CHÂU VỀ HỢP PHỐ - HOA SINH TƯỚC BẤT ĐỘNG

- Edit: Yu Xin -
*
Cố Hoài Châu sắp xếp tủ quần áo lại như cũ, đắp kĩ chăn cho Vu Tinh xong mới trở lại phòng mình. Nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong suốt khoảng thời gian quen biết Vu Dao đến nay, quả thật có rất nhiều chuyện để lại dấu vết trong đó. Chẳng qua ban đầu Cố Hoài Châu luôn bị ngày sinh của Vu Tinh ảnh hưởng nên đã đưa ra kết luận trước, thậm chí anh chưa từng chủ động nhắc đến chuyện năm đó, hay hỏi về suy nghĩ của Vu Dao.
Cố Hoài Châu lướt điện thoại, mở khung chat với Vu Dao ra, bỗng nhiên anh rất muốn gửi tin nhắn cho cậu, muốn nói một tiếng xin lỗi. Anh luôn một mực bày tỏ rằng, hai người phải tôn trọng lẫn nhau, hy vọng Vu Dao ở bên anh sẽ luôn thấy thoải mái, nhưng anh lại lấy tiêu chuẩn của bản thân để định nghĩa hai chữ "tôn trọng" ấy.
Thế nhưng anh lại rất sợ Vu Dao sẽ hiểu lầm, hiểu lầm anh vì phát hiện ra mối quan hệ huyết thống với Vu Tinh nên mới lựa chọn nói ra sự thật.
Quá khó nói, khi vừa phát hiện ra chuyện này đã không nói ra tất cả, buổi chiều hôm đó ở trong văn phòng tâm trí Vu Dao rất mơ hồ, hoàn toàn không nhớ được anh đã nhắc tới chuyện này, cứ kéo dài mãi đến bây giờ lại thành ra như đang tìm trăm phương ngàn kế để che giấu vậy. Cố Hoài Châu đột nhiên có hơi hối hận, anh vẫn luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp, rồi lại không biết như thế nào mới được xem là thích hợp, cuối cũng dồn bản thân đến mức tiến thoái lưỡng nan.
Không biết đã bao nhiêu lần muốn nói lại thôi, cho đến tận lúc sắp khai giảng Cố Hoài Châu vẫn chưa tìm được cơ hội nói ra khỏi miệng. May mắn thay Vu Dao đang bận rộn chuẩn bị nội dung dạy học cho học kỳ mới, nên cậu cũng không nhận ra anh có chuyện khác thường.
Trước khi khai giảng thì toàn bộ điểm số của học kỳ trước mới được cập nhật xong, có học sinh còn cố ý gửi email cho Vu Dao, hỏi gần đây cậu có thời gian rảnh hay không, có muốn đi ăn một bữa cơm với nhau hay không,
Các học sinh đều rất thích vị trợ giảng này, tiết thực hành giảng giải rất chi tiết, còn nghiêm túc sửa chữa các báo cáo thí nghiệm cho bọn họ. Thậm chí trước kỳ thi cuối kỳ còn đồng ý dành thời gian ngồi trong văn phòng giải đáp các thắc mắc của bọn họ, nói xa nói gần mà khoanh vùng các phần trọng tâm của bài thi. Không chỉ có mỗi nội dung tim mạch do Cố Hoài Châu phụ trách không thôi, ngay cả nội dung toàn giáo trình đều được cậu tóm tắt cực kỳ dễ hiểu. Tất cả học sinh trong lớp đều hiểu rõ một điều, môn sinh lý học này có thể thi đạt điểm cao như thế, hoàn toàn là dựa vào Vu Dao giúp đỡ.
Vả lại tuổi của Vu Dao cũng không nhiều hơn bọn họ là bao, lúc ngồi chung không hề có cảm giác khoảng cách thế hệ. Vậy nhưng khi một đám cầm điện thoại của mình lên thì mới phát hiện ra, thế mà chẳng có đứa nào có wechat của Vu Dao, bấy giờ mới bắt buộc phải dùng đến email để gửi tin.
Vu Dao vừa nhận được email là đưa ngay sang cho Cố Hoài Châu xem, trong lòng cậu vẫn luôn ghi nhớ câu nói của anh, mình là giáo viên, lại còn là omega, không thể quá mức thân thiết với học sinh được.
"Nếu em không bận gì thì có thể đi, ra ngoài thư giãn một chút cũng rất tốt."
Dịp nghỉ đông toàn bộ đồng nghiệp đều đã về nhà mình ăn Tết, Vu Dao thì luôn quanh quẩn mãi bên Vu Tinh, vừa dỗ con trai xong là quay đầu vào lập kế hoạch giảng dạy ngay. Cố Hoài Châu nhìn mà đau lòng, anh muốn dẫn cậu ra ngoài đi dạo, lại sợ những chỗ mình chọn không phù hợp với yêu thích của giới trẻ.
"Không bị ảnh hưởng gì chứ ạ?"
Sợ có ảnh hưởng đến thanh danh của giáo sư nhà mình, Vu Dao thật sự rất cẩn thận.
"Có thể ảnh hưởng cái gì, em đây là đi chung với tập thể lớp mà, cũng có phải lén lút ra ngoài gặp riêng một ai đó đâu."
Vu Dao nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng đồng ý ra ngoài: "Vậy được, thế em sẽ ra ngoài ăn một bữa với bọn họ."
"Có lẽ sẽ còn đi tăng hai hát karaoke, đây là quy trình cố định của bọn họ, buổi tối anh dỗ Vu Tinh ngủ xong sẽ đến đón em." Cố Hoài Châu chưa bao giờ tham gia các hoạt động liên hoan của sinh viên, lo lắng mình đi thì bọn họ sẽ không được chơi tận hứng, nên dứt khoát quyết định đến thanh toán hóa đơn trước, rồi vào đón Vu Dao về nhà.
Anh hiểu rất rõ khoảng cách tuổi tác của mình và Vu Dao có chênh lệch khá lớn, lúc ở cùng anh, cậu luôn cẩn thận từng tí một. Cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không bì lại được tuổi trẻ sức sống tràn đầy, vậy nên Cố Hoài Châu vẫn hy vọng Vu Dao có thể kết giao thêm nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, có thể cùng nhau chơi đùa cười nói.
Nào ngờ đám sinh viên này đúng là có bản lĩnh, không chỉ chơi đùa với nhau thôi, bọn họ còn dám chuốc rượu Vu Dao.
Lúc Cố Hoài Châu đẩy cửa phòng KTV ra, bọn họ đang chơi nói thật hay thử thách, Vu Dao ngồi giữa đám người lắc lư búa cát[1], cậu cũng không nói lời nào, cứ ngơ ngác ngồi cười như vậy. Sau khi trông thấy anh thì nụ cười càng tươi rói, còn vẫy tay kêu anh qua ngồi bên cạnh mình nữa.
Cố Hoài Châu nhìn lớp trưởng một cái, dùng ánh mắt hỏi cậu ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lớp trưởng thật sự khổ không thể nói, bọn họ cũng đâu có ngờ Vu Dao chỉ mới uống hai ly đã say, mọi người thì vừa mới bắt đầu cuộc vui, còn cậu thì đã lơ mơ trên mây.
"Thật sự chỉ có hai ly thôi ạ, còn chưa đầy ly nữa mà. Thầy Cố ơi, tụi em thật sự không phải cố ý..." Một đám sinh viên giơ hai tay lên, ra dáng đầu hàng thề thốt. Nói cho cùng thì năm học sau Cố Hoài Châu còn muốn hướng dẫn bọn họ tiết thực hành nữa á, không thể chưa bắt đầu đã đắc tội với giáo sư được đâu.
Cố Hoài Châu thở dài, nếu anh biết trước Vu Dao không thể uống được rượu như thế, anh chắc chắn sẽ không cho cậu đến KTV, bây giờ chỉ có thể đi qua dìu người dậy.
Hai tay Vu Dao vòng lấy cổ anh mượn lực đứng lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Châu, suy nghĩ lại không biết đã xảy ra chuyện gì: "Không hát tiếp nữa ạ, đi đâu nha?"
Giọng nói vừa ngọt vừa mềm, lọt vào tai Cố Hoài Châu làm lòng anh không khỏi run lên, bàn tay đang ôm cậu cũng bất giác siết chặt: "Không hát nữa, chúng ta về nhà nào."
Vu Dao ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài, còn không quên quay đầu vẫy tay nói bái bai với các học sinh ở phía sau, hẹn gặp lại khi khải giảng.
Thật ra cậu cũng không tính là đã uống say, chỉ là do chưa từng uống rượu bao giờ, hôm nay lúc uống hơi nhanh nên tâm trí có hơi lơ mơ mà thôi. Không cần Cố Hoài Châu vất vả đỡ cậu đi, cậu có thể tự mình giữ vững thăng bằng đi về phía trước, ngồi vào ghế lái phụ. Cố Hoài Châu cũng không vội lái xe rời đi, anh hạ cửa sổ xe xuống, để cậu hít thở không khí mát lạnh.
Xe dừng ở ven đường, Vu Dao mới vừa bước ra khỏi phòng điều hòa mát lạnh, mồ hôi sắp rơi xuống lại bị gió lạnh thổi tới chạy mất, cậu đưa tay gãi gãi cổ mình, chỗ dán miếng dán ức chế có hơi ngứa.
"Ngứa quá..." Vu Dao gãi vài cái, sau đó cứ vậy mà trực tiếp xé miếng dán của mình xuống, có lẽ vì bị hơi cồn kích thích, rõ ràng không phải đang ở trong kỳ phát tình song chỗ tuyến thể lại vẫn hơi hồng hồng, giống như một quả đào mật thơm ngọt.
Cố Hoài Châu cảm thấy mình sắp không thở nổi, anh cởi hai cúc áo sơ mi, cười hỏi cậu: "Em thật sự cho rằng anh là kiểu người đẹp ngồi trong lòng cũng không loạn sao?"
Vu Dao lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Em ngửi thấy..."
"Ngửi thấy cái gì?"
"Một mùi hương rất quen..." Vu Dao còn chưa thắt dây an toàn, cả người bất ngờ bổ nhào vào lòng Cố Hoài Châu, cái mũi nhỏ ngửi loạn khắp nơi như một chú cún con, sau đó thì dừng lại ở sau cổ anh cọ cọ: "Thật sự rất giống..."
Bởi vì đã từng được đánh dấu hoàn toàn, cho nên Vu Dao rất mẫn cảm với chất dẫn dụ của Cố Hoài Châu, dù đã dán miếng dán ức chế thì cậu vẫn có thể ngửi thấy. Thật ra cậu rất muốn nói, chất dẫn dụ của Cố Hoài Châu và người ở Thụy Điển lúc trước, thật sự rất giống nhau.
Vu Dao vẫn luôn nhớ rõ mùi hương này, thanh mát lại không quá lạnh lẽo, lúc tỉnh táo cậu không dám nói, bây giờ đầu óc mơ mơ màng màng, trái lại có thể khiến cậu thản nhiên nói ra.
"Giống cái gì?" Cố Hoài Châu sợ cậu bị gió lạnh thổi lâu sẽ bị cảm, anh đóng cửa sổ xe lại, tiếp đó xé bỏ miếng dán ức chế của mình, để cho cậu ngửi được dễ dàng hơn.
Vu Dao hít sâu một hơi, trong lồng ngực tràn ngập cảm giác mát lạnh, cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều, sau đó lại chậm rãi thở ra, cứ thể lặp đi lặp động tác hít thở sâu này mấy lần, toàn bộ cơ bắp trên người đều giãn ra. Cậu bỗng nhiên muốn nói Cố Hoài Châu biết, làm sao Vu Tinh lại đến thế giới này.
Vu Dao không dám công khai yêu đương với giáo sư Cố ở trường học, không dám gặp mặt phụ huynh của anh, các học sinh cũng chỉ biết cậu là trợ giảng của Cố Hoài Châu, thay giáo sư làm một ít việc vặt vãnh. Ngay cả trước mặt giáo viên ở nhà trẻ của Vu Tinh, Vu Dao cũng chỉ nói hai người là bạn bè, mà mọi sự sợ hãi đều chỉ vì một nguyên nhân duy nhất.
Cậu cảm thấy mình đã từng sinh con, lại còn là một đứa con hoang không biết cha là ai. Vu Dao rất lo lắng, lo mình sẽ trở thành vết dơ của Cố Hoài Châu, thân phận địa vị có chênh lệch cũng không sao cả, những thứ này cậu đều có thể cố gắng thay đổi. Nhưng mà sự tồn tại của Vu Tinh lại không có cách nào thay đổi được.
Chuyện thân mật nhất cả hai cũng đều làm qua cả rồi, song cho tới bây giờ Cố Hoài Châu lại chưa từng hỏi về chuyện của Vu Tinh, Vu Dao cũng không dám chủ động nhắc đến.
Hôm nay cậu đột nhiên có dũng khí để nói.
Vu Dao lấy lại bình tĩnh, cậu rời khỏi lồng ngực Cố Hoài Châu ngồi nghiêm chỉnh lại, ánh mắt cả hai đối diện nhau, Vu Dao chậm rãi mở miệng.
"... Giống với mùi hương của một người cha khác của Vu Tinh."
Nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu, hô hấp Cố Hoài Châu chậm lại, thậm chí anh còn nghĩ có phải Vu Dao đã phát hiện ra người năm đó là anh rồi hay không. Sau một giây bối rối anh nhanh chóng bình tĩnh lại, mặc kệ cậu có phát hiện ra không, hôm nay anh đều phải nói hết sự thật cho cậu biết.
Tình yêu không nên tính toán chi li như vậy.
"Dao Dao, bây giờ em đã tỉnh rượu chưa?"
"Thầy Cố, em hiện tại rất tỉnh táo, em muốn nói cho anh biết, em không biết người cha còn lại của Vu Tinh là ai. Tên họ, thân phận, thậm chí là hình dáng của người đó em cũng không biết."
Vu Dao đang rất cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, những lời này cậu đã muốn nói từ rất lâu. Có lẽ trước khi ở bên nhau đã nên nói rõ ràng, nhưng môi cậu lại đang run lên, vẫn là để lộ sự căng thẳng của mình.
"Tai nạn... thật sự chỉ là tai nạn thôi, em không biết, em không biết tại sao..."
Em không biết vì sao mình chỉ tới nghe một buổi tọa đàm thôi lại bất ngờ phân hóa, em cũng không biết vì sao sau khi tỉnh táo lại thì trên người đã lây dính chất dẫn dụ của người khác, em cũng không biết vì sao qua mấy tháng sau bác sĩ lại nói em mang thai rồi...
Lúc đó Vu Dao cực kỳ hốt hoảng, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, hết tin tức này lại đến tin tức khác ập tới, ngay cả một đường lui cũng không chừa lại cho cậu, ép buộc cậu phải bước tiếp về trước.
Cố Hoài Châu nhìn thấy hốc mắt cậu đỏ lên, cảm xúc cũng dần trở nên kích động, anh vội vàng ôm chặt người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu: "Không sao, anh hiểu, anh hiểu mà..."
Vu Dao rúc trong lòng anh không nói lời nào, cũng không khóc, chỉ cần tới gần Cố Hoài Châu, cậu sẽ dần dần cảm thấy bình tĩnh lại.
Hệt như một đứa trẻ được Cố Hoài Châu vỗ về an ủi.
Cố Hoài Châu cảm nhận hơi thở của cậu đã trở nên vững vàng, anh mới chậm rãi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
"Em nghe anh nói..."
"Sáu năm trước, anh từng đến Thụy Điển, tham gia một buổi tọa đàm về bệnh tim mạch."
"Ở trong căn phòng chứa đồ sau hậu trường, người đã đánh dấu tạm thời cho em, là anh."
"Lần em xảy ra kỳ phát tình sớm ở trong văn phòng đó, anh đã biết hết, anh từng hỏi em có còn nhớ anh không, nhưng lúc ấy em bị lửa nóng đốt đến mơ hồ, không nghe rõ được cái gì. Ngày hôm sau anh không dám nhắc lại nữa, xin lỗi em, là do anh quá nhát gan..."
Vu Dao ngây ngẩn cả người, cậu không thể nào tin nổi người năm ấy lại là Cố Hoài Châu, nhưng khi nghe thấy anh chính miệng thừa nhận, giống như... giống như tất cả đều đã có lời giải đáp.
Cậu ôm lấy Cố Hoài Châu không buông tay, nhỏ giọng hỏi: "Áo khoác âu phục trên người em lúc đó?"
"Là của anh, sau khi đánh dấu tạm thời em vẫn rất khó chịu, anh không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể để lại áo khoác dính chất dẫn dụ của mình cho em. Anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi em, nhưng khi đó trưởng khoa cứ luôn gọi điện thoại hối thúc anh, chờ đến khi anh quay lại hậu trường thì em đã biến mất rồi."
Cố Hoài Châu nói từng chữ vô cùng thẳng thắn, tất cả đều là suy nghĩ chân thật nhất của anh, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với phản ứng của Vu Dao. Trong tưởng tượng của anh, sau khi đối mặt cậu có thể sẽ điên cuồng, hoặc là im lặng, nhưng tất cả lại không xảy ra.
Vu Dao còn thản nhiên hơn so với những gì anh đã tưởng tượng, Cố Hoài Châu cũng không có cảm thấy dằn vặt như đã nghĩ, thậm chí cả hai đều cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhõm như đã trút bỏ được gánh nặng. Cố Hoài Châu còn đang nghĩ, nếu như nói sớm hơn một chút thì tốt rồi.
"Em không biết anh là ai, sau khi tỉnh lại thấy rõ chuyện đã xảy ra, em đã vội vàng bỏ chạy..."
"Anh biết, nhưng mà anh thật sự đã tìm em rất lâu."
"Em không ngờ mình sẽ phân hóa, một mình trốn tránh rất lâu mới bình thường trở lại, vừa tỉnh táo lại thì phát hiện mình có thai..."
"Xin lỗi, xin lỗi em, anh nên ở lại Thụy Điển lâu hơn nữa mới đúng, nói không chừng là có thể tìm thấy em."
Vu Dao im lặng một hồi lâu, cậu đang nghĩ tới việc nếu khi đó Cố Hoài Châu tìm thấy mình, cuộc sống của cậu có phải sẽ khá hơn rất nhiều hay không.
Đáp án là không.
Cậu không muốn vì kết hôn với một người xa lạ mà bỏ dở việc học của mình, cũng không muốn lúc quyết định giữ lại đứa nhỏ còn phải hỏi xin ý kiến của một người xa lạ, không muốn bởi vì một đứa trẻ mà trói buộc tương lai của cả hai lại với nhau.
Trái lại như hiện tại là tốt nhất, bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, cùng nhau trải qua một đoạn tình yêu không liên quan gì đến chuyện ngoài ý muốn xảy ra năm ấy.
"Không sao mà, anh xem, chúng ta lại gặp nhau rồi."
=== END ===
Yu Xin: Chúc mừng wattpad đạt 1k follow nên mình tung luôn chương cuối nè =))) động lực to bự để mình chạy chương vèo vèo đó 🤣
Hôm qua bà nào mong có luôn chương cuối thì có rồi đây nhá, bà nào nói có chương cuối rồi mới nhảy thì cũng nhảy nhanh luôn đi nhé:>

Bình luận

Truyện đang đọc