CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI PHÒNG LIVESTREAM ÁC MỘNG

Giọng của Thược Dược rất nhỏ và có chút run run, tuy nhiên truyền vào trong tai lại rất rõ ràng.

Ôn Giản Ngôn rùng mình một cái.

Quan tài vẫn đóng trước khi Thược Dược rời đi?

Hay nói cách khác, trong khoảng thời gian cô ấy vắng mặt thì nắp quan tài đã bị ai đó đẩy ra? Là cái xác bên trong sao?

Hết suy đoán này đến suy đoán khác hiện lên trong đầu, dần dần nghiêng về phương hướng nguy hiểm.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chiếc quan tài đang mở phía xa, thì thầm đáp:

"Để tôi đi xem thế nào."

"Chờ đã... Cái gì?" Thược Dược giật mình, tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ôn Giản Ngôn lại lắc đầu ngăn cản:

"Mọi người chỉ cần đứng ở chỗ này chờ tôi."

Đầu óc Ôn Giản Ngôn rất tỉnh táo, hắn sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn chẳng khác gì tự sát.

Đầu tiên, bọn họ đã vào được một thời gian nhưng không có dấu hiệu bị tấn công nào. Thứ hai, đội của Luce đã từng làm hai nhiệm vụ gần sát quan tài mà không gặp phải sự cố. Hơn nữa nếu bọn họ muốn hoàn thành nhiệm vụ, bất kể thế nào cũng phải tới gần quan tài đá. Như vậy, cho dù thứ nằm bên trong quan tài nguy hiểm nhưng sẽ không nguy hiểm đến độ bị giết chết ngay tức thì.

Tuy nhiên để đề phòng, hắn vẫn quay đầu dặn dò Tô Thành và Tóc Vàng vài câu, sau đó bước thẳng về phía quan tài.

Toàn bộ hầm mộ bị bao trùm bởi bóng tối, bóng đen nặng nề đung đưa dưới luồng ánh sáng yếu ớt, lơ lửng trên mặt quan tài lạnh băng. Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân cô độc của chàng thanh niên, từng bước từng bước hướng về phía bục truyền đạo.

Chẳng mấy chốc, Ôn Giản Ngôn chỉ còn cách chiếc quan tài mở toang kia một bước chân, gần đến mức hắn có thể nhìn thấy vân đá cùng bụi bặm bay lơ lửng.

Hắn hít một hơi thật sâu, thận trọng, chậm rãi bước lên bậc thềm, sau đó thò đầu nhìn vào bên trong quan tài...

Phía sau, trái tim mấy người Tô Thành như bị bóp chặt, bọn họ đè thấp giọng hỏi:

"Thế nào rồi?"

"..." Ôn Giản Ngôn đứng thẳng dậy, quay sang nhìn họ rồi lắc đầu: "Trống rỗng."

Hắn cúi xuống, vươn tay về phía nắp quan tài và nhặt lên một vật: "Chỉ có thứ này."

Mọi người sửng sốt, lần lượt bước tới phía trước.

Thứ Ôn Giản Ngôn cầm trong tay là một quyển sách bìa đen nho nhỏ, chỉ to cỡ lòng bàn tay, phía trên bìa sách có in chữ vàng.

[BIBLE] (*Kinh Thánh)

"Chờ chút, chẳng lẽ nó là..." Thược Dược giật mình trợn to mắt.

Ôn Giản Ngôn gật đầu: "Là đạo cụ ẩn cấp bình thường."

Ngay khi ngón tay hắn vừa chạm vào đạo cụ, âm thanh hệ thống quen thuộc lập tức vang lên chứng minh suy đoán của hắn.

Lúc ở trong phòng Viện trưởng bọn họ tìm được hai đạo cụ ẩn cấp bình thường, Luce và Ôn Giản Ngôn mỗi người cầm một cái, và cái trên tay hắn chính là đạo cụ bị Luce lấy đi.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, sắc mặt Thược Dược càng tái.

Bình thường chỉ khi streamer chết thì đạo cụ ẩn trên người họ mới tự nhiên rơi xuống. Nhìn cuốn Kinh Thánh trong tay Ôn Giản Ngôn, Thược Dược lập tức hiểu ra, e rằng đồng đội của mình đã sớm lành ít dữ nhiều.

Hai người còn lại nhìn vào quan tài.

Quả nhiên Ôn Giản Ngôn không nói dối, ngoài cuốn Kinh Thánh bị hắn lấy đi, bên trong quan tài bằng đá nặng nề không có gì cả, ngay cả hình ảnh kinh dị họ vẫn luôn tưởng cũng không xuất hiện, chỉ có một không gian nhỏ lạnh lẽo trống rỗng.

Tô Thành và Tóc Vàng vừa rồi còn căng thẳng đến cực điểm bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chăm chú đạo cụ trong lòng bàn tay, nét mặt của Ôn Giản Ngôn vẫn không mảy may buông lỏng.

Nếu như vừa rồi thật sự có thứ gì đó tấn công hắn, bất kể đó là xác thối hay xác sống, dưới tình huống tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng lâm trận, mối đe dọa của chúng cũng không quá cao.

Nhưng... Quan tài trống rỗng thì khác.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt nhìn xung quanh ngôi mộ khổng lồ dưới lòng đất.

Trống trải, lạnh lẽo, tĩnh lặng, từng cỗ quan tài đều lặng lẽ nằm tại chỗ, không có bất kỳ nơi nào ẩn náu được.

Hắn khẽ cau mày, giương mắt nhìn thanh nhiệm vụ bên cạnh.

Sau khi ký kết khế ước phụ thuộc với Thược Dược, nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi đã kích hoạt và tiến trình nhiệm vụ được chia cho hẳn một cách hiển nhiên. Có thể nhìn thấy trên bảng nhiệm vụ lơ lửng giữa không trung, nhiệm vụ đã được hoàn thành 2/3, chỉ còn một bước cuối cùng để nhận được phần thưởng.

Nói cách khác, tiếp theo bọn họ phải hoàn thành nốt Bí Tích cuối cùng ở đây.

Chắc chắn quá trình hoàn thành nhiệm vụ vô cùng hung hiểm, nếu giữa chừng xảy ra sự cố...

Ôn Giản Ngôn đanh mặt nheo hai mắt lại.

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?" Tô Thành nhìn Ôn Giản Ngôn hỏi.

Ôn Giản Ngôn thu mắt, hít sâu một hơi đáp:

"Tốc chiến tốc thắng."

Mặc dù cỗ quan tài rỗng là một mối nguy hiểm ngầm chưa được giải quyết, nhưng thời gian của họ không còn nhiều, cho dù nguy hiểm cũng phải cắn răng chịu đựng.

Trong bảy Bí Tích, tiểu đội của Luce đã hoàn thành hai, Bí Tích cuối cùng mà họ lựa chọn là Giải Tội, nhưng dường như tất cả đều bị vấp ngã ở đây.

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn phòng Xưng Tội bên cạnh.

Phòng Xưng Tội không lớn được làm bằng gỗ màu đen, thoạt nhìn có chút xưa cũ, tản ra mùi máu tanh tưởi lắng đọng từ lâu. Chiếc rèm cửa dày màu xanh đậm rủ xuống, che khuất cửa sổ hai bên không chừa một kẽ hở nào, gian phòng nhỏ để tội nhân xưng tội khép hờ nhưng phòng linh mục lại đóng kín.

Thược Dược chú ý tới ánh mắt Ôn Giản Ngôn, cô mở miệng nói: "Chúng tôi đã từng thử rồi, căn phòng kia không mở được."

Cách thức hoàn thành hạng mục được viết trên thanh nhiệm vụ: Điều duy nhất streamer cần làm là bước vào phòng Xưng Tội, chân thành thú nhận tội lỗi mà mình phạm phải với linh mục.

Mọi người đều chuyển tầm mắt sang căn phòng đóng chặt kia.

Nói cách khác... Ở trong không gian nhỏ bé tĩnh mịch không có bất cứ một âm thanh nào kia, đang có một vị linh mục không biết là người hay quỷ lắng nghe tội nhân xưng tội?

Tưởng tượng này khiến mọi người rùng mình.

Phải biết rằng, bởi vì Ôn Giản Ngôn kế thừa tiến độ nhiệm vụ của bọn Luce, cho nên thanh nhiệm vụ của hắn cũng chỉ có yêu cầu hoạt động của hạng mục hiện tại.

Tuy nhiên bảy Bí Tích kia không phải là sự bắt chước hay sao chép từ thực tế. Mỗi hạng mục đều có một "yêu cầu hoạt động" độc nhất vô nhị, cũng tức là streamer không thể bỏ qua lời nhắc nhở của hệ thống, dựa vào hiểu biết Bí Tích trong thế giới thực để hoàn thành một nhiệm vụ khác.

Hơn nữa theo lời Thược Dược, bọn họ nhận được nhiệm vụ khi đứng trước quan tài đá. Mà hiện giờ, nắp quan tài đá mở ra, "vật thể" bên trong biến mất, cho dù Ôn Giản Ngôn muốn từ bỏ tiến độ và bắt đầu lại từ đầu cũng không được... Từ bỏ tiến độ hiện tại có thể đồng nghĩa với việc huỷ bỏ trực tiếp cách thức duy nhất đạt được đạo cụ cấp sử thi.

Con đường duy nhất trước mặt hắn là, hoàn thành "lời thú tội".

Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Thược Dược: "Hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện xảy ra sau khi đồng đội cô tiến vào phòng Xưng Tội. Đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."

Thược Dược gật đầu, bắt đầu tỉ mỉ kể lại mọi chuyện.

Sau khi lựa chọn hạng mục "Giải Tội", phương thức hoàn thành nhiệm vụ này lập tức xuất hiện trên thanh nhiệm vụ. Vì không có gợi ý gì nên người đầu tiên trong họ chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi, căng da đầu đi vào trong.

Sau đó là sự chờ đợi dài đằng đẵng và dày vò.

Mười phút sau, cánh cửa phòng Xưng Tội khép kín bỗng nhiên như mất đi sự giam cầm, chậm rãi trượt ra, để lộ một khe hở hẹp.

Luce nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức kích hoạt đạo cụ cố kéo người ra, nhưng đạo cụ mất hiệu lực, trong phòng Xưng Tội lặng thinh.

Phòng Xưng Tội trống rỗng.

Người đầu tiên thất bại. Luce không liên lạc được với đồng đội, cũng không biết nguyên nhân đối phương thất bại là gì. Manh mối có thể bắt được ngoài phòng Xưng Tội ít đến đáng thương, nhưng hắn vẫn cố suy luận những thứ liên quan, hơn nữa sau đó kích hoạt một món đạo cụ bảo mệnh, gần như có thể xem là chuẩn bị vẹn toàn.

Tuy nhiên mười phút sau, cửa phòng Xưng Tội trượt ra.

Bên trong trống rỗng.

Không gian phong bế chật hẹp tối đen làm bằng gỗ, nhưng dường như ẩn giấu một cái miệng vô hình lần lượt nuốt chửng hai người, sau đó chậm rãi mở ra lần nữa, chờ đợi nạn nhân tiếp theo tiến vào.

Thược Dược hoảng sợ.

Cô biết rất rõ trong phòng Xưng Tội ẩn chứa một loại sức mạnh đáng sợ nào đó, nếu mình bước vào thì tuyệt đối không có khả năng sống sót, vì vậy... cô đã hèn nhát bỏ chạy.

Nói đến đây, sắc mặt Thược Dược tối sầm lại, theo bản năng cắn chặt môi, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa buồn bã.

Tuy nhiên không ai có đủ tư cách khiển trách sự hèn nhát của cô.

Đây chính là phòng Xưng Tội lần lượt nuốt chửng hai streamer cao cấp, nhất là Luce tiến vào thứ hai. Trước khi tiến vào hắn đã chuẩn bị hết sức có thể, cho dù là Ôn Giản Ngôn cũng sợ không làm tốt được hơn hắn, thế mà hắn vẫn im hơi lặng tiếng biến mất ở trong.

Nếu không có chuẩn bị gì mà cứ xông vào, vậy chẳng khác nào đi tìm chết.

Mà Thược Dược có can đảm quay về đã vô cùng hiếm gặp.

Dựa theo manh mối Thược Dược cung cấp, Ôn Giản Ngôn lâm vào trầm tư.

Không có nhiều thông tin trong thanh nhiệm vụ về cách hoàn thành Bí Tích "Giải Tội".

Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là liên hệ với thực tế.

Trong các Bí Tích Giải Tội ở thế giới thực, các tín đồ buộc phải thú nhận tội lỗi của mình, bày tỏ sự ăn năn và quyết tâm thay đổi, cuối cùng được linh mục ân xá.

Tức là có ba mục sám hối, xưng tội và ân xá.

Những người đầu tiên thất bại có thể là do cuối cùng không được ân xá.

Nếu để Ôn Giản Ngôn tự thiết kế cửa ải này, hắn sẽ để tội nhân trải nghiệm tội nghiệt của mình một lần nữa trong phòng Xưng Tội, đồng thời tiếp nhận thử thách để kiểm tra xem hắn còn che giấu tội ác hay không, có thành khẩn thú nhận hay không, hoặc là... Để cho đối phương chuộc lại tội ác của mình?

"..."

Ôn Giản Ngôn trầm mặc cụp mắt, hàng lông mi dài che khuất biểu tình nơi đáy mắt.

Toàn bộ hầm mộ được bao phủ bởi sự im lặng chết chóc.

Mấy người còn lại nín thở nhìn hắn, chờ đợi đối phương nghĩ xong.

Hồi lâu sau, Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định.

"Tôi sẽ là người đi vào tiếp theo." Hắn chậm rãi nói.

Mặc dù đã đoán được câu trả lời của hắn, thế nhưng Tô Thành vẫn không khỏi ngừng thở. Anh bất an đề nghị: "Vậy có cần tôi sử dụng đạo cụ gì không..."

"Không cần." Ôn Giản Ngôn lắc đầu từ chối: "Mọi người không cần phải làm gì cả."

Luce đã có chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn không thể thay đổi kết quả.

Chứng tỏ đây cũng là một gợi ý... Không thể lợi dụng đạo cụ để đi đường ngang ngõ tắt, nếu muốn sống sót và rời khỏi phòng Xưng Tội, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ chính nó đưa ra. Hay nói cách khác, trọng điểm ở đây là phải hoàn thành nghi thức chứ không phải là "thành công trốn chạy".

"Dựa theo thông tin Thược Dược cung cấp, có lẽ chỉ mười phút sau là có kết quả rõ ràng."

Ôn Giản Ngôn bình tĩnh nói: "Nếu không thấy tôi đi ra, mọi người cũng không cần đi vào."

"Kế tiếp, mọi người cứ lấy nhiệm vụ tích lũy tích phân làm mục tiêu cần hoàn thành, cố gắng góp đủ tích phân trước khi tiếng chuông tiếp theo vang lên, sau đó rời khỏi phó bản."

"..."

Tô Thành ngơ ngác há miệng, song cuối cùng vẫn nuốt những lời còn lại trở về.

Sau vài giây im lặng, anh gật đầu đáp: "Tôi đã hiểu rồi."

Dặn dò xong xuôi tất cả, Ôn Giản Ngôn cất bước đi về phía phòng Xưng Tội bằng gỗ đen kịt trước mặt. Màu gỗ đen dưới ngọn đèn ảm đạm như đỏ rực lên, tỏa ra thứ mùi nồng nặc như máu. Chiếc rèm màu xanh buông xuống che khuất cửa sổ hai bên, hoàn toàn không thể nhìn thấy rốt cuộc bên trong có thứ gì.

Hắn vươn tay mở cửa gỗ.

Cửa gỗ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, dễ dàng mở ra trước mắt, để lộ không gian nhỏ hẹp khép kín bên trong.

Một chiếc cửa sổ đơn giản, tuy rằng có thể che khuất mặt cả hai bên nhưng lại làm cho âm thanh xuyên thấu qua ô cửa nhỏ bằng gỗ.

Nó không khác gì ngoài thế giới thực.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi.

Hắn bước vào và ngồi xuống ghế.

Cửa phòng Xưng Tội sau lưng tự động khép vào, chặn hết tất cả ánh sáng đằng sau, cuối cùng phát ra một tiếng "rầm" nhỏ, khóa kín gian phòng không chừa một kẽ hở nào.

Dưới không gian u tối không thể nhìn rõ thứ gì, Ôn Giản Ngôn chậm rãi tì trán lên những ngón tay đan chéo, dùng tư thế tín đồ đầy tiêu chuẩn, cúi người trước vách ngăn trong bóng tối.

"Thư Cha, con có tội."

Giọng của chàng trai bình tĩnh rõ ràng.

Bên trong vách ngăn là sự yên tĩnh.

"Chúa nói, ma quỷ là cha đẻ của dối trá, và ắt hẳn con đã ruồng bỏ Thần Linh từ rất lâu rồi."

Thậm chí đến cả thiên phú sinh ra từ phẩm chất linh hồn cũng là thứ quả đại diện cho lời dối trá ác độc.

Hắn nhắm mắt lại, hàng mi màu bạc cụp xuống trong đêm, dưới mí mắt mỏng là nhãn cầu run rẩy, hắn bình tĩnh thốt ra kết luận gần như kiêu ngạo:

"Tuy nhiên, con cũng không tính ăn năn gì hết."

[Có sáu điều Đức Giê-hô-va ghét và bảy điều Ngài ghê tởm: Mắt kiêu ngạo, lưỡi dối trá, tay làm đổ máu vô tội, lòng mưu toan những điều ác, chân vội vàng chạy đi làm điều ác, kẻ làm chứng gian và nói điều dối trá, kẻ gieo tranh cãi giữa anh em.](1)

Kiêu ngạo, dối trá, giết chóc.

Tội Ôn Giản Ngôn không thể tha thứ.

"Điều con sám hối với Ngài không phải là tội nói dối, mà là sát nghiệp."

Chàng trai cúi người trong tối, nói bằng giọng điệu điềm tĩnh lý trí, gần như gạt bỏ tất cả cảm tình.

"Đây là tội ác duy nhất con thú nhận."

"..."

Bên tai yên ắng.

Ôn Giản Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế thành kính này, yên lặng chờ đợi những gì xảy ra tiếp theo... Liệu hắn có bị phán định thất bại, bị ném vào không gian đẫm máu giống hai người kia? Hay là sẽ bị tiến hành thử thách, để hắn lần nữa trải qua tội nghiệt của mình? Hay là sẽ bị mổ xẻ ký ức chôn vùi từ lâu, khiến hắn phải trả giá cho từng hành động của mình?

Hay là...

Các vị Thần sẽ lên tiếng và tha thứ cho tội ác của hắn?

Khả năng cuối cùng khiến Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi lố bịch.

Hắn chưa bao giờ tin vào Chúa.

Dù có thì đó cũng một vị Ác Thần thờ ơ trước nhân loại, thậm chí lấy sự đau khổ của nhân loại làm niềm vui. Hắn thậm chí nguyện ở chung chỗ với Tà Thần tà ác như Vu Chúc, còn hơn phải ngồi ca tụng nhiều lần vị Chúa cứu thế cứu khổ cứu nạn luôn được tín ngưỡng trong từng Tôn giáo.

Thế giới thực không có, càng đừng nói trong thế giới phó bản tràn ngập giết chóc và điên cuồng này sẽ có.

Đột nhiên, không hề báo trước, âm thanh hệ thống quen thuộc bỗng vang bên tai:

[Ting! Phát hiện sự tồn tại của đạo cụ quan trọng]

"...?" Ôn Giản Ngôn giật mình.

Đạo cụ quan trọng?

Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nghe thấy hệ thống nói tiếp:

[Chúc mừng streamer kích hoạt cảnh đặc biệt: Trò chơi nhập vai]

[Tiến độ: 0%]

Một giây sau, hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu xuất hiện hai thanh máu, giá trị sinh mạng và giá trị lý trí.

[Nếu giá trị sinh mạng về 0, streamer sẽ chết và buổi livestream kết thúc; Nếu giá trị lý trí về 0, streamer sẽ trở thành một phần của phó bản và buổi livestream kết thúc]

Chờ đã... Trò chơi nhập vai?

Đây là kiểu trò chơi gì? Trước kia hắn đã từng chơi trò rượt đuổi trốn tìm, nhưng cảnh kích hoạt lần này hắn chưa từng chơi...

Hơn nữa còn là cảnh tượng "đặc biệt", nói cách khác, khả năng cao là hai người còn lại chưa từng trải qua?

Ôn Giản Ngôn giật mình, sau đó không tự chủ được ngẩng đầu lên.

Hắn vẫn ngồi trong phòng Xưng Tội nhỏ hẹp, xung quanh đều bị bịt kín không tia sáng nào có thể len qua, nhưng quái lạ là... Dường như có điều gì đó thay đổi.

Tựa hồ nhận ra gì đó, Ôn Giản Ngôn cúi xuống nhìn chính mình.

"!"

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn vẫn không tự chủ được mà giật mình.

Chẳng biết từ lúc nào, quần áo hắn mặc trên người đã biến thành đồ linh mục, vải vóc màu đen quấn quanh từng tấc da thịt trên người, không để lộ ra một chút da thịt nào cả, trên cổ hắn đeo một chiếc cổ áo cứng màu trắng dành cho linh mục, thoạt nhìn kín kẽ cấm dục, tràn ngập hơi thở thánh khiết.

Một cây thánh giá sáng chói treo trước ngực hắn, khẽ nhấp nhô theo từng hơi thở.

Đây là...?!

Ôn Giản Ngôn như nhận ra điều gì đó.

Hắn thò tay vào trong túi.

Đầu ngón tay chạm vào một cuốn sách nhỏ cứng dày.

Là cuốn Kinh Thánh.

Chẳng lẽ [Phát hiện sự tồn tại của đạo cụ quan trọng] chính là hai đạo cụ này sao?

Một cuốn Kinh Thánh và một cây thánh giá, hay nói cách khác, chỉ khi streamer có hai đạo cụ cùng một lúc mới bị kéo vào cảnh đặc biệt này?

Nếu là như vậy, bảo sao hai người còn lại không thể kích phát. Dù sao hai đạo cụ kia đều ở trong phòng Viện trưởng và bị hai đội ngũ chia ra cầm, nếu không phải Luce hiện tại không biết tung tích, sinh tử chưa rõ, dẫn đến việc đạo cụ rơi khỏi người hắn, sau đó bị Ôn Giản Ngôn nhặt được, có lẽ Ôn Giản Ngôn cũng không thể tập hợp đầy đủ hai đạo cụ này.

Điều kiện khắc nghiệt đến mức được xưng là "cảnh đặc biệt".

Ôn Giản Ngôn biết rõ, dựa theo tình hình hiện tại, chỉ e mình đã tiến vào con đường khác hẳn với hai người còn lại. Khảo nghiệm tiếp theo chờ hắn cũng sẽ thay đổi hoàn toàn, thậm chí còn vượt dự đoán trước kia của hắn.

Trong khi Ôn Giản Ngôn đang trầm tư, đột nhiên cửa phòng Xưng Tội bị gõ.

"Cốc cốc."

"...!"

Ôn Giản Ngôn bị dọa giật mình ngẩng đầu, cơ thể hơi căng cứng. Hắn nhìn về phía âm thanh phát ra, cảnh giác chờ đợi.

Một giọng nói khàn khàn thô ráp ngoài cửa vọng vào:

"Thưa Cha, Cha có ở trong không ạ? Trưởng Khoa đang cần tìm Cha."

"Nghi thức trừ tà tiếp theo sắp bắt đầu rồi."

"..." Ôn Giản Ngôn lấy lại bình tĩnh, thử mở miệng thăm dò đáp: "Ta đã hiểu rồi, ta ra ngay đây."

Nháy mắt khi hắn dứt lời, thanh tiến độ [0%] trên đỉnh đầu nhảy lên tới [5%).

Ôn Giản Ngôn híp mắt.

Thì ra là chơi như vậy...

Bình luận

Truyện đang đọc