CHÂN TIÊN


Một bên tăng một bên giảm, sẽ có một ngày, tử diễm băng viêm trở nên cường đại, còn huyền âm hàn khí thì ngày một yếu đi, kết quả cuối cùng tử diễm băng viêm hoàn toàn tiêu diệt hết huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên...

- Cách này có thể làm được... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tìm ra cách trị huyền âm hàn khí trong người Hư Tử Uyên, Cổ Thần mừng lắm.

Nghĩ vậy Cổ Thần lập tức thôi nhập Tiên Thiên chân khí vào tử diễm băng viêm, hàn khí trong tử diễm băng viêm đại trướng, thể tích cũng tăng lên rất nhiều, nhất thời uy lực bội tăng, hoàn toàn biến thành màu tím.

Huyền âm hàn khí màu trắng bị tử diễm băng viêm bao vây, không còn đường thoát, dưới Tiên Thiên chân khí thôi động của Cổ Thần, tử diễm băng viêm nuốt chửng huyền âm hàn khí, chí ít thời gian cũng nhanh hơn mấy lần.

Nhưng cho dù Cổ Thần dùng Tiên Thiên chân khí thôi động tử diễm băng viêm, thì tốc độ tấn tiêu diệt huyền âm hàn khí vẫn rất chậm chạp, huyền âm hàn khí lạnh hơn tử diễm băng viêm, nên không dễ nuốt như vậy.

Đấy mới chỉ là rút một luồng huyền âm hàn khí từ người Hư Tử Uyên mà đã bá đạo như vậy, nếu như hút hết huyền âm hàn khí trên người Hư Tử Uyên e rằng tình huống sẽ đảo ngược lại, là huyền âm hàn khí nuốt chửng tử diễm băng viêm.

Trọn một ngày, dưới sự thôi động của Tiên Thiên chân khí, tử diễm băng viêm mới nuốt được chưa được một phần mười huyền âm hàn khí, xem ra quá trình này, sẽ phải kéo dài chừng nửa tháng.

Nhưng, nuốt càng khó, càng chứng tỏ huyền âm hàn khí lợi hại, sau khi nuốt, uy lực của tử diễm băng viêm sẽ được gia tăng, nuốt thêm vài luồng huyền âm hàn khí nữa, đừng nói Trúc Thai hậu kì tu sĩ, cho dù là Dẫn Hồn kì tu sĩ, e rằng cũng không chống lại được hàn khí của tử diễm băng viêm.

Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau trong lòng Cổ Thần có chút chờ đợi, hi vọng Hư Tử Uyên lại xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng, cả ngày hôm đó chẳng nhìn thấy bóng dáng Hư Tử Uyên đâu.

Ngày thứ hai...

Ngày thứ ba...

Liên tiếp ba ngày liền, Hư Tử Uyên đều không thấy đến vườn linh dược của Cổ Thần, có lẽ trải qua chuyện lần trước, Hư Tử Uyên vẫn đang xấu hổ.

Nhưng trong lòng Cổ Thần, nỗi nhớ còn lớn hơn cả sự xấu hổ. Cả ngày thứ hôm sau, lúc nào hắn cũng mong ngóng Hư Tử Uyên.

Nhưng Cổ Thần hiểu, Hư Tử Uyên chưa bao giờ trải qua tính huống như vậy, thân thể nàng chưa từng bị bất cứ ai ôm qua, hơn nữa....

Còn bị một người đàn ông ôm, tâm trạng của nàng có lẽ hỗn hoạn hơn Cổ Thần nhiều.

Mấy ngày liền, Hư Tử Uyên đều không đến, Cổ Thần dần dần thu lại tâm trạng trông ngóng, bắt đầu toàn lực tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết.

Vẫn còn hơn ba tháng nữa là Cổ Thần vào Hư Thiên Tông tròn một năm, đến lúc đó, các mạch Hư Thiên Tông sẽ tiến hành kiểm tra các đệ tử mới để xem kết quả tu luyện.

Bách Thảo Phong lấy luyện dược là chính, nên không giống như bốn mạch khác, cử hành đại hội luyện đan, tỷ thí luyện đan chi thuật.

Cổ Thần đương nhiên không lo lắng vấn đề đó, hắn nghĩ, cái mà hắn đang nghĩ là cuộc thi lớn giữa năm mạch mà ba năm nữa tất cả các đệ tử mới đều phải tham gia.

Đệ tử mới nhập môn, sau khi trở thành đệ tử áo vàng mới đủ tư cách ra ngoài Hư Thiên Tông, chấp hành nhiệm vụ. Muốn rời khỏi phạm vi Hư Thiên Tông, như vậy phải cần mười năm nữa.

Hơn nữa, đệ tử áo vàng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều có Thần Hải cảnh trưởng lão hoặc đệ tử đi theo, không thể đơn được hành động.

Cổ Thần vào Hư Thiên Tông, mục đích là để làm quen với Hư Tử Uyên và sư phụ Hoàng Dược Tiên, bây giờ Hư Tử Uyên đã quen, chỉ cần biểu hiện một chút ở đại hội luyện đan, việc được Hoàng Dược Tiên thu làm đệ tử thân truyền sẽ dễ như trở bàn tay, đương nhiên không cần mất đến mười năm trở thành đệ tử áo vàng mới có thể xuống núi.

Ngoài trở thành đệ tử áo vàng ra, vẫn còn một điều kiện khác, có thể để đệ tử xuống núi, đó là tu vi chạm đến Thần Hải cảnh, như vậy chỉ cần ở trong Hư Thiên Tông ba năm, Thần Hải cảnh đệ tử có thể xin phép xuống núi, đơn độc hành động.

Bây giờ Cổ Thần đã tiến vào Tiên Thiên tầng chín. Chưa đến ba năm, hắn có thể chạm đến Thần Hải chi cảnh, đương nhiên phải đến đợi đại hội ngũ mạch tổ chức ba năm một lần thể hiện Thần Hải cảnh tu vi, giành được tư cách tự do xuất nhập tông môn.

Tiến nhập Thần Hải cảnh tu vi, trên người Cổ Thần có bản đồ bí địa Lý gia, Cổ Thần đương nhiên muốn đi xem.

Cho nên, thứ Cổ Thần quan tâm nhất, vẫn là tu vi bản thân, ngày nào hắn cũng dành một lượng lớn thời gian để tu luyện.

Gần mười ngày như vậy, hôm đó, Cổ Thần đang ở trong phòng tu luyện thì đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo:

- Cổ sư đệ...

Cổ Thần nhất thời giật mình, hai mắt trợn tròn, sáng rực, giọng nói lảnh lót như tiếng chim hoàng oanh này chắc chắn là của Hư Tử Uyên.

- Là Tử Uyên tỷ tỷ đến...

Tiểu Bạch nhảy lên, mừng rỡ nói.

Nhoáng một cái thân thể Cổ Thần đã xuất hiện bên cửa, Hư Tử Uyên đang đứng bên ngoài, nàng người khoác một bộ y phục màu lục, đầu cài an thần hoa, hình tượng chẳng khác gì so với ngày thường.

Trên tay nàng là bộ y phục màu xám của Cổ Thần.

Cổ Thần nhìn Hư Tử Uyên, mắt không giấu nổi vẻ vui mừng, nói:

- Sư tỷ...

Hai má Hư Tử Uyên đỏ hồng, thấy Cổ Thần nhìn mình, nói:

- Đệ nhìn gì vậy? Không định mời ta vào sao?

- Sư tỷ mời vào...

Cổ Thần nghiêng người, giơ tay ra hiệu.

- Trả y phục lại cho đệ.

Hư Tử Uyên đưa y phục cho Cổ Thần, lúc nói những lời này, mặt nàng càng trở nên đỏ hơn.

- Tử Uyên tỷ tỷ...

Vừa bước vào phòng, Tiểu Bạch đã từ bên trong lao ra.

- Tiểu Bạch, lâu rồi không gặp...

Hư Tử Uyên ôm Tiểu Bạch, mỉm cười, cảm giác bối rối lúc mới bước vào bây giờ đã không còn nữa.

- Tử Uyên tỷ tỷ, người tỷ thật là trắng...

Tiểu Bạch nghênh nghênh đầu, đột nhiên nói.

- Á...

Hư Tử Uyên ngây ra, sắc mặt vốn dĩ đã hồi phục bình thường, lúc này lại trở nên đỏ bừng.

- Tiểu Bạch, đừng nói linh tinh.

Cổ Thần quát.

Tiểu Bạch chu chu mỏ:

- Tiểu Bạch đâu có nói linh tinh, người Tử Uyên tỷ tỷ đúng là trắng thật mà, Cổ Thần cũng nhìn thấy, không lẽ Cổ Thần không thấy trắng sao?

-...........

Cổ Thần trợn mắt, không biết nói gì.

- Sư tỷ, đến đây có chuyện gì không?

Tránh để Tiểu Bạch nói năng linh tinh, Cổ Thần vội vã chuyển chủ đề.

- Ta đến trả đệ y phục...

Hư Tử Uyên nói xong câu này, ấp úng một lúc rồi mới nói tiếp:

- Thuận tiện xem đệ luyện đan thuật đến đâu rồi, dạy đệ luyện đan dược ngũ phẩm, mặc dù một năm luyện ra đan dược tứ phẩm đệ tử, là chuyện mười năm mới có một lần, nhưng Hoàng Phủ sư đệ luyện đan thiên phân cũng khá cao, hơn nữa, bây giờ có Văn sư thúc chuyên môn hướng dẫn, nói không chừng, trong vòng một năm đẹ ấy cũng có thể trở thành đan dược tứ phẩm sư.

Hư Tử Uyên nói vậy, Cổ Thần biết nàng vẫn chưa nói chuyện này với Hoàng Dược Tiên, mỉm cười, nói:

- Có sư tỷ dạy đệ, đan dược tứ phẩm sư có là gì? Đan dược sư thất phẩm, bát phẩm gì đó cũng là chuyện nhỏ.

Hư Tử Uyên giơ ngón tay, chỉ chỉ vào trán Cổ Thần, nói:

- Đệ á... Bây giờ ta vẫn chưa là đan dược sư bát phẩm, còn dám nói chuyện nhỏ.

Khoảng khắc ngón tay nàng chạm vào trán, Cổ Thần chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, dễ chịu một cách rất khó nói. Không lẽ cảm giác được tiếp xúc với người mình yêu đều mỹ diệu như vậy sao.

Nhìn thần sắc dị thường của Cổ Thần, Hư Tử Uyên mới phát hiện hành động vừa rồi của mình hình như hơi thân mật quá, trong lòng thoáng kinh ngạc, không biết từ lúc nào mối quan hệ giữa hai người lại trở nên thân thiết như vậy.

Cổ Thần dịu dàng nhìn Hư Tử Uyên, hỏi:

- Sư tỷ, hàn khí trên người sư tỷ vẫn ổn chứ?

Hư Tử Uyên mỉm cười, lắc lắc đầu, ánh mắt hình như có chút buồn bã.

Bình luận

Truyện đang đọc