CHÂU VỀ HỢP PHỐ - HOA SINH TƯỚC BẤT ĐỘNG

- Edit: Yu Xin -
*
À nhon ~ Mình quay lại rồi nè, tặng mọi người chương H dài gấp đôi chương cũ nho <3
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thi cuối kỳ sắp đến, không chỉ có nhóm sinh viên bận học suốt đêm, đến cả Vu Dao cũng bận đến xoay vòng, cậu vừa phải viết bảng tổng kết cuối năm học, còn bận lo cho kỳ thi cuối kỳ, nào là ra đề, kiểm tra bài thi, làm giám thị rồi sửa bài thi, cập nhật điểm số, phân chia khối lượng giờ dạy, những chuyện này đều cần trợ giảng làm hết.
Thật ra cũng không bận đến mức phải thức cả đêm để làm việc, chỉ là do cậu chưa từng làm công việc này bao giờ, lại không muốn khiến Cố Hoài Châu mất mặt nên thành thử cậu đã tạo cho mỉnh áp lực tâm lý quá lớn.
Nếu cậu chủ động nói ra, có lẽ Cố Hoài Châu sẽ giúp đỡ một phần, nhưng đây vốn dĩ là chức trách của cậu, Vu Dao không muốn làm phiền đến giáo sư, nếu không những lời đồn không hay sẽ xuất hiện nhiều hơn nữa.
Với cả Cố Hoài Châu cũng đang bận rộn viết luận văn, anh có thể dành ra chút thời gian thay cậu đón con những lúc cậu bận rộn đến chân không chạm đất đã là may lắm rồi, không thể lại bắt anh giúp nhiều hơn được.
Tết nguyên đán vừa qua, Bắc Kinh lại đón chào một đợt tuyết rơi, lúc Vu Dao tan làm thì bắt gặp khung cảnh tuyết phủ trắng xóa nơi sân trường, khi còn ở Thụy Điển cậu đã nhìn chán khung cảnh tuyết phủ trắng như này, nên hiện tại cũng không cảm thấy quá kinh ngạc với khung cảnh trước mắt nữa, khép chặt khăn quàng cổ lại, cảm thán một câu trời lại sắp hạ nhiệt độ nữa rồi, phải cho Vu Tinh mặc quần áo dày hơn nữa mới được.
Mùa đông năm nay Vu Tinh còn chưa bị cảm một lần nào, ngược lại là Vu Dao, hai hôm nay thỉnh thoảng lại ho khan, uống thuốc cảm dễ gây buồn ngủ, cậu sợ ảnh hưởng đến năng suất làm việc nên cố gắng chống đỡ không uống thuốc.
Lúc canh thi cậu đã cảm thấy đầu hơi choáng váng, lúc mở niêm phong bài thi còn xém xíu cắt trúng tay mình, vậy nhưng Vu Dao lại không hề liên tưởng đến kỳ phát tình của mình.
Có lẽ do tháng này cậu quá mệt mỏi, lại còn bị cảm nên thời gian kỳ phát tình đến bị rối loạn.
Vu Dao vừa phân hóa đã mang thai, tuy thời gian mang thai có hơi vất vả, nhưng sau khi sinh xong thì kỳ phát tình đến rất ổn định, trước ngày đó chỉ cần dùng thuốc ức chế xong thì sẽ không còn xuất hiện triệu chứng gì nữa, ngay cả việc sốt nhẹ cũng không có, quả đúng với một câu nói của người xưa, sinh con xong có thể trị bách bệnh.
Ngoại trừ lúc tiêm thuốc ức chế ra thì cậu gần như cảm thấy mình không khác gì với một beta, chưa từng bị kỳ phát tình gây phiền phức, cũng chưa từng trải qua cảm giác mệt mỏi mất sức khi bị sốt nhẹ, còn có cả sóng tình không thể kiểm soát.
Vậy nên khi cậu sờ trán thấy có hơi nóng, Vu Dao cũng chỉ cho là mình bị cảm, còn thầm nghĩ ở trong lòng quả nhiên chỉ uống nước nóng thôi thì không thể gắng gượng qua được, tối nay về cậu vẫn nên uống thêm chút thuốc cảm mới được.
Miếng dán ức chế đúng là dùng rất tốt, hết một buổi thi cũng không để một tia chất dẫn dụ nào thoát ra ngoài, có thể cũng có một ít nhưng trong phòng thi luôn mở cửa thông gió nên cũng không ngửi được mùi gì, một trợ giảng khác cùng cậu kiểm tra lại bài thi lần cuối là một beta, nên càng không có cảm giác gì với chất dẫn dụ.
Lúc Vu Dao mang bài thi đến cho máy quét kiểm tra, cánh tay cậu vẫn chẳng có chút sức nào, không chỉ khó chịu vì bị cảm thôi, trên người cũng cảm thấy rất ngứa ngáy. Nếu nhẹ nhàng gãi trên lớp quần áo thì sẽ thấy dễ chịu hơn một chút nhưng vừa ngừng lại là sẽ thấy khó chịu gấp đôi, thật sự chỉ muốn cởi sạch quần áo ra đứng nơi đầu gió thổi cho thoải mái, nhưng Vu Dao cũng chưa điên đến mức làm ra cái chuyện trần truồng giữa bàn dân thiên hạ thế này.
Nhiệt độ trong phòng làm việc hơi cao, không khí cũng dần trở nên oi bức, Vu Dao cảm thấy các triệu chứng xuất hiện trên người rất lạ, trong lòng mơ hồ đoán ra có chuyện không thích hợp, hơn nữa bị cảm nặng đến mức này, cậu cũng lo lắng sẽ lây bệnh sang cho Vu Tinh. Cậu tính sắp xếp xong số bài thi này thì đến bệnh viện kiểm tra trước, thừa dịp đầu óc vẫn còn tỉnh táo, Vu Dao gọi điện thoại cho dì chủ nhà ở dưới lầu, nhờ cô giúp đỡ chăm sóc cho Vu Tinh đã nghỉ đông ở nhà một lát.
Hôm nay Cố Hoài Châu phải bảo vệ luận văn, khoảng thời gian trước vẫn luôn bận rộn chỉnh sửa số liệu thí nghiệm, mỗi lần sinh viên thực hành đều có sai số, anh phải tự mình điều chỉnh một vài tham số mới có thể cho ra một biểu đồ trông thuận mắt một tí, bận rộn đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng chẳng có, nhiều nhất cũng chỉ tăng ca cùng với Vu Dao, hay ăn cơm hộp chung với nhau mà thôi.
Bận rộn mãi đến hôm nay mới xong hết việc, anh gọi điện cho Vu Dao nhưng mãi không có ai bắt máy, vậy nên anh ghé đến văn phòng xem xem có phải cậu lại tăng ca nữa rồi không, ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã bị một mùi hương ngọt nị đặc sệt bao phủ lấy.
Là vị ngọt của quả đào mật, Cố Hoài Châu rất thích mùi hương này, mỗi năm khi đến mùa anh đều sẽ mua một ít đào mật để trong nhà.
Nhưng hương thơm nồng đến mức này, không giống như mùi hương tỏa ra từ trái cây, nó càng giống với mùi chất dẫn dụ hơn.
Giống với lần đầu tiên anh cắm vào trong omega đó, chính là mùi chất dẫn dụ này.
Trong phòng không bật đèn, chất dẫn dụ rất nồng, còn có tiếng rên rỉ nho nhỏ, cứ như quay trở lại căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp đó. Trong một giây Cố Hoài Châu cảm thấy có hơi hoảng hốt, nhịp tim cũng bất giác đập nhanh, song anh vẫn nhớ ra nhanh chóng đóng cửa lại, cửa phòng làm việc có lớp cách âm rất tốt, nó cũng giúp ngăn cản mùi chất dẫn dụ thoát ra ngoài, tránh dẫn đến tình trạng các alpha khác mất khống chế đi lại đây.
Mặc dù vị alpha Cố Hoài Châu này đây, cũng đã sắp mất khống chế rồi.
Hương thơm này đã tửng quẩn quanh trong giấc mơ của anh rất nhiều lần, anh từng liếm qua tuyến thể yếu ớt của omega ấy, dùng tay mình nhẹ nhàng giúp người đó nới rộng, chất dịch từ từ chảy ra từ sâu bên trong lỗ sau, đều là nước đào ép thơm ngọt say lòng người.
Vu Dao đã mất ý thức, Cố Hoài Châu đang gọi tên cậu, nhưng mãi vẫn không được đáp lại, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ vụn vặt thoát ra từ sâu trong cuống họng, âm thanh uyển chuyển mê hoặc.
Chính là thuốc kích tình mạnh mẽ nhất.
Cố Hoài Châu cố gắng hít thật sâu, móng tay bấu chặt lấy phần thịt bên trong lòng bàn tay, anh liên tục nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, nhất định phải bình tĩnh. Tuy rằng anh cảm thấy miếng dán ức chế sau gáy mình cũng sắp sửa tróc ra tới nơi, dương v*t giữa hai chân cũng đã cương cứng ngóc cao đầu, nhưng anh vẫn đưa tay, bật đèn.
Cảnh tượng trước mắt làm cho dương v*t đang bị bó chặt bên trong quần lót cũng phải nảy lên hai lần, Cố Hoài Châu rất nghi ngờ, nếu bây giờ anh tiếp tục bước đến gần hơn thì có khi sẽ trực tiếp bắn tinh trong quần luôn.
Vu Dao đang nằm dựa trên bàn làm việc, mái tóc rối tung, cả người bị khí nóng bốc lên thêu đến đỏ hồng, trên người mặc áo len, phần gáy không có gì che chắn lộ rõ ra bên ngoài, miếng dán ức chế không biết đã rơi ở chỗ nào, tuyến thể vừa đỏ vừa sưng to, giống hệt một quả đào mật chín mọng.
Có lẽ do trên người rất ngứa nên cậu dùng một tay nhấc áo len của mình lên, để lộ phần thắt lưng dẻo dai, bàn tay lại nhẹ nhàng cọ qua làn da bên hông, lưu lại một vết xước đỏ hồng, tay kia lại muốn đưa vào trong quần sờ soạng, phía dưới cũng rất ngứa, nhưng kiêng kỵ chỗ này là trường học, cậu không thể làm ra một chuyện bại hoại như thế được, vậy nên Vu Dao chỉ kẹp chặt hai chân, ngồi trên ghế nhẹ nhàng di chuyển trước sau với biên độ nhỏ.
Có lẽ là đang cọ cúc hoa của mình.
"Vu Dao..."
Cổ họng Cố Hoài Châu khô khốc gọi cậu một tiếng, ánh mắt Vu Dao mông lung quay lại nhìn, rõ ràng đang mở mắt thật to nhưng lại chẳng thấy tiêu cự, Cố Hoài Châu chỉ nhìn thấy tình dục đong đầy trong đôi mắt ấy.
"Ừm..."
Lại là một âm tiết vụn vặt như tiếng mèo con khẽ gọi.
Cố Hoài Châu đến gần, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng, Vu Dao lập tức dùng cằm cọ cọ trước ngực anh.
Cả người Vu Dao rất ngứa, có gãi cũng không có tác dụng, hơn nữa cậu chỉ có mỗi hai tay, không gãi hết toàn thân được, hiện tại cậu chỉ ước gì cả người mình đều dán lên cơ thể Cố Hoài Châu cọ tới cọ lui mới được, ngay cả bên trong lỗ sau cũng rất ngứa, dù đã kẹp chặt cũng không có tác dụng, sâu bên trong dường như còn có một ít chất lỏng đang chảy ra ngoài, giống như đi ngoài không kiểm soát được vậy.
"Vu Dao, cậu có mang thuốc ức chế không? Tôi tiêm cho cậu một mũi là ổn cả thôi..."
Hai tuần trước Vu Dao mới vừa tự mình tiêm một mũi xong, bây giờ sao có thể mang theo được.
"Không có, không có... Tôi ngứa quá... ưm..."
"Tôi đưa cậu đến bệnh viện có được không?"
Cố Hoài Châu đang muốn ôm người lên, lại không ngờ Vu Dao bỗng nhiên dùng tay chân quấn lấy người anh, hai chân cậu vòng chặt lấy eo Cố Hoài Châu, thậm chí còn dùng mông cọ vào thắt lưng anh, cứ như đang muốn nuốt lấy thứ đồ nào đó.
"Không muốn... không muốn đi bệnh viện như này..."
Không muốn dùng dáng vẻ chật vật thế này đến bệnh viện, không muốn để người khác nhìn thấy lỗ sau của mình đang chảy nước.
Lúc nãy khi Cố Hoài Châu vừa đẩy cửa bước vào, anh còn suy nghĩ chuyện mùi chất dẫn dụ có khi nào chỉ là trùng hợp hay không, nhưng vào giờ phút này anh hoàn toàn có thể xác định, đây chính là omega bị anh đánh dấu tạm thời ở Thụy Điển vào sáu năm trước kia.
Khung cảnh hoàn toàn giống hệt nhau.
Hôm đó Cố Hoài Châu đi tham gia một buổi tọa đàm học thuật, trong giờ nghỉ giải lao có người lỡ làm đổ cà phê của anh, nước bắn tung tóe dính đầy áo khoác âu phục, anh vốn định ra sau hội trường thay bộ đồ khác, nửa đường lại bị một mùi hương thơm ngọt hấp dẫn. Lúc men theo mùi thơm tìm tới, anh nhìn thấy một omega đang cuộn người nằm trong phòng chứa đồ, thoáng nhìn qua thì có vẻ rất khó chịu, quần áo trên người cũng bị cọ đến lộn xộn, tuy đã cắn chặt môi nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra.
Cố Hoài Châu là giảng viên của Viện Y học, hơn nữa anh cũng là người hơn ba mươi tuổi, vừa liếc mắt nhìn đã biết đây là một omega đang tiến vào thời kỳ phát tình.
"Bạn học, em có mang theo thuốc ức chế không? Tôi giúp em tiêm một mũi là ổn thôi..."
Khi đó Vu Dao vẫn cho rằng mình chỉ là một beta, sao cậu có thể mang thuốc ức chế theo được,
"Không, không có... Tôi thấy ngứa quá... A..."
"Tôi đưa em đến bệnh viện có được không?"
Trước đây Cố Hoài Châu luôn tự tin với khả năng "mỹ nhân ngồi trong lòng cũng không loạn" của mình, lại không ngờ được rằng chỉ mới ở cùng nhau trong phòng một lát thôi, anh cũng đã bị khơi lên phản ứng sinh lý. Mặt đạo đức thì đang nói với anh rằng không thể đến gần hơn nữa, anh phải đi tìm một omega khác đến giúp người nọ, nhưng bản năng sinh lý lại thôi thúc anh tới gần Vu Dao hơn.
"Không muốn... Không muốn đến bệnh viện như thế này..."
Lòng chiếm hữu của alpha bất ngờ nảy sinh bên trong lòng Cố Hoài Châu, anh cũng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ này của Vu Dao. Một omega có hương vị ngọt ngào thế này nên được giấu kỹ ở trong nhà mới phải, chỉ để cho một mình anh ngửi thấy hương thơm ngọt ngào này mà thôi.
Cố Hoài Châu là một alpha cấp cao, mà đẳng cấp càng cao thì khi tiến vào thời kỳ nhạy cảm sẽ càng khó tự khống chế hơn. Vậy nên lúc Vu Dao chủ động quấn lấy bả vai anh, cố gắng hít thật nhiều chất dẫn dụ của anh, thậm chí cậu còn vươn đầu lưỡi liếm phần chân râu dưới cằm của anh, Cố Hoài Châu đã hoàn toàn thất thủ.
"Tôi... tôi giúp em làm đánh dấu tạm thời có được không?"
Đây là biện pháp tốt nhất, để alpha giúp cậu trấn an, tạm thời ngăn chất dẫn dụ lan tỏa ra ngoài, hơn nữa nếu được alpha có đẳng cấp cao đánh dấu cũng có thể tránh cho những alpha khác lại gần, nếu không với bộ dạng này của Vu Dao, cậu còn chưa kịp bước ra khỏi phòng chứa đồ thì đã bị rất nhiều alpha đang mất khống chế khác trực tiếp giày xéo rồi.
Vu Dao đã hoàn toàn mất ý thức, sóng tình của lần đầu tiên bước vào thời kỳ phát tình như muốn cắn nuốt toàn bộ xương cốt cậu vậy, căn bản không nghe thấy Cố Hoài Châu đang nói cái gì, cậu chỉ theo bản năng dựa sát vào người trước mặt, thậm chí còn kéo đứt một cái cúc áo sơ mi của anh.
Đầu lưỡi đã liếm đến xương quai xanh của Cố Hoài Châu.
dương v*t Cố Hoài Châu cứng đến phát đau, anh dùng sức ôm chặt người trong lòng, cúi đầu hôn xuống, từ môi di chuyển đến vành tai, cuối cùng lưu luyến ở tuyến thể sưng to phía sau gáy, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm một cái, người trong lòng đã run rẩy không thôi.
"Ưm...a...muốn...ngứa quá..."
Vu Dao không chỉ không trốn mà thậm chí còn uốn cổ, đưa tuyến thể của mình sát đến răng anh.
Nếu như thế này mà còn ngồi trong lòng không loạn nữa thì chỉ có bị liệt dương thôi.
Cố Hoài Châu dứt khoát cắn rách làn da phía trên tuyến thể, đây là lần đầu tiên anh đánh dấu tạm thời với một người, quá trình chất dẫn dụ rót vào tuyến thể hoàn toàn do bản năng điều khiển, song anh lại không biết phải làm trong bao lâu mới đủ.
Vu Dao phân hóa muộn, còn là lần đầu phát tình, cả hai đều là những kẻ mù mờ, tuyến thể đã bị cắn rách, nhưng không biết vì sao sự khó chịu trong người lại không hề giảm bớt một xíu nào, sóng tình lại còn ngày càng nhiều hơn trước.
Có thể do chất dẫn dụ rót vào quá nhiều, ngược lại càng gợi lên càng nhiều sóng tình của cậu.
Cố Hoài Châu vốn định đánh dấu tạm thời xong sẽ đưa cậu đến bệnh viện.
Thế nhưng khi đầu lưỡi anh vẫn còn đang liếm trên tuyến thể của Vu Dao, cậu lại bất ngờ vươn tay, cách một lớp quần nắm lấy dương v*t của anh.
dương v*t nóng hổi, cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, Vu Dao cầm trong tay khẽ bóp một cái, rồi lại theo phản xạ có điều kiện thả ra, Cố Hoài Châu không nhịn được hơi đẩy hông về trước một cái.
dương v*t căng phồng dưới lớp quần tây vừa vặn cọ trúng hậu môn.
"A...ưm..."
Hô hấp của Vu Dao bất chợt trở nên dồn dập, giống như biết rằng chỉ có dương v*t này mới có thể giúp cậu xoa dịu ngứa ngáy bên trong cơ thể vậy. Vu Dao lại đưa tay nắm chặt lấy nó như túm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Cố Hoài Châu... Cố Hoài Châu thật sự không còn lựa chọn nào khác, hoặc là làm một tên đàn ông ba giây đã bắn trong tay Vu Dao, hoặc là cởi quần vác súng ra trận...
"Bạn nhỏ, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em..."
Cố Hoài Châu vừa giúp cậu nới rộng, vừa hứa hẹn ở bên tai cậu, cũng chẳng biết Vu Dao có nghe thấy những lời này hay không, cái miệng nhỏ phía dưới đã tham lam nuốt hết ngón tay anh vào trong.
Căn bản không cần nới rộng gì, khi omega vào thời kỳ phát tình cơ thể sẽ tự động chuẩn bị sẵn sàng để alpha tiến vào bất kỳ lúc nào.
Lúc Cố Hoài Châu ưỡn lưng cắm vào, hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào, chẳng là dương v*t của anh khá lớn, khi Vu Dao tiếp nhận hết toàn bộ thì có hơi căng trướng, theo phản xạ bóp chặt lỗ sau, suýt chút nữa đã kẹp Cố Hoài Châu bắn ra.
"A... bạn nhỏ..."
Không biết omega này tên là gì, Cố Hoài Châu chỉ mơ hồ cảm thấy cơ thể đối phương rất ngây ngô, vì để bản thân không biến thành tên đàn ông ba giây đã bắn, anh cúi đầu khẽ liếm lên tuyến thể của Vu Dao. Chỉ cần chạm nhẹ vào một cái, cả người Vu Dao sẽ run lên, cơ thể mềm nhũn nằm trong lòng anh, khi đó cậu chẳng còn sức mà kẹp chặt lấy dương v*t Cố Hoài Châu nữa.
Cố Hoài Châu điều chỉnh tư thế một chút, đưa toàn bộ thân dương v*t vào trong, anh ôm lấy eo Vu Dao đâm vào rút ra hai cái, tiếng rên rỉ đè nén bên trong cổ họng Vu Dao không kìm được phát ra, lọt vào tai Cố Hoài Châu lại như tiếng cổ vũ tăng hưng phấn, Vu Dao nhanh chóng bắn ra.
Đến cả tinh dịch của cậu cũng mang theo hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ.
Cố Hoài Châu chưa bao giờ biết rằng, omega có thể tuyệt vời đến thế này.
Sau khi bắn tinh xong, đầu óc Vu Dao hoàn toàn trống rỗng, cậu mềm nhũn cả người để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Cố Hoài Châu cũng không phải là tên đàn ông t*ng trùng thượng não thấy người là lao đến, tuy anh yêu thích omega này, cũng nguyện ý chịu trách nhiệm với người ta, nhưng nói sao thì cũng chưa nhận được sự đồng ý của đối phương. Trong lúc dương v*t liên tục nảy lên, anh dứt khoát rút ra khỏi lỗ sau, không bắn tinh vào trong, cũng không hoàn thành bước đánh dấu cuối cùng là tạo kết.
Hai người ôm sát nhau cùng hưởng thụ dư vị sau cao trào, Cố Hoài Châu đang định lên tiếng hỏi cậu tên là gì, điện thoại để trong túi lại bất ngờ vang lên.
Cả hai ở trong phòng chứa đồ làm tình quá mức chú tâm, quên mất buổi tọa đàm học thuật vẫn đang diễn ra, đã sắp tới lượt Cố Hoài Châu lên sân khấu phát biểu. Trưởng khoa gọi điện hỏi anh vì sao vẫn chưa quay lại, đến cả cơ hội giải thích cũng không cho anh nói, cứ thế trực tiếp yêu cầu anh lập tức xuất hiện ở ghế ngồi ngay.
Buổi tọa đàm lần này rất quan trọng, Cố Hoài Châu bị kẹp vào tình thế khó xử, nhận thấy người trong lòng đã dần bình phục lại hơi thở, do dự một hồi vẫn mở miệng nói: "Em ở chỗ này đợi tôi một lát thôi có được không? Năm phút sau tôi sẽ quay lại ngay."
Không nhận được câu trả lời, hình như Vu Dao đã ngủ thiếp đi, Cố Hoài Châu cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cậu, trên người cậu có chất dẫn dụ của anh, cái này vừa có thể trấn an Vu Dao, cũng vừa có thể chặn lại những alpha khác đi ngang qua muốn xông vào.
Bài thuyết trình lần này là đề tài luận văn mà Cố Hoài Châu làm suốt mấy năm qua, thời gian thuyết trình vốn dĩ kéo dài mười lăm phút đã bị anh cưỡng chế ép xuống còn có năm phút, khi các đồng nghiệp ở bên dưới đặt câu hỏi, nét mặt anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, nói thẳng có vấn đề gì muốn hỏi thì đợi xuống dưới rồi chúng ta lại trao đổi.
Thời gian trôi qua còn chưa tới mười phút, thế nhưng chờ đến khi anh nhanh chóng quay trở lại phòng chứa đồ ở phía sau hậu trường, bạn học nhỏ ở bên trong đã biến mất.
Trên mặt đất vẫn còn lưu lại dấu vết dâm loạn, loáng thoáng có thể ngửi thấy mùi hương chất dẫn dụ, song áo khoác của Cố Hoài Châu và cả chiếc quần lót dính đầy tinh dịch khi nãy cũng đều biến mất theo.
Nếu không phải do dương v*t còn thả rông nằm bên trong ống quần tây khiến anh cảm thấy không thoải mái, đoán chừng Cố Hoài Châu cũng sẽ tưởng rằng chuyện vừa xảy ra khi nãy có khi nào là do anh nằm mơ hay không.
Giấc mơ này anh đã nằm mơ nhiều năm, giờ phút này lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Cũng là cơ thể mềm mại đó, cũng là mùi hương chất dẫn dụ ngọt ngào ấy, cũng là... lỗ sau lớn mật ma sát dương v*t của anh.
Cố Hoài Châu nhỏ giọng lên tiếng: "Bạn nhỏ, là em sao?"
Đừng bao giờ cố gắng nói chuyện nghiêm túc với một omega đang trong thời kỳ phát tình.
Vu Dao không nghe thấy gì cả, bây giờ ngoại trừ sóng tình ngập tràn trong người ra, cậu không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, mơ màng cảm thấy mùi hương trên người đối phương cực kỳ dễ chịu, chỉ muốn kề sát vào người nọ thôi, những thứ khác, cậu chẳng muốn bận tâm đến.
Mùi chất dẫn dụ của Cố Hoài Châu rất nhạt, không phải mùi hương đặc biệt gì, ngửi rất giống hương tuyết chưa tan, vừa mát mẻ lại khô ráo, chỉ khi ôm sát lấy người anh, Vu Dao mới cảm thấy bản thân mình được giải tỏa phần nào.
Nhưng sau khi sự giải tỏa qua đi là nỗi trống rỗng lan tràn, bản năng cơ thể làm cậu càng rúc sâu vào trong lòng Cố Hoài Châu, ước gì mỗi cm da thịt đều dính lấy người anh, ước gì lỗ sau của mình sẽ được người này lấp đầy.
Thế nhưng Cố Hoài Châu không còn dám đánh dấu cậu nữa, suốt sáu năm qua không có ngày nào anh không hối hận, bạn nhỏ không muốn nhận ý muốn phụ trách của anh, vậy nên cậu đã rời đi mà không một lời từ biệt, đến cả một chút dấu vết cũng chẳng lưu lại. Cố Hoài Châu tìm cậu rất lâu, song lại chẳng có một chút tin tức nào cả. Dáng vẻ cậu trông thế nào anh cũng không thấy rõ, không biết đánh dấu tạm thời và lần làm tình chóng vánh đó có để lại ảnh hưởng gì đến cơ thể cậu hay không. Cố Hoài Châu không ngừng tự trách bản thân từng tí một, cho đến tận hôm nay, anh hiểu rõ lòng mình thích Vu Dao, nhưng lại không dám vượt qua cánh cửa ân hận này.
Cứ như vậy cho đến khi nhìn thấy bạn học nhỏ ấy tiến vào thời kỳ phát tình ngay trước mắt anh một lần nữa, dáng vẻ gần như giống y đúc ngày hôm đó, không hề biết sợ hãi mà sờ lấy dương v*t của anh.
Cố Hoài Châu thở dài, anh thật sự không biết phải làm như thế nào đây.
"Vu Dao, em nhìn anh đi, em biết anh là ai sao?"
Cố Hoài Châu xé phăng miếng dán ức chế, phóng ra một ít chất dẫn dụ, mùi hương lành lạnh nhanh chóng bủa vây giúp Vu Dao tỉnh táo lại một chút, cậu nhìn người trước mặt, đôi mắt hơi híp lại, dường như muốn tìm lấy tiêu cự.
"Giáo sư Cố, là giáo sư Cố... ưm... tôi khó chịu quá..."
Vừa nhìn rõ người trước mặt, hốc mắt Vu Dao lập tức đỏ bừng, tình cảm kiềm nén bấy lâu cùng cơ thể trống rỗng khiến Vu Dao căn bản không biết phải làm như thế nào, cậu theo bản năng ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Châu, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nhờ anh giúp đỡ.
Một tay Cố Hoài Châu nắm chặt góc bàn, cảm giác đau nhói từ lòng bàn tay truyền tới miễn cưỡng giúp anh bảo trì sự tỉnh táo, sự việc của sáu năm trước chưa được nói rõ ràng, anh không thể lại giẫm lên vết xe đổ được.
"Vu Dao, em đừng khóc, nghe anh nói trước đã..."
Cố Hoài Châu vẫn đang chậm rãi phóng chất dẫn dụ của mình ra, anh dịu dàng hôn lên đôi mắt Vu Dao, nó có thể giúp phần đuôi mắt nóng rực của cậu dễ chịu hơn một chút.
Tuy rằng cái mông hư của Vu Dao vẫn đang tiếp tục cọ lung tung ở dưới, song tinh thần của cậu quả thật đã tỉnh táo hơn, gật đầu ra hiệu anh nói tiếp.
"Anh thích em, ngay lần gặp mặt đầu tiên đã thích em rồi, anh không có ý định lợi dụng lúc người ta khó khăn mà ra tay, nếu như em bằng lòng, anh có thể giúp em đánh dấu tạm thời, còn nếu em không muốn, vậy thì chờ anh một lát, anh đi mua thuốc ức chế cho em."
Chuyện xảy ra bất ngờ, trái lại đã giúp Cố Hoài Châu nói hết những lời giấu kín trong lòng mà anh vẫn luôn không dám nói ra trước đó.
Cuối cùng Vu Dao cũng nghe được hai chữ thích em, cậu không hề cảm thấy do dự như mình đã suy nghĩ, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên giáo sư cũng thích mình, những hành động nhỏ nhặt ấy không phải do cậu tự mình đa tình, là anh thật sự thích cậu.
Vu Dao cố gắng mở to mắt, nghiêm túc nhìn Cố Hoài Châu, cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, song hai chân lại dùng sức kẹp chắt lấy thắt lưng Cố Hoài Châu: "Nhưng mà giáo sư Cố ơi... anh cũng đã cứng như thế rồi mà..."
Cậu dùng lỗ sau ma sát lấy phần quy đầu nằm hơi nghiêng về một bên của Cố Hoài Châu, nước dịch từ bên trong không ngừng chảy ra, nhanh chóng làm ướt đẫm đũng quần cả hai.
Đây rõ ràng là câu trả lời trực tiếp nhất.
Cố Hoài Châu cúi đầu, vừa khớp cắn lên tuyến thể của cậu, dấu răng từ sáu năm trước đã hoàn toàn biến mất, trong khoảnh khắc miệng anh chạm đến làn da cậu, Cố Hoài Châu đã nghĩ, lần này nhất định phải cắn thật sâu, không thể để cho Vu Dao chạy mất.
Nhưng kết quả của việc cắn quá mạnh chính là, Vu Dao còn chưa kịp cởi quần đã run rẩy bắn thêm một lần nữa.
Tinh dịch và nước dâm hòa chung một chỗ, cảm giác nhớp dính thật sự rất khó chịu, Cố Hoài Châu nhấc người đặt lên bàn làm việc, cởi quần rồi dùng khăn giấy giúp cậu lau nửa người dưới, thế nhưng một nơi mẫn cảm như vậy, làm sao dùng khăn giấy là có thể lau sạch được.
"Đừng... đừng lau nữa..."
Còn tiếp tục, sẽ cứng lên mất.
Cố Hoài Châu cười khẽ, lại hôn cậu, dây lưng bị Vu Dao cởi ra, chỉ cần hơi kéo xuống một chút, là có thể để cho dương v*t cương cứng bật ra ngoài.
Một dương v*t rất to, phía trên vẫn còn dính dịch nhờn.
Vu Dao nhìn chăm chú một lúc, thậm chí còn lặng lẽ nuốt nước miếng, Cố Hoài Châu rất thỏa mãn với biểu hiện của cậu, cúi đầu ghé sát hỏi cậu: "Nhìn thôi có thể no bụng sao?"
Vu Dao còn chưa kịp trả lời, cơ thể đã bị ép ngửa ra sau, phần mông cũng bị kéo lên, vì dính đầy nước dịch nên khi da thịt ma sát với mặt bàn tạo ra âm thanh òm ọp, Cố Hoài Châu không để cho cậu có thời gian đỏ mặt, anh tìm đúng chỗ rồi ưỡn lưng cắm thẳng vào.
"A...ưm...to quá..."
Cố Hoài Châu hít sâu một hơi, sáu năm trước anh khai trai lần đầu tiên, sau đó vẫn luôn làm hòa thượng nhịn cho đến tận bây giờ. Hôm nay có quá nhiều chuyện vui kéo tới, hóa ra người mà mình thích cũng chính là trân bảo đã đánh mất nhiều năm nay mới tìm lại được.
Cái miệng bên dưới của bạn nhỏ vẫn mút chặt như năm nào.
Sự thỏa mãn đến từ tâm lý và sinh lý khiến cho lần làm tình này trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết, Vu Dao đã bị chịch bắn một lần, ấy vậy mà Cố Hoài Châu vẫn duy trì được nhịp độ chín nông một sâu như cũ.
"A... không được... ưm..."
Bàn làm việc quá cứng, hai chân Vu Dao gập lại, phải duy trì tư thế này quá lâu làm cậu cảm thấy vừa xót vừa đau, hơn nữa cậu cũng đã bắn tinh hai lần, cảm giác trống trải và sóng tình sâu bên trong cũng đã được giảm bớt, bây giờ trong lòng chỉ còn sự xấu hổ muốn chết.
Ở trong phòng làm việc làm tình với giáo sư là một chuyện rất xấu hổ.
"Vừa ăn no đã muốn ném à?"
Cố Hoài Châu ghé sát vào tai cậu thì thầm, anh khẽ liếm vành tai cậu trêu đùa, anh cũng sắp bắn ra rồi, không đợi Vu Dao trả lời, Cố Hoài Châu dùng sức cắm rút thêm vài lần rồi nhanh chóng rút ra.
Anh vẫn không bắn vào trong.
Nhưng lúc rút ra tinh dịch lại bắn đầy trên bàn làm việc, đến cả màn hình máy tính của Vu Dao cũng không thoát được số phận.
Vu Dao chẳng có mặt mũi nào mà xem, cậu dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.
Cố Hoài Châu rất thích dáng vẻ xấu hổ này của cậu, anh ôm người ngồi trên ghế: "Có lạnh không, anh lấy áo khoác mặc cho em trước nhé?"
"Không muốn..."
Hệ thống sưởi trong phòng bật ở mức vừa phải, hơn nữa vừa rồi mới vận động kịch liệt như thế, nào còn thấy lạnh gì nữa.
Sau khi Cố Hoài Châu xác nhận cậu không còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa, anh mới dọn sơ qua mặt bàn một lần, ít nhất phải lau sạch mấy vết tinh dịch bắn khắp nơi đã, đợi lát nữa rời khỏi thì mở cửa sổ ra để thông gió, đến sáng mai chắc là sẽ không còn mùi gì nữa.
"Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra lại một lần được không?"
Cố Hoài Châu không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn sang thì thấy người đã dựa vào cạnh ghế ngủ thiếp đi mất.
Biết cậu dạo này bận rộn, Cố Hoài Châu cũng không gọi cậu dậy, nếu không phải do chất dẫn dụ của cả hai vẫn còn đang quyện vào nhau mãi không tan, anh sẽ cho rằng đây chỉ là một ảo tưởng, từ lúc tỏ tình đến khi làm xong hết thảy, chẳng có hoa tươi và nến đỏ, khi làm tình cũng không có giường, muốn giúp Vu Dao tắm rửa cũng phải đợi đến khi về nhà, thật sự quá nhếch nhác.
Suốt đoạn đường về nhà Vu Dao chưa tỉnh dậy lần nào, Cố Hoài Châu muốn nói chuyện với cậu cũng chẳng được, chỉ có thể yên lặng tự mình suy nghĩ miên man.
Rốt cuộc Vu Dao có biết mình chính là người đàn ông năm đó hay không?
Em ấy bằng lòng chấp nhận mình có phải bởi vì yêu thích không hay là vì bị sóng tình tạm thời chi phối?
Còn có, khi xưa rõ ràng mình không có bắn vào trong, vậy Vu Tinh rốt cuộc là con của ai? Hơn nữa ngày sinh của bé cũng không khớp lắm?
Với trí tưởng tượng phong phú của giáo sư Cố, anh đã tự não bổ ra một câu chuyện tình bi thảm: Omega vốn dĩ đã có người thương, thậm chí còn mang thai đứa con của người nọ, nhưng sau khi ngoài ý muốn bị mình đánh dấu tạm thời thì bị người kia vứt bỏ, nên đành một mình nuôi lớn Vu Tinh?
Vu Dao không hề biết những suy nghĩ quay cuồng của anh, một mình cậu nằm ở ghế sau ngủ say sưa.
=====================================
• Yu Xin: Vậy là cảnh H mọi người chờ mong đã đến rồi, tui biết mọi người cảm thấy không đã chút nào, nhưng biết làm sao khi tác giả không chịu miêu tả nhiều thêm tí cho con dân cùng hít chứ (ಥ ͜ʖಥ)
Mình viết mấy lời vì muốn cảnh báo thêm một lần nữa, truyện là hư cấu, phần quá khứ diễn ra có thể gây khó chịu với một số người, như mình đã cảnh báo trước khi vào chương 1, vậy nên ai đã đồng ý đọc tiếp thì vui lòng không mắng cách xử lý của công (tuy rằng mình thấy nó chẳng có gì sai trái đến mức bị mắng, nhưng vẫn phải nói để tránh chuyện không vui xảy ra). Chỉ có vậy thui, mọi người đọc truyện hoan hỉ, giải trí, đừng đặt nặng nhân vật quá làm gì ha.
Iu nạ (。・‧̫・。).**♡

Bình luận

Truyện đang đọc