CHÀNG BÁC SĨ XUYÊN KHÔNG VỀ THỜI TRUNG CỔ


Đến đây cũng đã gần hai tháng Anh lui tới khu rừng phía Bắc để tiếp tế từ thảo dược đến lượng thực.

Số lượng người mắc bệnh đã giảm đến gần hết, bây giờ chỉ cần chờ đợi tất cả khỏi hẳn anh cũng sẽ tìm cách đưa người dân ở đây đi về nơi trước kia sinh sống.

Nói như nào bây giờ người dân ở đây luôn một mực đồng lòng nghe theo sự sắp xếp của Anh.

Anh làm việc rất nhanh chống và luôn có kế hoạch.

Việc đem một lượng thảo dược và lương thực lớn đến vùng này trong thời gian dài vẫn là một điều khó khăn nhưng.

Anh đã thăm dò xung quanh trước khi rời đi.

Cách khu rừng hai trăm dặm có một nhánh sông nhỏ, anh đã tìm nguồn của nó và cho người đứng ở nhánh rẽ khi thảo dược đến sẽ ra sức đẩy chúng vào nhánh sông mà xuyên rừng, đến nơi người dân chờ sẵn và cùng nhau bê về nơi trú ngụ.
Anh đã dùng tài sản của tên Bạch Gia Khanh để thu mua lương thực cùng thảo dược nhưng không hề gây ra sự chú ý do anh đã đưa một số người trai tráng không hề mắc bệnh giả làm thương nhân, mà mua các lượng hàng lớn.

Và bây giờ là ba tháng tròn anh đã nhờ người ghi nhớ và vẽ lại bản đồ khu rừng để làm một cuộc đào tẩu lớn.
-Lục Minh: Nói vọng vào phòng “Công tử người đã ở trong thư phòng nhiều ngày rồi.


Mau ra ăn chút điểm tâm đi.”
-Bạch Tử Khiêm: Trong phòng vọng ra “Lục Minh tôi không ăn đâu, huynh mang đi đi, tôi đang rất bận đừng làm phiền tôi.”
-Lục Minh: “Công tử người từ hơn hai tháng nay chứ thần thần bí bí, người có cần tôi giúp gì không? Tôi có thể…”bị ngất lời.
-Bạch Tử Khiêm: “Tôi đã nói là không cần rồi mà.

Cứ làm những việc thường ngày tôi giao là được.”
-Lục Minh: “Nhưng mà…”
-Bạch Từ Khiêm: “Huynh còn nói nữa thì đừng trách tôi.

Đi đi.

À nói với mẫu thân giúp tôi tháng này tôi lại bận không thể đi thăm tỷ tỷ được.”
-Lục Minh: “Vâng tôi biết rồi.”
-Ngọc Tiêu Vân: “Sao rồi? Vẫn không chịu ăn sao?” Lục minh chỉ gật đầu “Tiểu Khanh này càng ngày làm ta lại lo lắng.

Suốt ngày ở trong thư phòng, không ở thư phòng lại là phòng thuốc rồi nghiên nghiên cứu cứu.

Làm cho lão bà này đứng ngồi không yên.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ấy mẫu thân.

Người đang thưởng trà? Hìhì con xin phép đi ra ngoài chút.”
-Ngọc Tiêu Vân: “ Phụ thân và nhị ca một tuần nữa hồi phủ rồi đấy.

Ta nói cho con một tiếng để biết ra đón họ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Khanh nhi ghi nhớ.

Con đi trước đây.” Chạy nhanh đi.
-Lục Minh: “Có cần tôi đi theo bảo vệ không ạ?”
-Ngọc Tiêu Vân: “Ukm đi theo xem thử đi.” Uống một ngụm trà.
Vừa đi trên đường vừa nhìn xung quanh, đến từng nơi ở trước đây của các người dân trong rừng.

Anh lại đi dạo đến khu ngoại thành không cách xa kinh thành lắm.


Anh tươi cười trở về, trên tay là các cuốn sách có cả bút than anh làm ra tiện lợi cho việc ghi chép trong lúc đi lại chớ dùng bút lông thì vô cùng phiền phức.
-Liễu Thanh Di: “Bạch công tử đi đường như vậy dễ trúng người đấy”
-Bạch Tử Khiêm: Ngước lên nhìn thấy hai nữ nhân trước mắt “Xin thứ lỗi, tôi sẽ chú ý hơn.” Nói rồi anh nhìn xung quanh định lướt qua hai người.
-Triệu Đinh Yên: nhặt một tờ giấy “Bạch công tử làm rơi đồ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Đa tạ” Cầm lấy
-Triệu Đinh Yên: “Đấy chẳng phải là bản đồ khu rừng phía Bắc?”
-Bạch Tử Khiêm: Bất ngờ giật lại từ giấy mà nhìn người nữ nhân trước mặt mình vô cùng thông minh và nhạy bén, chỉ cần nhìn sơ ngang đã nắm bắt được, Anh đã cùng nhiều người phải tìm hiểu và tốn hơn một tháng trời vẫn đang còn nhiều điểm chưa hoàn chỉnh.

“Nếu không có gì tôi đi trước đây, cáo từ và không hẹn gặp.”
-Liễu Thanh Di: cả hai nhìn theo bóng lưng anh “Tên này ngày càng thần bí.”
-Triệu Đinh Yên: “Muội nghĩ hắn không phải người đơn giản.

Nhưng muội mong không giống những gì muội nghĩ.”
-Bạch Tử Khiêm: “Mọi người năm ngày nữa là đến thời cơ.

Vì ngày hôm đó đại đa số điều vui mừng chào đón Nguyên Soái hồi kinh.

Chúng ta chia làm hai nhóm vì số lượng người ở đây không nhỏ.

Một nhóm đi đường nhánh sống mà chúng ta vận chuyển lương thảo, ta cho người bên ngoài cử thêm bè thuyền chia thêm thành hai nhóm đích đến là khu chợ phía nam thành và khu nhà trước đây mọi người sống.

Nhóm hai đi băng rừng đến ngoại thành cách thành không xa, hôm đó người dân sẽ tụ hợp rất đông mọi người cũng trà trộn vào đấy.


Mọi người đã nhớ những ám hiệu của chúng ta chưa.”
-----Tất cả: “Rồi”.
-Bạch Tử Khiêm: “Thế chúc mọi người bình an và vượt rừng thành công.”
Hôm nay ở một căn phòng tại Nghiên Dương Tửu Lâu có tầm nhìn gần như bao quát.

Anh đứng quan sát từ mọi phía.

Đã bắt gặp một đoàn binh lính hướng về phía thành từ cổng lớn hai bên đường điều tấp nập người dân và trong lúc này anh đã thấy nhóm đào tẩu theo hướng ngoại thành trà trộn được vào đám đông.

Một vài bè thuyền đang lấp ló dưới những tán cây, anh đảo mắt rồi một lúc lâu anh đã nhíu mày.
-Triệu Đinh Yên: Nàng đến cửa hiệu đã được gia đinh báo Ôn Thần đến nhưng không gọi bất kì món rượu thịt gì, nàng gõ cửa lúc lâu nhưng không thấy có động tĩnh, nên cũng từ từ mở cửa vào.

“Bạch công tử đến cửa hiệu lại không cho gọi món mà đứng thất thần.”
-Bạch Tử Khiêm: Giật mình quay lại vẽ mặt bất an lo lắng “Triệu Quận Chúa tại sao hôm nay các khu vực các sông lớn điều có lính canh?”
-Triệu Đinh Yên: Nàng có chút ngạc nhiên nhưng cũng giải bày cho Anh “Trước đây do mọi người tập trung đông đúc, các trẻ nhỏ vô tình thất lạc và rủ nhau đi chơi mà gây ra các vụ đuối nước đáng tiếc.”
-Bạch Tử Khiêm: Mặt mài ảm đạm / Chết tiệc mình quá tự tin rồi, tất cả có thể an toàn còn nhóm đến chợ phía nam chắc chắn không qua khỏi./ “Triệu Đinh Yên cô có thể cho tôi mượn một ảnh vệ của cô không, tôi rất gấp tôi sẽ nói lý do sau, coi như tôi cầu xin cô, rất nhanh thôi, cô tin tôi lần này đi, tôi sẽ không làm liên lụy đến ai.” Đôi mắt chân thành cầu khẩn.


Bình luận

Truyện đang đọc