CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI PHÒNG LIVESTREAM ÁC MỘNG

"...!"

Dưới ánh nhìn của đôi mắt điềm tĩnh đong đầy ý cưới, anh Sẹo bỗng thấy sửng sốt. Không hiểu vì sao, một cơn ớn lạnh chậm rãi trườn dọc sống lưng gã.

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao đột nhiên gã lại cảm thấy hoảng loạn tột cùng?

Dưới lòng bàn tay, cổ họng đối phương mềm mại ấm áp, có thể cảm nhận được rõ mạch máu đang chảy dưới lớp da, cứ như hắn không hề bị ảnh hưởng.

... Hoàn toàn không giống người bị bóp chặt cổ họng trong tay kẻ thù, nhịp tim của hắn đập rất ổn định.

Chẳng phải tên này chỉ là một streamer trong bảng giá trị nhan sắc hay sao? Vì sao hắn lại bình tĩnh đến vậy?

Không ổn.

Điều này không ổn.

Một cảm giác bất an mạnh mẽ đang dần lên men và lan tỏa khắp đáy lòng, một giọng nói nào đó đang gào thét trong tim, thúc giục gã phải làm điều gì đó.

Thế nhưng, gã còn chưa kịp ra tay thì cảnh tượng trước mặt bỗng nhiên thay đổi.

Bóng tối ùa đến.

Trước mặt là hành lang sâu hút tĩnh lặng, mặt đất lạnh căm và trơn bóng, cửa phòng hai bên đều bị đóng chặt, tựa như những con mắt đen xì đang lặng lẽ nhìn chằm chằm về phương xa.

Đây... đây là đâu?

Hình như là...

Bệnh viện?

Anh Sẹo cảm thấy một cơn rùng mình chậm rãi bò lên sống lưng.

"Đây, đây là đâu?" Sau lưng vang lên giọng nói thảng thốt của đồng đội.

Anh Sẹo quay đầu nhìn về phía sau, thấy đồng đội khác của mình cũng xuất hiện ở chỗ này, từng người đều mang vẻ mặt vô cùng hoang mang khiếp sợ, cảm giác sợ hãi hiện lên trong mắt mỗi người.

"Không phải chúng ta đang ở Công viên Giải trí Mộng Ảo sao?"

Đột nhiên, một trong số họ trợn trừng mắt: "Sẹo, anh Sẹo, tay, tay của anh..."

Anh Sẹo sửng sốt.

Lúc này gã mới nhận ra, không biết cổ tay mình từ bao giờ đã trở nên lạnh căm và yếu ớt, nom chẳng giống tay một người bình thường nên có chút nào.

Gã chầm chậm cúi đầu nhìn.

Một chiếc đầu to màu xanh tím khẽ ngẩng lên, con ngươi không có lòng trắng nhìn gã chằm chặp, làn da trải đầy mạch máu tinh tế rậm rạp, trong miệng phát ra tiếng cười "khúc khích".

"A a a a a a."

Anh Sẹo hãi hùng gào to, giật phắt tay ra loạng choạng lùi về sau.

Giọng trẻ con ngây thơ non nót vang bên tai gã:

"Mẹ nói con có thể chơi với chú."

Anh Sẹo cảm thấy lông tơ trên người mình sắp nổ tung. Gã giật lùi về phía sau, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo nhồn nhột truyền từ sống lưng và bả vai lại càng nhiều.

Đồng tử của gã co rụt, từ từ quay đầu nhìn sang.

Từng chiếc đầu to màu xanh tím thò ra từ sau, trên khuôn mặt chúng đều treo nụ cười tươi tắn, tiếng cười vui vẻ của trẻ con vang vọng khắp hành lang hiu quạnh.

"A a a a a..."

Vô số quỷ anh màu xanh tím từ bốn phương tám hướng bò tới, từng bàn tay nhỏ duỗi ra, tiếng cười khúc khích vang lên liên tục.

Mẹ kiếp!

Anh Sẹo lập tức phản ứng...

Thiên phú của tên streamer kia là loại thiên phú gây ảo giác cực kỳ hiếm gặp trong hệ quyến rũ! Nó có thể tạo ảo giác diện rộng và rất khó sử dụng trong đoàn chiến.

Đệt, đám streamer của đội này khó chơi thật.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!!"

Anh Sẹo hét lên bằng chất giọng khàn: "Đây là ảo giác, đây là, đây là thiên phú của streamer. Tỉnh táo lại mau, những hình ảnh này chỉ tồn tại trong đầu chúng ta, chúng không có thật! Hơn nữa chúng chỉ tồn tại trong vòng một phút, chỉ cần..."

"Chắc chưa?"

Giọng nói khàn khàn mang theo tiếng cười của thiếu niên vang lên cách đó không xa.

"??!!"

Anh Sẹo trợn trừng mắt, quay phắt sang hướng phát ra âm thanh.

Ôn Giản Ngôn đứng cách đó không xa, vài con quỷ anh xanh tím đang nằm sấp trên người hắn. Từng cánh tay ôm khuỷu tay và bả vai hắn, một đôi mắt hổ phách chứa ý cười từ trong bóng tối nhìn qua:

"Tất cả chỉ là ảo giác?"

Đồng tử anh Sẹo chợt co rụt.

Dường như nhận ra gì đó, gã chậm rãi cúi đầu nhìn bản thân.

Chỉ thấy một nhóc quỷ anh màu xanh tím đang nằm sấp trước ngực gã, bụng gã nhanh chóng phồng lên như được bơm hơi, làn da cũng mỏng đến độ trong suốt, như thể chỉ chọc một cái sẽ lập tức nổ tung từ trong ra ngoài.

"A a a... A a a a a!"

Một tiếng hét thảm thiết mãnh liệt phát ra từ cổ họng.

Chân thật, tất cả cảm giác... đều quá chân thật!

Phải chăng, đây thực sự là thiên phú gây ảo giác?

Hơn nữa... cho dù là thật thì phải hết thời hạn rồi mới đúng! Hiếm khi ảo ảnh cỡ lớn như vậy kéo dài một phút, thế nhưng...

Tại sao, tại sao nó vẫn chưa biến mất?!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Cái đệt. Nguyên lý nào vậy, nguyên lý nào vậy!!"

"Tôi nhớ hình như có một đạo cụ có thể tái hiện ký ức đúng không? Nhưng khung cảnh này cũng không giống ký ức của streamer... trái lại, nó giống một cảnh bịa đặt hơn... Đệt, thật sự là bị ô nhiễm về mặt tinh thần à. Da đầu tôi run bần bật rồi đấy."

Anh Sẹo đổi nhanh một bình thuốc an thần.

Sau khi uống xong chai thuốc, cho dù thiên phú của streamer đối diện mạnh cỡ nào thì mọi ảo giác cũng biến mất!

Song bất ngờ là, kẻ kia không chỉ không ngăn cản gã mà còn bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên quan sát.

... Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao hắn ta có vẻ không lo lắng gì?

Không phải streamer dùng ảo giác làm thiên phú sợ nhất đạo cụ này sao?

Một cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập cõi lòng anh Sẹo.

Nhưng gã đã không còn thời gian suy nghĩ. Gã vặn nắp bình thuốc an thần rồi dốc đến tận giọt cuối cùng vào miệng.

Vài giây ngắn ngủi, bình thuốc an thần đã bị gã uống hết sạch trong nháy mắt, chiếc bình rỗng rơi xuống đất vỡ vụn.

Song...

Anh Sẹo trợn mắt kinh hãi nhìn đám quỷ anh xanh tím đang leo lên người, từ từ bao phủ toàn bộ thân gã, khiến gã gần như không thể tin vào mắt mình.

Sao có thể...

Sao có thể chứ!!

Ôn Giản Ngôn cụp mắt chăm chú nhìn gã streamer lăn lộn trước mặt, khóe môi thoáng nở nụ cười như có như không.

Bởi vì thiên phú trước giờ của hắn không phải là tạo ảo cảnh.

Hắn chỉ dẫn dắt đối phương trong thầm lặng, làm chúng tưởng rằng thiên phú của hắn là chế tạo ảo cảnh mà thôi.

Toàn đội bọn họ đã sử dụng thiên phú ngay khi ra trận, khiến đối phương dựa theo tư duy quán tính, mặc nhiên cho rằng lúc này hắn cũng sử dụng thiên phú.

Vì vậy, sau khi thiết lập hình tượng bị phá vỡ, trạng thái tinh thần của phe đối thủ sẽ trở nên yếu ớt, theo phản xạ nghĩ rằng mình đã rơi vào tình huống càng tồi tệ hơn, do đó phóng đại vô hạn lợi thế của đối thủ trong đầu.

Tất nhiên thuốc an thần sẽ không có công dụng.

Hắn không bao giờ đánh lừa tinh thần hoặc não bộ đối thủ, thứ hắn đánh lừa là năm giác quan.

Sở dĩ hắn dám đến cửa hàng lưu niệm và mua quà một cách khoa trương là bởi hắn đã có chuẩn bị sẵn.

Ôn Giản Ngôn rất tự giác hiểu.

Từ khi bước vào phòng livestream Ác Mộng hắn đã kết thù quá nhiều. Thời điểm ở trong không gian hệ thống còn đỡ, dù sao cũng có ngoại hình hỗ trợ. Nhưng sau khi tiến vào phó bản thì khác, hiện tại hắn chưa thể mua ngoại hình để tiến vào phó bản, chưa thể mở rộng tích phân tích lũy, lúc này còn chưa gặp phải kẻ thù trong phó bản chỉ do hắn ăn may thôi, cho nên đạo cụ phòng ngừa truy binh nhất định phải mang theo người.

Trước khi vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã đặc biệt đi đến khu thương mại tự do để mua sắm.

Hắn không mua đạo cụ nào dùng để qua màn phó bản, tất cả đều dùng để mua đạo cụ bảo vệ tính mạng khi bị truy sát.

Hắn không sử dụng thiên phú, thứ hắn dùng là mượn đạo cụ ngụy trang thành thiên phú.

Tuy nhiên cách này không thể sử dụng ngay từ ban đầu.

Dù sao, trước khi đoàn chiến bắt đầu, streamer sẽ theo thói quen dùng màng bảo vệ che chắn bản thân. Nhưng sau khi những người khác trong đội dẹp sạch công dụng của đám đạo cụ ấy, việc hắn sử dụng đạo cụ sẽ không còn gặp bất cứ ngăn trở nào.

Khung cảnh hiện tại là thành phẩm của mấy đạo cụ khác nhau hoàn thành.

Polaroid[1], đạo cụ cấp D có thể tái hiện và dựng lại cảnh trong trí nhớ. Song chúng chỉ là những khung hình đơn không thể thay đổi, mặc dù thời gian sử dụng khá dài nhưng chỉ cần di chuyển thì sẽ dễ dàng bị phá vỡ.

Tuy nhiên dưới sự ảnh hưởng thiên phú của Văn Nhã, khả năng hành động của đối phương đã bị hạn chế rất nhiều.

Một đạo cụ ẩn khác được Ôn Giản Ngôn tìm thấy trong khu giao dịch tự do, nấm sợ hãi.

Nghiền nó thành bột rồi bôi lên roi, theo chiến đấu sẽ thấm qua da và máu. Tuy không thể khiến người khác sinh ảo giác, nhưng nó lại làm cho streamer rơi vào trạng thái hoảng sợ tột cùng không thể thoát, có hiệu quả hạ thấp tuyến tâm lý phòng ngự của đối phương.

Song, quan trọng nhất trong số đó chính là đạo cụ cấp huyền thoại [Hài cốt Thánh Anh] mà Ôn Giản Ngôn nhận được từ Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang.

Trước khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã cắn răng bỏ lượng lớn tích phân để nâng đạo cụ này lên một bậc.

Vốn tưởng sau khi nâng cấp, thời gian có được trạng thái sẽ kéo dài, nhưng tiếc là chuyện không như hắn mong đợi. Thời gian sử dụng không có bất kỳ thay đổi nào khác, trái lại tăng thêm hình thái lựa chọn thứ hai...

Triệu hồi Quỷ anh.

Đáng tiếc thời gian và số lượng triệu hoán cực kỳ có hạn. Với đẳng cấp hiện tại của đạo cụ chỉ triệu hoán được một con quỷ anh ít ỏi, hơn nữa phải kích hoạt ở khoảng cách gần mới hoạt động.

Đối mặt với đoàn chiến, hiệu quả của nó gần như không đáng kể.

Do đó, điều này đòi hỏi một đạo cụ cuối cùng.

Đất sét nặn, đạo cụ thế thân cấp D. Mặc dù tạo được cơ thể mới nhưng nó cần phải có đủ chi tết mới tạo thành, hoạt động theo ý muốn của streamer.

Bởi vì điều kiện cực kỳ hà khắc nên hầu hết các thay thế phẩm tạo ra đều bị méo mó hoặc nứt vỡ, rất dễ bị nhìn thấu. Thậm chí trong trung tâm thương mại cấp E cũng có đạo cụ thế thân, tích phân tiêu hao cũng ít, cho nên phần lớn các steramer đều không chọn mua nó.

Nhưng Ôn Giản Ngôn thì khác.

Hắn không cần đám "thế thân" này chân thật đến mức nào, chỉ cần số lượng của chúng đủ nhiều và có thể tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn là đủ.

Rợp trời kín đất, rậm rạp chằng chịt khiến người ta liếc một cái cũng gặp ác mộng.

Nếu nói rằng, dưới tiền đề chỉ có mình hắn, tỉ lệ thành công của phương án này là 50%, vậy thì dưới sự giúp đỡ của đồng đội, tỷ lệ thành công của phương án đã trực tiếp tăng vọt lên 70 80%.

Ngay cả công đoạn "cận cảnh" then chốt nhất cũng được đối thủ chủ động hoàn thành.

Vậy thua thế quái nào được.

Ôn Giản Giản Nói chậm rãi bước qua, ngồi xổm trước mặt anh Sẹo.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của gã, hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay xuống vùng bụng tròn trịa của gã. Sau đó hắn xoa nhẹ, cảm nhận sự nhấp nhô dưới làn da mỏng manh.

Tất nhiên, quan trọng hơn là... thứ trên người anh Sẹo cũng không phải đất sét.

Giờ phút này, quỷ anh hàng thật giá thật do hắn triệu hoán đang nằm trong bụng đối phương. Chỉ cần hắn muốn, nó lập tức có thể xé toạc bụng anh Sẹo và bò ra khỏi cơ thể gã.

Đôi mắt thiếu niên đong đầy ý cười:

"Vậy, vì bé cưng chưa sinh ra của tao, chúng mày nguyện ý trả bao nhiêu điểm phiếu thưởng hả?"

Không, không thể, bọn chúng không thể thua!

Đây là ảo giác, chắc chắn nó chỉ là ảo giác! Chỉ cần giết tên kia đi mọi thứ sẽ kết thúc!

Đáy mắt anh Sẹo chợt lóe lên tia điên cuồng, một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay gã, đâm mạnh về phía trước...

Nhưng một giây sau, quỷ anh trong bụng bắt đầu ác ý giãy dụa.

Theo tín hiệu của mẹ, nó bắt đầu lớn lên.

Cảm giác có thứ gì đó đang từ từ sinh trưởng trong cơ thể một cách rõ ràng cực kỳ đáng sợ, khiến cho người ta rùng mình kinh hãi.

Lưỡi dao dừng lại trước cần cổ trắng nõn của thiếu niên, khuôn mặt anh Sẹo lập tức trắng bệch, cổ họng trào ra tiếng gào thảm thiết đứt quãng.

"A a a a a..."

Nỗi sợ hãi tột cùng lóe lên trong con ngươi gã.

Trải qua từng tầng lớp hiện tượng, các giả thiết lần lượt bị phá vỡ, cuối cùng anh Sẹo cũng dám khẳng định.

Thiên phú của đối phương còn kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng của gã. Đây không phải là ảo giác, đây là, đây là trực tiếp tạo ra một quỷ vực bị đối phương khống chế hoàn toàn, bên trong còn có hàng trăm hàng ngàn quỷ anh.

Không đánh bại.

Không có khả năng đánh lại.

Đây là nan đề không có lời giải... gần như là hình thức bug thiên phú áp đảo.

Nhiều quỷ anh như vậy, cho dù có cơ hội giải quyết một con nhưng vẫn còn những con khác leo lên cơ thể, hoàn toàn không có cách nào...

Đồng tử anh Sẹo phóng to vì sợ hãi.

"Xin, xin lỗi! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn..."

Một tiếng "Leng keng" vang lên, đạo cụ trong tay gã trượt xuống đất phát ra âm thanh giòn giã. Thân hình cao lớn cường tráng của gã đàn ông khẽ run, ánh mắt hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, khóe môi run run, lắp bắp run rẩy nói:

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Làm ơn, đừng, đừng để nó cựa quậy nữa! Tôi, tôi đưa, tôi đưa..."

"Một người mười điểm, sáu mươi điểm..."

"Lúc này mới thức thời."

Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm nói.

"Chẳng qua..." Hắn có chút phiền não nhíu mày: "Đây là giá cả vừa rồi."

Khóe môi hắn nhoẻn cười, lần thứ hai cúi người xuống, đôi mắt hổ phách lóe lên vẻ nghịch ngợm trẻ con, khuôn mặt tuấn mỹ vô hại tựa như streamer nhan sắc câu lòng người. Nhưng giờ phút này, trong mắt đối phương, khuôn mặt thuần khiết và tinh xảo ấy lại đáng sợ như ác quỷ.

"Bây giờ sáu mươi điểm cũng không đủ."

Giọng nói hơi khàn của thiếu niên đượm vẻ mềm mại ngọt ngào, giống như lời thủ thỉ giữa tình nhân:

"Vừa rồi tao đã cho mày cơ hội mà."

Bình luận

Truyện đang đọc