CHÂU VỀ HỢP PHỐ - HOA SINH TƯỚC BẤT ĐỘNG

- Edit: Yu Xin -
---
Vu Dao theo học gần một tháng, phát hiện Cố Hoài Châu trước giờ không điểm danh, lúc yêu cầu sinh viên trả lời câu hỏi cũng không tính theo điểm thông thường, nếu nói cậu là trợ giảng, còn không bằng nói cậu là sinh viên đi làm có lương, mỗi ngày ngồi ở hàng cuối cùng, nghiêm túc nghe giảng chép bài, ngoại trừ ban đầu tham gia một khóa huấn luyện cho trợ giảng mới, thời gian còn lại đều theo giáo sư lên lớp, tỉ lệ đi học gần như có thể sánh ngang với hàng ngũ học sinh đứng đầu.
Cũng không phải do Cố Hoài Châu xem nhẹ cậu, mỗi lần lên lớp Vu Dao đều ngồi ở một vị trí cố định, còn sớm kiểm tra hết các thiết bị trình chiếu, mở sẵn power point, trên bàn giáo viên còn để sẵn một chai nước khoáng. Cố Hoài Châu bước vào lớp người đầu tiên anh nhìn thấy mãi mãi là cậu, lúc giảng bài trên bục giảng cũng thường xuyên không nhịn được mà nhìn về chỗ ngồi của cậu.
Thế nhưng anh thực sự không tìm thấy công việc gì cần Vu Dao làm.
Trái lại bởi vì Vu Dao ngồi ở cuối lớp nghe giảng bài, nên anh nhìn đám nhóc lố nhố bên dưới cũng trở trở nên thuận mắt hơn nhiều, khi giảng bài cũng dường như tìm lại được nhiệt huyết tuổi trẻ một thời trước đây.
Phải chăng đây là tác dụng của trợ giảng?
Giáo sư Cố cảm thấy rất hài lòng với điều này, thậm chí còn muốn cho Vu Dao thêm một ít phụ cấp.
Ngược lại thì khi Vu Dao nhìn số tiền lương của mình, cậu càng nghĩ càng cảm thấy thẹn trong lòng.
Cậu thường gặp được mấy giáo viên mới cùng ăn cơm với nhau ở nhà ăn trường, luôn nghe bọn họ hay phàn nàn, những việc như kiểm tra bài tập, điểm danh hay làm ppt này nọ thì họ làm cũng thôi, thế nhưng còn phải làm luôn những công việc trong phạm vi đời sống riêng tư như nhận đồ chuyển phát nhanh hay đón con hộ giáo sư này kia nữa, tất cả đều rơi xuống đầu trợ giảng như họ hết, nếu như may mắn tóm được một nghiên cứu sinh chịu hướng dẫn của giáo sư đó, thì còn có thể nhờ nghiên cứu sinh nọ san sẻ cho chút việc, nhưng phần lớn thời gian đều do họ phải một mình tăng ca đến khuya làm hết.
Vu Dao lại nhớ đến Cố Hoài Châu, rất nghi ngờ mình và bọn họ không ứng tuyển vào cùng một vị trí.
Lúc mới nhận chức Vu Dao mang lòng kính trọng với Cố Hoài Châu, cậu sẽ đến văn phòng từ rất sớm, giúp anh sắp xếp lại bàn làm việc, đổ đầy nước ấm với nhiệt độ vừa phải vào bình giữ nhiệt, ngay cả mấy viên kẹo có phần ngây ngô cũng được cậu cẩn thận từng chút một để ở nơi không dễ bị nhìn thấy.
Sau này vì quá mức rảnh rỗi, cậu đấu tranh với sự áy náy trong lòng mất mấy ngày, cuối cùng sự kính trọng hoàn toàn biến thành ân cần, ít nhất thì bình nước của Cố Hoài Châu chưa bao giờ đựng nước lạnh, bút trình chiếu sử dụng trên lớp cũng chưa có khi nào hết pin, trên bàn làm việc luôn luôn đặt một vỉ kẹo nhuận họng.
Tiết trời thu khô hanh, nghề giáo viên luôn có bệnh viêm họng mãn tính, cậu nghe thấy Cố Hoài Châu hắng giọng nên lúc đi mua đồ ăn cũng thuận tiên mua hai kg lê về, hôm sau thức dậy từ sớm, vừa gọt vỏ vừa xắt thành từng miếng nhỏ sau đó nấu lên làm thành món lê chưng đường phèn.
Vu Tinh vịn cửa phòng bếp nhìn ba ba bận rộn tới lui, còn tưởng đâu là làm cho bé, nào ngờ bé chỉ được chia cho một chén nhỏ, phần còn lại đều được đổ vào trong bình giữ nhiệt.
"Ba ba ơi, công việc mới của ba rất nhàn sao ạ?" Vu Tinh còn chưa đã thèm mà liếm liếm muỗng, lê chưng đường phèn ngọt nhưng không ngán, còn có mùi thơm thoang thoảng từ quả lê, ăn còn ngon hơn so với kẹo nữa. Đến cả con trai ruột như bé đây cũng còn cảm thấy dạo gần đây tần suất vào nhà bếp của Vu Dao có hơi cao quá rồi, đến nổi tài nấu nướng cũng bắt đầu tốt dần lên.
Nhàn rỗi thì đúng là có nhàn, thế nhưng khi con trai dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu, Vu Dao không khỏi muốn nói lại bé một câu "Nhóc xấu xa", nhưng mà nhìn bộ dáng bé nghiêm túc liếm sạch mặt muỗng như muốn xin thêm một chén nữa đó, cậu lại không đành lòng.
Cơ thể Vu Tinh không so được với những đứa trẻ cùng tuổi khác, lúc ăn cơm cũng phải kiêng đủ thứ, không thể thoải mái ăn mọi thứ được.
"Cái này có tính lạnh, con không thể ăn quá nhiều, buổi tối về ba ba làm món khác cho con ăn." Nói xong liền dọn dẹp cái chén sạch bóng trước mặt bé con đi, hối thúc bé nhanh nhanh chuẩn bị cặp sách để đi học.
-
Nhìn Vu Dao lấy bình giữ nhiệt ra đổ đầy một ly lê chưng đường phèn ấm nóng, còn thả vào đó mấy hạt kỷ tử đỏ, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa. Cố Hoài Châu uống thử một ngụm dưới cái nhìn đầy mong đợi của cậu, hương thơm ngọt ngào nhanh chóng lấp đầy khoang miệng.
Dường như cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ một chốc sau cái ly trước mặt anh đã thấy đáy.
Nhìn thấy vẻ mặt khen ngợi của Cố Hoài Châu, bàn tay cầm muỗng múc cũng chưa từng có ý dừng lại, cuối cùng Vu Dao cũng thở phào một hơi, lại đổ thêm một ly nữa cho anh.
"Vốn còn đang lo thầy không thích đồ ngọt nữa, lúc cổ họng tôi không thoải mái cũng uống thứ này, nó còn hiệu quả hơn so với kẹo thông cổ nhiều, mong giáo sư Cố đừng ghét bỏ tài nấu nướng này của tôi nhé..."
Câu cảm ơn của Cố Hoài Châu kẹt lại trong cổ họng không cách nào nói nên lời, khoảng thời gian này trợ giảng nhỏ thật sự đã giúp anh làm rất nhiều thứ, dường như ngày nào anh cũng phải nói câu cảm ơn này với cậu, có đôi khi là do khách sáo, cũng có lúc là thật sự biết ơn, nhưng lần này lại tràn đầy cảm động.
Ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra rằng, ánh mắt lúc anh nhìn về phía Vu Dao gần như đã dịu dàng thành một hồ nước xuân.
Cố Hoài Châu không lập gia đình, cũng sẽ không chèn ép những nghiên cứu sinh được mình hướng dẫn, chuyện gì cũng quen tự mình làm lấy, nhưng mà một alpha ở tuổi trung niên như anh làm sao có thể để ý hết những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày cho được, bỗng nhiên nhận được sự quan tâm từng chút một như thế này, địa vị của Vu Dao trong lòng anh cũng vô thức được nâng cao thêm rất nhiều lần.
Lời cảm ơn nói quá nhiều lại thành ra không còn ý nghĩa, nhưng anh càng không nỡ để cậu phải làm những việc lặt vặt khác, thành thử trường học có những lợi ích nào anh cũng cố gắng tranh thủ lấy cho cậu một phần.
Bánh trung thu cũng giúp cậu nhận vài hộp loại ngon về, còn bỏ tiền túi ra lì xì cho cậu nhân dịp Tết Trung thu.
Giờ dạy của Cố Hoài Châu không nhiều, lúc Vu Dao không lên lớp thì đều ngồi trong văn phòng chờ hết giờ rồi quẹt thẻ tan làm. Thời gian của Cố Hoài Châu tự do, nhưng anh lại thường xuyên ngốc ở văn phòng nói đủ chuyện với cậu, từ trời nam đất bắc đến thể thao hay ẩm thực, chỉ duy nhất không nhắc đến công việc. Thỉnh thoảng cũng sẽ có nghiên cứu sinh cầm bản thảo luận văn đến tìm Cố Hoài Châu sửa bài, hoặc là mang theo báo cáo kết quả thí nghiệm đến, khi đó Vu Dao lại giống như một sinh viên xách theo ghế đến ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu lại đổ thêm trà vào ly nước cho Cố Hoài Châu.
So sánh với những phàn nàn của người khác mà nói, Vu Dao càng cảm thấy bản thân chỉ như là một trợ lý nhỏ bé, hoàn toàn không giúp được gì trong việc dạy học cả.
Có điều Vu Dao cũng dần hiểu ra một chuyện, đây chính là phong cách của Cố Hoài Châu.
Cậu luôn ngồi ở hàng cuối lớp, chỗ ngồi cách cửa sau phòng học rất gần, người có thể làm bạn cùng bàn với cậu toàn là những sinh viên đi học trễ, bọn nhóc này không nhìn thấy lúc cậu chuẩn bị thiết bị trước giờ học, cộng thêm cậu có một gương mặt như thiếu niên mới lớn, nên còn tưởng đâu cậu cũng là sinh viên học chung.
Ban đầu không ai có ý định quấy rầy học sinh giỏi chăm chỉ học tập, nhưng sau vài ngày đi học, cũng có người mạnh dạn tìm Vu Dao nói chuyện: "Bạn học à, cậu nghe giảng nghiêm túc như thế, nên ngồi phía trước mới đúng á, cái đám bọn tôi ngồi ở phía sau đều là hội sáu mươi điểm vạn tuế thôi."
Vu Dao nổi lên lòng tò mò, xém chút đã hỏi thẳng ra rằng ngày nào cậu cũng đi học trễ, lên lớp còn chơi điện thoại thì làm sao thi được sáu mươi điểm vậy. Nhưng nghĩ lại thì đám nhóc này vẫn còn nhỏ hơn cậu vài tuổi, không thể đả kích bọn họ như thế được, cậu sửa lời nói: "Môn này dễ dành được điểm chuẩn vậy hả?"
"Tất nhiên rồi." Giọng nói của nam sinh ngồi cùng bàn đầy sự khoe khoang, lại cảm thấy buồn bực vì sao Vu Dao chưa nghe ngóng tin tức mà đã dám chọn môn học như này, "Môn học của giáo sư này được đánh giá năm sao đó, điểm số bình thường luôn cho max điểm, trước khi đi thi chỉ cần tìm những học sinh giỏi đánh dấu trọng tâm cho, vậy là hoàn toàn có thể lấy được điểm tiêu chuẩn rồi, nếu không phải do thầy ấy giảng bài thú vị, tôi cũng chẳng muốn chọn."
Nam sinh kia chẳng hiểu sao lại thân quen với cậu, còn nói cho cậu biết giáo sư nào sẽ cho điểm tuyệt đối, giáo sư nào thích điểm danh nhất, giáo sư nào mỗi lần đến tiết đều sẽ cho một bài kiểm tra nhỏ,...
Mấy câu nói kế tiếp Vu Dao gần như không nghe lọt được chữ nào, chỉ bỗng nhiên hiểu rõ vì sao lúc Cố Hoài Châu thấy cậu nghiêm túc xem qua kế hoạch dạy học của anh, trong lời nói lại lộ ra sự uyển chuyển một lời khó nói hết như thế.
Bởi vì giáo sư quả thật có thói quen của riêng mình, anh không cần trợ giảng, càng không cần đến kế hoạch dạy học.
Mặc dù công việc hiện tại cách rất xa những gì cậu đã tưởng tượng trước đây, nhưng những khác biệt này lại đang phát triển theo một chiều hướng tốt hơn, Vu Dao nghiêm túc nhắc nhở chính mình không thể không biết tốt xấu, sau khi suy nghĩ thông suốt thì thoải mái làm một trợ lý nhỏ, thỉnh thoảng sẽ đến dự thính một vài tiết của các giáo sư khác.
Giáo sư Cố được đánh giá năm sao không hề hay biết rằng vị trí của mình trong lòng Vu Dao đã được thăng hạng rất nhiều bậc, chỉ nhận ra mỗi một chuyện là mình càng ngày càng để bụng vụ kỷ luật trong lớp.
Lớp lý thuyết vào buổi chiều thứ hai, lần đầu tiên Cố Hoài Châu gõ bàn nhắc nhở dãy bàn học nằm cuối lớp.
Người chơi điện thoại, kẻ chụm đầu ghé tai, nằm sấp ngủ gật, thậm chí ngồi ngay trong lớp mà anh anh em em, những chuyện này lúc bình thường anh đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua nay lại không một ai thoát được, đốt ngón tay Cố Hoài Châu gõ bàn đến đỏ lên, chậm rãi nhắc nhở: "Chú ý nghe giảng..."
Chỉ duy nhất không gõ đến trước mặt Vu Dao, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chăm chú về phía cậu.
Trợ giảng nhỏ và nam sinh ngồi cạnh bên nói chuyện riêng cùng nhau đã không phải là lần đầu tiên, Vu Dao thường xuyên bị đối phương chọc cười, cậu nhẹ nhàng cúi đầu, mi mắt cười đến cong lên, còn mím môi không dám cười ra tiếng.
Cố Hoài Châu đã thấy rất nhiều lần, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái nhưng lại nhịn xuống không phát tác. Thế nhưng mới vừa rồi Vu Dao bất cẩn làm rơi viết xuống sàn, vậy mà hai người lại đồng thời cúi đầu xuống nhặt, Vu Dao còn bị đối phương đụng trúng đầu!
Bạn học kia thế mà còn đưa tay ra xoa đầu cho Vu Dao!
Nam sinh đó là một alpha đấy!
Cố Hoài Châu nhớ cậu chàng này, học kỳ trước cũng chọn lớp của anh, gần như chẳng đến lớp được mấy lần, điểm cơ bản có cho max điểm thì lúc đi thi vẫn chỉ được 50 điểm, thậm chí cậu ta còn mặt dày gửi mail xin anh sửa điểm lại cho cậu ta để đạt đủ điểm tiêu chuẩn, Cố Hoài Châu không chịu nổi sự quấy rầy của cậu ta, sau khi nhắc nhở mấy câu như sau này không cho phép trốn học lung tung nữa thì cũng sửa lại điểm cho cậu ta.
Thế nhưng không cúp học nữa thì lại đổi sang tám đủ chuyện trên trời dưới đất sao?
Cố Hoài Châu gần như đã xác định học kỳ này cậu ta vẫn chỉ có thể thi được 50 điểm mà thôi, có điều lần này mặc kệ cậu ta có nói gì đi nữa thì anh cũng sẽ không đổi điểm cho cậu ta.
Đây có lẽ chính là lòng chiếm hữu không thể hiểu được đó đi, anh rất ít khi thấy Vu Dao thân thiết với giáo sư nào khác trong trường, trong lòng không nhịn được tự cho rằng bản thân là người thân thiết nhất với cậu ở trường học, nào có ngờ lại có sinh viên chạy đến dính lấy cậu chứ?
Lãnh địa bị xâm phạm khiến cho lòng giáo sư Cố nhen nhóm lửa nóng, nhưng lại không tìm ra được nguyên nhân bén lửa.
Cuối cùng chỉ có thể quy tội cho Vu Dao thân là giáo viên, lại không làm tấm gương tốt, vậy mà lại cùng sinh viên chụm đầu ghé tai, gây nhiễu loạn kỷ luật lớp học.
Sau đó anh lại lập tức tìm lý do thoái thác giúp cho Vu Dao.
Cũng không thể trách Vu Dao được, dáng người cậu vốn dĩ đã nhỏ nhắn, lại vừa mới tốt nghiệp xong, nên chỉ có thể nói là ánh mắt của đám sinh viên này quá kém, ngay cả giảng viên của mình cũng không nhận ra được.
Suýt chút nữa giáo sư Cố đã xoay người lại nhìn kỹ xem hai người này có chạm tay nhau ở dưới bàn học hay không, nhưng ngại mình còn đang lên lớp, nên cuối cùng đành thôi. Thế nhưng một hơi nghẹn ở trong lòng không cách nào thả ra được, anh dứt khoát chỉ mặt nhắc nhở hết một loạt cái đám sinh viên ngồi phía sau đó một lần.
Lần đầu tiên Cố Hoài Châu nghiêm túc như vậy, cho dù không có chất dẫn dụ đè ép, nhưng khí thế uy nghiêm của một alpha cấp cao vẫn khiến cho lớp học yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Vu Dao đón nhận ánh mắt của anh đầu tiên, đâu có biết rằng ai kia vì bạn cùng bạn của cậu mà giận chó đánh mèo sang những người khác, còn tưởng anh trách cậu lên lớp mà nói chuyện riêng, Vu Dao vội vàng tránh ánh mắt của anh, mở laptop bắt đầu ghi chép lại bài giảng.
Cố Hoài Châu cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa, quay lại bục giảng tiếp tục giảng bài.
Thời gian sau đó Vu Dao luôn mang dáng vẻ nơm nớp lo sợ, cực kỳ giống một học sinh đi học bị giáo viên chú ý.
Nhìn dáng vẻ này của cậu, còn chưa tan lớp Cố Hoài Châu đã hối hận xanh ruột, có một loại cảm giác hình tượng dịu dàng vất vả nuôi dưỡng đã bị phá hủy trong một nốt nhạc.
Cố Hoài Châu rất muốn nhắc nhở Vu Dao một chút, cậu là trợ giảng, không phải sinh viên, có phải do đi theo anh nhàn rỗi quá rồi nên cũng quên mất chức trách của mình hay không.
Thậm chí Cố Hoài Châu còn đang nghĩ, ngày mai có nên để Vu Dao đeo thẻ tên nhân viên lên lớp, sau đó cho cậu ngồi ở hàng đầu tiên, tốt nhất môn thực hành cũng trực tiếp giao cho cậu đứng lớp luôn, để cái đám sinh viên này nhìn cho rõ ràng vào.
Thời gian nghĩ giữa giờ, anh phân tâm suy nghĩ tính khả thi của chuyện này, thấy quả thật có thể làm được. Bấy giờ Cố Hoài Châu lập tức có sắp xếp, còn định đợi tan học sẽ tìm Vu Dao thương lượng xem sao.
Không đúng, anh là thông báo cho cậu biết mà thôi, không có chỗ để thương lượng.
Nhưng mà khi chuông hết tiết vừa reo, Vu Dao vừa thu dọn đồ đạc rồi chào anh một tiếng xong đã mất hút không còn bóng dáng.
- ---------------------------------------------------------------------
Yu Xin: Giáo sư Cố à, trong lòng chú nghĩ gì mà nhiều thế =)))))))))))))))))))

Bình luận

Truyện đang đọc