Tảng sáng ngày hôm sau, hậu viện Quỳnh Hoa Điện.
"Bị bệnh thì nghỉ ngơi đi, bản vương biết cách làm rồi." Thanh âm lãnh đạm vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng có phần ngột ngạt. Bên ngoài, sắc trời xanh xanh, ánh nắng hơi chói. Từng làn khói trắng tỏa mùi thức ăn thơm lừng hòa tan trong sương sớm, hai chú chim đậu trên cành ngoẹo đầu, tò mò nhìn vào khung cảnh khác lạ qua cửa sổ tròn đang rộng mở.
Bên bếp lò, ma trơi màu lam tím đang cháy rực, nước canh trong vạc gốm sôi ùng ục, người cầm cây muôi lớn đứng trước bếp cũng không phải là bạch y nữ tử lanh lẹ như thường ngày - người vốn luôn đứng đó hiện giờ đang ngồi trên chiếc ghế mây bên cạnh. Đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại, biểu tình hơi bứt rứt nhìn Minh Vương điện hạ đang thuần thục nấu canh.
Đúng vậy, sao mà không bứt rứt cho được. Sáng sớm Mạnh Vãn Yên vừa ngồi dậy chợt thấy đầu óc nặng trịch, sắc mặt tái nhợt, lúc nàng vào phòng bếp thì nhìn thấy người nọ đang ngồi ngay ngắn bên trong gương, hiện giờ Mạnh Vãn Yên rất không muốn thấy nàng ấy. Đáng lẽ nàng ấy sẽ không xuất hiện mới phải, thế nhưng ngay lúc đối phương lạnh mặt đi ra khỏi gương, đoạt cái muôi trong tay nàng, Mạnh Vãn Yên mới biết mình lầm rồi.
Cho hồng sâm vào nồi xong, Diêm U bắt chước thao tác thường ngày của Mạnh Vãn Yên, khuấy muôi hơn mười lần rồi cho thê lục vào ngay sau khi nước canh chuyển màu vàng nhạt, động tác thong thả nhẹ nhàng, gọn gàng rành mạch, điều chỉnh nhiệt độ đúng lúc, không chút động thái nào cho thấy đây là lần đầu tiên vào bếp. Xong xuôi các bước này, chợt cảm nhận sau lưng như có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Diêm U nhíu mày, giọng nói mang vài phần chế nhạo: "Mặc dù trong bếp không có dầu mỡ, nhưng mà ngồi đây có vẻ không thoải mái lắm nhỉ? Nhìn chòng chọc đến mức bản vương lạnh cả sống lưng luôn."
"Ngươi làm ta bất ngờ thôi." Bạch y mỹ nhân lúng túng liếc mắt, do bị cảm lạnh nên giọng nói hơi khàn, nghe hơi mất tự nhiên. Nàng khó hiểu liếc nhìn cái người kiêu căng độc đoán lại sĩ diện kia, sao có thể thản nhiên được vậy, như thể tối qua không có gì xảy ra. Hơn nữa... vị Minh Vương trước mặt này như biến thành một con người khác... sao nhìn hiền lương thục đức thế nhỉ... Không lẽ bị nàng chọc tức phát rồ nên biến thành bộ dạng này rồi sao?
Mạnh Vãn Yên không khỏi rùng mình: "Ngươi... ngươi có phải là Diêm U không đó?"
Nghe vậy, Minh Vương điện hạ mặc TSm màu mực cong môi mỉm cười, nâng tay khẽ vén vài sợi tóc rũ bên tai, nhẹ nhàng nói: "Trong Minh giới này mà có kẻ dám giả mạo bản vương sao?" Lúc này Diêm U không còn mặc phượng bào lộng lẫy uy nghiêm thường ngày, mái tóc dài buộc hờ sau gáy, giữa hai hàng lông mày không còn thấy vẻ lạnh lùng mà trở nên nhu hòa hơn, vừa biếng nhác vừa ung dung. Trên thường phục màu mực còn thêu vài đóa ngọc lan sáng trong, tăng thêm nét đẹp đằm thắm, từ trong ra ngoài đều lộ ra khí chất xuất trần, thanh nhã tuyệt tục.
Vào giờ khắc này, Mạnh Vãn Yên không thể không thừa nhận, người này thật sự rất... rất đẹp mắt.
"Nếu không có việc gì, nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi." Lúc này Diêm U đang cúi đầu rửa lá tro lạnh trong chậu, bỗng hờ hững nói một câu với người sau lưng mình. Giọng điệu mang chút khinh thường, giống như chủ nhân đuổi nô tài vậy.
Người nằm trên ghế mây nghe vậy, chợt có chút ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy khó chịu đến mức bản thân nàng chẳng hiểu nổi. Hiếm khi Minh Vương điện hạ không quấn lấy nàng, lại còn lên tiếng đuổi nàng đi, không biết tại sao, Mạnh mỹ nhân có chút bức bối.
Vì vậy, mỹ nhân cố ý dùng giọng khinh miệt: "Đây là lần đầu tiên ngươi vào bếp, ta..."
"Mỗi ngày bản vương đều rất chăm chỉ, rất tập trung quan sát." Minh Vương điện hạ ngắt lời Mạnh Vãn Yên, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn rất gian xảo. Câu nói này vừa mập mờ vừa muôn phần đứng đắn, ngụ ý nàng chỉ đơn giản quan sát mỹ nhân nấu canh qua gương, tâm vô tạp niệm, rất nghiêm túc thị sát công việc, sau đó siêng năng nhớ kỹ phương pháp làm mà thôi.
A, đúng là chính nhân quân tử, thâm minh đại nghĩa! Nói vậy hóa ra Mạnh Vãn Yên thường mắng nàng vô lại, không biết liêm sỉ gì gì đó chẳng qua là tự mình đa tình, cố ý gây sự đó sao. Mỹ nhân trên ghế mây hít sâu một hơi, nàng nhận thấy bản thân không thể giữ nổi bình tĩnh lãnh đạm trước mặt người nọ nữa. Cứ tưởng người này có sự thay đổi, kết quả vẫn hoàn là một tên vô liêm sỉ!
"Ta chỉ thấy bất an thôi." Nàng vụng về trả lời.
Minh Vương điện hạ nghe giọng điệu kia, trong đầu mường tưởng hình ảnh một con mèo sắp xù lông. Vì vậy nàng càng cong môi: "Nàng đang lo lắng cho bản vương sao, hay là nàng muốn ở bên bản vương lâu chút?" Câu nói này càng khiến con mèo nào đó hoàn toàn nổi đóa.
"Luyên thuyên!" Mạnh Vãn Yên trợn mắt trách mắng, đôi mắt xinh đẹp tức tối, uất ức đến tái mặt, mà lạ lùng nhất là bên tai nàng hơi ửng đỏ.
Người đứng bên bếp lắc đầu cười khẽ: "Ồ, chưa gì đã cáu rồi à? Mạnh Vãn Yên miệng mồm lanh lẹ, mắng mèo chửi chó tối qua đâu mất rồi?"
"Ngươi! Rõ ràng là ngươi đang trả đũa ta!"
"Vậy thì sao chứ, chả lẽ Minh Vương thì không được phép nhỏ nhen chắc?" Diêm U cúi đầu, tiếp tục công việc nhào trộn nguyên liệu trong tay. "Nếu nàng không thích như vậy thì mau chóng khỏe lại đi."
Mạnh Vãn Yên định phản bác, nhưng mất một lúc vẫn không tìm được lí do để chống chế. Lần đầu tiên bị rơi xuống thế bất lợi, Mạnh Vãn Yên cắn môi, nàng quấn áo choàng quanh người. Hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Không ngờ... người cõi âm cũng mắc bệnh được."
"Đó là vì nàng đều luôn coi chúng ta là vật chết." Người bên kia tạm dừng động tác, hơi nghiêng đầu. Trong vùng ngược sáng nên không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của người nọ, nhưng vẫn có thể cảm giác ánh mắt người nọ đặc biệt sắc sảo, mang theo sự uy hiếp không cách nào kháng cự. Mạnh Vãn Yên thầm giật mình, thất thần nhìn đường gò má lạnh lùng kia.
"Ta..."
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Diêm U thâm trầm nhìn nàng, sau đó quay đầu tiếp tục khuấy nồi canh, dáng vẻ chăm chú tập trung. Âm thanh nhỏ bé càng phát ra mùi canh thơm đậm đà.
"Trong Tam Giới, nhân - thần - quỷ đều tồn tại vì thế giới của riêng mình. Mặc dù thần và quỷ hùng mạnh hơn người phàm, nhưng cũng có sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố. Có điều thời gian sống của họ dài đằng đẵng, cho nên mới thấy thời gian của người phàm trôi qua rất nhanh, sinh mệnh tựa như phù du, chớp mắt liền tan biến."
"Ta và nàng có tấm thân bất tử, nhưng cũng vẫn bị tổn thương vì bệnh tật, có thể một ngày nào đó sẽ qua đời. Cho nên phải biết bảo vệ chính mình, không cần phải chấp nhất chuyện mình là phàm nhân dương gian hay là người cõi âm phủ. Bản thân quỷ hồn tồn tại cũng đã là một loại sinh mệnh rồi." Diêm U vừa nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử thạch anh tím trở nên xa xăm: "Kỳ thực, nếu không tính đến sự khác biệt về thời gian thì người âm và người phàm đều như nhau cả thôi."
"Đều như nhau sao?" Bạch y nữ tử thầm lặp lại, từ từ nhíu mày. Có điều phải rất lâu sau nàng mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, Diêm U có chút ngạc nhiên, không nhịn được cười khẽ: "Sao không nói gì? Bình thường nàng chẳng chịu im lặng nghe ta nói, lúc nào cũng bác bỏ hoặc châm chọc khiêu khích ta mà, không phải sao?"
"Ta có sao?" Mạnh Vãn Yên phản ứng lại theo bản năng, lúc này không biết nên làm ra vẻ mặt gì.
"Sao mà không có chứ? Ngày thường nàng kiêu ngạo hơn cả Minh Vương ta đây, luôn nhã nhặn với người khác, nhưng với ta thì toàn mỉa mai châm biếm, phát ngôn càn rỡ, đối nghịch với ta mọi lúc mọi nơi, ta có ý tốt nhưng không có lòng chấp nhận thì thôi, lại còn không nể mặt ta nữa." Minh Vương điện hạ thuận miệng lên án Mạnh mỹ nhân "ác độc", như thể bản thân mới thật sự là người bị nàng áp bức, ngược đãi rất thê thảm vậy.
Mạnh Vãn Yên tức giận liếc xéo nàng: "Hừ, ngươi đáng bị như vậy, gieo gió thì gặt bão."
"Xì, đúng là bản vương tự tạo nghiệp chướng." Minh Vương điện hạ làm như than thở, khóe mắt liếc nhìn bạch y nữ tử phía sau không còn dáng vẻ lạnh nhạt nữa, tâm tình trở nên dễ chịu, âm điệu càng thêm bỡn cợn: "Nhưng thái độ Mạnh đại nhân hôm nay tốt như vậy... không lẽ vì chuyện tối qua nên cảm thấy áy náy với bản vương?"
Lập tức bị mỹ nhân phóng mắt đao: "Ta không chút áy náy khi nói với ngươi những lời đó đâu." Nói đoạn, nàng giận dữ nghiêng mặt, thấp giọng nói tiếp: "... thường ngày cũng không thấy ngươi nhiều lời như vậy."
"Ồ." Lúc này Diêm U không nhịn được mà bật cười ra tiếng, nhưng sau đó con ngươi lại ảm đạm. Cuối cùng nàng đổ một đĩa bột lạc lối vào nồi canh, vung tay dập lửa trong lò rồi xoay người.
"Làm gì đó?" Mạnh Vãn Yên bỗng thấy đối phương xoay người nhìn mình chằm chằm, nàng mất tự nhiên ngồi thẳng dậy, lạnh lùng nói.
"Không có gì, vừa nãy bị nàng nhìn lâu như vậy, bản vương muốn lấy lại chút lời thôi."
"Ngươi!!" Khuôn mặt mỹ nhân nóng lên, định nổi giận thì Minh Vương điện hạ đã dời mắt, chầm chậm bước ra cổng. Cách cổng không xa, một thanh y nam tử đang khoanh hai tay trước ngực, tựa người cạnh cột đá, lúc ngẩng đầu thấy nữ tử đứng cạnh cổng ra hiệu với mình liền nhanh chóng lại gần nàng.
"Vô Nhai, ta giao cho ngươi an bài những thứ này." Diêm U chỉ tay vào nồi đun nước trong bếp, ra lệnh Phong Vô Nhai.
"Vâng." Phong Vô Nhai gật đầu, không nói thêm gì, nàng nhanh chóng thu nồi nước lẫn dụng cụ đựng canh vào nhẫn trữ vật, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng cao gầy thanh tú kia, Minh Vương điện hạ chau mày, lẩm bẩm: Sao có cảm giác... là lạ thế nhỉ...
Cạnh cầu Nại Hà, đám quỷ hồn đã xếp sẵn thành hàng dài. Một đại hán trung niên đang ngồi xổm trên thành cầu, trên đầu mọc đôi sừng trâu, gã chọc chọc cằm, buồn chán nhẩm đếm số lượng quỷ hồn bán trong suốt. Một bên là đám Minh binh mặt ủ mày chau, vừa thấy thanh y Phán Quan từ xa đi tới, lập tức chúng đứng thẳng người, không còn dáng vẻ lười biếng vừa nãy, Minh binh ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn thẳng không chớp mắt.
"Ngưu Đầu à, hôm nay cực cho ngươi rồi." Phong Vô Nhai không thèm nhìn đám Minh binh, nàng điềm tĩnh bước chân đến trước mặt đại hán trung niên, phất tay hiện ra nồi canh lẫn chén bát. Ngưu Đầu thấy vậy liền đứng dậy gãi gãi ót, bình thường gã luôn cởi mở phóng khoáng nhưng hôm nay có phần cứng nhắc: "Phán Quan cứ yên tâm, có lão Ngưu ta ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Nói xong, gã đến trước bàn lấy chén ra, sau đó cầm muôi múc đầy chén, giữ cố định rồi xoay người đưa cho quỷ hồn đứng đầu hàng. Xong việc, gã toét miệng cười với Phong Vô Nhai, ý bảo nàng yên tâm.
Phong Vô Nhai thấy không có vấn đề gì nữa, liền gật đầu chuẩn bị rời đi. Lúc đi ngang qua mấy tên Minh binh, nàng thấy chúng cứ nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt ai cũng mất hứng chán nản.
"Sao vậy?" Phán Quan nhăn mày.
Mấy tên liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đội trưởng Lão Khưu do dự mở miệng hỏi: "Phán Quan đại nhân à, hôm nay... Mạnh đại nhân thật sự không đến được sao, cả ngày sẽ ủy quyền cho Ngưu Đầu sao?" Vừa nãy bọn chúng nghe được cuộc nói chuyện giữa Phong Vô Nhai và Ngưu Đầu, trong lòng không khỏi hoang mang. Ôi trời ơi, mỹ nhân biến thành đại hán, ngày hôm nay sao dài lê thê quá...
"Thì sao nào?" Phong Vô Nhai đọc được tâm tư chúng, nàng nghiêng mặt, âm điệu trầm lạnh.
Giọng điệu nghiêm túc của nàng khiến Lão Khưu ngẩn người: "Không có gì, thuộc hạ... thuộc hạ chỉ thấy..."
"Đừng có quên bổn phận của mình." Phong Vô Nhai ngắt lời: "Cũng không được lơ là nhìn đi chỗ khác." Nói xong liền vung tay áo, chắp tay rời đi.
Chờ đến khi nàng đã đi xa, mấy tên Minh binh đứng chết trân tại chỗ mới bắt đầu phản ứng, vỗ vỗ ngực mình.
"Ngươi có thấy gần đây Phán Quan đại nhân có chút kì quặc không?"
"Ừ... Ta cũng thấy vậy."
"Có gì đó sai sai..."
"Hình như là... có sự thay đổi..."
Cuối cùng, vài tên Minh binh đồng thời rùng mình: Sặc mùi nam tính!
...
———————————————————————————————————————
Vì sao chỉ trong một chương, Minh Vương điện hạ trở nên nữ tính, Phán Quan đại nhân trở nên nam tính?!
Vì sao chỉ trong một chương, Minh Vương điện hạ nói nhiều, Phán Quan đại nhân nói ít đi trông thấy?!
Vì sao chỉ trong một chương, Minh Vương điện hạ trở nên phúc hắc ngả ngớn, Phán Quan đại nhân trở nên đứng đắn nghiêm túc...
Mạnh Vãn Yên: (quay mặt) Cái này... sao ta biết được...
Trì Hàn: Ta cũng không rõ lắm.
Mọi người: Tất cả đều vì tình yêu đó...