CHÀO CHÀNG QUỶ ĐẸP TRAI BÊN CẠNH

Edit: SCR0811

Từ đằng xa, chỉ thấy có rất nhiều người vây quanh trước cửa tiệm nhà họ Dung.

“Sao nhiều người thế này, chuyện gì thế?”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lòng run lên, vội chạy tới.

“Có chuyện gì vậy ba nó? Sao mọi người lại bu quanh trước cửa tiệm nhà chúng ta thế? Né ra một chút, né ra một chút nào!” Mẹ Dung còn chưa chen được vào đám đông đã bắt tay thành loa, hét lớn.

Những người xung quanh nghe được tiếng la của mẹ Dung, tự giác nhường đường.

Cứ tưởng là có chuyện gì, ai dè sau khi mấy người chui vào được rồi, chỉ thấy ba Dung đang nhăn mặt, vừa đi vòng quanh cái bàn vừa lầm bà lầm bầm gì đó. Đám người vây quanh hóng chuyện cũng chỉ vì tò mò với hành vi kỳ lạ của ba Dung, lúc đầu do có người không hiểu nên muốn xem xem ông đi loanh quanh cái bàn để làm gì, nhưng xem cả buổi, ông vẫn cứ lặp đi lặp lại động tác như thế, khiến họ cũng đần mặt.

“Ba, ba đi loanh quanh cái bàn làm gì thế?” Dung Nguyệt cũng giống như phần đông dân chúng đang đần mặt đứng đây, không hiểu ra sao.

Ba Dung cau mày, tay không ngừng sờ tới sờ lui trên bàn, không chút phản ứng.

Dung Phỉ và Lý Thấm liếc nhau, đều cảm thấy chuyện này không bình thường, muốn bước tới nhìn cho rõ, nhưng vừa đến gần bỗng cảm nhận được một luồng âm khí dày đặc.

Cái bàn này, không bình thường!

Dung Phỉ nhíu mắt. Cô đột nhiên phát hiện, trên một trong bốn cái chân bàn có một vết đen to chừng ngón cái.

Cái này… sao giống với cái hôm qua giao với xã Vĩnh Hưng thế? Quan trọng là, sao cái bàn này lại phủ đầy âm khí!

“Ba đừng vòng vo nữa, sao cái bàn này lại ở đây, rốt cuộc là có chuyện gì?” Ban đầu, Dung Phỉ còn lo ba Dung sẽ bị thứ dơ bẩn nào đó ám vào, sau khi chắc chắn ánh mắt ông vẫn tỉnh táo, chỉ lộ vẻ khó hiểu, Dung Phỉ thở nhẹ ra một hơi, bước tới kéo tay áo ông, nhỏ giọng hỏi.

Ba Dung bị Dung Phỉ kéo tay, ngừng lại, nhưng vẫn cau mày không hé răng.

Ông chủ Quách của tiệm len đối diện mở miệng: “Tụi tôi cũng thắc mắc, vừa mở cửa đã thấy ba cháu lòng vòng quanh cái bàn đó, hỏi ông ấy ông ấy cũng không hé răng, lúc đầu còn tưởng cái bàn kia tự nhúc nhích hay gì, nhưng nhìn cả buổi cũng chả thấy có gì đặc biệt.”

Mẹ Dung nghe thế, sắc mặt liền biến đổi, phản ứng đầu tiên chính là ba Dung bị ma nhập. Bà tức khắc xoay người giáng cho ba Dung một bạt tay, tạo ra một tiếng vang giòn tan, cũng khiến tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm.

“Bà đánh tôi làm gì?” Ba Dung trừng mắt, tay ôm mặt, banh miệng định cãi lại, nhưng vừa thấy xung quanh đầy người là người, nháy mắt liền đen mặt.

“Vào nhà!” Mẹ Dung cũng trừng to mắt với ba Dung, nhưng lại thầm thở phào một hơi, không nói gì thêm, vội túm người lôi vào nhà. Bà không có thú vui diễn xiếc khỉ ngoài đường.

“Ôi, đang yên đang lành sao lại bị đánh rồi?”

“Đúng đó, có chuyện gì thì từ từ nói, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, bị vợ đánh trước mặt người ngoài như thế hẳn là rất mất mặt, Dung Phỉ cháu mau vào khuyên ba mẹ đi, đừng để họ xảy ra tranh chấp!”

“Đúng đó, đúng đó, mới sáng sớm sao lại đánh nhau cơ chứ? Có việc gì thì từ từ thương lượng, gia hòa vạn sự hưng, Dung Phỉ Dung Nguyệt, hai đứa mau đi khuyên can đi!”

“Cũng phải thôi, năm hết tết đến rồi, người ta hay nói tháng giêng kỵ đầu tháng chạp kỵ đuôi, cố gắng mà giữ hòa khí, việc gì phải động tay động chân như thế?”

Giây phút ngơ ngác ngắn ngủi qua đi, cả khu xóm như nổ tung, ai nấy đều ồn ào khuyên can, nhưng trên mặt lại là nét háo hức khi người khác gặp họa, dáng vẻ bứt rứt hận không thể chạy vào trong đó xem kịch vui.

Lý Thấm là người tính tình táo bạo, vừa nghe mấy người này nói thế liền bùng nổ tại chỗ, may nhờ Dung Phỉ kéo lại kịp lúc. Cô lười phải đếm xỉa đến đám cô dì chú bác rảnh đến đau trứng này mà tới hóng chuyện này, vội xoay người vào nhà, còn kéo mạnh cửa cuốn xuống cái ‘rầm’.

“Vừa nãy cậu kéo tớ lại làm gì? Cậu không thấy đám người đó nhiều chuyện lắm sao? Mẹ nó, chuyện nhà người khác liên quan quái gì đến họ?!” Lý Thấm bị kéo vào trong, vẻ mặt tức giận bất bình. Cô ghét nhất mấy người khẩu phật tâm xà kiểu này!

“Chỉ là đám người rảnh rỗi không có việc gì làm thôi mà, cậu để ý làm gì? Đều là cười người hôm trước hôm sau người cười, có nhà ai mà không có mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đâu.” Dung Phỉ lắc đầu, không cho là đúng: “Vào thôi, vào xem rốt cuộc ba tớ gặp phải chuyện gì?”

“Đúng đó chị Lý Thấm, không cần phải so hơn thua với mấy người đó đâu. Không đáng!” Dung Nguyệt cũng nói thêm vào.

Ba chị em vừa vào phòng liền thấy ba Dung đang đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt nhìn mẹ Dung, tay siết chặt tạo ra tiếng răn rắc, nhưng vẫn không nỡ đánh thiệt.

“Tôi làm gì sai hả? Sao tự nhiên bà lại tát tôi trước mặt nhiều người như thế?”

Mẹ Dung không thèm để tâm đến cơn giận của ba Dung, đôi mắt sắc lẽm trừng ngược trở về: “Nếu tôi không tát ông một cái, ông còn xoay quanh cái bàn đó bao lâu nữa? Đau đớn có thể giúp thần trí tỉnh táo, có biết không?”

Ba Dung sửng sốt, chợt hiểu ra dụng ý cái tát đó của mẹ Dung, nhưng sắc mặt vẫn chưa tốt lên chút nào: “Ai nói tôi không tỉnh, ông đây rất là tỉnh táo!”

“Tỉnh sao hỏi ông không trả lời?” Mẹ Dung trợn mắt, rót cho ông tách nước ấm: “Mặc mỏng như thế ra ngoài không sợ bị chết rét hay sao, mau uống chút nước cho ấm người đi.”

Ba Dung vẫn tức giận trừng mắt với mẹ Dung hồi lâu mới chịu xụ mặt nhận lấy tách nước, uống một ngụm.

“Ba nó, ông nói thật đi, ông đi quanh cái bàn đó làm gì?” Mẹ Dung vào phòng ngủ lấy thêm cái áo lông, khoác lên cho ba Dung, đoạn bà hỏi.

“Tôi tò mò.” Nhắc tới chuyện này, ba Dung liền nhíu mày: “Lúc sáng tôi định ra mở tiệm, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy cái bàn đặt sẵn ở đó. Chiều qua tuy là dì Hai phụ dọn hàng, nhưng tôi chắc chắn không có dọn sót cái bàn nào cả. Lúc đầu tôi còn tưởng là người khác đặt ở đó, nhưng cái bàn đó là hàng của tiệm chúng ta, lớp sơn trên đó cũng từ tay nghề của tôi mà ra, tôi thắc mắc nên mới muốn xem cho rõ.”

Ba Dung vừa nói xong, mẹ Dung liền vỗ chát lên tay ông: “Tự dưng lại lầm bà lầm bầm, rồi còn đi qua đi lại, tôi thấy đầu óc ông có vấn đề thì có? Hỏi nửa ngày cũng không chịu hé răng, không phải thèm ăn đánh thì là gì!”

“Tôi chỉ muốn xác nhận mình có nhìn nhầm hay không thôi mà. Nhưng đi một hồi tôi lại càng hoang mang, muốn tìm được nguyên do mới cam tâm.” Ngẫm lại, ba Dung cũng biết hành vi của mình có hơi ngốc.

“Tôi thấy ông không phải hoang mang mà bị quỷ ám mới đúng. Không dọn hết hàng chúng ta có thể đóng cửa được sao? Một mình ông không chú ý, chẳng lẽ cả đống người ở đây đều mù theo cả à?” Mẹ Dung vừa hét lên, sắc mặt liền thay đổi: “Ôi, ba nó, nói đi nói lại, hình như chuyện này không bình thường thật?”

“Cái bàn kia, hình như là cái hôm qua giao tới xã Vĩnh Hưng.”

Dung Phỉ nói xong, nháy mắt cả phòng liền lặng ngắt như tờ.

Một lúc sau, vẫn là Lý Thấm lên tiếng hỏi trước: “Phỉ Phỉ, cậu không nhìn lầm chứ?”

“Tớ không dám khẳng định.” Dung Phỉ cắn môi dưới, cau mày, vẻ mặt do dự: “Nhưng cũng phải 80%.”

“Nói vậy, chẳng lẽ do thứ đó cố ý trả về?” Dung Nguyệt sởn gai óc, chà xát hai tay, khóe mắt giật liên hồi. Tuy cô và Lý Thấm đều lớn gan, có thể nghe được mấy chuyện tà ma quỷ quái này, nhưng da gà vẫn cứ dựng lên theo bản năng.

“Nhưng nếu do thứ đó trả về, vậy nguyên nhân là gì?” Mi tâm Lý Thấm giật giật, nếu không phải tự mình trải qua những chuyện bất thường này, cô quả thật là một người theo thuyết vô thần, nhưng mọi chuyện cứ sờ sờ trước mắt khiến cô không cách nào tự lừa mình dối người được nữa. Tuy nhiên, điều khiến người khác khó hiểu chính là, nếu cái bàn kia thực sự do thứ đó trả về thì rốt cuộc xuất phát từ mục đích nào.

Cả phòng đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nhất trí đặt tầm mắt lên người Dung Phỉ.

“Á… mọi người đừng nhìn con, con cũng có biết gì đâu.” Dung Phỉ run rẩy đối diện với mấy ánh mắt ham học hỏi kia, liên tục xua tay.

“Haizz, con nói xem mấy chuyện phiền phức này…” Ba Dung buông tách nước, thở dài lắc đầu: “Sao cái gì cũng để chúng ta gặp được thế? Ba ngày năm bữa lại đụng mặt người chết, vận rủi vượng đến cỡ nào vậy hả?!”

“Con nói nè, chuyện này chúng ta có rối rắm thêm nữa cũng không giải quyết được gì.” Dung Nguyệt nói chen vào: “Mấu chốt là, hôm nay chúng ta có mở tiệm không? Cái bàn kia còn chưa giải quyết nữa kìa.”

“Mở đi.” Mẹ Dung vỗ đùi: “Cứ kéo cái bàn qua một bên đã rồi tính sau.”

Dung Phỉ nói: “Chưa biết chừng cái bàn đó có dính phải thứ gì không sạch sẽ, tay ba sờ nó cả buổi, coi chừng xảy ra chuyện, lát nữa nhớ nấu nước ngải rửa sạch.”

Ba Dung kéo chặt áo khoác lông, không nói gì, âu sầu ngồi xuống ghế sô pha, trán nhăn chặt lại, hiển nhiên là còn đang suy tư chuyện cái bàn.

Gặp phải loại chuyện kỳ dị không thể giải thích nổi này, ba chị em chỉ biết nhún vai, nhìn nhau đầy cam chịu, sau đó xoay người ra ngoài.

Lúc cửa cuốn được kéo lên, đám người vây xem đã tản đi, chỉ còn mấy người hàng xóm đang châu đầu nhìn vào.

Ba chị em không thèm để tâm đến những ánh mắt săm soi hóng chuyện đó, hợp sức kéo cái bàn sang một bên, tiếp đó, họ bắt đầu dọn hàng.

“Dung Phỉ, ba mẹ cháu ổn không?”

Ba chị em bỏ ngoài tai. Không phải những người đó không hiếu kỳ, mà là cửa đã mở rồi, nhưng nghiễn cổ nghe cả buổi vẫn không đoán được nội dung cuộc cãi vả, họ bắt đầu mất kiên nhẫn, mà người mất kiên nhẫn đầu tiên chính là ông chủ Quách ở đối diện.

“Không có gì.” Dung Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười: “Mẹ cháu thấy ba cháu mặc ít quá, sợ ông bị bệnh, gấp quá nên mới xảy ra chuyện, giải thích xong là hết chuyện.”

“Không có việc gì thì tốt rồi!” Ông chủ Quách tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại đang thầm tiếc vì không có chuyện vui để hóng.

Một chuyến đi miếu, cộng thêm chuyện lùm xùm vừa nãy, đến khi bọn cô dọn hàng xong, mặt trời đã lên đến đỉnh, người đến người đi tấp nập.

Cái bàn kia được dời sang một góc sáng sủa dưới mái hiên, lúc đầu họ còn thỉnh thoảng liếc mắt qua đó, dần dần, buôn bán bận rộn, họ cũng xem nhẹ luôn sự tồn tại của nó.

Nhưng vừa đến giờ ngọ, Dung Phỉ liền có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Tuy nhiên, mỗi lần cô theo cảm giác nhìn qua lại không thấy gì cả.

“Chị nhìn gì thế?” Dung Nguyệt đang tìm biên nhận ghi hóa đơn cho khách, thoáng quay sang thì thấy Dung Phỉ đang nghiêng đầu nhìn xung quanh, không khỏi tò mò nhìn theo.

“Không có gì.” Dung Phỉ bối rối gãi đầu: “Chị cứ cảm giác có người nhìn mình, nhưng quay đầu lại không thấy gì. Kệ đi, chắc do thần kinh căng thẳng quá nên thế.”

“Hay chị sang bên nghỉ ngơi chút đi, còn có em với chị Lý Thấm, cũng không bận lắm.” Dung Nguyệt lo lắng nhìn Dung Phỉ.

“Không cần.” Dung Phỉ lắc đầu. Thứ khiến cô rối rắm không chỉ có cảm giác quỷ dị này, còn có sự vắng mặt của Thẩm Khiêm, nếu có anh ở đây, chắc cô đã không phiền lòng đến thế.

Hôm nay băng ghế gỗ bán rất chạy, mấy cái trong tiệm đều bán hết, đến cả cái để trưng bày cũng bán luôn, phải vào nhà kho lấy ra thêm mới đủ.

Dung Phỉ báo với hai người một tiếng, định vào kho lấy hàng thì bị Lý Thấm kéo lại.

“Băng ghế gỗ không nhẹ, một mình cậu cầm không nổi đâu, giờ cũng không bận, để tớ đi chung với cậu?”

Dung Phỉ nghĩ trong tiệm còn có ba mẹ phụ giúp, gật đầu: “Cũng được, đi thôi, lấy thêm mấy cái cũng tốt, đỡ cho lát nữa phải đi tiếp.”

“Phải tới kho hàng chỗ đầu cầu sao?” Lý Thấm phủi tay, đi theo Dung Phỉ.

“Không” Dung Phỉ lắc đầu: “Là cái kho nhỏ ở phố Diện Phòng.”

“À” Lý Thấm gật đầu: “Đúng rồi, vừa nãy tớ thấy cậu cứ quay đầu nhìn xung quanh, cậu nhìn gì thế?”

“Tớ cũng không biết, cứ có cảm giác sau lưng có ai đó đang nhìn, lạ lắm.” Dung Phỉ vừa dứt lời, cảm giác đó lại xuất hiện. Cô mau chóng quay đầu nhìn, nhưng ngoại trừ những người đi đường, cô vẫn không không thấy gì như trước.

Lý Thấm thấy cô như thế, cũng quay đầu nhìn theo, không thấy có gì bất thường: “Kệ đi, tóm lại hôm nay đừng ở một mình, có việc tớ đi chung với cậu.”

“Thật ra thì không cần…”

“Cẩn thận vẫn hơn.” Lý Thấm cắt ngang lời Dung Phỉ.

Hai người vừa cười nói vừa đi đến kho hàng, lúc đi ngang tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ thì bị gọi lại.

“Nhóc Phỉ, cháu vào đây một lát!”

Dung Phỉ bị gọi, sửng sốt, cô và Lý Thấm nhìn nhau, sau đó cùng nhau bước vào tiệm mai táng.

“Bác tăng, bác tìm cháu có việc gì?” Tăng đạo sĩ đang hút thuốc lá, Dung Phỉ vừa bước tới thì bị một làn khói đập vào mặt.

Tăng đạo sĩ vừa định mở miệng, liếc mắt nhìn thấy Lý Thấm bên cạnh liền nuốt ngược trở vào.

“Phỉ Phỉ, từ từ nói chuyện đi, tớ ra ngoài chờ cậu.” Nhận ra ánh mắt của Tăng đạo sĩ, Lý Thấm cười cười, hiểu rõ.

“Không cần.” Dung Phỉ đưa tay kéo Lý Thấm lại: “Bác Tăng, đây là chị em tốt của cháu, Lý Thấm, bác có việc thì cứ nói thẳng, không sao đâu.”

Nghe Dung Phỉ giới thiệu, Tăng đạo sĩ không khỏi đánh giá Lý Thấm một lượt từ trên xuống dưới: “Đây tính là người phân theo đàn, vật họp theo loài sao?”

“Bác Tăng đang nói lung tung cái gì thế? Bác gọi cháu vào chỉ để nói cái này thôi sao?” Dung Phỉ co rút khóe miệng: Cách hình dung quái quỷ gì thế hả?

Bình luận

Truyện đang đọc