CHẲNG THÀ UỐNG CHÉN MẠNH BÀ THANG

Sương mù lượn lờ, gió thổi hiu hiu. Bên sườn tẩm điện Minh Vương là cả một vườn hoa lạc lối, vô số nụ hoa trắng chớm nở, im lặng đợi đến giờ Hợi.

Ánh đèn dưới mái hiên chập chờn, tia sáng kéo dài, bao lấy toàn bộ bạch y trắng như tuyết.

Mạnh Vãn Yên đứng trước vườn hoa, ngắm nghía một góc hoa lạc lối đầy sức sống, ánh mắt phức tạp. Nàng dời cái nhìn sang bức tường trắng bên cạnh, khung cửa sổ điêu khắc tinh xảo đóng kín mít, giữa khe hở lộ chút tia sáng xanh lam.

Tối nay cũng không nhìn thấy nàng ta... vậy càng tốt.

Bạch y nữ tử khoác giỏ trúc vàng nhạt, vào trong bụi hoa. Đi được vài bước, thoáng chốc trời đất tối sầm, sắc đen bao phủ khắp nơi, chớp mắt đã chuyển sang ban đêm.

Xung quanh tối om, vô số điểm sáng rọi cả vườn hoa lạc lối, chiếu lên sắc màu bạch y. Lúc này Mạnh Vãn Yên cảm giác như đang lạc vào dải ngân hà mênh mông vô tận, tinh tú vây quanh, ngay cả bên trong đôi mắt cũng lấp lánh hào quang rực rỡ. Vì vậy, người đứng giữa làn hương ngào ngạt thả lỏng cơ mặt, nàng ngắt một đóa, bỏ vào giỏ.

Đột nhiên cảm giác được chấn động nhẹ sau lưng mình, là âm thanh hoa lạc lối rơi trong giỏ trúc, nhưng hiển nhiên người đặt vào không phải là nàng. Đang lúc sững sờ, bịch một tiếng, lại thêm một bông rơi xuống, như hòa cùng nhịp đập trong lòng Mạnh Vãn Yên, khiến nàng quên cả hành động.

Mùi Long Diên Hương nhàn nhạt đan xen hương hoa thơm ngát, lẫn vào từng hơi thở. Toàn thân bạch y mỹ nhân cứng đờ.

"Còn ngây ngốc làm gì, không phải nàng tới đây để hái hoa sao?" Âm thanh quen thuộc vang lên, một dáng người xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ngay trước mặt, mi phượng khẽ nhếch, lại bỏ một đóa vào giỏ.

Lúc này Mạnh Vãn Yên mới phản ứng, sắc mặt lạnh như băng, nàng nhìn chằm chằm người đối diện đang giữ vẻ lãnh đạm, phong thái tao nhã. Trước cái nhìn đó, lòng bàn tay Diêm U bắt đầu đổ mồ hôi: "Nhìn bản vương làm gì, không lẽ bản vương hấp dẫn nàng hơn đống hoa lạc lối sao?"

"Hừ." Mạnh Vãn Yên lạnh lùng hừ một tiếng, nàng xoay người bước tới một bụi cây khác.

Minh Vương điện hạ lén lau mồ hôi, lại đuổi theo. Nhưng vừa đến gần y nhân, đối phương lại lộ vẻ mặt ghét bỏ. Có điều... phản ứng này đúng như trong dự liệu. Diêm U nheo mắt, kiên nhẫn theo sau.

"Ha hả, ta cứ nghĩ đêm nay nàng sẽ không tới."

"Khụ khụ, bản vương biết nàng công tư phân minh, lấy đại cục làm trọng."

"Ừm... ờ, để ta hái giúp nàng nhé." Diêm U thấy Mạnh Vãn Yên vẫn trầm mặc, không để ý tới mình. Vì vậy nàng ngượng ngùng ngậm miệng, ngắt một bông vừa hé nở, dè dặt bỏ vào sọt. Đến khi giỏ đủ đầy, Mạnh Vãn Yên phất tay áo, trực tiếp bước thẳng tới cổng trăng, rất có khí thế một đi không trở lại. Dưới tình thế cấp bách, Diêm U vội vàng nắm lấy cổ tay y nhân: "Chờ đã, ta có lời muốn nói với nàng."

"Buông ra."

"Không buông." Diêm U nắm chặt, nhưng không đến mức khiến người kia thấy đau. Hai người giằng co một lúc lâu, trước cơn giận dữ của bạch y mỹ nhân, Diêm U bĩu môi, lúng túng nói: "Này... đêm đó chưa có gì xảy ra hết, sao nàng nhỏ mọn vậy?"

Trong giọng nói ẩn chứa oan ức, âm thanh rất nhỏ. Nếu nghe kỹ hơn thì có thể nhận thấy người nói đang cố lấy lòng cùng trách cứ. Thế nhưng những lời này càng khiến mỹ nhân thêm phẫn nộ.

"Cái gì mà không xảy ra hả?!" Phút chốc Mạnh Vãn Yên quay mặt nhìn Diêm U, đôi mắt bừng bừng lửa giận. Nàng không ngờ Diêm U có thể thốt ra câu này. Rõ ràng là trừ bước kia, toàn bộ các bước không nên làm đều đã bị cái tên chết tiệt này thực hiện hết trơn rồi! Nghĩ tới đây, vành mắt mỹ nhân đỏ lên, cắn răng nghiến lợi quát: "Diêm U! Ngươi không biết vô liêm sỉ là gì à?"

Ối chà, xù lông rồi... Nhưng mà như vậy lại càng hay.

"So với việc một mình chịu đựng uất ức, lên tiếng mắng nhiếc vẫn tốt chán." Minh Vương điện hạ đến gần, đôi mắt thạch anh tím lộ ra tia sáng nhu hòa: "Ừm... Ta xin lỗi." Nàng buông bỏ danh dự quân chủ, nhẹ giọng nói xin lỗi, vẻ mặt không hề có nửa phần lỗ mãng đùa cợt, thanh âm mềm mại tựa gió xuân, có thể thổi tan băng tuyết chảy, khiến người nghe như bị luân hãm.

"Nếu một cái tát đêm đó không đủ làm nàng hả giận, vậy hôm nay đánh ta tiếp đi. Đừng tự cắn môi mình như thế, sẽ rách mất." Nàng vươn tay định chạm vào đôi môi anh đào ửng hồng kia, nhưng đối phương lại hất mặt tránh né. Diêm U khẽ thở dài, đôi mắt tím cũng dần ảm đạm.

Khóe mắt Mạnh Vãn Yên đỏ bừng, nhìn thẳng vào người từng làm nhục mình, đáy lòng nổi lên từng cơn phẫn hận, mà trong cơn phẫn hận còn có chút tủi thân khiến sống mũi nàng cay cay, rối rắm khó hiểu.

Cuối cùng, không giữ được nổi bình tĩnh, phút chốc Mạnh Vãn Yên nhào tới, nắm chặt đôi tay mà đấm vào người Diêm U.

Một cái, hai cái... Gần như là dùng hết toàn bộ khí lực, tuy không đến mức bị thương nhưng cũng khá đau. Diêm U nhẫn nhịn chịu đựng, chờ đến khi người nọ trút giận xong, nàng thả lỏng người, hé môi: "Đánh đủ chưa?"

Câu hỏi nhẹ nhàng, ngữ điệu ôn hòa như dỗ dành, có phần quyến rũ. Chẳng biết tại sao, Mạnh Vãn Yên cảm thấy chua xót trong lòng vừa mới hạ xuống lại dâng cao. Nàng cắn môi, tức giận nghiêng mặt, dùng giọng mũi nói: "Hừ."

Thấy vậy, Minh Vương điện hạ cũng nở nụ cười, lông mày xinh đẹp hơi cong, đôi mắt tím rạng rỡ, nhìn cực mê người. "Nếu không đủ thì bản vương nguyện dành cả đời để nàng đánh, được không?"

"Đừng tưởng nói vậy là ta sẽ tha thứ hạng cầm thú như ngươi." Mạnh Vãn Yên oán hận nói, nhất thời không nghĩ ra được câu rủa xả nào cho hả giận, nàng mắng: "Đồ ác quỷ!"

A, hại mình suýt nữa mất đi sự trong trắng, tưởng dùng khổ nhục kế, lời ngon tiếng ngọt để lấy lòng là bù đắp được sao? Coi mình như thiếu nữ ngây thơ dễ dãi chắc?

Mạnh Vãn Yên cười khẩy, thốt ra lời lẽ đầy mỉa mai, ẩn kim chứa gai: "Đường đường là Minh Vương mà cũng dễ dàng bị mê hương làm rối loạn tâm trí. Hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi!"

"Chẳng phải nàng cũng suýt bị rối loạn tâm trí sao?" Diêm U lại gần Mạnh Vãn Yên, cúi đầu nhìn nàng. Đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, giống như vòng xoáy nuốt gọn nhân tâm. "Nếu tâm tư trong sạch, sao để bị mê hoặc? Hai ta đều bị mê tình quấy nhiễu, nguyên nhân rõ ràng chính là đôi bên cùng có tình ý với nhau đó thôi."

Thời điểm Diêm U nói vậy, vẻ mặt rất nghiêm túc, thậm chí có thể nói là kiên định. Thế nhưng một khắc sau, bầu không khí đứng đắn pha chút nhu tình bị đánh tan. Diêm U nhíu mày nhìn bạch y mỹ nhân đối diện mình, bất mãn nói: "Nàng lườm ta..."

"Đồ mặt dày!" Bạch y mỹ nhân bị chỉ trích không chút kiêng dè mà mắng lại.

Vì vậy ai đó không vui. Rõ ràng tối hôm đó... y phục trên người nàng còn ít hơn cả Mạnh Vãn Yên, mặc dù là tự mình cởi. Nhưng mà... trong lúc xô đẩy, những thứ không nên nhìn đều bị Mạnh Vãn Yên thấy hết, vị trí không nên sờ cũng đã bị chạm vào rồi đó nha!

"Ê này, ta cũng là nữ nhân đó. Đêm đó... đêm đó ta cũng chịu thiệt mà." Minh Vương điện hạ khoanh tay trước ngực, mặt không đổi sắc nói.

"Đừng có nhắc lại chuyện đêm đó với ta, nếu sau này còn xảy ra những chuyện tương tự như thế. Ta sẽ liều chết với nhà ngươi!" Hừ! Còn không biết xấu hổ mà nói chịu thiệt... Bạch y mỹ nhân hít sâu hai cái, cảm giác sự nhẫn nại trong lòng sắp đạt đến cực hạn.

"Này, sao lại không cho ta nói chứ? Bị nàng làm những chuyện đó, chẳng phải nàng nên chịu trách nhiệm với ta sao?"

"Ngươi nói cái gì?" Mạnh Vãn Yên khó tin nhìn người kia, sao tên này có thể vô liêm sỉ đến mức ấy vậy! Mình làm chuyện gì cơ? Chịu trách nhiệm vì gì?! Rốt cuộc thì ai mới là kẻ vô lương tâm, gây ra chuyện cầm thú kia hả?

"Thì... thì là... chưa có người nào cư xử với ta như vậy." Minh Vương điện hạ đối mặt với hàn khí rét lạnh, bao biện bản thân là người bị hại, biến nữ tử trước mặt này thành kẻ phụ tình, chiếm được tiện nghi nhưng không chịu nhận trách nhiệm.

Mạnh Vãn Yên cắn răng, gân trán lồi ra. Cuối cùng nàng không nhịn được, lại nhào tới, hung hăng đấm: "-- Ngươi... ngươi... đi chết đi!"

...

Trên con đường trước phủ Ty Mệnh, ánh đèn vàng chiếu thẳng vào người đi bộ, in bóng xuống mặt đất. Hắc bào nữ tử từ xa đi tới, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt, phản xạ một góc tia sáng. Sau lưng nàng là hai hắc giáp nam tử có vóc dáng cao lớn, đều bước theo sau, gương mặt họ rất tuấn tú.

Đến trước cánh cổng sơn đen, nữ tử dừng lại, vẫy tay ra hiệu hai tên Quỷ Sai hộ vệ rời đi, tự mình vào trong phủ.

Nàng vừa đi tuần tra nhà lao một hồi, bây giờ về nhà nghỉ ngơi chốc lát rồi chuẩn bị tìm Phong Vô Nhai. Không ngờ vừa bước tới sân trước đã thấy ai đó đang thong thả uống trà trong phủ đệ của mình.

"Đại nhân về rồi. Đến đây, uống trà nào." Phán Quan đại nhân tươi cười, rót một chén trà thay người vừa trở lại, không hề coi mình là người ngoài.

Trì Hàn không nói gì, nàng lặng lẽ đi tới, cầm chén trà rồi nhấp một ngụm. Vừa vào miệng liền cảm nhận vị ngọt thơm, đây là trà Mục Thanh loại mới của tiệm trà Tâm Tuyết.

Người này tới đây còn đặc biệt mang theo lá trà đó sao?

Nàng ta... chắc đã ở đây đợi khá lâu rồi nhỉ? Hắc bào nữ tử cúi mặt, nàng đặt chén xuống, nhẹ giọng nói: "Công việc trong Khảo Tệ Ty đã an bài ổn thỏa, giờ chúng ta có thể lên đường được rồi."

Ha ha ha, sao nghe như thể nàng ấy buông xuôi tất cả, cùng bỏ trốn với mình vậy?

Phán Quan đại nhân suy diễn một hồi, đáy lòng rạo rực, vì vậy nàng nháy mắt với nữ tử ngồi bên kia, giễu cợt nói: "Tốt, vậy đi thôi. Ừm, Mệnh Mệnh à, hai ta cùng nhau lên nhân gian tìm kiếm niềm vui, phong hoa tuyết nguyệt một chuyến nha."

"Lâu rồi không được động tay động chân nên Phán Quan thấy ngứa đòn đúng không?" Ty Mệnh đại nhân nheo mắt lại, khí tức trở nên nguy hiểm.

"Ta đùa chút thôi mà."

"Chẳng thú vị gì cả."

...

————————————————————————————————

Diêm U: Mạnh Vãn Yên à, nàng đánh bản vương mạnh đến mức trật cả khớp vai. Có kiểu nữ nhân nào giống nàng không? Nàng xem, nữ nhân nhà người ta chỉ làm nũng giả vờ giận, vung nắm đấm nhỏ nhắn mà đánh khẽ. Người chịu đòn như nở gan nở ruột, tình ý liên miên. Nàng thì ngược lại, xuất thủ vừa nhanh vừa chuẩn vừa hiểm, phát nào ra phát đấy. Góc độ, lực đánh gần như là hoàn hảo! Đánh đến mức nghiện luôn, có đúng là nàng chưa từng học quyền anh không đó?

Mạnh Vãn Yên: Cú móc trái!!

Diêm U: (thổ huyết) -- Hự!!

Editor: Diêm U không chỉ bị ngược tâm còn bị ngược thân -))...

Bình luận

Truyện đang đọc