CHÂN TIÊN


Cổ Thần thoáng rùng mình, quả nhiên là Lý gia, một trong cửu đại tu tiên thế gia Đại Doanh, cùng với Cung gia chính Đông, Thân gia Đông Bắc, Ngô gia chính Bắc... và các tu tiên thế gia khác, quản lý mười vạn dặm đất đai Tây Bắc Đế Đình.

Nhưng, bởi vì chọc giận Đế Đình, bị Tàng gia tiêu diệt, một tu tiên thế gia cường đại như vậy bị diệt, ở Cổ Hoang đại lục này, chắc chắn là chuyện lớn. Nhưng kiếp trước sau khi vào Hư Thiên Tông, Cổ Thần mới biết tin này, lúc đó Lý gia sớm đã đi vào truyền thuyết, nên ấn tượng của hắn cũng không rõ lắm.

Theo những gì Cổ Thần còn nhớ được, nghe nói Lý gia và Tàng gia cùng nhau tranh chấp một pháp bảo gì đó, còn đó là pháp bảo gì thì ngoài những thành viên chủ chốt của Tàng gia ra, không một ai biết.

Nhưng có thể khẳng định, có thể khiến Tàng gia ra tay tiêu diệt cả một thế gia tu tiên cường đại, pháp bảo đó tuyệt đối không tầm thường.

"Văn huynh" vừa nói xong, người đàn ông thô lỗ đã tiếp lời: - Lý Nghiêm đó là cháu đích tôn của tộc trưởng Lý gia, nghe nói là người duy nhất chạy thoát.

"Văn huynh" nói: - Ngay cả một kẻ chạy thoát cũng không tha, xem ra trên người Lý Nghiêm chắc chắn có thứ mà Đế Đình cần. Nghe nói Tàng gia đối phó với Lý gia vì một món bảo vật, xem ra quả nhiên không giả.

Người đàn ông thô lỗ cảnh giác nhìn khắp xung quanh, thì thầm nói: - Ta có thông tin bên trong...

Cổ Thần thần sắc bất biến, tinh thần thì nâng cao lên không ít. Đối với việc Tàng gia tại sao tru diệt Lý gia, Cổ Thần cũng rất hiếu kì.

"Văn huynh " cũng nhìn tứ phía, thì thầm nói: - Lỗ huynh, mối quan hệ giữa chúng ta còn gì mà không thể nói chứ?

Người đàn ông thô lỗ đảo đảo tròng mắt, một lúc lâu sau mới thì thầm nói: - Nghe nói liên quan đến Côn Ngô bí cảnh, Lý gia hình như biết bí mật gì đó, nên mới rước họa vào thân.

Cổ Thần nhất thời giật mình, Côn Ngô bí cảnh, hắn đường nhiên cũng đã nghe qua. Kiếp trước, lúc hắn mười sáu tuổi, Côn Ngô bí cảnh đột nhiên xuất hiện trong thế gian, không ít đệ tử Hư Thiên Tông đi vào Côn Ngô bí cảnh, kết quả trừ Vô Chân, không một ai sống sót trở về, khiến đệ tử hậu bối Hư Thiên Tông đại thương nguyên khí.

Chính vì vậy, lần chiêu đồ tiếp theo, Hư Thiên Tông phải tăng số lượng lên rất nhiều, tiêu chuẩn chiêu đồ cũng giảm đi không ít, nếu không một Hậu Thiên cảnh tầng năm tu vi như Cổ Thần sao có thể may mắn được nhận?

Đó cũng là một mối duyên phận của kiếp trước.

- Côn Ngô bí cảnh...? "Văn huynh" ngạc nhiên nói, - Tiên cảnh trong truyền thuyết này thực sự tồn tại sao?

- Đương nhiên có thật. Người đàn ông họ Lỗ thì thầm nói: - Bí mật của Côn Ngô bí cảnh đang nằm trong tay Lý Nghiêm, nên Đế Đình mới giăng thiên la địa võng hòng bắt hắn.

"Văn huynh" nói: - Bây giờ cả lãnh địa Thân gia đều bị phong tỏa, haizzz, Lý Nghiêm đó từ lãnh địa Lý gia, chạy qua lãnh địa Ngô gia, nhưng lại để lộ hành tung ở lãnh địa Thân gia. Nghe nói thiên tài số một Đại Doanh triều, Đế Đình thái tử Tàng Thiên Cơ đích thân đi bắt, lần này thì hắn chết chắc rồi.

- Tàng Thiên Cơ? Cổ Thần nghiến răng, kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên ấy.

Tu vi hiện tại của Cổ Thần, vẫn còn thua xa Tàng Thiên Cơ, nhưng Cổ Thần có niềm tin, nhủ thầm: - Tàng Thiên Cơ, kiếp này ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.

- Tàng Thiên Cơ... Người đàn ông họ Lỗ xuýt xoa, nói: - Nghe nói không một ai chạy thoát khỏi tay Tàng Thiên Cơ, Tiên Thiên Cơ xuất thủ, chưa một lần thất bại...

- Đúng vậy... hắn quá lợi hại. "Văn huynh" gật đầu nói.

...

...

Sau đó, hai người lại thì thầm trao đổi không ít nội dung, đều là liên quan đến truyền thuyết Tàng Thiên Cơ và những gì Tàng Thiên Cơ đã trải qua. Cổ Thần về cơ bản đều biết nên cuộc nói chuyện của họ không còn thu hút sự chú ý của hắn nữa.

Ăn xong cơm, Cổ Thần đặt một gian phòng, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau mới khởi hành. Còn về chuyện Lý gia, Tàng Thiên Cơ, Lý Nghiêm... gì gì đó, tạm thời bỏ lại phía sau. Với thực lực hiện tại của hắn, có thể xưng vương xưng bá ở thành Nhạc Thủy, nhưng đối với cả Đại Doanh triều mà nói, mới chỉ là con tép.

Việc trước mắt hắn phải làm là vào Hư Thiên Tông, sau đó tiếp tục tu luyện, cho đến khi có thể vượt qua Tàng Thiên Cơ, đến lúc đó mới có tư cách xuất hiện, so tài cũng các tu sĩ trong thiên hạ.

Cổ Thần vào phòng, Tiểu Bạch từ trong túi chui ra, nhảy lên vai hắn, nói: - Cổ Thần, lệnh truy nã Đế Đình là cái gì?

Cổ Thần ngồi xuống, nói: - Lệnh truy nã Đế Đình là lệnh truy bắt phạm nhân mà Đế Đình ban bố, chỉ những phạm nhân vô cùng quan trọng mới bị truy nã.

- Đế Đình lại là cái gì? Tiểu Bạch nghiêng nghiêng đầu, hai mắt lấp lánh, có vẻ rất hứng thú.

Tiểu Bạch sau này mặc dù thường xuyên cùng Cổ Thần ra ngoài Thành Nhạc Thủy, nhưng lần nào cũng đi đông hoang yêu vực, trừ Thành Nhạc Thủy ra, thành trì duy nhất mà Tiểu Bạch đi qua là Thái Dương thành. Lần này cùng Cổ Thần Bắc tiến, đi qua không ít thành trì của con người, thế giới của con người, khiến Tiểu Bạch vô cùng hứng thú.

Cổ Thần cười cười, biết Tiểu Bạch mà nổi máu hiếu kì thì sẽ hỏi cho đến cùng. Để giúp Tiểu Bạch hiểu, Cổ Thần giảng qua một lượt về kết cấu thế lực tu sĩ.

Thế lực tu sĩ phân thành gia tộc và tông môn hai loại. Thế lực tu sĩ Đại Doanh triều, lấy gia tộc làm chủ, Đế Đình đang bị thế gia số một Đại Doanh triều Tàng gia nắm giữ, Đại Doanh triều Đế Đình cũng chính là tộc trưởng Tàng gia.

Trừ Tàng gia ra, Đại Doanh vẫn còn tám tu tiên thế gia khác, phân chia quản lý mười vạn dặm lãnh địa Đại Doanh.

Trừ cửu đại tu tiên thế gia, các thế lực tiểu gia tộc trên cả Đại Doanh triều này nhiều không đếm hết, nhỏ thì như Cổ gia, Vân gia của Thành Nhạc Thủy; lớn thì như Tàng gia nắm giữ Đế Đình, đều là những thế lực gia tộc.

Ngoài thế lực gia tộc, cũng có không ít thế lực tông môn. Trong thế lực tông môn cũng có không ít thế lực cường đại, thực lực không nằm trong sự quản lý của một trong tám tu tiên thế gia, Hư Thiên Tông, chính là một đại tông môn như vậy.

Tất cả đất đai của Đại Doanh triều đều thuộc về Đế Đình, bát đại tu tiên thế gia chỉ là những người thay mặt Đế Đình quản lý mà thôi. Nếu như làm Đế Đình không vui, bất cứ lúc nào Đế Đình cũng có thể thu lại quyền lực của bát đại tu tiên thế gia.

Ví dụ như Lý gia, Đế Đình vừa giận, liền tan thành mây khói.

Ở Đại Doanh, Đế Đình chính là trời, mệnh lệnh của Đế Đình chính là thiên mệnh, lệnh truy nã vừa xuất, bát đại tu tiên thế gia dốc sức phối hợp, tiếp nhận mệnh lệnh Đế Đình.

Bởi vậy, Đế Đình vừa ra lệnh truy nã, chỉ cần tu sĩ đó vẫn còn trên lãnh thổ Đại Doanh, kẻ bị truy nã dù có mọc cánh cũng không thể chạy thoát.

Cổ Thần không nhìn thấy lệnh truy nã trên lãnh địa Cung gia, nhưng lãnh địa Thân gia thì có, chứng tỏ Đế Đình đã xác định được Lý Nghiêm đang trên lãnh địa Thân gia.

- Đế Đình lợi hại như vậy, lệnh truy nã của Đế Đình hiệu quả như vậy, người bị truy nã lần này chết chắc rồi... Nghe Cổ Thần nói xong, Tiểu Bạch cảm thán nói.

Cổ Thần nhún nhún vai, nói: - Cũng không nói trước được...

Cổ Thần nhớ lại kiếp trước, bị Đế Đình truy nã, vẫn chưa đến tu vi cảnh giới Tiên Thiên, nhưng, vẫn chạy được ra khỏi Đại Doanh, đến địa giới Thánh Đình Đại Kiền.

Tiểu Bạch ôm đầu Cổ Thần, hỏi: - Vậy trên người kẻ bị truy nã rất có khả năng có bảo bối tốt, Cổ Thần, ngươi có nghĩ như vậy không? Nếu như tìm được hắn thì tốt biết mấy.

Cổ Thần cười cười, nói: - Dựa vào tu vi hiện tại của ta, đi bắt tội phạm truy nã hay giành bảo bối, tất cả đều là tự tìm đến cái chết. Tốt nhất là vào Hư Thiên Tông, đợi mười hai mươi năm nữa, xem tu vi có thể đột phá cảnh giới Mệnh Tuyền hay không, sau đó mới đi so tài với các tu sĩ trong thiên hạ.

Lần này Tàng Thiên Cơ đích thân ra tay, với tu vi hiện tại Cổ Thần sao có thể can thiệp được. Đối với nhân vật bị truy nã, Cổ Thần không dám nghĩ nhiều.

Nghỉ một đêm ở khách điếm Đại Tiên, sáng sớm hôm sau, Cổ Thần dùng nửa canh giờ để hấp nạp, ăn xong bữa sáng rồi mới ra khỏi khách điếm Đại Tiên, đi tiếp về phía Bắc. Không lâu sau, hắn đã đến được cổng thành phía bắc.

Bây giờ vẫn còn sớm vậy mà hai bên cổng thành và cả bên trên tường thành đã đứng đầy tu sĩ. Họ đều có tu vi Tiên Thiên trở lên, hơn nữa người thủ lĩnh ăn vận như tu sĩ có tu vi Tiên Thiên cảnh tầng bảy.

Cổ Thần thầm cảm thấy ngạc nhiên, hay là thành này đã biết tin có yêu tộc xâm nhập? Nếu không sao lại cảnh giới sâm nghiêm như vậy.

Sự ngạc nhiên trong lòng không hề khiến Cổ Thần dừng bước chân. Hắn tiếp tục đi về phía cổng thành, đến khi chỉ còn cách ba trượng thì thủ lĩnh Tiên Thiên cảnh tầng bảy giơ tay chặn lại, nói: - Thành này đã bị cấm, nghiêm cấm tu sĩ ra khỏi thành.

Cấm thành? Cổ Thần nói: - Hôm qua ta mới vào thành, sao không thấy có lệnh cấm?

Người đó nói: - Chỉ cấm xuất thành, không cấm vào thành.

Cổ Thần nghĩ, hôm qua vào thành hình như cũng không thấy có người xuất thành.

Cổ Thần không có việc gì ở đây nên cũng không muốn ở lại lâu, cộng thêm lệnh cấm này không biết duy trì bao lâu, không lẽ cấm một tháng thì cũng phải ở lại Thân Nam Thành này một tháng?

Cầm hơn mười viên linh thạch trong tay, Cổ Thần tiến lên phía trước, đưa cho người trước mặt, nói: - Tại hạ có chuyện gấp, mong huynh đài linh động cho.

Mười viên linh thạch tương đương với thu nhập một tháng thủ thành, người này nhìn linh thạch trong tay Cổ Thần, mắt sáng lên, rõ ràng có động lòng, nhưng, hắn vội thu ngay ánh mắt đó lại, đẩy tay Cổ Thần, nói: - Đây là mệnh lệnh của Đế Đình, không ai linh động được.

Cổ Thần nhíu mày, nói: - Vậy thành này bị cấm bao lâu?

Người kia nói: - Tất cả đợi lệnh Đế Đình, Đế Đình bảo cấm bao lâu thì cấm bấy lâu.

Cổ Thần nghe vậy, lạnh sắc mặt, nói: - Huynh đài không định cho ta xuất thành?

Người này cẩn thận nhìn Cổ Thần một lượt, chỉ thấy tu Tiên Thiên cảnh tầng bốn, khinh bỉ nói: - Ngươi đang giận đấy à?

- Đúng là như vậy... Cổ Thần gật gật đầu.

Lúc này, gần đó cũng đang có rất nhiều tu sĩ đi đến, la hét đòi xuất thành, rõ ràng tu sĩ từ ngoài thành đến, không chỉ có một mình Cổ Thần.

Người kia vỗ vỗ ngực, nói: - Ta tên Thân Chiêu Sử, là tu sĩ Đông Bắc thế gia Thân gia.

Nói đoạn, tay phải Thân Chiêu Sử đẩy mạnh vai Cổ Thần, tay trái chỉ vào ngực mình, nói: - Rất giận sao? Khó chịu sao? Nếu như muốn xuất thành thì lấy kiếm của ngươi ra, chém vào đây này... chém đi... có gan thì chém lão tử một kiếm đi, là ngươi có thể xuất thành.

- Ha ha ha ha... Đám tu sĩ hai bên cổng thành cười vang, xem ra, đây không phải lần đầu Thân Chiêu Sử huênh hoang như vậy.

- Đến đây... chém vào lão tử đây này, không phải ngươi đang rất giận sao? Không phải đang rất khó chịu sao? Mẹ kiếp, đồ nhát gan.... Thấy Cổ Thần không nói gì, Thân Chiêu Sử càng hung hăng hơn, tiếp tục đấy vai Cổ Thần.

Cổ Thần bị Thân Chiêu Sử đẩy, lùi liền ba bước, ánh mắt nhất thời trở nên nghiêm nghị, mặc dù giết Thân Chiêu Sử chắc chắn sẽ bị Thân gia báo thù, nhưng Cổ Thần lúc này thực sự muốn rút kiếm chém Thân Chiêu Sử thành hai mảnh.

Thân Chiêu Sử dùng tay đẩy vai Cổ Thần, nói ra những lời này, chẳng khác gì đùa với mãnh hổ, tự tìm đến cái chết

Nhưng, Cổ Thần không động thủ, lúc này sát cơ của hắn vừa lóe lên, một luồng sát khí mạnh mẽ hơn đã chụp lấy toàn bộ cơ thể hắn, Cổ Thần cảm nhận rõ ràng có một luồng thần thức vừa quét qua người mình.

Gần đây có tu sĩ Thần Hải cảnh, đang thu hết mọi chuyện xảy ra trước cổng thành vào trong mắt.

Cổ Thần đương nhiên không dại gì chọc giận Tu sĩ Thần Hải cảnh, sát cơ nhất thời tắt ngấm, chăm chú nhìn Thân Chiêu Sử, mỉm cười nói: - Ta không giận.

Nói đoạn, Cổ Thần lùi lại phía sau, gia tăng khoảng cách, nhập vào đám tu sĩ cũng đang muốn xuất thành.

- Phì... đồ nhát gan. Thân Chiêu Sử nhổ nước bọt, dùng chân dẫm mấy cái lên đất, sau đó mới chuyển ánh mắt sang phía đám tu sĩ muốn xuất thành, hét lớn: - Toàn bộ lui về hết cho ta, đừng có đứng ở đây chướng mắt nữa.

- Sao? Lúc này, một giọng nói thô nhám vang lên.

Cổ Thần nhìn, thì ra là người đàn ông thô lỗ họ Lỗ hôm qua gặp ở khách điếm.

- Cấm thành, không cho chúng ta ra ngoài. Có người trả lời.

- Cái gì? Mẹ nó, lão tử muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, dựa vào đâu mà đòi cấm thành? Người đàn ông thô lỗ nhất thời nổi giận, bước lên phía trước.

- Ê, cho lão tử ra ngoài. Người đàn ông họ Lỗ bước đến trước mặt Thân Chiêu Sử, quát.

Thân Chiêu Sử Tiên Thiên cảnh thất tầng tu vi, người đàn ông họ Lỗ có Tiên Thiên cảnh tầng tám tu vi, bất luận dáng người hay tu vi, người đàn ông họ Lỗ đều chiếm ưu thế cực lớn.

Nhưng, cạnh Thân Chiêu Sử có Tu sĩ Thần Hải cảnh, đâu có coi người đàn ông họ Lỗ ra gì, nhất thời đẩy vai hắn, nói: - Có phải ngươi giận lắm không? Khó chịu lắm không?

Những lời vừa nói với Cổ Thần, những việc vừa làm với Cổ Thần bây giờ lại được lặp lại với người đàn ông họ Lỗ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Người đàn ông họ Lỗ đâu có được sự lanh lợi, cảm ứng mãnh liệt như Cổ Thần, không biết gần đó có Tu sĩ Thần Hải cảnh tọa trấn, đôi lông mày nhất thời nhíu chặt, rống lên: - Ngươi muốn chết...

Lời vừa xuất, một thanh đại đao đồng thời xuất hiện trong tay, đao cương nở ra, một đao chém về phía Thân Chiêu Sử.

Thấy người đàn ông họ Lỗ xuất thủ, đám tu sĩ muốn xuất thành cũng xoa tay khởi động, Cổ Thần căng thẳng lo lắng nhìn cả hai bên.

Quả nhiên, đúng lúc này hơn mười dặm bên phải, trong một ngôi nhà nhỏ đột nhiên bắn ra một đường kiếm cương, đường kiếm cương dài hơn hai mươi trượng, tốc độ nhanh hơn tốc độ của người đàn ông họ Lỗ rất nhiều lần.

Trong lúc đao cương của người đàn ông họ Lỗ vẫn còn giữa không trung thì đường kiếm cương đó đã chém vào thân thể hắn, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người đàn ông họ Lỗ bị đường kiếm cương chém thành hai mảnh.

Đám tu sĩ mặt cắt không còn giọt máu, Tiên Thiên cảnh tầng tám tu vi mà bị giết chết bởi một kiếm?

- Phì... Thân Chiêu Sử nhổ một bãi nước bọt lên thi thể trên mặt đất, nói: - Dám huênh hoang, đòi chém ta, đáng kiếp cho ngươi bị chém thành hai mảnh.

Những lời Thân Chiêu Sử vừa nói không ai để ý, bởi vì lúc này họ đều hướng mắt sang phía ngôi nhà nhỏ mà kiếm cương bắn ra.

Một người thanh niên bạch y tóc dài, không biết từ lúc nào đã đứng trước ngôi nhà nhỏ, trong tay hắn lúc này không có kiếm, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám tu sĩ, bước tới.

Tuổi hắn chỉ độ hai lăm, đầu đội mũ quan, bạch y tóc dài, phất phơ trong gió, khí độ nhẹ nhàng, như ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi thường.

Thân Chiêu Sử lập tức gật đầu cúi người chạy đến, nói: - Đa tạ Tàng đại nhân, đa tạ Tàng đại nhân...

Tàng đại nhân?

Mọi người thoáng giật mình, họ Tàng? Vậy là nhân vật Đế Đình!

Cổ Thần cẩn thận quan sát người này, nhưng người này khá kín đáo, chỉ biết chí ít cũng là Thần Hải cảnh tu vi, cụ thể tầng thứ mấy thì không sao đoán nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc