CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI PHÒNG LIVESTREAM ÁC MỘNG

Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch vang bên tai, tiếng dòng máu nóng chảy mạnh va vào màng nhĩ.

Có lẽ là vì biết rõ mình đang vi phạm quy tắc nên từng bộ phận trên cơ thể hắn bất giác trở nên căng chặt, luôn luôn cảnh giác với bất kỳ nguy hiểm nào sẽ xảy ra.

Hắn đi thẳng về phía phòng điều khiển.

Suốt đường cũng không có chuyện kỳ lạ nào.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn tờ giấy dán trên kính.

Tờ giấy đã hơi ngả vàng, mép giấy cuộn lên trông hơi cũ, phía trên in vài chữ lớn màu đen, không hiểu sao lại mang cho người ta cảm giác giật mình:

[Quy tắc nhân viên Công viên Giải trí Mộng Ảo]

Cho dù có phóng đại chữ trên máy như thế nào đi chăng nữa thì đều cảm giác như bị thế lực vô hình nào đó cố tình làm mờ. Phía dưới tiêu đề là dòng chữ nhỏ.

Chào mừng bạn đến với Công viên giải trí Mộng Ảo, trở thành người điều hành hạng mục tàu lượn siêu tốc trong khuôn viên Cảm giác mạnh. Công viên sẽ cung cấp cho nhân viên những phúc lợi cao nhất, bao gồm không giới hạn tiền thưởng cuối năm, ba tháng nghỉ phép hằng năm và bảo hiểm an toàn cá nhân đầy đủ. Vì lợi ích an toàn tính mạng của bạn trong công viên, xin vui lòng tuân thủ các quy tắc dưới.

1: Công viên đóng cửa lúc sáu giờ tối, vui lòng không làm thêm giờ và không ở lại, rời đi trong vòng nửa tiếng sau khi công viên đóng cửa

2: Khi làm việc trong khuôn viên, vui lòng mặc đồ linh thú hoặc hóa trang thành vai hề. Không cởi đồ hoặc tẩy trang trong khuôn viên. Nếu ai đó yêu cầu bạn làm vậy, xin hãy bỏ qua và nhanh chóng tránh xa.

3: Khuôn viên nằm trong vị trí ẩm thấp, xuất hiện ếch xanh là điều bình thường. Nếu bạn nhìn thấy ếch xanh bên trong khu vực làm việc, xin hãy vui vui lòng bỏ qua. Miễn là tuân thủ nghiêm ngặt điều hai của quy tắc, chúng nó sẽ ngó lơ sự tồn tại của bạn.

4: Các biện pháp bảo hộ của hạng mục đều đặt đúng chỗ, thiết bị không có bất kỳ trục trặc hay hỏng hóc nào. Nếu tàu lượn siêu tốc không trở về điểm khởi hành trong thời gian quy định, vui lòng đừng hoảng sợ. Sau mười phút hãy khởi động lại nguồn điện, tàu lượn siêu tốc sẽ tự động quay về.

5: Sau khi tàu lượn siêu tốc trở về nhà ga, nếu xảy ra tình trạng thiếu hành khách, vui lòng liên hệ nhân viên dọn dẹp và xuống dưới gầm tàu lượn thu dọn xác ếch ngã chết

6: Hãy cố gắng hết sức đảm bảo an toàn cho hành khách, sự sống còn của họ là ■ ■ ■ ■ của chúng ta.

Dòng cuối cùng bị bôi đen.

Mép giấy quy tắc cuộn lên, dường như còn chữ viết tay bên dưới.

Ôn Giản Ngôn cẩn thận xé miếng băng dính trên tờ giấy ra rồi lật mặt sau.

Quả nhiên phía sau vẫn còn chữ viết.

[Quy tắc xử lý khẩn cấp dành cho người vận hành thiết bị hạng mục tàu lượn siêu tốc]

1: Nếu bạn vi phạm quy tắc [1], vui lòng tham khảo mục 2.1.2 trang 5 của Bộ quy tắc nhân viên.

2: Nếu bạn vi phạm quy tắc [2], vui lòng tham khảo mục 1.1.3 trang 8 của Bộ quy tắc nhân viên.

3: Nếu bạn thấy mình bước vào một nơi tương tự chỗ làm khi đang làm việc và không thể rời đi, hãy luôn nhớ rằng chỉ có mình bạn, sẽ không ai thì thầm bên tai bạn hoặc gọi tên bạn từ sau, cũng sẽ không ai chạm vào vai bạn. Những gì bạn thấy và nghe chỉ là ảo giác! Vui lòng để đầu óc trống rỗng càng nhiều càng tốt, gọi số bên dưới và chờ cứu hộ.

Ánh mắt Ôn Giản Ngôn dừng cuối trang giấy, nơi có dãy số điện thoại được viết bằng bút lông.

Hắn mở điện thoại gọi thử.

"La la la, la la la..."

Tiếng chuông quỷ dị mang theo vui vẻ truyền ra từ micro điện thoại. Tiếng chuông lặp đi lặp lại nhưng đầu bên kia vẫn không có người nghe máy.

Một ngón tay gõ nhẹ vào vai Ôn Giản Ngôn: "Này."

Ôn Giản Ngôn muốn quay đầu theo phản xạ. Nhưng nháy mắt trước khi cơ bắp hắn kịp đưa ra hành động thì đã dứt khoát dừng.

Trái tim đập thình thịch loạn xạ.

Tính cảnh giác của hắn không hề thấp, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy giây xao nhãng mà suýt chút nữa hắn đã phạm vào cấm kỵ.

Bọn họ không thể chờ lâu hơn nữa.

Ôn Giản Ngôn gấp quy tắc bỏ vào túi, nhanh chóng cất bước về phía bốn streamer đang đứng cách mình không xa, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói ở bảng quy tắc nhân viên vừa rồi:

[Hãy luôn nhớ rằng chỉ có mình bạn, sẽ không ai thì thầm bên tai bạn hoặc gọi bạn tên từ sau, cũng sẽ không ai chạm vào vai bạn. Những gì bạn thấy và nghe chỉ là ảo giác!]

Bốn người Văn Nhã, Bì Cầu, Xuyên Trạch và Lilith đứng trước cửa hầm khép kín, suy đoán lý do tại sao bọn họ không thể rời đi nơi này.

Đúng lúc này, bọn họ bỗng cảm thấy có ai đó chọc vai mình, bên tai vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc: "Uây, hãy nhìn mau."

Bốn người cùng quay đầu theo phản xạ...

Đột nhiên, hai bàn tay ấm áp vươn ra từ sau giữ chặt đầu của hai người trong nhóm, ngăn cản không cho bọn họ quay đầu.

Ôn Giản Ngôn thở hồng hộc, hiển nhiên là chạy như bay tới:

"Đừng quay đầu nhìn."

Hắn cắn răng nói.

Hai người bị giữ cổ lại đã được ngăn cản thành công.

Nhưng vấn đề là, hắn chỉ có hai bàn tay.

Hai người còn lại đứng ở xa hơn không may mắn vậy.

Bì Cầu và Xuyên Trạch duy trì tư thế quay đầu, đồng tử của họ hơi hơi phóng đại, vẻ mặt bình tĩnh dại ra, giống như nhìn thấy chuyện gì vui vẻ, khóe miệng từ từ kéo lên để lộ nụ cười hoảng hốt.

"Rắc rắc, rắc rắc..."

Tiếng xương ma sát quỷ dị quanh quẩn trong bóng đêm trống vắng, khiến cho da đầu người nghe run lên bần bật..

Dường như bọn họ đã không còn nghe thấy giọng của người khác, rồi lại giống như nhìn thấy thứ gì mà người khác không thể nhìn, khóe miệng ngày càng nhếch cao, nụ cười cũng ngày càng mở lớn...

"Rắc rắc..."

Đầu của bọn họ từ từ xoay tròn, nom không giống như bị ngoại lực nào khống chế, ngược lại càng giống hành vi do chủ động hơn. Chiếc cổ dài trắng bệch dần dần xoắn thành góc độ vượt qua giới hạn con người, góc độ xoay đầu ngày càng gia tăng, cuối cùng tăng dần tới ngưỡng 180 độ.

"Rắc!"

Theo hai tiếng xương cổ gãy khiến người nghe rợn mình, cơ thể hai người lập tức mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

... Cách chết giống hệt mấy cỗ thi thể trên xe.

"...!!!"

Con ngươi Văn Nhã co rụt, mắt nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể nằm dưới đất.

Sắc mặt Lilith tái xám, đôi môi diễm lệ khẽ run, sâu trong cổ họng trào ra vài tiếng nức nở hoảng sợ, nếu không phải được Ôn Giản Ngôn chống đỡ thì có lẽ cô đã ngã bệt xuống đất theo bản năng.

"Hai người đừng ngoảnh đầu nhìn, hãy nghe tôi nói."

Ôn Giản Ngôn dùng tốc độ nhanh nhất có thể nói:

"Hạng mục còn chưa kết thúc, tàu lượn siêu tốc chỉ dừng mười phút sẽ khởi động lại, chúng ta phải nhanh chóng quay về xe, nhưng tuyệt đối không thể ngoảnh đầu, đã hiểu chứ?"

Văn Nhã gật gật đầu.

Lilith rơm rớm nước mắt, run rẩy gật đầu theo.

Giọng Ôn Giản Ngôn trầm thấp bình tĩnh: "Trong khi đi qua tôi đã đếm rồi. Từ đây di chuyển đến chỗ tàu lượn siêu tốc khoảng hai mươi mét, đi lùi sẽ xong nhanh thôi, cho dù nghe thấy bất kỳ âm thanh hay có cảm giác bị ai chạm vào cũng đừng ngoảnh đầu."

"Được rồi, tôi buông tay nhé."

Dứt lời, Ôn Giản Ngôn chậm rãi thu tay về.

Ba người cùng nhau từ từ cất bước, từng chút từng chút lùi về phía sau.

Bên tai chỉ còn tiếng lòng bàn chân ma sát mặt đất. Một bước, hai bước, bởi vì không thể nhìn thấy con đường sau lưng nên tiếng bước chân đi lùi có vẻ vô cùng thong thả rề rà. Bọn họ khập khiễng lùi về phía sau, tìm kiếm điểm dừng chân bằng phẳng kế tiếp.

Thình thịch, thình thịch.

Tiếng nhịp tim đập loạn xạ vang bên tai, nồng độ adrenaline tăng vọt đến cực hạn, tất cả mọi người lâm vào trạng thái khủng hoảng tột cùng, nhưng không hiểu sao sau lưng lại không xuất hiện tiếng kêu lạ nào hoặc là cảm giác bị người đụng chạm.

Tuy nhiên, cảm giác như bị treo trên không trung ngút ngàn mới là nỗi tra tấn lớn nhất.

Chỉ còn lại sự im lặng.

Từng bước từng bước.

Con đường phía sau kéo dài chìm trong bóng tối như chẳng có điểm dừng. Bọn họ như bị bịt kín hai mắt, mò mẫn tiến về vực sâu.

Một bước, một bước, lại một bước.

"Hai mươi mét... sao vẫn còn chưa tới vậy?"

Lilith mở to mắt trong bóng tối, từng giọt nước mắt không kìm nén được lăn dài trên má, giọng nói tràn đầy hoảng sợ.

Cô cảm thấy cổ mình đau nhói, từng bộ phận trên cơ thể đều run lên, trái tim loạn nhịp như sắp lao khỏi lồng ngực. Cơn hoảng sợ dữ dội như tích tụ sâu trong người, thần kinh căng thẳng như đến cực hạn, giống như sợi dây kéo dãn có thể lập tức đứt lìa.

Hai mươi mét...

Sao nó có thể dài vậy?

Cô cảm thấy mình đã đi bộ ít nhất mười phút.

Không có điểm cuối, không có bờ rìa, không có kết thúc, chỉ có không thể dừng việc lùi về phía sau. Lùi lại để trở về.

Sau lưng bỗng có tiếng nổ động cơ tàu lượn.

"10 phút đã đến! Xe sắp đi rồi!"

Lilith không kìm chế được gào to.

Không ai trả lời cô ấy.

Sau lưng cũng không có âm thanh nào.

Giống như huyền nhai trống trải, chỉ có vực thẳm hiển hiện dưới chân.

Cô muốn quay đầu nhìn xem bản thân, xem mình có phải đứng đây một mình. Nhưng vào thời khắc cuối cùng chuẩn bị quay đầu, cô bỗng nhớ lời cảnh cáo ban đầu, sau đó dứt khoát dừng động tác.

Quá im lặng.

Quá đỗi im lặng.

Tại sao nó lại im lặng như vậy.

Lilith cảm thấy mình sắp phát điên.

Cô thở hổn hển, lồng ngực nghẹn thắt như sắp nổ tung, con ngươi giăng đầy tơ máu, đau đớn vùng cổ ngày càng gia tăng, rõ ràng biết là không thể quay đầu, nhưng không hiểu sao trong đầu luôn có giọng nói gào thét.

Quay lại!

Quay lại!

Quay lại!

Đốt sống cổ phát ra âm thanh lạch cạch, Lilith cảm thấy cơ bắp trên người đã mất khống chế, chiếc đầu nặng nề của cô từ từ xoay chuyển...

Không, không... Không, không, không, không!

Lilith hét to trong đầu, thế nhưng không có cách nào khống chế chiếc đầu đang vặn...

"La la la, la la la..."

Một giai điệu trẻ thơ vui vẻ quái gở vang lên, giống như được phát ra từ chiếc loa kém chất lượng nên chất lượng âm thanh nghe hơi kém, vang vọng trong tai ba người.

Không biết có phải ảo giác hay không, suy nghĩ vừa rồi còn cực kỳ hỗn loạn và mơ hồ bỗng chấn động, giống như tiếng chuông ngân vang khiến người ta tỉnh táo.

Trán Ôn Giản Ngôn rịn ra lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt của hắn tái trắng, phần xương gò má hơi ửng hồng, lồng ngực phập phồng lên xuống dồn dập.

Tay hắn nắm chặt điện thoại di động, màn hình hiển thị dòng chữ [Đang kết nối].

Hóa ra đây là lý do vì sao nên gọi điện thoại và chờ cứu hộ.

[Quy tắc tàu lượn siêu tốc theo chủ đề xuyên rừng] điều 7:

Nhạc trên thiết bị sẽ không dừng lại mà không có lý do, nếu thiết bị ngừng phát nhạc trong quá trình di chuyển, vui lòng liên hệ ngay với nhân viên và nhanh chóng rời khỏi đường ray, tiến vào khu vực lân cận.

Nhạc trên tàu lượn có tác dụng giảm bớt hoặc thậm chí là chống lại ô nhiễm tinh thần.

Và nhạc chuông trong cuộc gọi cầu cứu chính là đoạn nhạc ấy.

Sở dĩ quy tắc nhân viên cho phép người mắc kẹt gọi điện là vì xung quanh bọn họ không có tàu lượn siêu tốc, cho nên phải tìm cách tạo ra bản nhạc.

Trong giai điệu trẻ thơ kỳ lạ, Ôn Giản Ngôn lùi từng bước về phía sau.

Đột nhiên, hắn cảm giác cổ áo mình bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy và kéo mạnh.

Đồng tử của hắn co rụt.

Giây tiếp theo, đầu gối và chân hắn đụng phải vách ngăn cứng rắn, cả người ngã nhoài về sau.

Cảm giác hoa mắt chóng mặt truyền đến, Ôn Giản Ngôn phát hiện mình đã ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Dường như cỗ máy dưới thân đang từ từ khởi động, tiếng động cơ gầm rú xen lẫn tiếng nhạc vui tươi bình thường trở lại, có vẻ động cơ chiếc xe đã được phục hồi, chậm rãi phóng về phía trước.

"Xong rồi thì qua đây giúp tôi!"

Sau khi Vân Bích Lam kéo hắn vào liền dứt khoát tiến về phía trước, vội vàng hô to.

Chỉ thấy hai streamer khác không hay biết gì, vẫn tiếp tục lùi từng bước về sau.

Ôn Giản Ngôn khập khiễng bò dậy, cùng Vân Bích Lam và Elise hợp sức kéo hai người khác lên xe trước khi tàu lượn tăng tốc.

Cả bọn nằm liệt trong xe thở hổn hển.

Đột nhiên nhớ tới gì đó, Ôn Giản Ngôn gian nan chống người nhìn ra ngoài, sau đó đồng tử của hắn bỗng co rụt: "Mau mau mau, phía trước là xoắn tròn! Mọi người mau chóng trở lại chỗ ngồi thắt dây an toàn!"

Phó bản biết chơi khăm ghê.

Phía trước chính là khúc cua chính thức của tàu lượn siêu tốc.

Cũng chính là loại đầu cắm xuống đất mông chổng lên trời.

Mấy người còn chưa kịp nghỉ ngơi xong đã vội vàng bật dậy, lao nhanh đến hàng ghế trống, dùng tốc độ nhanh nhất ngồi xuống, kéo thiết bị an toàn lên rồi khóa chặt...

Giây sau, tàu lượn tăng tốc!

"A a a a a a..."

Hàng loạt tiếng hét thảm thiết vang thấu trời.

*

Bánh xe tàu lượn siêu tốc ma sát đường ray phát ra tiếng rít kim loại chói tai, tốc độ của nó dần dần chậm lại, từ từ di chuyển vào đường hầm tối.

"Kítttt..."

Cửa xe tự động mở ra, thiết bị an toàn trên vai mọi người cũng được nâng tự động.

Một tên hề tóc xanh thò đầu khỏi phòng điều khiển, nói với những streamer ngồi trong tàu lượn siêu tốc:

"Chuyến tàu lần này đã kết thúc, mọi người có thể men theo đường cũ trở về. Nếu muốn chơi thêm lần nữa có thể xếp hàng tiếp nha."

Đéo! Làm đéo có đứa nào muốn chơi nữa!

Sau khi xác nhận tất cả bình thường, lối ra đường hầm cách đó không xa đúng là lối ra, lúc này cả đám mới dám thở phào nhẹ nhõm, hai chân run run lết cơ thể mất sức tê dại ra ngoài.

Đường hầm tối tăm bị bỏ lại sau, lần thứ hai được chìm trong ánh sáng khiến người ta có ảo giác như cách mấy đời.

"Cuối cùng cũng ra ngoài..."

Giọng Ôn Giản Ngôn run rẩy, hai chân mềm nhũn. Nếu không phải được Vân Bích Lam nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp thì hắn đã ngã ngồi xuống đất.

Mặt hắn tái mét kéo lê hai chân bủn rủn, gắng gượng chạy sang một bên rồi nôn thốc nôn tháo.

Văn Nhã lòng còn sợ hãi, quay đầu quét mắt nhìn lối vào.

Tên hề bán vé lúc trước đã không thấy đâu, trên bàn cũng đặt tấm bảng [tạm ngừng hoạt động]. Hiển nhiên sau khi bọn họ qua màn, hạng mục tàu lượn siêu tốc không còn mở cửa cho các streamer khác nữa.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn của Lilith:

"Nước... ai có nước không?"

Văn Nhã giật mình quay đầu nhìn đồng đội.

Chỉ thấy đối phương đang dùng móng tay xinh đẹp thon dài gãi lên khuôn mặt trắng nõn, những mảnh da vụn rơi lả tả xuống đất, đôi môi khô nứt khẽ run, tròng mắt run rẩy như không thể nào tập trung, đáy mắt mang theo cảm giác quái gở khiến người nhìn phải khó chịu:

"Tôi khát quá."

"Phốc phốc."

Động tác gãi má khiến nước trong những đốm đỏ rỉ ra ngoài làn da trắng nõn.

"Có nước không?"

Lilith khó khăn nuốt ngụm nước bọt, thè lưỡi liếm qua khóe miệng khô nứt.

"Tôi khát quá."

Bình luận

Truyện đang đọc