CHÀNG MÙ HÓA RA EM THẬT YÊU ANH

Bất quá cơn giận của cô cũng ít hơn Tô Niệm Khâm.

Đêm đó Tô Niệm Khâm muốn đuổi theo, kết quả đang cuống quít thì đụng phải bình hoa ở tủ giày.

Thủy tinh vỡ hết, nước đầy nhà, cánh tay anh lại cọ vào mảnh vỡ.

Dư Tiểu Lộ nghe tiếng chạy xuống đến dìu anh, lại chọc tới lửa giận của Tô Niệm Khâm: “Không cần xen vào việc của tôi!”

Anh tựa vào tường đi đến bên piano, đột nhiên mạnh mẽ đánh ra bài “Rad tư cơ khúc quân hành”, hoàn toàn không để ý bây giờ đã là một hai giờ sáng.

Hàng xóm bị anh làm phiền đều mở đèn hết.

Nếu không phải Dư Tiểu Lộ và bảo vệ đi nhận lỗi, chỉ sợ công an đã tới lâu rồi.

Chờ tình thế bình ổn lại, Dư Tiểu Lộ đứng bên Tô Niệm Khâm nói: “Kỳ thật tôi rất hâm mộ cô Tang.”

“Niệm Khâm, tôi, chị tôi, chúng ta ba người cùng nhau lớn lên, anh vẫn kiêu ngạo lại lãnh đạm như vậy đối xử với mọi người, cho tới nay tôi cứ nghĩ đó là bản chất của anh. Khi gặp được cô Tang mới biết, không phải. Cô ấy có thể cho anh tức giận, vui mừng, uể oải, chỉ cần hơi nhăn mày liền có thể đem hỉ nộ của anh đảo lộn. Tôi thậm chí……” Dư Tiểu Lộ vuốt cái trán bất đắc dĩ cười cười, “ Tôi thậm chí hâm mộ cô ấy có thể làm cho anh biến hóa lớn như vậy.”

Tô Niệm Khâm dừng một chút, thản nhiên nói: “Tôi mệt mỏi.”

“Không ra ngoài tìm cô ấy sao?”

“Không cần.”

Anh trở về phòng, đóng cửa.

Tô Niệm Khâm là điển hình của một con vịt chết chỉ biết mạnh miệng. Cửa đóng được một nửa. Liền tìm điện thoại, gọi qua lại nghe được tiếng điện thoại trong phòng khách. Anh theo tiếng chuông tìm kiếm, đụng đến túi xách của Tang Vô Yên, di động, chìa khóa, ví tiền, giấy CMND… tất cả đều ở bên trong.

Tô Niệm Khâm đột nhiên biến sắc.

“Niệm Khâm, làm sao vậy?” Dư Tiểu Lộ ở trên lầu sớm nghe thấy điện thoại vang.

“Tôi phải đi tìm cô ấy.”

Chiếc Volvo chạy ra khỏi khu phố.

“Anh nghĩ xa như vậy mà cô ấy vẫn sẽ đến chỗ Trình Nhân sao?” Dư Tiểu Lộ vừa lái xe vừa nhìn hai bên đường để tìm kiếm.

Tô Niệm Khâm không nói lời nào, cánh tay nắm chặt lại đặt trên cửa xe, cố gắng suy nghĩ những chỗ Tang Vô Yên có thể đi.

Dư Tiểu Lộ nhìn anh nói: “Niệm Khâm, anh không nên gấp. Trị an vùng này cũng không tệ.”

“Tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Một lát sau, Tô Niệm Khâm nói.

“Anh từng nói, trên thế giới này, không ai cần người khác chiếu cố.”

“Vô Yên thì khác.”

“Cô ấy cũng không có chăm sóc anh thật tốt. Nếu cô ấy biết anh sẽ lo lắng như vậy thì không nên tùy hứng, bây giờ đã gần rạng sáng.” Dư Tiểu Lộ nhìn bên ngoài.

“Tiểu Lộ,” Tô Niệm Khâm quay đầu nói: “Thật không nên phiền cô, tôi có thể xuống xe, tự mình tìm cô ấy.”

“Niệm Khâm, anh rõ ràng biết tôi không phải ý này.” Dư Tiểu Lộ thở dài.

Xe đến ngã tư đường gặp đèn đỏ dừng lại.

“Kia?”

“Như thế nào?” Tô Niệm Khâm buông tay, quay đầu hỏi.

“Bóng người kia giống cô Tang .”

Cô gái đang đi trên đường cái, vẻ mặt mỏi mệt, nhìn kỹ quả nhiên là Tang Vô Yên.

“Là cô ấy.” Đèn đỏ dừng lại, Dư Tiểu Lộ muốn gọi.

“Không cần kêu cô ấy.” Tô Niệm Khâm đột nhiên nói, “Đi theo phía sau là được rồi.”

Vì thế, Tang Vô Yên ở phía trước, xe ở phía sau, hai người vẫn duy trì khoảng cách là một trăm thước. 20 phút sau, Tang Vô Yên mới trở lại tới chỗ ở trước kia. Sau đó nhìn theo cô ấy lên lầu.

“Đèn sáng.” Dư Tiểu Lộ nói.

Chẳng lẽ cô ấy ở một mình, Trình Nhân không có nhà? Dư Tiểu Lộ nghi hoặc cũng không nghĩ nhiều.

Khi tắm, Tô Niệm Khâm mới phát hiện miệng vết thương trên cánh tay hơi đau. Bình hoa thường đặt ở trên đàn piano, cũng chỉ có anh biết, làm sao lại đặt trên tủ giầy. Nghĩ lại thì ngoại trừ Tang Vô Yên không còn ai vào đây nữa, thích bỏ đồ đạc lung tung là bản tính của cô.

Cô không muốn cùng anh về nhà, Tô Niệm Khâm uể oải, tất cả đều đúng như anh đoán.

Anh không xứng với cô.

Buổi sáng bị tiếng chuông đánh thức, tìm nửa ngày mới ra.

“Vô Yên a, mẹ nhớ không lầm thì hôm nay con phải thi biện hộ……”

Tô Niệm Khâm nghe thấy giọng trong điện thoại, liền kéo chăn ngồi dậy.

“Vô Yên?” Bà Tang hỏi.

“Không phải…… bác gái…… Là……” Trong cuộc đời Tô Niệm Khâm, đây là lần đầu tiên biết cảm giác nói lắp bắp.

Bà Tang nghe thấy giọng nam cũng ngẩn ra.

“Anh Tô?” Má Tang rõ ràng hơi do dự

“Vâng. Bác gái.” Anh cố gắng để không nghe ra giọng mới ngủ dậy.

“Thật quấy rầy anh. Vô Yên đâu?”

“Hôm qua, cô ấy để quên điện thoại ở chỗ cháu. Chắc bây giờ đang ở trường.” Tô Niệm Khâm nhấn mạnh hai chữ hôm qua, thay Tang Vô Yên che lấp.

“Uhm.” Má Tang coi như nhẹ nhàng thở ra.

“Anh Tô.”

“Bác gái, mời bác nói.” Bà Tang rất khách khí, làm cho Tô Niệm Khâm cảm thấy tương lai không ổn cho lắm.

“Anh có biết, nguyên nhân tôi và ba Vô Yên không đồng ý hai người qua lại, tâm của cha mẹ không biết anh có hiểu không. Đối với việc tôi một mình đi đến thành A, Vô Yên và tôi đã cãi nhau một trận. Tuy rằng tính cách nó bị chúng tôi chiều đến hỏng rồi, nhưng chưa từng cãi lới tôi như vậy. Nó là con gái tôi, nó cố chấp cùng anh một chỗ, không tiếc cãi lại tôi. Chuyện nay chúng tôi cũng không có biện pháp với nó, đành phải tùy nó.”

Tô Niệm Khâm dần dần lạnh lại, việc này sao anh không biết.

“Từ nhỏ Vô Yên là báu vật của nhà chúng tôi, là thịt trên người tôi, tôi và ba nó đã mệt nhọc hơn phân nửa đời người, để cho nó không cần khổ, không chịu mệt, tìm một người phù hợp rồi sống cả đời. Nay nó lại tự hy sinh hết những an bài của chúng tôi, cho nên hy vọng anh hãy đối xử với nó thật tốt.”

“Cháu biết.”

Tô Niệm Khâm buông điện thoại, trầm mặc thật lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc