạnh, nàng hơi cắn môi, giãy giụa động đậy thân thể, giọng nói xấu hổ mang theo sự e sợ, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, mau buông thiếp xuống, cẩn thận lát nữa bị người nhìn thấy.”

Tình cảnh này bị người ta nhìn thấy thì còn ra thể thống gì?

Từ xưa đến nay nào có Thái Tử Phi làm càn như thế?

Kỷ Hoán không vội, thong thả giúp nàng sửa sang quần áo, cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt, mặc cho nàng âm thầm dùng sức thế nào cũng không thể tránh thoát được. Trần Loan chán nản, cố sức giật giật tua rua trên hầu bao của hắn, chôn đầu vào giữa áo bào của hắn, chỉ lộ ra bóng lưng nhỏ bé yếu đuối.

Đã lâu không thấy hành động trẻ con như vậy của nàng, Kỷ Hoán bật cười, đặt người lên chiếc giường nhỏ, giọng nói vô thức trở nên ôn hòa: “Cô mới ra lệnh cho phòng bếp nhỏ làm ít bánh ngọt, nếu như nàng đói thì ăn một chút lót dạ trước. Đợi lát nữa Cô sẽ đến cung Dục Khánh dùng bữa tối cùng nàng.”

Thái tử gia không giỏi ăn nói, giọng điệu dỗ nàng không khác gì dỗ trẻ con, đây cũng là lần đầu tiên hắn dỗ dành người khác như vậy.

Hắn còn nhớ, ngày hôm nay tiểu cô nương vẫn chưa ăn gì.

Thật sự là yêu kiều lại khó nuôi.

Trần Loan tỉnh táo hơn một chút, đáy mắt cũng đột nhiên nhuốm chút ý cười nhàn nhạt, nàng cong khóe miệng, để lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, nói: “Nếu như điện hạ tới muộn thì thịt chiên giòn ma ma tự tay làm sẽ không còn nữa.”

Kỷ Hoán khẽ cười vài tiếng, v.uốt ve mái tóc nàng.

Rèm được vén lên lại rơi xuống, người đàn ông sải bước rời đi, dưới thân Trần Loan lót đệm giường mềm mại, dùng chất vải thượng thừa nhất, mỗi một chỗ đều tinh xảo đến mức không thể bắt bẻ được.

Hai tay nàng vòng qua đầu gối, nghĩ đến rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, lời hứa hẹn bất ngờ của Kỷ Hoán, lời nói cảnh cáo của Hoàng Hậu, cùng với lời nói mê sảng không lựa lời nàng nói với hắn vào hai tháng trước.

Hắn là người kiêu ngạo như vậy, trên người chảy dòng máu hoàng thất cao quý nhất, chẳng lẽ thật sự trong lòng có thể không có khúc mắc, cười một cái cho qua những chuyện trước kia hay sao?

Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu như việc này xảy ra trên người nàng, tất nhiên là không thể cho qua được. Trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử, cần gì phải tự rước lấy nhục dùng mặt nóng dán vào mông lạnh chứ?

Trần Loan đưa tay gạt tấm rèm châu, khoác thêm áo ngoài đi đến bên cửa sổ, cửa sổ hướng về phía Nam nửa mở, gió nóng quấy phá, phun trào tranh nhau chen lấn lách vào trong điện, lại chạm vào hơi lạnh mà chậu băng tỏa ra, dung hợp lại với nhau giống như kỳ tích.

Trong điện Phù Quang, Kỷ Hoán ngồi trên ghế khắc hoa bằng gỗ tử đàn, vẻ mặt hung ác nham hiểm, mi tâm nhíu chặt, bộ triều phục Thái Tử trên người toả ra ánh sáng lạnh lùng cứng rắn. Hắn nhìn chằm chằm Hồ Nguyên không những không giận mà còn cười nói: “Ông ta thật sự nói như vậy?”

Thân thể Hồ Nguyên đã sớm cươ.ng c.ứng đến không thể cứng hơn nữa, trong lòng không ngừng kêu khổ, vốn tưởng rằng cho dù phủ Quốc Công không thông minh thì cũng nên có chút năng lực phân biệt. Đâu biết được chuyện đến nước này còn dám ỷ vào đó mà ra điều kiện.

Thật sự quá coi trọng bản thân mình rồi.

Nếu không phải vì Thái Tử Phi, vị gia này sao có thể khách sáo nhẫn nhịn phủ Quốc Công từ đầu đến cuối như vậy?

Kỷ Hoán lại liếc nhìn thư mật trong tay, cười nhạo lạnh giọng nói: “Thái Tử Phi mới vào Đông Cung được hai ngày, bọn chúng như không kịp chờ đợi mà nhét Trắc Phi vào Đông Cung của Cô. Thật sự xem Đông Cung này của Cô là chỗ không người, muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”

Hồ Nguyên cúi mặt rũ mi, cân nhắc ngôn từ một lúc rồi nói: “Điện hạ, nô tài còn nghe nói một chuyện, việc này lưu truyền từ phủ Quốc công, lại bị bịt miệng nhanh chóng, người truyền tin tức ra đều bị diệt khẩu.”

“Nói.” Đáy mắt Kỷ Hoán ẩn chứa gió tuyết rì rào, ngón tay kẹp lấy lá thư ngắm nghía, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Hôm qua khi Thái Tử Phi nương nương xuất giá, nhị cô nương phủ Quốc Công không hề xuất hiện, chờ đến khi kiệu hoa ra khỏi cửa, nhị cô nương lại treo cổ trong phòng, may mà phát hiện sớm, bị nha hoàn ngăn lại. Chỉ là sau khi tỉnh táo lại thì ầm ĩ nói không phải Đông Cung thì không vào, dù là làm thiếp, chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh điện hạ thì đời này không có gì hối tiếc.”

Nói một lúc, ngay cả Hồ Nguyên thường thấy qua sóng to gió lớn cũng líu lưỡi không thôi, làm ra chuyện đại bất kính thế này vào ngày đại tỷ đại hôn, nếu không bịt miệng thì toàn bộ phủ Quốc Công đều khó thoát được kiếp nạn.

Đây chính là xem thường thiên uy, tội chết đại bất kính.

Ánh mắt Kỷ Hoán dần sâu xa hơn, khí thế quanh thân như núi, mu bàn tay khoác lên ghế nổi đầy gân xanh, chắc hẳn đang vô cùng giận dữ.

Lão vô học Trần Thân kia, thật sự là càng già càng không hiểu rõ tình hình, nếu như ai dùng ông ta thì chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm.

Thật ra trong lòng Trần Thân cũng xem như hiểu rõ, cuộc chiến tranh giành hoàng trữ đã hoàn toàn hạ màn. Đại cô nương làm phi tử Đông Cung, vinh hoa phú quý hưởng không hết, nhưng nhị cô nương lại như bị hóa điên, có lòng tìm cái chết, lão thái thái tức giận đến mức gần như hít thở không thông mà ngất xỉu.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, chớ nói tới việc Trần Diên là người ông ta yêu thương từ nhỏ đến lớn, huống chi trong mắt ông ta đó chính là chuyện tốt. Một là Thái Tử điện hạ có thể hưởng phúc của Tề nhân (*), hai là ở trong thâm cung, hai tỷ muội cũng dễ dàng chăm sóc lẫn nhau, làm rạng danh tông môn.

(*): Phúc của Tề nhân (齐人之福): Là hưởng phúc một chồng lắm vợ.

Đối với Thái Tử, đối với phủ Quốc Công, đều là chuyện tốt.

Thế là dưới tình huống lão thái thái vẫn chưa tỉnh lại, Trần Thân hăng hái múa bút viết bức thư như thế, bí mật sai người đưa đến Đông Cung.

Bầu không khí trong điện lập tức ngưng đọng, Hồ Nguyên không dám thở mạnh, một lát sau mới cả gan tiến lên, hỏi: “Điện hạ, bức thư này… nên trả lời thế nào?”

“Không cần trả lời.” Kỷ Hoán thả lỏng tay, thân thể như ngọc đứng trong điện, trong giọng nói trộn lẫn bọt tuyết lạnh lẽo.

“Đợi đến ngày Thái Tử Phi lại mặt bảo Trần Thân tự nói rõ với Cô.”

Vào ngày đại hôn của Thái Tử, dám làm ra chuyện đại bất kính như vậy, có thể thấy được dũng khí không nhỏ, không thể nói là tâm cơ không sâu. Ngày thường, vào lúc hắn không nhìn thấy bọn họ đã bắt nạt tiểu cô nương ngốc nghếch kia thế nào đây?

Huân hương cháy lên, chậu băng đưa hơi lạnh, đáy mắt Kỷ Hoán tràn ngập ý lạnh sâu dày, thân hình thẳng như tùng bách trúc xanh trên đỉnh núi. Mãi đến khi mặt trời lặn nơi chân trời, ánh chiều tà chiếu đỏ nửa màn trời, hắn mới để lá thư vào ống tay áo rồi đi thẳng đến cung Dục Khánh.

Trong cung Dục Khánh có một cái sân nhỏ, trong sân trồng chút hoa thơm cỏ lạ, lẫn vào đó là màu xanh dạt dào tinh tế, cạnh góc tường còn treo một khung bàn đu dây.

Trần Loan sai người lót một lớp lông chồn lên bàn đu dây, nàng vùi hơn nửa vào trong đó, trên tay cầm quyển sách, mái tóc đen như tảo biển được một cây trâm ngọc đơn giản vấn lên, không trang điểm lại càng làm nổi bật nhan sắc của nàng, thậm chí còn đẹp hơn.

Lần này đến lượt Minh Nguyệt và Bồ Đào trực. Bồ Đào khéo tay, đang may hầu bao cho Trần Loan, trong giỏ đặt hương liệu do Tây Vực tiến cống, hiếm khi thấy cô nương nhà mình ngửi mùi lại ưa thích.

Minh Nguyệt ở bên cạnh bóp vai cho Trần Loan, dung mạo nàng ta rất đẹp, cho dù là bộ cung trang bình thường thì nàng ta cũng có thể mặc cho nó xuất hiện cảm giác không tầm thường, lực dưới tay không nhẹ không nặng, là người biết hầu hạ.

Trần Loan lật sách qua trang tiếp theo, ánh mắt không khỏi rơi trên mặt Minh Nguyệt, đột nhiên mất hứng. Nàng gấp một góc của trang giấy rồi đặt quyển sách sang bên cạnh, cong môi cười nói: “Tổ mẫu để ngươi đi theo tới Đông Cung là để ngươi hầu hạ Thái Tử điện hạ thật tốt. Bây giờ ở bên cạnh ta làm những việc vặt này, có phần uất ức cho ngươi rồi.”

Đây là ý muốn đưa nàng ta đến bên cạnh Thái Tử hầu hạ?

Đôi mắt Minh Nguyệt hơi sáng lên, thân thể lại theo bản năng quỳ xuống, nàng ta kinh sợ nói: “Có thể theo hầu bên cạnh nương nương là phúc khí mà kiếp trước Minh Nguyệt tu luyện được, tuyệt đối không hề có suy nghĩ khác.”

Trần Loan hứng thú ngước mắt nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Nói như vậy, ngươi không muốn đến trước mặt điện hạ hầu hạ?”

Sao lại không muốn chứ? Nàng ta nằm mơ cũng muốn!

Minh Nguyệt ngập ngừng nói không ra lời, suýt nữa đỏ cả vành mắt. Nàng ta cúi đầu, chỉ hận cái miệng này của mình nói quá nhiều, biểu đạt sự trung thành quá mức.

Bồ Đào thấy thế thì cũng đi tới nói thêm: “Nương nương nhân hậu, chúng ta có thể đi theo bên cạnh hầu hạ đã là phúc phận mà người ngoài cầu còn không được, đâu có muốn đi?”

Minh Nguyệt âm thầm cắn răng mới dám đánh bạo ngước mắt mở miệng định nói chuyện, chỉ thấy Trần Loan cười phất tay áo, nói: “Thôi, nếu đã như vậy thì bổn cung cũng làm chủ, giữ Minh Nguyệt ở lại cung Dục Khánh hầu hạ.”

Sắc mặt Minh Nguyệt lập tức xám xịt như tro tàn, suýt nữa cắn nát răng bạc.

Nàng ta không giống Lưu Nguyệt và Bồ Đào, không hầu hạ Trần Loan từ nhỏ, cho dù ở lại cung Dục Khánh thì cũng chỉ là đại nha hoàn bị xa lánh, sống chết đều nằm trong suy nghĩ của Thái Tử Phi, đâu có uy phong bằng làm thị thiếp Đông Cung mưu đồ đường lui cho bản thân?

Thị thiếp chưa chắc không thể trở thành Bảo Lâm và Lương Đệ, tương lai vào ở hoàng cung cũng chưa chắc không thể mẫu quý nhờ con, một bước lên trời.

Mất đi cơ hội này, nàng ta sao có thể cam tâm được?

Trần Loan lại cầm quyển sách lên, nhưng một chữ cũng không vào đầu.

Sao nàng lại không biết suy nghĩ và dã tâm của Minh Nguyệt chứ?

Bây giờ Kỷ Hoán đã trèo lên vị trí Thái Tử, người phụ nữ như vậy ở Đông Cung sẽ chỉ càng ngày càng nhiều. Về phần sau này, hậu cung ba nghìn mỹ nữ tuyệt đối không phải là câu nói đùa và trang trí.

Sự cách trở nữa nàng và Kỷ Hoán sẽ có rất nhiều.

Nhưng ít nhất hiện tại, trong lòng nàng không muốn nhìn thấy những nữ nhân khác bên cạnh hắn.

Thủy triều màu đen đến từ phương xa, giống như đom đóm kết thành bầy giữa đêm mùa hè, trong chốc lát đã quét sạch bầu trời, không bỏ qua một tấc nào.

Trần Loan nhìn vầng thái dương nhàn nhạt kia chìm vào nơi sâu từng chút một, cuối cùng hoàn toàn biến mất, không còn tung tích, trời đất bị chúa tể bóng tối quản lý, nàng đứng dậy từ bàn đu dây, lộ ra bên mặt nhu hòa, khẽ nói: “Truyền thiện đi.”

Ma ma quản sự của cung Dục Khánh họ Tô, là người cũ lúc trước hầu hạ trong phủ Bát hoàng tử, vô cùng hài lòng với Trần Loan. Mỗi lần Trần Loan vụng trộm chạy tới phủ hoàng tử, bà luôn đổi cách làm mấy món sở trường để trình lên.

Kỷ Hoán và Trần Loan đều thích thịt chiên giòn mà bà làm.

Chiếc thìa trắng sứ cùng đầu ngón tay nhỏ nhắn xương xương như bạch ngọc là sự kết hợp khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Trần Loan cầm thìa trắng, múc một muỗng canh đưa vào miệng.

Hôm nay người ở bên cạnh hầu hạ chia thức ăn là Minh Nguyệt, Trần Loan ở bên cạnh quan sát, nàng ta không có gan khiêu khích trước mặt mọi người, cũng xem như thành thật.

Kỷ Hoán chậm rãi đặt đũa xuống, cầm lấy bức thư mở ra đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhướng mày hỏi: “Việc này, nàng cảm thấy thế nào?”

Cổ họng Trần Loan bị nghẹn đến phát hoảng, nàng theo bản năng nhíu mày, cũng buông đũa bạc xuống, ánh mắt rơi vào nét chữ màu đen mạnh mẽ trên bức thư, giọng nói thấp hơn mấy độ: “Điện hạ cảm thấy được là được.”

Hỏi nàng làm gì.

Còn có thể trông cậy vào nàng dịu dàng cười khuyên hắn đón Trần Diên vào Đông Cung hay sao?

Chuyện dẫn lửa thiêu thân, nàng tuyệt đối không thể làm lần hai.

Giọng nói của tiểu cô nương bị đè thấp, ẩn chứa chút buồn bực không để người khác nhận ra, gương mặt trắng như tuyết giận đến mức ửng đỏ, có lẽ là bị cách làm ngu xuẩn độc ác của Trần Thân làm cho quá tức giận.

Vẻ mặt Kỷ Hoán đột nhiên trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, đuôi lông mày sắc sảo cũng mang theo sự ấm áp của ánh nến, hắn mở miệng, nghiền ngẫm hỏi: “Nhị muội muội kia của nàng từ khi nào thì bắt đầu có tình cảm sâu đậm với Cô vậy?”

Chính là vào năm ngoái, khi đi theo bên cạnh Trần Loan tham dự tiệc sinh nhật của vương phủ, ánh mắt luôn đổ dồn vào mấy người nổi bật, thu hút sự chú ý của người khác.

Hàm ý xoay chuyển nhanh chóng, thật sự rất thú vị.

Đáy lòng Trần Loan nghẹn một hơi, nàng dùng khăn trắng lau sạch tay, chậm rãi đứng dậy, có chút cứng nhắc nói: “Điện hạ có phong thái long phượng, không biết có bao nhiêu quý nữ trong kinh ngưỡng mộ điện hạ, một mảnh tình thâm của Trần Diên đối với điện hạ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Dứt lời, nàng nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Gọi thẳng tên Trần Diên, ngay cả dáng vẻ tỷ muội hòa thuận trước mặt hắn cũng không giả vờ nữa.

Tiểu cô nương thật sự nóng giận lên, vẫn không thay đổi chút nào.

Cổ tay mảnh khảnh của Trần Loan bị nam nhân bắt lấy, nàng dừng bước chân, lại quay đầu qua chỗ khác không nhìn hắn. Kỷ Hoán giả vờ tức giận, giọng nói lạnh lùng: “Cô chưa trị phủ Quốc công tội đi quá giới hạn, nàng ngược lại còn tức giận?”

Thân thể Trần Loan vô cùng căng cứng, nàng cau mày, nước mắt như hạt châu muốn rơi xuống.

Vừa rồi Hồ Nguyên đã nói ra chuyện ở phủ Quốc Công, từng câu từng chữ đều mang theo ý tứ trào phúng, cứ thế mà đánh vào mặt nàng.

Sao lại có chuyện hoang đường như vậy?

Dùng việc uy hiếp tính mạng, ép Thái Tử nạp thiếp, cả đám bọn họ đều không sợ chết sao?

Rốt cuộc Trần Thân có đầu óc hay không?

“Thiếp không dám.” Trần Loan cố hết sức khống chế giọng nói của mình một cách thỏa đáng, nhưng vẫn để lộ ra chút run rẩy không rõ ràng.

Ánh mắt Kỷ Hoán tối đi, hắn đứng dậy, đường viền vàng trên mãng bào cũng lóe lên ánh sáng lành lạnh trong đêm, tiểu cô nương vẫn cúi đầu, hắn đưa tay cứng rắn nâng cằm nàng lên, không ngờ lại đối diện với đôi mắt tràn đầy nước mắt của nàng.

Kỷ Hoán đã gặp qua vô số mỹ nhân, thế nhưng lại sợ nhất là nhìn vào đôi mắt rưng rưng này.

Nhìn một cái thì tâm địa lạnh lùng cứng rắn tới đâu cũng phải trở nên mềm mại.

Hắn thở dài một tiếng trong lòng, ôm người đến chiếc ghế dài đối diện ngồi xuống, tiểu cô nương mềm mại nhỏ nhắn, thân thể khẽ động, chiếc chuông bạc trên cổ chân lại kêu vang không ngừng, đinh đinh đang đang hòa vào nơi sâu thẳm của bóng đêm.

“Nhìn chút tiền đồ này của nàng xem, khóc gì chứ?” Người đàn ông tự mình cầm khăn lau đi từng giọt nước mắt như hạt đậu vàng đang lăn xuống của nàng, trong giọng nói lạnh lùng rõ ràng ẩn chứa chút thương yêu.

Vốn tưởng rằng mấy tháng nay tiểu cô nương đã có tiến bộ, biết duỗi móng vuốt ra phản kích người khác, hiện tại thoạt nhìn vẫn là một người đáng yêu thân thể yêu kiều cần phải nuông chiều.

Yếu đuối, giống như sứ vậy, động vào là vỡ.

Trần Loan bối rối tránh né đôi mắt sâu như giếng cổ kia, đưa bàn tay vừa rồi bị hắn bắt lấy huơ huơ trước mặt hắn, một đoạn da thịt nõn nà như bạch ngọc lộ ra, thứ bắt mắt nhất chính là vết tích màu đỏ kia, nhìn vào cũng có chút giật mình.

“Đau.” Giọng nói Trần Loan vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức có thể vỡ vụn trong gió đêm, Kỷ Hoán lại cảm thấy hơi thở nàng giống như hoa lan bên tai, giọng nói mềm mại rung động, hắn không khỏi chuyển động yết hầu lên xuống.

Sao lại có một tiểu cô nương non mềm đến thế?

Hồ Nguyên nhanh chóng đưa thuốc mỡ thượng đẳng tới, Kỷ Hoán tự mình bôi cho nàng, xúc cảm hơi lạnh truyền đến, Trần Loan từ đầu đến cuối đều cúi đầu không biết đang nghĩ gì, tóc mai che khuất màu đen sẫm trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng.

“Còn nhớ ngày ấy ở phủ quận chúa Cẩm Tú, nàng đã nói gì với Cô không?”

Ngoại trừ Trần Diên, ai cũng được.

Một câu nói đó cũng đủ khiến hắn nổi nóng vài ngày, ấn tượng về nhị tiểu thư phủ Quốc Công không biết gọi là gì kia quả thật đã tan thành mây khói.

Đừng nói đến việc làm thiếp cho hắn, cho dù chỉ nhắc đến cái tên này mi tâm cũng vô thức nhăn lại.

Kỷ Hoán ôm ngang tiểu cô nương đang âm thầm rơi lệ lên sập la hán trước tấm bình phong, đường đường là Thái Tử, trên triều đình nguy hiểm quỷ quyệt, trên chiến trường bóng đao ánh kiếm cũng không khiến hắn thay đổi sắc mặt, hôm nay duy chỉ ở trước mặt một người phụ nữ, nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy xuống kia, hắn không biết làm thế nào.

Nàng co lại thành một khối nhỏ nhắn mềm mại, ngược lại không rơi nước mắt nữa, chẳng qua thân thể vẫn cuộn lại, có lẽ vẫn còn cảm thấy uất ức, giấu đi khuôn mặt phù dung nước mắt như mưa dưới ống tay áo rộng lớn của người đàn ông.

Chỉ để lộ ra phần gáy cho hắn.

Cái tính khí trẻ con này.

Việc này nói tới nói lui lại trở thành lỗi của hắn.

Kỷ Hoán đưa tay v.uốt ve mái tóc dài mềm mại như nước của nàng, cảm xúc đó khiến hắn trầm mê. Ánh đèn chiếu lên các đường nét của người đàn ông trở nên mềm mại hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng thuần hậu dịu dàng: “Cô từng nói với nàng, nếu như nàng gả vào phủ hoàng tử, hậu viện của ta không có nhiều chuyện khiến người ta phải phiền lòng. Nếu nàng không thích thứ nữ kia thì ngay cả cửa Đông Cung nàng ta cũng không thể tiến vào nửa bước.”

“Đừng bởi vì người không liên quan mà khiến bản thân mình uất ức.”

Hắn tự nhận mình không phải là cậu ấm phong lưu biết thương hoa tiếc ngọc, chỉ có sự kiên nhẫn và thương yêu, tất cả đều trao hết cho người ngốc nghếch trước mắt.

Chẳng phải nàng vẫn luôn ồn ào với Kỷ Thiền, nói hắn bạc bẽo, tâm như sắt đá, người khác đều có thể nhìn ra tâm tư của nàng, thế nhưng hắn lại giống như không nhận thấy.

Đâu phải không nhận ra, rõ ràng là hãm sâu vào vũng bùn khó lòng tự bảo vệ bản thân, sợ làm liên lụy đến nàng, cả đời không được vui vẻ.

Nếu không thì với tâm cơ thủ đoạn của hắn, dỗ được tiểu cô nương gả vào phủ hoàng tử thì cũng có thể mượn chút trợ lực của phủ Quốc Công.

Nghe xong hai lời nói này, Trần Loan ngước mắt, để lộ ra đôi mắt đẫm lệ mông lung, mím môi thăm dò hỏi: “Vậy điện hạ sẽ đồng ý để nàng ta vào Đông Cung sao?”

Kỷ Hoán dùng một tay ôm hờ cả người nàng, ánh mắt không hề kiêng kỵ quanh quẩn trên cánh môi đỏ bừng của tiểu cô nương. Một lát sau hắn cúi cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Loan, hắn khẽ chạm vào rồi lại nhanh chóng tách ra, cảm xúc mềm mại khiến trong lòng hắn thở dài một tiếng, khàn giọng nói: “Đương nhiên là không cho.”

Trần Loan bị cái chạm môi đột ngột như chuồn chuồn lướt nước kia chọc cho hai gò má ửng hồng, nàng níu lấy túi hương bên hông người đàn ông, cong môi cười yếu ớt, thật lòng thật dạ nói: “Cảm ơn điện hạ.”

Nàng tự biết lời nói và hành động ngày hôm nay của mình đều đi quá giới hạn, cộng thêm phủ Trấn Quốc Công đã chọc người đàn ông nổi giận, dưới tình huống như vậy, hắn còn có thể buông bỏ dáng vẻ mà đến dỗ dành nàng, cũng đủ để chứng minh một số chuyện.

Như vậy là tốt lắm rồi.

Thậm chí còn tốt đến mức vượt ngoài dự đoán của nàng.

Bản lĩnh trở mặt của tiểu cô nương ngược lại vô cùng tốt, ánh mắt Kỷ Hoán tối đi, chậm rãi cuộn lá thư đặt trên ánh nến, ngọn lửa như con rắn nhảy lên, mùi khét khó ngửi tỏa ra, cuối cùng hóa thành tro tàn trước mắt hai người.

Kỷ Hoán như không nghe thấy câu cảm ơn đó, ngược lại cười nhạt nói: “Loan Nhi, vừa rồi nàng nói sai rồi.”

Trần Loan không hiểu lắm, nâng mắt muốn quan sát biểu cảm trên mặt hắn, lại bị hắn đưa tay ôm vào ngực, bên tai chỉ còn lại tiếng cười trầm thấp của hắn, rung động khiến người ta tê dại.

“Trong số các quý nữ tại kinh thành, người thực sự có tình cảm sâu sắc với Cô, sợ rằng chỉ có mình Loan Nhi của Cô đi?”

Giọng hắn đặc biệt thuần hậu, như rượu ngon say lòng người, mỗi một chữ đều mang theo chút mập mờ.

Loan Nhi của Cô.

Trong lòng Trần Loan không khỏi run lên.

Màn đêm sâu thẳm dày đặc quét qua thiên địa, nến đỏ chập chờn, sau rèm châu bình phong, màn giường đỏ thắm vui mừng tung bay, để lộ ra chiếc giường lớn khắc hoa bên trong.

Kỷ Hoán nhẹ nhàng ôm lấy nàng, bước chân trầm ổn vòng qua bình phong, lại đặt nàng lên chiếc giường mềm mại, trong giọng nói bất giác mang theo chút dục niệm đen tối: “Việc hôm qua còn thiếu, tối nay cùng nhau hoàn trả đi, Loan Loan.”

Bình luận

Truyện đang đọc