CHÀNG MÙ HÓA RA EM THẬT YÊU ANH

Tháng chín, một tạp chí được phát hành số lượng lớn tên là “báo Đô thị buổi sáng” tuôn ra một cái tin, đột nhiên tác giả Nhất Kim đã biến mất trong giới giải trí lại chính là Tô đại thiếu gia hiện tại, người duy nhất kế thừa dòng họ Tô, hơn nữa bên cạnh còn có một tấm ảnh của Tô Niệm Khâm.

Tin tức được nhân viên của đài radio làm chứng.

Tang Vô Yên nhìn thấy tờ tạp chí kia mới biết tin tức này.

Cô sửng sốt trong chốc lát, mới nhớ tới phải gọi cho Tô Niệm Khâm.

Đường dây đang bận, điện thoại văn phòng cũng không gọi được, cô có thể tưởng tượng có bao nhiêu điện thoại gọi tới.

Anh ghét nhất bị xuất hiện trước công chúng, cho nên mọi chuyện đều điệu thấp, không ngờ người ta lại không chịu buông tha cho anh. Cô vừa gọi cho anh, vừa đọc những chuyện mà Tô Niệm Khâm cố ý quên đi.

Ba tháng đã bị đưa đến viện phúc lợi; bảy tuổi mới được Tô gia lĩnh trở về, lúc ở viện phúc lợi trốn đi ba lần; mười lăm tuổi mẹ chết do tai nạn hàng không; lớn lên làm phiên dịch chữ nổi, hơn nữa làm giáo viên trường khuyết tật, ba năm trước đây tiếp nhận công việc của gia tộc……

Từng chuyện từng chuyện đều bị người ta vô tình công bố ra hết, có một số việc ngay cả Tang Vô Yên cũng là lần đầu tiên biết. Cô đọc đến hốc mắt bắt đầu ướt, bất luận gọi như thế nào, đường dây luôn bận.

Ảnh trên báo, không biết chụp khi nào, đại khái trong một bữa tiệc, Tô Niệm Khâm ăn mặc rất đàng hoàng, anh vừa đúng lúc quay đầu liền bị nhiếp ảnh gia chụp, mặt mũi hơi hờ hững, ánh mắt trống rỗng.

Giờ phút này, cô nghe thấy tiếng di động trong phòng ngủ vang. Cô liền chạy qua.

Vừa nhận được, Tô Niệm Khâm khẩn cấp hỏi: “Vô Yên, điện thoại trong nhà bị gì vậy, gọi thế nào cũng báo bận.”

Nghe được của giọng anh, Tang Vô Yên nước mắt rơi xuống: “Niệm Khâm-”

Thì ra, hai người đều không ngừng gọi cho đối phương.

“Vô Yên?” Tô Niệm Khâm lo lắng kêu cô.

“Anh ổn không?”

“Anh không sao.” Anh đáp.

“Em cũng tốt lắm, cục cưng rất ngoan, vừa rồi còn đạp bụng em.” Cô nói.

“Em ở một mình?”

“Còn có dì Trương, bà vừa mới mua đồ ăn về.”

“Em ở nhà không được mở cửa, đem rèm cửa sổ kéo lại, rút dây điện thoại. Buổi tối anh trở về với em.” Hiện tại anh có một người phải bảo vệ, cho nên tự nhiên cứng cỏi rất nhiều.

“Niệm Khâm, anh thật sự ổn sao?”

“Đừng lo lắng, anh sẽ khiến việc này lập tức qua đi.” Trong giọng nói mang lại cảm giác khiến người ta tin tưởng không nghi ngờ.

“Em sợ anh buồn.” Tang Vô Yên nói.

“Có em, anh sẽ không buồn.”

“Đối với quá khứ, anh không nên buồn. Càng nhớ lại những chuyện đã qua càng có thể chứng minh theo lẽ thường sau này anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

“Vô Yên……” Anh dừng một chút, “ Thực xin lỗi.”

Rất nhiều chuyện anh sớm muốn nói cho cô, nhưng vẫn kéo dài, nay lại để cô dùng phương thức như vậy mà biết.

“Lần đầu tiên nghe anh xin lỗi em.”

Tô Niệm Khâm hơi ngượng ngùng cười khổ một chút.

“Niệm Khâm, em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, đem tất cả hạnh phục trước kia bị anh bỏ qua đều kéo trở về.”

Nghe thấy bên ngoài có âm thanh huyên náo, Tang Vô Yên cầm điện thoại đứng dậy vừa thấy, phát hiện trước hàng rào có rất nhiều phóng viên, người người đều nhìn vào bên trong. Cô trong lòng nhất thời khẩn trương, vội vàng dựa theo lời Tô Niệm Khâm vừa dạy đem tất cả rèm cửa kéo lại hết.

“Tốt lắm.”

Ngồi lại chỗ cũ, vừa hoạt động một chút đã thấy mệt, xong sau không quên báo cáo với chồng.

“Em nhờ dì Trương khóa hết cửa sổ và rèm cửa vào” Anh lại chỉ đạo tiếp

“Dì ở phòng bếp nấu cơm, không nên quấy rầy dì. Việc nhỏ này em có thể làm, coi như rèn luyện thân thể.”

“Em cẩn thận một chút, nếu không bỏ điện thoại xuống trước.”

“Không có việc gì, em rất khỏe mạnh mà.” Cô cười, sau đó đi dò xem tất cả cửa sổ khóa kín chưa.

Tô Niệm Khâm ở trong điện thoại, nghe thấy cô thở hồng hộc đi lên lầu, sau đó ai u một tiếng.

“Làm sao vậy? Vô Yên?” anh từ trên ghế đứng dậy, kinh hoảng hỏi.

“Không có gì, cố ý dọa anh.” cô cười hì hì.

Tô Niệm Khâm còn muốn nói cái gì, lại bị người khác cắt ngang, không thể không cúp điện thoại.

Tang Vô Yên cúp điện thoại, chậm rãi ngồi trên cầu thang, xoa xoa thắt lưng. Vừa rồi cô không cẩn thận khiến thắt lưng đụng vao tay vịn, có chút đau, cũng không dám nói cho anh.

Trải qua lần oanh tạc này của giới truyền thông, anh đã sắp rơi vào tình trạng kiệt sức. Nếu trước kia anh hoàn toàn có thể thờ ơ lạnh nhạt mặc kệ, nhưng là giờ phút này, anh còn hình tượng cho toàn bộ tập đoàn Tô Thị. Là người đứng đầu, anh không thể cho để tập đoàn có chút tổn hại hình tượng gì hết.

Tô Niệm Khâm sắc mặt trắng bệch, giọng khàn khàn. Anh tựa lưng vào xe, hai tay xoa thái dương: “Tôi muốn về nhà.”

“Hai bên đều là phóng viên cùng fan nhạc.” Tiểu Tần lo lắng Tô Niệm Khâm vừa xuất hiện liền không thể thoát thân, cũng thực sợ anh chống đỡ không được.

“Vô Yên ở nhà, cô ấy không thể không có tôi.”

Tô Niệm Khâm cực kỳ mệt mỏi nhắm mắt lại, kỳ thật có đôi khi những lời này cơ hồ có thể biến thành: Anh không thể không có cô ấy.

Tiểu Tần đành phải an bài, một chiếc xe khác dẫn theo vài người đi đón Tang Vô Yên. Sau đó xe chạy đến đường cao tốc mới có thể tránh bị theo dõi.

Hai chiếc xe gặp ở một đường vắng.

Tang Vô Yên mở cửa xe nhìn Tô Niệm Khâm đang chợt mặt bên trong.

“Niệm Khâm.”

Anh nghe được giọng cô, giấu đi vẻ mỏi mệt vừa rồi, khóe miệng từ từ nở nụ cười, dang hai tay: “Vô Yên, cho anh ôm một cái.”

“Anh ăn cơm chưa?” Tang Vô Yên ngồi trong lòng anh.

Tô Niệm Khâm mỉm cười lắc đầu.

Tang Vô Yên tỏ ra vẻ mặt “ Em biết mà”. Sau đó mở túi xách lấy một hộp giữ nhiệt, mở ra một chén cháo thịt nạc và trứng bắc thảo nóng hôi hổi.

“Hơi khét, nhưng anh ăn một chút đi.” Tang Vô Yên nói.

Tô Niệm Khâm lần đầu tiên không hề nhăn mặt liền ăn.

“Ngon không?”

Tô Niệm Khâm không nói lời nào chỉ là lập tức hôn cô.

Cái kia hôn thật sâu lại cực kỳ ôn nhu, mùi vị cháo vẫn còn lưu lại trong miệng Tô Niệm Khâm. Vẫn còn mùi khét, hơn nữa mùi rất nồng, Tang Vô Yên trong lòng tổng kết.

Đang lúc hôn nồng nhiệt, Tô Niệm Khâm bắt được tay Tang Vô Yên, đụng đến ngón áp út không có nhẫn, vì thế chậm rãi buông môi cô môi ra, hỏi: “Nhẫn đâu?”

“Trước khi ra cửa đi rửa mặt nên quên đeo vào.” Cô vội vàng giải thích, trên thực tế cô tìm mãi cũng chưa tìm được cái nhẫn kia, lại không dám nói.

“Đeo rồi không được cởi ra, trí nhớ em cũng không tốt, vạn nhất làm mất thì sao, nhiều lắm anh mua một chiếc khác, nhưng chính em lại cảm thấy điềm xấu.” Trước kia Tô Niệm Khâm thấy cô không mang nhẫn luôn giận dữ, lúc này đây lại không tức giận còn dùng vẻ mặt ôn hoà giảng đạo lý.

Bạo quân cũng có một ngày giảng đạo lý, Tang Vô Yên có chút không quen, hoàn toàn giống con mèo nhỏ phạm sai lầm, không dám phản bác

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Có thể đi khách sạn.”

Tang Vô Yên đề nghị: “Nếu không chúng ta về nhà trọ có cái thang máy đó, em không thích khách sạn.”

Tô Niệm Khâm gật đầu, cô nói cái gì đều đúng.

“Tiểu Tần nói anh mệt chết đi rồi, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.”

“Ngủ không được.” nhắm mắt lại nhớ tất cả chuyện lộn xộn lúc sáng.

“Nếu không em hát bài ru con cho anh nghe” Tang Vô Yên gian tà nháy mắt.

“Sợ là sẽ gặp ác mộng suốt ba ngày.”

“Ôi, Tô Niệm Khâm, anh đúng là không có khẩu đức.” Cô cắn anh.

Tô Niệm Khâm vuốt tóc trên trán nặng nề cười ra tiếng.

“Thì ra mẹ anh ngồi máy bay ngoài ý muốn gặp nạn.”

“Uh. Di thể đều không tìm được, mộ trống không.” Tô Niệm Khâm thản nhiên nói.

“Khó chịu lắm phải không?”

“Từ ngày có Tang Vô Yên, sẽ không thấy khổ nữa.”

“Khi nào anh rảnh, em muốn nghe chính miệng anh kể những chuyện trong quá khứ.”

“Được.” Tô Niệm Khâm nhận lời.

Tang Vô Yên vuốt bụng nhíu nhíu mày. Cô không biết vừa rồi do đụng ở cầu thang, hay là do mất nhẫn trong nhà, bụng có chút không thoải mái.

Bọn họ đến bãi đổ xe ở nhà trọ trong trung tâm thành phố. Tiểu Tần bước xuống nhìn nhìn, rất ít người biết chỗ này, không có phóng viên.

Tô Niệm Khâm trước xuống xe, sau đó vòng lại đây dìu Tang Vô Yên: “Cẩn thận.”

“Từ này, anh mỗi ngày ít nhất nói hơn hai mười lần.” Tang Vô Yên bất đắc dĩ nói.

Lúc này, Tang Vô Yên đột nhiên nhìn thấy có hai chiếc xe bước xuống vài người, cầm máy ảnh trong tay chạy về hướng họ. Cô phản ứng mau hơn Tô Niệm Khâm, nhanh chóng kéo anh ra sau người mình.

“Ông Tô, tôi là phóng viên Tân Báo tên Trương Vĩ, muốn phỏng vấn ngài một chút.” Trong đó một người nói.

“Trương Vĩ?” Tô Niệm Khâm nói, “Anh chính là người đưa tin sáng nay?”

Người đàn ông tên Trương Vĩ đắc chí nói: “Không sai.”

“Ngày mai sẽ có cuộc họp báo, anh có vấn đề gì có thể tới đó hỏi.”

“Nhưng có một số vấn đề, tôi muốn bí mật điều tra, điều kiện đầu tiên là ông Tô không ngại công bố cho chúng ta.” Trương vĩ cười.

“Tùy anh.” Tô Niệm Khâm cười nhẹ, nắm Tang Vô Yên chuẩn bị vào thang máy.

Trương vĩ muốn theo vào, lại bị lái xe ngăn lại.

“Ông Tô!” Trương vĩ cao giọng nói,“ Không biết nếu ngày mai đăng cái đầu đề “Mẹ kế trẻ tuổi cấu kết với với con riêng bị mù” , không biết người khác sẽ gièm pha như thế nào về vấn đề này?”

Tang Vô Yên liền cả kinh, tiếp theo cả người giận lên như bị lửa đốt.

“Xã hội này có rất nhiều chuyện đáng giá anh không phỏng vấn đưa tin vạch trần chân tướng, có rất nhiều nhi đồng khiếm khuyết chờ các anh đăng báo viện trợ, cũng có rất nhiều án oan chờ các anh đào móc phân tích, vì sao các anh liền cố tình quấy rối anh ấy không buông vậy?” Tang Vô Yên giận không thể át nói.

“Bởi vì ông Tô đây có tiền có địa vị lại nổi tiếng, độc giả thích nghe ngóng. Ông vừa lên báo, lượng tiêu thụ liền gia tăng. Có lợi nhuận, chúng tôi mới có thể tiền đi đưa những tin mà bà Tô nói. Vô cùng đơn giản ăn khớp, đây là nhất cử lưỡng tiện.” Trương vĩ châm chọc nói.

“Anh!” Tang Vô Yên tức giận xanh cả mặt.

Tô Niệm Khâm cầm tay Tang Vô Yên, nhẹ giọng trấn an cô: “Vô Yên, đừng nóng giận.”

Sau đó anh lại quay đầu chậm rãi nói với Trương Vĩ: “Vợ tôi không hiểu biết đối với xã hội này, cho nên nói cái gì cũng có chút lý tưởng hóa. Nhưng là anh không nên kích cô ấy. Cô ấy mang thai đã chín tháng, đi đường đều phải cần người đỡ, cho nên càng không thể động khí.”

Trương Vĩ không nói chuyện.

“Hôm nay anh viết loại tin tức này có thể đăng báo, là sơ sẩy của tôi. Bất quá tôi có thể cam đoan loại sơ sẩy này không bao giờ xuất hiện lần thứ hai nữa.” ngữ khí anh bình tĩnh làm cho người khác vừa kính vừa sợ.

“Ông Tô, ngài uy hiếp tôi?”

“Không phải uy hiếp, chỉ là lời khuyên.” Anh mỉm cười gật đầu xem như tạm biệt, sau đó cùng Tang Vô Yên xoay người vào thang máy.

Bước vào cửa thang máy, cô nhịn không được dựa vào anh. Vừa rồi khi những người đó xuất hiện, cô còn theo bản năng muốn bảo hộ anh, nhưng lại không biết theo khi nào bắt đầu, anh sớm biến thành tâm phúc của cô.

“Anh sẽ bảo hộ gia đình này, em không cần lo lắng.” Anh vuốt ve má cô.

“Em sợ trong lòng anh khó chịu.” Cô nói.

“Em không nên nghĩ người đàn ông của em sẽ yếu ớt như em vậy.” Anh cười.

Nửa đêm tỉnh lại, cô cảm thấy bụng có chút khó chịu, ngủ không an ổn, lại sợ kinh động Tô Niệm Khâm ở bên cạnh, vì thế liền lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị đến phòng khách ngồi xuống.

Không nghĩ tới cô mới vừa bước tới cửa, chân đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.

Cô nhịn không được kêu một tiếng.

Tô Niệm Khâm đang ngủ mơ mơ màng màng, phút chốc đứng thẳng dậy: “Vô Yên?”

“Niệm Khâm.” Cô rên rỉ gọi anh.

“Ngã?” Anh lần theo tiếng động tìm đến chỗ cô, lo lắng bước tới.

“Em đau.”

Tô Niệm Khâm quỳ xuống đất ôm cô, chạm trúng thứ chất lỏng ấm áp giữa hai chân cô đang cuồn cuộn chảy không ngừng, lập tức hoảng muốn điên.

Anh không dám lộn xộn, chỉ biết tìm điện thoại gọi, thật vất vả mới chờ xe cứu thương đến.

“Vô Yên, Vô Yên, em đợi chút, lập tức tới ngay, lập tức tới ngay.” Khuôn mặt và đôi môi anh đã trắng như giấy, ngay cả răng nanh cũng không ngừng run run.

“Niệm Khâm……” Cô vô cùng đau đớn kêu tên anh.

“Đừng nói, tiết kiệm chút sức lực. Lập tức tới ngay, chúng ta lập tức đến, sẽ không đau, nếu em đau thì cắn anh đi.” Anh nói năng lộn xộn an ủi cô.

“Anh đã nói muốn dạy baby của chúng ta đánh đàn.”

“Không thành vấn đề.”

“Anh phải có tính nhẫn nại, không thể dữ với baby.”

“Anh tuyệt đối không nổi giận với con,anh cam đoan.” Anh còn cố gắng gật đầu.

Tang Vô Yên nhìn vẻ mặt của anh, nhịn không được khóc: “Thực xin lỗi, Niệm Khâm, thực xin lỗi, đều do em. Nếu cục cưng có chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không có, không có chuyện gì, nếu không chúng ta không cần con nữa.”

“Anh thương con như vậy , như thế nào có thể nói không cần, không muốn vậy. Vậy nếu em chết đi, anh cũng không cần em hả?”

“Em dám!” Anh nổi giận,“ Không cho nói cái gì có chết hay không.”

“Nếu em thật sự chết thì sao?”

“Nếu em dám bỏ lại anh mà đi một mình, anh liền lập tức một lần nữa tìm người khác, sau đó hai ba ngày liền rồi quên em luôn.”

“Gạt người.” Tang Vô Yên hữu khí vô lực cười cười,“ Anh sẽ luyến tiếc không quên được em.”

Anh nghe vậy hung hăng hôn lên mặt cô.

Bình luận

Truyện đang đọc