CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Edit: SCR0811

Lúc Dung Phỉ ra khỏi đồn cảnh sát đã là giữa trưa. Vốn dĩ Dư Thiến còn định mời cô và Tăng đạo sĩ ăn cơm, nhưng hai người đều vội việc buôn bán nên thôi.

Còn chưa tới cửa, xa xa Dung Phỉ đã thấy người nhà đang tất bật chuyển hàng lên xe. Có là tình huống bất đắc dĩ, Dung Phỉ vẫn áy náy không thôi. Cô cắn môi dưới, chạy qua, nhanh tay phụ mẹ Dung đỡ hai cạnh của tủ đầu giường.

“Mẹ, để con làm cho.” Dung Phỉ cất tiếng chào hỏi, thoăn thoắt khiêng tủ đầu giường đưa cho bác tài chất lên thùng xe.

Mẹ Dung thoáng ngạc nhiên, nhưng nhà bao việc, bà không còn hơi sức đáp lời, thấy cô đã chủ động nhận việc, bà chỉ ngước nhìn một cái rồi tiếp tục công việc.

Thêm một người, tiến độ công việc cũng được đẩy nhanh không ít, chẳng mấy chốc, bác tài đã ràng xong toàn bộ hàng hoá.

Sau một hồi làm không ngơi tay, cảm giác áy náy trong ngực Dung Phỉ mới chầm chậm tản đi. Vừa đưa tay muốn gạc mấy giọt mồ hôi trên trán, Dung Phỉ liền bị Lý Thấm kéo đi.

“Nói thật đi, hôm qua cậu bận chuyện gì mà phải đi suốt đêm như thế, còn đi đến tận trưa nay mới về.” Lý Thấm đưa cho Dung Phỉ chai nước, lai tự mở thêm cho mình một chai, nghiêm túc hỏi.

Dung Phỉ thoáng ngập ngừng: “Tớ…”

“Đừng kiếm cớ.” Lý Thấm cắt ngang: “Hôm qua gặp phải chuyện gì? Đừng nói là cái cô cảnh sát Dư kia tìm cậu bàn chuyện, chuyện gì mà phải bàn đến cả đêm? Tớ muốn nghe nói thật.”

Dung Phỉ nhíu mày nhìn Lý Thấm, do dự một lát, cô nói: “Quả thật hôm qua tớ có hẹn gặp cảnh sát Dư ở quán trà để bàn chút chuyện, còn gặp kẻ tình nghi của vụ án tại quán trà. Lúc về, tớ sợ cảnh sát Dư gặp chuyện nên đã rủ Tăng đạo sĩ quay lại tìm cô ấy, không ngờ thực sự gặp được cảnh xác sống bao vây. Nhà bác cả của cô ấy cũng gặp phải chuyện tương tự, dù đã có Thẩm Khiêm nhưng xác sống đánh mãi không chết, chúng tớ phải núp trong nhà suốt đêm.”

“Xác sống?” Lý Thấm đang ngửa cổ uống nước, bị sặc, thiếu chút phun hết cả ra. Sau một hồi ho khan, Lý Thấm ngưng mắt nhìn chằm chằm Dung Phỉ: “Giỡn hoài! Hay cậu xem phim kinh dị nhiều quá, bị nhiễm rồi?”

“Cậu tin hay không thì tuỳ.” Dung Phỉ phát bực: “Tóm lại, cậu cứ nghe tai trái ra tai phải là được, đừng để ba mẹ tớ biết, tớ không muốn họ lo lắng.”

“Cậu nói thật đó hả?” Biểu cảm của Dung Phỉ giúp Lý Thấm nhận ra cô không nói giỡn: “Mấy xác sống đó có bộ dạng thế nào? Bị bao vây? Ý là có cả đám luôn hả? Mấy cậu làm gì mà để dây vào thứ đó thế?”

“Chẳng phải cậu không tin sao?” Dung Phỉ uống thêm hai hớp nước, lạnh mặt đáp trả sự tò mò của Lý Thấm.

“Người thường không phải đều phản ứng thế sao?” Lý Thấm phản bác: “Dù tớ biết cậu không hay giỡn thế này nhưng nó khó tin thiệt mà. Cứ tưởng mấy thứ như xác sống đó chỉ có trong phim ảnh tiểu thuyết, không ngờ…”

“Không phải cậu đã gặp Thẩm Khiêm rồi sao? Cứ như mới gặp chuyện lạ lần đầu ấy!” Dung Phỉ thả cái ly đã vơi một nửa xuống, thờ dài: “Nói thật, gần đây trong trấn xảy ra khá nhiều chuyện, tớ hối hận khi đã gọi cậu tới…”

“Nói bậy bạ gì thế?!” Dung Phỉ chưa dứt lời, Lý Thấm đã như đi guốc trong bụng cô, làm bộ giận dữ trừng mắt, vừa kéo vừa đẩy cô vào nhà: “Đi thôi, sắp hai giờ rồi, cơm trưa chắc đã nấu xong, mau nhân lúc vắng khách ăn lẹ đi.”

Chuyển hàng xong, mọi người đều tranh thủ vào nhà ăn trưa, sót mỗi hai người đang mãi tám chuyện là họ, giờ nhớ tới, cơn đói mới ùa về.

Những người khác đều đã ăn xong. Mấy lúc bận rộn thế này, ăn cơm chẳng khác gì đánh giặc, nhân lúc rảnh rỗi gắng lùa cho lẹ, không thể chờ đủ người mới thong thả động đũa.

“Đã nói trước là chuyển hàng xong sẽ ăn cơm mà, sao lâu vậy mới vào?” Mẹ Dung ngẩng đầu nhìn hai người, trách mắng: “Mau ăn nhanh đi, đừng để thức ăn chưa kịp tiêu đã phải làm tiếp.”

Hai người vâng dạ, vội ngồi xuống ăn cơm.

“Phỉ Phỉ, tối qua con ở nhà cảnh sát Dư thật hả?” Ba Dung ngừng động tác gắp rau, hỏi Dung Phỉ.

Dung Phỉ nuốt vội miếng cơm, ậm ừ: “Đúng ạ!” Ngẩng đầu, thấy dáng vẻ bán tín bán nghi của ba mẹ và Dung Nguyệt, Dung Phỉ nói thêm: “Ban đầu tụi con hẹn nhau ở quán trà, nhưng giữa chừng nhà chị ấy gọi báo có chuyện gấp phải về, tụi con chưa bàn chuyện xong nên chị ấy rủ con và bác Tăng cùng tới nhà bác cả của chị ấy.”

“Dù tối qua tụi con có xong trễ, không tiện về nhà thì hôm nay cũng đâu cần về trễ thế chứ?” Mẹ Dung hỏi tiếp.

Dung Nguyệt đang nhồm nhoàm cả họng thức ăn vẫn cố hùa theo: “Đúng đó, có phải tụi chị gặp chuyện gì rồi không?”

“Không có” Dung Phỉ cười trừ: “Bác cả và bác gái của cảnh sát Dư bị thương, sáng nay mới đưa tới bệnh viện… nên con về trễ.”

“Không bị gì là tốt rồi.” Bắt được nét ấp úng trên mặt Dung Phỉ, ba Dung vẫn gật đầu, không vạch trần: “Tết tới nơi rồi, đừng cứ lông bông bên ngoài mãi thế.”

“Dạ, con biết rồi.” Dung Phỉ thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đáp lời rồi tiếp tục và cơm.

Từ lúc trở về, Lý Thấm thấy Dung Phỉ không thường mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình với không khí như trước. Cô liếc mắt nhìn vào khoảng không bên cạnh Dung Phỉ với vẻ hồ nghi.

Những tưởng buổi chiều sẽ lại bận không ngơi tay, một trận mưa xuân bất ngờ trút xuống, kéo theo phút giây nhàn nhã hiếm có.

Dung Phỉ không thích mưa. Không khí ẩm thấp không chỉ hoá con người ta ra chây lười mà còn kéo rịt bầu cảm xúc. Những lúc mưa xuống, Dung Phỉ thường thì khoá mình trong phòng, hoặc đọc sách, hoặc lướt máy tính. Trước kia đều là như vậy, nhưng hôm nay, do không có Thẩm Khiêm, Dung Phỉ bỗng thấy bức bối.

Đưa tay với lấy quyển tiểu thuyết trong ngăn kéo, Dung Phỉ lật giở mấy trang, đầu không có lấy một chữ, định bụng sẽ mở máy tính lên chơi thì Lý Thấm đẩy cửa bước vào.

“Phỉ Phỉ, cho tớ mượn laptop của cậu chút đi.” Lý Thấm chưa bao giờ khách khí với Dung Phỉ, thấy cô đang tựa vào đầu giường đọc sách, hỏi thẳng.

Dung Phỉ đành gạch bỏ dự định chơi máy tính trong đầu: “Trong tủ quần áo đấy, cậu tự lấy đi.”

“Để máy tính trong tủ quần áo? Cậu cũng tài ghê.” Lý Thấm cười cợt, tự đi tới tủ quần áo lấy máy tính rồi ngồi xuống mép giường, khởi động máy.

“Phòng tớ không có bàn làm việc, với lại laptop để đâu mà chẳng được, để ý nhiều làm gì.” Dung Phỉ trả lời bâng quơ. Nhìn Lý Thấm hăng hái dán mắt vào màn hình, Dung Phỉ càng không có hứng đọc sách. Cô đặt lại sách lên tủ đầu giường, rướn người sang: “Í, cậu cũng có hứng với đồ cổ hả?” Thấy nội dung Lý Thấm tìm trên GG, Dung Phỉ liếc nhẹ Lý Thấm với vẻ ngạc nhiên.

“Ừ” Lý Thấm trả lời có lệ, lướt hai trang web vẫn chưa tìm được thứ mình ưng ý, cô tắt đi, chuyển sang tìm kiếm tư liệu về trộm mộ.

Dung Phỉ càng nhìn càng hiếu kỳ: “Còn tưởng cậu mượn máy tính để chơi game cơ đấy?”

Lý Thấm cười cười, không nói gì.

“Nói xem, cậu thích gì ở mấy thứ này thế?” Dung Phỉ không hứng thú lắm với thứ Lý Thấm đang xem, rụt người về: “Nhưng mà, mấy năm trước tớ có nghe được một tin tức về khảo cổ, hình như là tìm thấy một xác ướp trong cổ mộ. Chủ nhân ngôi mộ đó tên là… ừm, Tân Truy, đúng thế, đúng là cái tên này. Lúc đó còn có bản vẽ khuôn mặt 3D, nhìn cũng đẹp lắm…”

“Ngoan, lo xem tiểu thuyết của cậu đi!” Không chịu nổi cái sự ngốc của Dung Phỉ, Lý Thấm đẩy vai bạn ra. Cô rất muốn xoa đầu Dung Phỉ như khi còn bé, tuy hai người chênh lệch nhau có một tháng nhưng Lý Thấm luôn thấy mình lớn hơn Dung Phỉ rất nhiều.

Dung Phỉ phản ứng bằng một tiếng “xì”. Cái Lý Thấm đang tìm thì chán, hứng thú với tiểu thuyết cũng không còn, có đọc cũng không vào, muốn ngủ lại ngủ không được…

Tầm mắt lơ đãng, Dung Phỉ bỗng chú ý tới máy hát đĩa trên bàn. Nhớ dáng vẻ chăm chú vuốt ve máy hát đĩa của Thẩm Khiêm, khoé môi Dung Phỉ khẽ cong.

Lý Thấm đang chuyên tâm xem máy tính, thoáng thấy Dung Phỉ đang đờ đẫn, cô tò mò nhìn theo tầm mắt Dung Phỉ, nháy mắt cũng bị cái máy hát đã loang lổ kia hấp dẫn.

“Sao cậu có được thứ này thế?” Đặt vội máy tính lên giường, Lý Thấm bước chân đất qua đó, lật qua lật lại cái máy hát một lượt.

Dung Phỉ cũng bước xuống giường, đi tới, tay sờ máy hát: “Vừa mua trước đó không lâu.”

“Cái này có vẻ cổ.” Lý Thấm xốc cả cái máy lên, vùi đầu nhìn xuống đáy: “Chao ôi, là đồ cổ từ thời dân quốc lận nha, giá không rẻ đâu, nhưng mà hơi cũ, cậu mua bao nhiêu thế?”

Dung Phỉ cười khẽ: “Một ngàn.”

Lý Thấm kinh ngạc há hốc miệng: “Một ngàn? Tên ngốc nào thế?”

“Hình như là để lâu rồi mà bán không được, lại bị hư nên ông chủ mới chịu bán giá thấp cho tớ.” Dung Phỉ nhún vai, nhìn xuống, thấy Lý Thấm đang đi chân trần, cô lắc đầu quay về giường lấy dép, đặt cạnh chân Lý Thấm: “Trời đông giá rét không lạnh à, mau mang vào.”

Nhắc tới mới thấy lạnh, Lý Thấm cười hắc hắc, vội mang dép vào, tay vẫn ôm khư máy hát không muốn buông: “Hư thì vẫn có giá. Chắc do ông chủ không biết nhìn hàng rồi, bằng không cũng không đến lượt cậu được hời đâu.”

“Chắc thế. Trấn nhỏ này của tớ, có sưu tầm đồ cổ cũng chưa chắc sẽ rành về đồ cổ, dám chừng ông chủ cũng không mấy hứng thú với món này, không thì dễ gì bán.” Dung Phỉ nói xong liền liếc nhẹ Lý Thấm: “Nhưng mà này, cậu nói như thể mình am hiểu lắm ấy?!”

“Cậu biết tớ rồi mà.” Cách Lý Thấm híp mắt nhìn máy hát đĩa say đắm như đang nhìn người yêu: “Từ nhỏ tớ đã thích mấy thứ cổ quái. Hay cậu bán lại cái này cho tớ đi.”

“Không bán.” Dung Phỉ từ chối thẳng, đưa tay giành lại, đặt xuống chỗ cũ: “Cái này là quà tớ mua tặng Thẩm Khiêm.”

“Ai?” Lý Thấm ngạc nhiên nhướng mày: “Ông chồng quỷ của cậu đó hả? Biết ngay mà, cậu làm gì mà có được thú vui tao nhã cỡ này. Phải công nhận gu thưởng thức của chồng cậu đỉnh hơn cậu. Chỉ là cái máy hát hư thôi, làm gì bảo vệ ghê thế.” Nhìn cái máy hát đã được đặt lại chỗ cũ, Lý Thấm bực tức ca thán, rành rành là ăn không được nho thì bảo nho xanh.

“Tớ thích bảo vệ đấy, cậu làm gì được nào?” Dung Phỉ trừng mắt liếc lại, xoay người bò về giường: “Cậu còn xài máy tính không, không thì tớ lấy lại đấy nhé?”

Lý Thấm hoàn toàn bại trận trước Dung Phỉ, không thèm chấp, quay về giường tiếp tục lướt máy tính.

Dung Phỉ không nói gì thêm, tiếp tục cầm tiểu thuyết lên nhai. Bầu không khí bỗng chốc trở nên cực kỳ im lặng. Suy nghĩ của Lý Thấm vần xoay quanh máy hát. Thích thật đấy, nhưng Dung Phỉ đã tặng cho Thẩm Khiêm rồi. Lý Thấm thở dài thườn thượt.

“Tớ hỏi này, nếu là quà tặng, sao cậu không tặng máy mới?” Vẫn chưa xua được máy hát ra khỏi đầu.

“Mới hay cũ không quan trọng, quan trọng là món quà có ý nghĩa với người ấy hay không.” Dung Phỉ lật một trang sách, cười nói.

“Hả?” Lý Thấm tò mò: “Giải thích rõ hơn xem.”

Thấy dáng vẻ ham học hỏi của Lý Thấm, Dung Phỉ đóng “bộp” quyển sách lại: “Thẩm Khiêm là người thời dân quốc, có mối dây ràng buộc với những món đồ thời đó. Anh ấy lại là kép hát nổi tiếng, đặc biệt yêu thích máy hát đĩa, nên tớ mới mua món này tặng anh ấy.”

Nhìn khuôn mặt đong đầy vẻ hạnh phúc mỗi khi nhắc tới Thẩm Khiêm của Dung Phỉ, lời đã đến bên miệng, Lý Thấm không đành lòng nói ra. Người và quỷ không thể đi cùng đường, Dung Phỉ lún càng sâu, Lý Thấm càng lo lắng.

Lý Thấm lắc đầu, quyết định im lặng, chuyên tâm lướt máy tính, bỏ lỡ nét phiền muộn trong mắt và nụ cười đông lại trên mặt Dung Phỉ khi mình vừa quay đi.

Sao Dung Phỉ có thể không thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lý Thấm được chứ? Đúng vậy, người quỷ không cùng đường, tương lai phía trước của bọn họ là một khoảng không mù mịt. Thế nhưng, chỉ cần từng thật sự có được tình yêu, cô tuyệt không hối hận. Không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần khoảnh khắc thăng hoa. Tuy nghe có vẻ già mồm cãi láo nhưng có thể trở thành vợ của Thẩm Khiêm, đời này không uổng.

Dung Phỉ vô thức vuốt ve cổ tay. Trong thoáng chốc, cô hốt hoàng nhìn xuống, cổ tay trống trơn. Dung Phỉ sững sờ.

“Sao thế?” Để ý thấy vẻ khác lạ của Dung Phỉ, Lý Thấm hỏi han.

“Vòng xá lợi của tớ mất rồi.” Dung Phỉ nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Thẩm Khiêm từng nói tớ phải luôn đeo nó trên tay.”

“Cậu từ từ nhớ lại xem có phải đã tháo xuống rồi để quên ở đâu rồi không?” Lý Thấm thấy cô gấp gáp như kiến bò chảo nóng, ngừng động tác trên tay lại, quay đầu nhắc nhở.

“Tớ chưa từng tháo nó xuống.” Dung Phỉ lắc đầu: “Nhất định là vô tình làm rơi ở đâu rồi, nhưng mà… cả rơi ở đâu tớ cũng không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc