CHÀNG MÙ HÓA RA EM THẬT YÊU ANH

“Vì sao không đến bệnh viện kiểm tra?” Hai người ra ngoài ăn cơm chiều, tay trong tay tản bộ ở gần công viên.

“Tình huống của mình, anh hiểu rõ nhất, không thích giống con ngốc bị bắt làm thí nghiệm nhàm chán, hơn nữa một chút cũng không có gì thất thường.”

“Nhưng thị lực của anh quả thật càng ngày càng kém, ít nhất trước kia……”

“Ít nhất trước kia còn thấy được em hôn anh.”

“Anh giảo hoạt.” Tang Vô Yên đến nay nhắc tới vẫn cảm thấy rất quê.

Một lát sau Tô Niệm Khâm còn nói: “Hơn nữa mắt có tiếp tục kém xuống, anh cũng không để ý.”

“Nhưng em để ý!”

Tô Niệm Khâm nghe vậy sửng sốt, dần dần biến sắc: “Sợ trở nên mù hoàn toàn, sẽ liên lụy em?”

Tang Vô Yên dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh sao lại có thể nghĩ như vậy?”

“Anh nghĩ như thế nào? Bị anh nói trúng?” Tô Niệm Khâm lên giọng, theo bản năng buông tay Tang Vô Yên ra.

Tang Vô Yên bị động tác vô tình buông tay của anh chọc giận: “Anh đúng là người không thể nói lý!” Giậm chân xoay người bước đi, bỏ lại một mình Tô Niệm Khâm đứng tại chỗ.

Mười phút sau, Tô Niệm Khâm không nhúc nhích. Một người đàn ông cầm gậy đứng giữa công viên, lúc này không có nhiều người cho nên càng thêm thấy rõ, thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn lại.

Trước kia hai người đi dạo phố nếu bị lạc, anh nhất định sẽ đứng tại chỗ chờ Tang Vô Yên trở về tìm, nhưng nay là anh chọc giận cô.

20 phút, Tang Vô Yên vẫn như cũ không quay lại.

Đại khái tức giận nên một mình về nhà, Tô Niệm Khâm nghĩ.

Về nhà? Hai chữ này hiện lên trong đầu Tô Niệm Khâm liền cảm thấy không tốt, không nên để cô một mình đi thang máy, càng nghĩ càng thấy sợ, đành phải đuổi theo.

Tang Vô Yên nổi giận đùng đùng về nhà sau đó chui hết nguyên người vào bên trong chăn ra sức kêu: “Đáng ghét! Đáng ghét! Đúng là tính tình thối!” Một lát sau, trong chăn cô nhô đầu ra vẻ mặt hoảng hốt.

Từ công viên về nhà phải qua hai lần đèn giao thông. Đèn xanh đèn đỏ cũng không có bất kì âm thanh nào, anh có đôi khi đứng ở đó chờ rất lâu cũng không xác định đến tột cùng là đèn đỏ hay là đèn xanh, nhưng từ từ anh cũng thích ứng.

“Sao anh biết là đèn xanh?” có lần Tang Vô Yên tò mò hỏi anh.

“Anh nghe thấy tiếng ô tô phanh lại đoán là đèn xanh.”

Nghe anh nói như vậy, Tang Vô Yên hít phải một ngụm khí lạnh, cũng không dám cho anh một mình qua đường.

Tang Vô Yên thế này mới hối hận, không nên bỏ anh ở đó, vì thế khoác áo lại đi ra cửa tìm anh.

Hai người đụng ngay ở ngã rẽ.

“Em đi đâu vậy?” Tô Niệm Khâm biết cô từ trong nhà chạy ra, khẩn trương chất vấn, vẫn sợ cô giận, cả đời không quay lại.

“Em…… Em……” Tang Vô Yên ấp a ấp úng, không thể mất mặt như vậy, tự mình nổi giận rồi lại tự mình quay lại tìm anh, “ Em…… Đi đâu liên quan tới anh sao?”

“Em lo lắng cho anh?”

“Nói bừa, ai lại lo lắng cho cái người mù không tim không phổi!” Tang Vô Yên dỗi.

Tô Niệm Khâm khóe môi đã cong lên, sau đó kéo cô về nhà.

“Kỳ thật, Vô Yên, người mù như anh đối với việc đó cũng không có gì là khác biệt.”

Tô Niệm Khâm cảm thấy bọn họ hẳn là cần tâm bình khí hòa nói chuyện.

“Không giống, em muốn cuộc sống của anh có chút ánh sáng, không phải hoàn toàn tối đen như mực.”

“Vậy àh?” Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng ôm cô, việc này nên dùng thái độ hòa bình giải quyết, bọn họ không thể vì một chuyện như vậy mà nổi giận.

“Còn có,” Tang Vô Yên bổ sung, “Anh không biết mắt anh có bao nhiêu xinh đẹp, nếu nó chỉ có thể như vật trang trí thì rất đáng tiếc.”

“Vô Yên……” Tô Niệm Khâm phát hiện một vấn đề, “Anh cảm thấy em luôn dùng bề ngoài để nhận xét một người.”

“Không tốt sao?”

“Đương nhiên không tốt.” Học sinh tiểu học đều hiểu được đạo lý này.

“Lúc ấy em vì lý do đó mà thích anh, làm sao bây giờ? Đánh giá sai rồi.”

“Duy nhất lựa chọn này là đúng, khó được có người như anh, trong ngoài đều tốt.”

Tang Vô Yên ha ha cười cắn cằm anh: “Tô Niệm Khâm, lúc nào anh biến thành một người đàn ông xảo quyệt như vậy.”

“Chịu ảnh hưởng của một cô gái.”

“Ngày mai đi làm kiểm tra.”

“Anh không thể không đi àh?”

Tang Vô Yên xem thường, cô làm tư tưởng công tác lâu như vậy lại không có kết quả sao?

“Không được, trừ phi anh muốn thấy em rời nhà trốn đi.”

Phụ nữ không thể không hạ tuyệt chiêu.

Ngày hôm sau, kết quả kiểm tra rất tệ.

Trong vòng ba thước nhìn thấy vật chuyển động của Tô Niệm Khâm hình như cũng mất đi, cảm giác đối với ánh sáng đang giảm rất nhanh.

“Nguyên nhân là gì?” Dư Tiểu Lộ giành trước hỏi, Tang Vô Yên sốt ruột.

“Người nhà sao lại có thể để anh ta uống rượu? Còn trong một thời gian dài say rượu, chất cồn làm tăng nhanh sự suy thoái của thần kinh thị giác.” Lời bác sĩ Lí và phán đoán của Dư Tiểu Lộ không sai biệt lắm, “Còn do anh ta làm việc quá độ.”

Lúc này Tang Vô Yên mới phát hiện, cô hình như chưa từng chú ý nhiều tới tình trạng mắt của Tô Niệm Khâm.

Dư Tiểu Lộ ở bên noài phòng bệnh giải thích với Tang Vô Yên: “Anh ta lúc còn trong bụng mẹ, thần kinh thị giác ở não chưa hoàn thiện nên mới như vậy.”

Tang Vô Yên hiểu được giống như suy thoái trí não khiến cho đứa bé năng lực kém, có thể nói trình độ y học hiện nay chỉ có thể mang tính an ủi, hoàn toàn vô dụng.

“Tôi vẫn chưa quan tâm đầy đủ về sức khỏe của anh ấy.” Hốc mắt Tang Vô Yên đỏ hồng ngồi bên cạnh lối đi. Chỉ biết cùng anh cãi nhau đấu khí, hoàn toàn đem tất cả việc trong nhà để lên người anh.

“Vô Yên,” Dư Tiểu Lộ vỗ vỗ vai cô, “Hết thảy từ từ sẽ qua, hai người chẳng qua cần chút thời gian thôi. Hơn nữa tính cách anh ta vốn hư mà, ít có người có thể chịu được.”

“Nhưng là cô và Tiểu Tần đều có thể ở chung với anh tốt mà.” Tang Vô Yên uể oải.

Dư Tiểu Lộ cười: “Tiểu Tần là vì anh ta là ông chủ của cô ấy, cha mẹ áo cơm. Mà tôi là bởi vì tôi là dì nhỏ của anh, tôi là bậc bề trên không thể chấp nhặt với bạn nhỏ.”

Trên đường về, Tang Vô Yên vẫn không nói gì, trong lòng âm thầm hạ quyết định trọng đại.

“Vô Yên, sao vậy?” Tô Niệm Khâm thấy cô khó chịu, kéo đến bên cạnh.

Cô giống như không có nghe thấy gì.

Phản ứng của Tang Vô Yên đột nhiên so với người khác chậm ba giây, lúc đầu óc tập trung suy nghĩ một việc gì đó thì xung quanh có nói gì cũng không nghe thấy. Trình Nhân trước kia thường hình dung “sọ não không để sử dụng”.

Tay Tô Niệm Khâm nắm cằm cô, kéo khuôn mặt cô về phía mình: “Em suy nghĩ cái gì?”

“Em nghĩ em có thể ở lại đây, chương trình bên trường cơ bản đều đã xong, luận văn tốt nghiệp em ở thành A làm cũng được.” Dư Tiểu Lộ kết hôn không thể ở cùng anh, Tiểu Tần chỉ là thư ký, bên ngoài mời người làm rất có chừng mực, không cẩn thận bằng người trong nhà.

“Em muốn chăm sóc anh?” Tô Niệm Khâm hỏi.

Tang Vô Yên biết lòng tự trọng của anh rất cao, ghét nhờ người khác, càng đừng nói muốn chăm sóc anh. Lại không ngờ rằng Tô Niệm Khâm lại ngoài ý muốn nhoẻn miệng cười: “Anh rất thích ý kiến đó.”

Tang Vô Yên ngẩn ra, bị cười đến mặt đỏ, vì thế giải thích: “Nếu bác sĩ không dặn em mới lười quản anh.”

“Vậy thật cảm ơn việc chuyển biến xấu của mắt anh. Không biết nếu mù hoàn toàn có thể ưu đãi gì nữa không.”

“Không được nói bậy!”

Sau đó Tô Niệm Khâm bắt đầu cùng cô bàn về chuyện tương lai.

“Chúng ta trở về chỗ ở trước kia đi.”

“Vì sao?”

“Nơi đó không cần đi thang máy, đỡ phải phiền toái.”

“Uh. Em cũng rất thích phòng cũ.”

“Muốn trang trí lại không?”

“Không cần, em thấy tốt lắm rồi. Nhưng em có điều kiện.” Tang Vô Yên chớp mắt.

“Trừ bỏ hái sao, yêu cầu gì đều thỏa mãn.”

“Em nhàm chán đến vậy àh? Nói sau,” Tang Vô Yên bắt đầu cảm thấy bệnh cũ của anh lại tái phát, “ Nếu em thật sự muốn sao, anh cũng phải nghĩ biện pháp. Trong phim, không phải đều như vậy?”

“Trước kia đọc qua một câu chuyện xưa, nam nhân vật chính đáp ứng đưa một ngôi sao cho người yêu, kết quả lại mua một miếng ngọc hình ngôi sao để hoàn thành hứa hẹn của mình.” Tang Vô Yên tiếp tục miêu tả những tình tiết lãng mạn về chuyện hái sao.

“Vô Yên……” Tô Niệm Khâm cắt ngang lời cô. Anh quyết định sẽ không cho cô xem phim, nếu không sẽ không ổn nữa.

Dư Tiểu Lộ từ kính hậu nhìn cặp đôi này không khỏi mỉm cười, chưa từng gặp Tô Niệm Khâm cũng có thể bị người khác rầy rà, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng: “Niệm Khâm, anh rể và chị hỏi anh khi nào thì mang Vô Yên về nhà ra mắt.”

Nghe được lời Dư Tiểu Lộ nói, Tang Vô Yên theo bản năng nắm chặt tay Tô Niệm Khâm.

Anh cảm nhận được động tác nhỏ của cô, đem tay cô nắm vào lòng bàn tay, chối từ nói: “Nói sau đi.” Nhưng chung quy cũng không thể trốn mãi, cô muốn hay không cũng phải đối mặt việc này.

Buổi tối, Tô Niệm Khâm ở phòng sách, mơ hồ nghe thấy tiếng Tang Vô Yên nói điện thoại, anh cũng không để ý. Đi ra ngoài uống nước, vừa vặn Tang Vô Yên nói xong: “Ai vậy?” Anh vô tình thuận miệng hỏi.

“Trình Nhân.”

Tô Niệm Khâm ngẩn ra, giây lát sau hỏi: “Cô ấy một mình ở thành B àh.”

“Uh, kêu tới nhưng cô ấy cũng không.” Tang Vô Yên uể oải.

“Vô Yên, Trình Nhân không có ở đây, em cảm thấy cô đơn sao?”

“Có một chút. Hơn nữa cô ấy không muốn gặp anh.”

“Có lẽ anh là tình địch?”

Tang Vô Yên vui vẻ.

Sau khi Tang Vô Yên nói những lời này, Tô Niệm Khâm bắt đầu cẩn thận chú ý, liên tục vài lần anh vừa xuất hiện, điện thoại liền cúp.

Lúc Tô Niệm Khâm tan tầm định rời khỏi công ty, đột nhiên nói với Tiểu Tần: “Ngày mai giúp tôi liên hệ với bác sĩ Kim lần trước.” Lí Lộ Lộ dù sao cũng là nước ở xa không thể cứu lửa gần.

Bác sĩ Kim nghe Tô Niệm Khâm dài dòng thuật lại mới hỏi: “Ông Tô, trừ ngài ra, ở bên ngoài cô ấy còn lảng tránh những người khác sao?”

“Cô ấy không có lảng tránh tôi, ngược lại cũng không e dè với tôi, chính là rất trùng hợp, chỉ cần tôi xuất hiện Trình Nhân sẽ không thấy. Hơn nữa những chuyện trước đây của Trình Nhân, cô ấy đều một chữ cũng không nói.”

“Nói như vậy, kỳ thật bản thân cô ấy cũng không lảng tránh ngài, nhưng là cái gọi là‘ Trình Nhân’ lại đối với ngài rất kiêng kị?”

Tô Niệm Khâm gật đầu.

“Tôi gần đây mới bắt đầu chú ý tình huống này, không biết có phải trùng hợp hay không.”

“Tôi nghĩ không phải,” Kim bác sĩ nói, “Cho nên hy vọng ngài có thể có nhiều thời gian ở chung với cô ấy, ‘cô kia’ sẽ không xuất hiện, cô ấy cùng‘ cô kia’ cơ hội ở cùng nhau sẽ giảm bớt, thì bệnh tình cũng sẽ chuyển biến tốt hơn.”

Trước khi đi, Tô Niệm Khâm hỏi: “Tôi có lên mang cô ấy tới trị liệu không?”

“Đây là cây kiếm hai lưỡi. Đối với bệnh tình sẽ mau chóng chữa khỏi, nhưng đối với bản thân cô ấy về sau sẽ có chướng ngại và tâm lý thương tổn, nên tốt nhất giảm thiệt hại đến thấp nhất.”

“Cô cảm thấy nên chọn phương pháp nào thì tốt, lấy hay bỏ?”

“Kỳ thật trong lòng ông Tô sớm đã có quyết đoán, không phải sao?” bác sĩ Kim hiểu ý cười.

“Cô là một bác sĩ không tệ.” Tô Niệm Khâm im lặng nghĩ nghĩ, sau đó nói.

“Ông Tô, chỉ mong ngài cuối tháng nhận được hóa đơn, còn có thể giữ vẻ mặt ôn hoà khen tôi.” Bác sĩ Kim cười.

Bình luận

Truyện đang đọc