CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Edit: SCR0811

Tuy Dư Thiến nhậm chức trong thành phố nhưng kỳ thật nhà cũ của cô ở thôn Ngõa Phòng. Nơi đó tuy không tính là nghèo khó, cũng không xa, nhưng giao thông không thuận tiện, đa phần mọi người muốn ra vào đều dựa vào cặp chân.

Lúc Dư Thiến được hơn 10 tuổi, gia đình cô đã chuyển vào thành phố, căn nhà ở thôn Ngõa Phòng bị bỏ hoang, cỏ mọc thành bụi, nội thất trong nhà cũng xuống cấp trầm trọng, thế nên khoảng thời gian ở lại trong trấn phá án, để tiện cho công việc, cô ở nhờ nhà bác cả. Lúc đầu cô định ở khách sạn, nhưng án mạng cứ nói tiếp không dứt, ở khách sạn một hai ngày còn được, chứ ở mãi thì thật sự rất tốn kém.

Lúc chia tay với đám Dung Phỉ, trời vẫn còn sáng, nhưng chưa được bao lâu, sắc trời đã tối dần.

Còn chưa tới sáu giờ mà trời đã tối đen, hẳn là sắp trở trời rồi.

“Thiệt tình, thời tiết đổi cũng nhanh thật…” Dư Thiến ngẩng đầu nhìn mây đen dày đặc trên không trung, thầm cầu nguyện đến tối hẳn mưa, cô không muốn bị ướt đâu.

Dư Thiến vội mở đèn pin cầm tay lên, tăng nhanh bước chân. Nhưng đi chưa được bao xa, cô bỗng ngừng bước.

Lý do là vì, cô chỉ có một mình, nhưng trên mặt đất lại xuất hiện hai cái bóng giống nhau như đúc.

Cái bóng thứ hai kia có vẻ cũng là của cô, nhưng một người sao lại có tới hai cai bóng được chứ?

Còn chưa hết bàng hoàng, bỗng có cơn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Dư Thiến đờ người.

Bản năng cảnh sát giúp cô mau chóng ổn định lại tâm lý. Dư Thiến xoay mạnh người lại, nhảy lên một cái, không cần biết thứ phía sau là gì, tung một cú đá hiểm. Cùng lúc đó, tay như điện xẹt móc súng lục giắt bên hông ra, nhắm ngay chỗ cô vừa đá bắn ‘đoành đoành’ hai phát liền.

“Hí hí! Hí hí”

Mấy tiếng cười khúc khích vang lên, có thứ gì đó bắn lên tay Dư Thiến. Cô đưa tay lên nhìn, hai tay nhầy nhụa mô não và máu. Cơn buồn nôn trào lên tận cổ họng.

Dư Thiến giương mắt nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt đã khuyết mất một phần đang thối rữaa, sợ đến mức phải hít sâu một hơi mới giữ nỗi bình tĩnh, tay nắm súng run lên nhè nhẹ. Nhưng dù gì thì Dư Thiến cũng đã làm cảnh sát nhiều năm, từng kinh qua biết bao chuyện, vẫn chưa đến mức không thể chịu nổi.

Dư Thiến lùi về sau vài bước, bình tĩnh đánh giá cái thứ đã bị mình bắn nát đầu vẫn không ngừng tiến về phía này, hai bên tay nổi đầy vết hoen tử thi nhưng nhìn chung thì vẫn khá lành lặn. Xác nữ mặc áo liệm màu đen, mái đầu bù xù rối tung lẫn với máu khô và mô não nhầy nhụa, chân bước từng bước cứng nhắc như máy, mỗi bước đi, mô não và thịt thối trên mặt lại chảy xuống một ít, tởm đến mức sởn cả gai óc.

Xác nữ bị bắn nát đầu vẫn cứng nhắc bước về phía mình khiến Dư Thiến nhận ra súng của mình hoàn toàn vô dụng, không khí chung quanh cũng vì sự xuất hiện của thứ này mà trở nên rét căm căm, màn sương dày đặc từ đâu kéo đến, bao quanh phạm vi mấy mét quanh cô.

Răng… rắc…răng… rắc~~

Dư Thiến đang cân nhắc xem mình nên liều chết đánh nhau với thứ này hay quay người chạy là thượng sách thì bốn phía bỗng vang lên những tiếng động kỳ quái. Cùng lúc đó, cô giật mình nhận ra nơi mình đang đứng là một nghĩa địa.

Mồ hôi trên trán Dư Thiến nhỏ xuống từng giọt, áo trên người cũng bắt đầu nhớp nháp, hơi ẩm trong không khí không ngừng tăng cao. Nghe tiếng động ngày càng gần mình, giá rét dâng lên từ giữa lòng bàn chân Dư Thiến, lòng cô trào dâng một dự cảm không rõ.

Quả nhiên.

Thoáng chốc, mấy cái xác chết đã vây quanh người mình.

Mấy xác chết đó, có cái thì giống xác nữ, vừa chết không lâu, cái thì đã hoàn toàn thối rữa, không nhìn ra hình người nhưng vẫn còn mô thịt, có cái lại chỉ còn mỗi bộ xương khô.

Dư Thiến dù có nhiều kinh nghiệm cỡ nào cũng phải điếng người với cảnh tượng rùng rợn trước mắt. Còn chưa kịp hoàn hồn, chân cô đã bị thứ gì đó nắm lấy. Dư Thiến đưa mắt nhìn xuống, rọi thẳng đèn pin vào, là một bàn tay chỉ còn xương khô đang thò lên từ nền đất.

Không chút do dự, Dư Thiến nhấc chân đạp mạnh vào thứ đó. Nhưng cái thứ nhìn như không có chút uy hiếp gì bỗng chốc lại có sức mạnh cực lớn, dù Dư Thiến có cố sức giãy đạp cỡ nào cũng không thể thoát khỏi nó.

Thấy đám xác chết cách mình ngày càng gần, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dư Thiến giơ chân còn lại lên, đạp mạnh vào cổ tay của nó. May mà thứ đó tuy mạnh nhưng xương lại rất giòn, kêu ‘rắc’ một tiếng, đứt lìa ra.

Chân được giải phóng, phản ứng đầu tiên của Dư Thiến là mau chóng thoát khỏi vòng vây. Dù không dễ nhưng vẫn hơn là đứng im chờ chết.

Muốn tìm đường máu, hiển nhiên mấy bộ xương khô sẽ dễ hơn. Dư Thiến nhìn một vòng, nhắm chuẩn mục tiêu, tung chân đá mạnh một cước vào bộ xương khô bên trái.

Bộ xương khô đó bị cô đá lui vài bước, nhưng không rơi vụn thành từng mảnh như Dư Thiến đoán. Đúng lúc này, ý thức của Dư Thiến dần mơ hồ, thoát khỏi tầm điều khiển của cô, tay chân cũng không nhấc lên nổi, có cố sức đánh mạnh cỡ nào cũng chỉ là lực bất tòng tâm.

Không xong rồi, cô.. bị thứ quỷ này điều khiển rồi!

Dư Thiến không cam lòng chịu chết dưới tay mấy thứ này, cố gắng điều khiển cơ thể, nhưng ý thức ngày càng mơ hồ, đến cả bộ xương khô trước mắt cũng dần biến thành hai ba cái chồng lên nhau. Mấy đám lửa ma trơi nhấp nháy qua lại, đầu óc Dư Thiến xoay mòng mòng, cơ thể cũng nghiêng ngã lảo đảo.

Không được, không thể chịu thua, bằng không mình sẽ bị đám quỷ này giết chết!

Dư Thiến hạ quyết tâm, dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, cảm giác đau đớn kéo chút lý trí cuối cùng của mình lại. Nhưng chút lý trí này nào đủ để giúp cô phá được vòng vây.

Dư Thiến tuyệt vọng, cho rằng mình lúc này đã là chạy trời không khỏi nắng thì đột nhiên cô bị một sức mạnh vô hình nâng lên. Cùng lúc đó, ý thức mơ hồ cũng dần tỉnh táo. Cô nheo mắt nhìn kỹ, là một cây dù giấy màu đỏ đang treo lơ lửng.

“Cảnh sát Dư!”

Hai chân Dư Thiến vừa chạm đất đã bị ai đó nắm chặt, cô quay đầu, bắt gặp khuôn mặt lo lắng của Dung Phỉ.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tăng đạo sĩ đã bước tới ‘ịn’ ba bốn lá bùa lên người mình. Sức rất mạnh, Dư Thiến đau đến mức rên lên thành tiếng.

“Này, nhẹ chút đi, cảnh sát cũng biết đau đó!” Nương theo cái đỡ của Dung Phỉ, Dư Thiến dần ổn định cơ thể, nhúc nhích tay chân, nhếch miệng: “Sao hai người lại tới đây?” Chớp mắt mấy cái, không còn thấy dù giấy vừa kéo mình ra đâu nữa, Dư Thiến ngỡ ngàng không biết mình đang tỉnh hay đang mơ.

“Sau khi tạm biệt chị, mí mắt em bỗng giật liên hồi, sợ chị xảy ra chuyện nên vội chạy tới đây.” Dung Phỉ gấp gáp nhìn Dư Thiến một lượt từ trên xuống dưới: “Chị sao rồi? Có bị thương không?”

“Mẹ nó, sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện đáng sợ đến vậy!” Dư Thiến thở mạnh một hơi, hồi tưởng lại tình cảnh sởn gai óc vừa rồi, vẫn chưa hết sợ: “Nhưng sao hai người lại biết tôi ở đây?” Trước không nói đến chuyện họ vốn không biết mình sẽ gặp chuyện, mà chính cô cũng không rõ sao mình lại đi lạc vào cái nghĩa địa này.

“Chị không cần quan tâm chuyện sao tụi em lại biết chị ở đây, việc cấp bách lúc này là phải mau chóng chạy khỏi đây.” Dung Phỉ thấy cả người Dư Thiến ướt mèm, nhíu mày nói.

Dư Thiến cũng run rẩy kéo cái áo ướt nhẹp trên người mình, nghĩ đến cái đầu bị bắn nát, óc thịt văng tung tóe lúc nãy là cô lại muốn nôn: “Ừ, đi thôi, chị cũng muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa, bị mấy thử ghê tởm đó dính vào người, tởm đến phát nôn.”

“Cô bị dính vào người?” Dư Thiến vừa dứt lời, Tăng đạo sĩ liền cao giọng hỏi.

Dư Thiến bị phản ứng bất thường của ông dọa sợ: “Là do cái xác nữ đi theo tôi từ đầu. Lúc đó tôi có bắn nó hai phát, nát sọ, có văng trúng người tôi.”

“Cảnh sát Dư, xem ra mấy ngày tới cô chỉ có thể ở yên trong tiệm mai táng của tôi rồi.” Mặt của Tăng đạo sĩ trầm hẳn xuống.

“Hả?” Dư Thiến sửng sốt, theo bản năng liền quay đầu nhìn sang Dung Phỉ, lại thấy cô ấy cũng đang ngơ ngác nhìn Tăng đạo sĩ.

“Trên người cô bị dính khí của xác chết, thứ đó sẽ đi theo cô.” Tăng đạo sĩ cau mày: “Quan trọng nhất là, thứ dơ bẩn đó có hại với cô, phải mau chóng loại bỏ.”

“Nhưng…”

“Cảnh sát Dư, nếu cô không muốn gặp chuyện thì phải theo tôi.” Tăng đạo sĩ nhìn nét do dự trên mặt cảnh sát Dư, giọng điệu nghiêm khắc cắt ngang lời cô: “Cửa hàng của tôi hơi nhỏ, cô lại là nữ, quả thật là không tiện, nhưng chuyện này bất đắc dĩ phải vậy, mấy lời bàn tán ra vào liệu có quan trọng bằng mạng của mình không?”

“Nhưng bác Tăng này…” Dung Phỉ cũng hiểu chuyện Dư Thiến đến tiệm mai táng ở không tiện chút nào: “Tiệm của bác chỉ có đúng một phòng ngủ, cảnh sát Dư cũng ở không được, bác lại là… Ừ, bỏ qua chuyện sẽ có lời vào lời ra, kỳ thật vẫn rất không tiện.”

“Đúng là không tiện.” Tăng đạo sĩ thở dài: “Nhưng cô ấy bị như vậy, đi đâu cũng sẽ không an toàn, chỉ có tiệm mai táng của bác là mấy thứ đó không vào được.”

“Phải tới tiệm mai táng.” Dư Thiến và Dung Phỉ còn đang hai mặt nhìn nhau, do dự không quyết thì phía sau bỗng vang lên giọng của Thẩm Khiêm: “Da của Dư Thiến đã bắt đầu xuất hiện hoen tử thi, nếu xử lý trễ, mặt cô ấy sẽ bị hủy, tiếp đó là dương khí bị hao tổn, sẽ gặp chuyện ốm đau mất mạng. So với mạng sống thì danh dự chỉ là hư không.”

Dư Thiến không nhìn thấy Thẩm Khiêm nhưng nghe được giọng, đảo mắt cả buổi mới nghi ngờ nhìn sang Dung Phỉ: “Em có nghe tiếng ai nói không?”

Dung Phỉ gật đầu.

“Sao chị không thấy ai hết vậy?” Chuyện trải qua lúc nãy đã đủ khiến Dư Thiến tin thế giới này có lắm chuyện kỳ quái, giờ nghe tiếng không thấy người, nghĩ đến thứ đó, cả người Dư Thiến rét run.

“Bởi vì anh ấy không phải người.” Dung Phỉ liếc mắt nhìn Thẩm Khiêm: “Nếu không nhờ anh ấy thì tụi em đã không thể tới đây kịp lúc. Lúc nãy cũng là anh ấy cứu chị.”

“… Không phải người.” Dư Thiến nuốt nước miếng theo bản năng.

Dung Phỉ đưa tay xoa mũi: “Kỳ thật, anh ấy chính là chồng quỷ mà em kết âm hôn, Thẩm Khiêm, anh ấy là quỷ, nhưng là quỷ tốt.”

Dư Thiến hít sâu một hơi, không cách nào tiêu hóa nổi, chuyện khi nãy vừa xong, giờ lại thêm chuyện này, đầu óc đã có chút tê liệt.

“Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta mau rời khỏi đây đã.” Biết Dư Thiến vừa gặp phải cú sốc lớn, khó lòng tiêu hóa hết được, Dung Phỉ vội chuyển chủ đề, thúc giục.

“Nhóc Phỉ nói đúng đó, nơi này âm khí quá nặng, để tránh xảy ra chuyện xấu, mau chóng rời khỏi đây vẫn hơn.” Tăng đạo sĩ gật đầu phụ họa, vừa nói vừa dán hai lá bùa lên người Dung Phỉ: “Dán sẵn hai lá, lo trước khỏi họa.”

Dung Phỉ không từ chối, gật đầu, kéo Dư Thiến đi thẳng ra hướng quốc lộ.

Dư Thiến đờ đẫn để mặc Dung Phỉ kéo đi hồi lâu mới dần ổn định: “Lúc chị bị bao vây, hình như có nhìn thấy một cây dù giấy đỏ kéo chị lên không.” Nếu đó không phải ảo giác, vậy chân thân của thứ đó là dù. Không phải quỷ, mà là yêu dù?

“Ừm, đó là…” Dung Phỉ nghĩ ngợi, cây dù đỏ đó cô đã gặp rất nhiều lần, liền nói: “Chắc là pháp khí gì đó của anh ấy?”

Thẩm Khiêm bước cạnh Dung Phỉ, nghe được đối thoại giữa hai người, khóe miệng khẽ nhếch, không nói gì thêm.

Tăng đạo sĩ đi sau cùng, cứ cách vài bước lại quay đầu nhìn về sau, sau khi chắc chắn không có thứ gì đuổi theo mới thở nhẹ một hơi.

Sắp ra tới quốc lộ, di động của Dư Thiến bỗng reo vang.

Tinh thần đang căng thẳng tột độ khiến cô thiếu chút nhảy dựng lên.

Đưa mắt nhìn Dung Phỉ một hồi, Dư Thiến mới lấy di động ra, thấy là số bàn nhà bác cả, tay run rẩy, nhanh chóng bắt máy. Nhưng, cô còn chưa kịp lên tiếng, đầu kia điện thoại đã vang lên tiếng thét chói tai của cả nam lẫn nữ.

“Bác cả! Bác cả! Có chuyện gì thế?” Dư Thiến sợ hãi, tay cầm điện thoại run cầm cập, mặt tái mét: “Bác cả! Bác cả! Bác nói gì đi chứ?”

Đáp lại Dư Thiến là tiếng ‘phịch’ thật lớn của một thứ gì đó rơi xuống. Tiếp đó, di động chỉ còn những tiếng tít tít kéo dài, báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt.

“Nhà bác cả tôi gặp chuyện rồi, tôi phải về ngay!” Giọng Dư Thiến run run nhưng vẫn cố trấn tĩnh gọi điện về đồn cảnh sát: “Nhà Dư Chí Ba, tổ ba thôn Ngõa Phòng xã Tân Điếm báo án, tình huống khẩn cấp, lập tức triệu tập tất cả lực lượng, phải tới đó trong thời gian ngắn nhất!”

Ngắt điện thoại, Dư Thiến không màng tất thảy, đẩy Dung Phỉ ra, nhanh chân chạy thẳng về phía quốc lộ.

Chỉ còn hai người một quỷ đứng nhìn nhau. Thẩm Khiêm tỉnh táo nhất, vội kéo Dung Phỉ đi theo.

Có quỷ Thẩm Khiêm làm động cơ, Dung Phỉ cảm thấy mình bước hai bước đã đuổi kịp Dư Thiến, chỉ tội cho bộ xương già của Tăng đạo sĩ, phải cố lết từng bước trên nền đất bùn trơn trượt.

“Này, mọi người, mọi người chờ tôi với!” Tăng đạo sĩ ‘lết’ được ra tới quốc lộ, hai người một quỷ đã bỏ ông rất xa, Tăng đạo sĩ thật sự là lực bất tòng tâm, chỉ đành bắt tay thành loa hô lớn.

Thẩm Khiêm nghe tiếng dừng lại, giật mình ngẩng ra, tiếp đó, anh vung tay kéo Tăng đạo sĩ tới gần.

Tăng đạo sĩ nâng ống tay áo lau mồ hôi: “Chẳng lẽ lại có chuyện ma quỷ gì đó. Hay là, Thẩm Khiêm cậu đi trước xem sao?”

“Không.” Thẩm Khiêm từ chối thẳng thừng: “Phải đi chung, nếu tôi đi trước, sợ sẽ xảy ra chuyện gì không hay.”

Bình luận

Truyện đang đọc