CHẠY ĐÂU CHO THOÁT

Trần Nhược Vũ gọi điện cho Lôi Phong để nói lời cảm ơn với anh. Đối với lời mời cơm của Trần Nhược Vũ, Lôi Phong từ chối. Anh nói, chỉ là tiện tay giúp đỡ, hơn nữa chuyện này vốn dĩ là việc của cảnh sát nên làm, là công việc.

Tuy rằng nói vậy, nhưng Trần Nhược Vũ vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Cho dù chỉ là tùy tiện sắp xếp công việc nhưng nếu không có áp lực từ mối quan hệ, thì việc bồi thường của cô không thể hoàn tất nhanh như vậy được. Trước đây, cô có chạy đứt chân, nói hết nước bọt, cũng chỉ đổi lấy hai từ chờ đợi.

Lôi Phong còn nói, mọi người đều là bạn bè, về sau có cơ hội sẽ cùng nhau tụ tập ăn uống. Rồi anh nói thêm, chuyện này là do Mạnh Cổ nhờ anh giúp, nếu Trần Nhược Vũ muốn cảm ơn thì phải tìm Mạnh Cổ để cảm ơn mới đúng.

Lời nói này của Lôi Phong khiến Trần Nhược Vũ suy nghĩ hết nửa ngày, cô biết, theo tình hay lý cô đều phải cảm ơn Mạnh Cổ, nhưng nên nói như nào? Đây chính là vấn đề vô cùng khó khăn.

Trêu chọc anh, quấy rồi anh. Bị anh trêu chọc, rồi bản thân tự dằn vặt.

Trần Nhược Vũ ngẫm lại, thôi bỏ đi, nên nói với Lương Tư Tư trước, bảo cô ấy đổi cách theo đuổi khác, đừng làm ác bá tiên sinh phiền lòng. Như vậy, cũng là giúp đỡ anh rồi nhỉ? Sau đó, cô sẽ gọi điện thoại cho anh, nhân tiện nói lời cảm ơn với anh luôn.

Buổi tối, Trần Nhược Vũ thừa dịp cùng xem tivi với Lương Tư Tư, cô dần dà thăm dò tình hình.

“ Gần đây, bạn với bác sĩ Mạnh thế nào?”

“ Sao vậy? Bác sĩ Mạnh tìm bạn trút giận sao?”

Trần Nhược Vũ hốt hoảng, sao lại biết nhanh đến vậy? Cô còn chưa nói gì mà.

Lương Tư Tư cười cười, vừa bôi kem dưỡng da chân vừa xem tivi: “ Theo lời mấy cô y tá nói, bác sĩ Mạnh đối với việc các cô ấy điều tra về mình tỏ thái độ không hài lòng.”

“ A, anh ấy khó chịu à.” Trần Nhược Vũ giả ngu. Trong lòng nghĩ, ‘ có chút ‘ gì chứ, rõ ràng anh cực kì không hài lòng.

“ Cho nên, anh ấy tìm bạn trút giận, đúng không?.”

“ À, cũng không thể nói là trút giận.” Nói ngang nói ngược thì đúng, Trần Nhược Vũ tìm cớ mở đề tài: “ Vậy bạn định làm sao?.”

“ Chẳng làm gì cả.” Lương Tư Tư tỏ vẻ kinh nghiệm: “ Tạm thời hoãn binh, cứ từ từ câu kéo. Yêu đương ấy mà, không nên đánh giáp lá cà, cũng không cần phải tốc chiến tốc thắng. Bạn có biết, lâu ngày sẽ sinh tình.”

“ Cho nên, trước mắt bạn định buông tha anh ấy.” Trần Nhược Vũ hỏi.

Lương Tư Tư liếc mắt nhìn cô một cái: “ Gì chứ? Cái gì mà buông tha anh ấy, mình cũng không phải là con gái ngoan hiền, anh ấy cũng chẳng phải tên đàn ông đàng hoàng. Chúng mình chính là trời sinh một đôi.”

Trần Nhược Vũ gật đầu, lại hỏi: “ Vậy trước mắt có đúng là bạn buông tha anh ấy?.” Cô hỏi trước, để ác bá tiên sinh có thể thư giãn được một thời gian. Để cô còn nhân cơ hội gọi điện, kể công và còn nói lời cảm ơn nữa, như vậy mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp.

Hơn nữa, để cho đôi bên không còn nợ nần gì cả, cả hai không còn dây dưa gì hết.

“ Cũng có thể.” Lương Tư Tư dường như không chuyên tâm vào câu chuyện của Trần Nhược Vũ, trả lời cho có lệ.

Trần Nhược Vũ mừng thầm trong lòng.

“ Dù sao, mấy ngày tới mình phải đi công tác, vài ngày sau trở về, lại tiếp tục.”

Hả? Vài ngày thôi sao? Vậy việc kể công và nói lời cảm ơn phải đẩy nhanh tiến độ. Thừa dịp mấy ngày này, cô phải kết thúc mọi chuyện với anh cho rõ ràng, để cho anh về sao không làm phiền cô nữa.

“ Mấy chị em y tá không đáng tin cậy, mình phải đích thân tới.” Lương Tư Tư tự nói với chính mình về kế hoạch trong tương lai: “ Chờ mình đi công tác về, sẽ mua quà tặng cho anh ấy, coi như lời xin lỗi.Sau đó, sẽ bày tỏ thái độ, thu hút sự chú ý của anh ấy. Cũng tạo sẵn đường lui cho mình. Còn chuyện khác, cứ để tự nhiên sẽ tới.”

Trần Nhược Vũ lắc đầu: “ Bác sĩ Mạnh không thích tặng quà.”

“ Chỉ cần là con người đương nhiên sẽ thích quà tặng. Còn phải xem xem, là quà gì nữa.”

Lương Tư Tư lên giọng dạy dỗ: “ Con người thôi mà, hiện tại anh ấy đối với mình không có cảm giác, cho nên tình thế khá bất lợi, vậy nên phải tặng quà. Nhược Vũ, bạn có biết, bác sĩ ngoại khoa thích quà gì không?,”

Trần Nhược Vũ nhìn người bạn tốt, trong mắt bỗng như phát sáng, tinh thần nổ tung: “ Bảo hiểm! Tư Tư, mình nói bạn nghe, bảo hiểm đối với họ là món quà rất thực tế. Công việc của họ áp lực rất lớn, giờ làm việc kéo dài, hơn nữa độ nguy hiểm trong công việc và khả năng mắc bệnh rất cao, vậy bạn mua bảo hiểm cho anh ấy đi.

Món quà thực tế như này, yên tâm là anh ấy sẽ không từ chối. Anh ấy chẳng những không cự tuyệt được, ngộ nhỡ anh ấy xảy ra chuyện gì, lúc đó anh ấy sẽ biết ơn bạn. Quá thích hợp, đúng không? Chuyện này mình có thể giúp bạn, bạn nhất định phải nghe theo mình!.”

Lương Tư Tư giận đến mức đập vào gáy của Trần Nhược Vũ: “ Bạn điên rồi, hận anh ấy tới mức mong ngóng anh ấy gặp chuyện không may sao? Bạn còn là người không?.”

Trần Nhược Vũ tỏ vẻ vô tộii: “ Mình nói sự thật mà.”

“ Đi đi, quá phiền phức.” Lương Tư Tư xua tay: “ Mình nói với bạn, anh ấy là bác sĩ khoa ngoại, bạn có thể tặng anh ấy kem dưỡng da tay.”

“ Kem dưỡng da tay?.”

“ Đúng. Các chị em y tá nói cho mình biết. Bọn họ chủ yếu là phẫu thuật thường xuyên phải khử độc, đối với làn da sẽ gây tổn thương rất lớn, bởi vậy bác sĩ ngoại khoa thường mang theo kem dưỡng da tay bên người, bác sĩ nam cũng dùng. Cho nên nếu tặng kem dưỡng da tay, quà không nhiều tiền nhưng lại rất chân thành, thực tế cũng không ra áp lực đối với người nhận. Hơn nữa, so với cái bảo hiểm gì gì đó, lãng mạn hơn rất nhiều!”

Quả nhiên, còn có chiêu này.

Trần Nhược Vũ nghĩ lại bản thân, quả nhiên hành vi lẫn suy nghĩ của mình rất thiểu năng. Tư Tư quả nhiên là cao thủ.

Cho nên, ác bá tiên sinh một ngày nào đó sẽ rơi vào bẫy của cô ấy.

“ Tư Tư, bạn đối với bác sĩ Mạnh là thật lòng sao?.”

“ Là như nào?.”

“ Bác sĩ Mạnh là người tốt, nếu bạn nghiêm túc qua lại với anh ấy, nhất định phải chung thủy, đừng phụ lòng anh ấy.”

Lấy độ dài thời gian mà Lương Tư Tư quen biết bạn trai ra để nói, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên cảm thấy lo lắng cho Mạnh Cổ.

“ Sao hôm nay bạn lạ thế? Tình cảm có lâu dài hay không, không phải do một mình mình quyết định được, bạn nghĩ rằng mỗi lần mình chia tay đều do mình chủ động hay sao? Bạn không nghĩ mình cũng bị người khác bỏ hay sao? Cho nên, bạn lo lắng cho Mạnh Cổ thì nên lo lắng cho cả mình nữa.”

“ Mình chỉ hy vọng hay người sẽ bền vững lâu dài. Tính tình bác sĩ Mạnh không tốt cho lắm, tính cách của bạn lại mạnh mẽ, cho nên mình mới nói như vậy, dù sao cũng nên bao dung một chút, có đúng không?.”

“ Vì sao mình phải bao dung chứ? Nếu anh ấy yêu mình, chẳng lẽ anh ấy không thể bao dung sao?.”

Trần Nhược Vũ thở dốc hồng hộc, không biết nên nói như nào.

Mấy ngày hôm nay, Trần Nhược Vũ chạy như điên trên đường để tìm khách hàng mới, đi ngang qua trung tâm thương mại, nhìn thấy cửa kính quảng cáo đều là những sản phẩm chăm sóc dành cho phái nam, cô tò mò đi vào xem qua.

Nhân viên bán hàng ra sức chào mời cô, nói ba hoa chích chòe một lượt, còn giới thiệu chức năng của từng sản phẩm vô cùng chi tiết cho cô xem. Trần Nhược Vũ vừa xem vừa trở lời cho qua loa, rồi lén lút đưa mắt nhìn giá tiền của lọ kem dưỡng da tay đang được trưng bày ở đây. Nhìn con số dài ngoằng thế kia, cô suýt cắn đứt lưỡi, âm thầm xoay người đi ra.

Đứng ở ven đường, cô nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ nghe máy.

Trần Nhược Vũ ra vẻ khách sáo cảm ơn anh. Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, Trần Nhược Vũ nhân cơ hội nói lời tạm biệt thì Mạnh Cổ lên tiếng: “ Cô là Trần Nhược Vũ?.”

“ Đúng vậy.”

“ Sao tự nhiên cô dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi nghĩ mãi không ra.”

Trần Nhược Vũ đen mặt, cô khách sáo thì sao, thằng nhãi này không thể nói được một câu tử tế, toàn lời độc địa phun ra.

“ Bác sĩ Mạnh, có thể do làm việc quá mệt mỏi, thính giác không được tốt, vậy anh nên nghỉ ngơi cho tốt, tôi cúp máy đây.”

“ Uhm, lần này thì đúng là Trần Nhược Vũ rồi.” Mạnh Cổ vờ như không nghe thấy cô nói muốn cúp máy, tiếp tục nói: “ Chẳng lẽ cô định cảm ơn xong rồi cúp máy?.”

Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ: “ Vậy lần khác tôi mời bác sĩ Mạnh và cảnh sát Lôi cùng nhau ăn cơm, chân thành cảm ơn hai người.”

“ Hôm nay tôi được nghỉ.”

“ Uhm, tôi...” Trần Nhược Vũ muốn nói cô sẽ gọi điện cho Lôi Phong, hỏi xem anh ấy bao giờ rảnh, nhưng Mạnh Cổ đã nói tiếp: “ Lần trước cô còn thiếu tôi một bữa cơm, nhớ không?.”

Trần Nhược Vũ đem những lời định nói nuốt hết vào bụng.

“ Là bữa ăn tối có chim hót, hương hoa bay ngào ngạt ý.” Anh còn nhắc nhở cho cô nhớ cái tin nhắn ngu dốt ấy: “ Vừa hay, bây giờ còn chưa muộn để ăn cơm đâu.”

Rõ ràng quá rồi còn gì, Trần Nhược Vũ thở dài: “ Vậy tôi mời bác sĩ Mạnh ăn cơm.” Anh giúp cô rất nhiều, nên việc mời ăn cơm là lẽ đương nhiên.

“ Cô đang ở đâu?.”

Trần Nhược Vũ nói địa chỉ, Mạnh Cổ nói cô chờ anh, anh ở gần đó sẽ lái xe đến đón cô.

Trần Nhược Vũ ngồi ở hàng ghế bên ngoài trung tâm thương mại, vừa chờ anh vừa nghĩ xem nên mời Mạnh Cổ ăn món gì. Trên người cô không có tiền mặt nhưng có thẻ tín dụng, nhưng ăn ở nhà hàng mới có thể quẹt thẻ được, còn quán vỉa hè thì không.

Cô nhìn ngó ví tiền, nhìn những đồng tiền lẻ tẻ trong ví, cố gắng nghĩ xem nơi nào quẹt thẻ mà giá cả không đắt. Bỗng tiếng chuông di động vang lên, cô tưởng là Mạnh Cổ gọi, vội móc điện thoại ra thì là dãy số trong nhà.

Trần Nhược Vũ hoảng hốt, cố gắng dàn xếp lại tinh thần, suy nghĩ một lúc, hắng hắng cổ họng vài cái rồi bấm nút nghe.

Đầu dây bên kia là tiếng của mẹ cô, bà hỏi: “ Nhược Vũ, dạo này con thế nào?.”

“ Rất tốt ạ.” Trần Nhược Vũ cắn môi, nhịp tim đập hơi nhanh.

“ Sao tháng này con chưa gởi tiền về cho gia đình? Kinh tế có vấn đề gì sao?.”

Trần Nhược Vũ ngồi thẳng người: “ Lần trước con phải nằm viện nên tiền bạc tháng này có chút...” Chuyện mấy tháng nay không có cách nào tóm tắt lại để nói cho mẹ được, đành chuyển đề tài: “ Vài ngày nữa con sẽ có tiền, đến lúc đó con sẽ gởi về.”

Mẹ cô không lên tiếng, tim Trần Nhược Vũ đập bình bịch, cô sợ nếu mẹ hỏi mấy ngày qua tiền sinh hoạt lấy đâu ra cô phải giải thích thế nào. Càng không thể nói cho cha mẹ cô là mình bị người khác đánh, cô không muốn cha mẹ phải lo lắng.

Nhưng mẹ cô không hỏi chuyện đấy, bà nghĩ một lúc, rồi nói: “ Con trở về thành phố C đi, ở thành phố A con làm xằng làm bậy, không có tương lai.”

Giọng nói của mẹ rất chắc chắn, còn có chút thương xót Trần Nhược Vũ.

“ Con không muốn trở về, con thích ở đây.”

“ Thích?.”

Giọng nói mẹ cô trở nên tức giận: “ Thích bán bảo hiểm? Thích nói dối chúng ta? Thích làm cho cha mẹ mất mặt sao? Con không có bản lĩnh gây dựng sự nghiệp riêng, hãy nói thật cho cha mẹ biết. Con là con gái của chúng ta, chúng ta hiểu con rất rõ, mẹ cũng không thể trông cậy vào con làm nên sự nghiệp gì lớn lao, nhưng con nói dốt gạt người, làm cho khuôn mặt gia nua này của cha mẹ không dám ngẩng mặt nhìn ai. Con làm nên những chuyện này thử hỏi cha mẹ biết ăn nói thế nào với bạn bè thân thích?

Bây giờ, cứ ra khỏi cửa, người ta lại nói, Tiểu Vũ nhà bà bán bảo hiểm hả? Người ta nói nhiều thì cũng tự thấy mệt, nhưng đau đầu nhất là trước đây cha mẹ nói con rất có tương lai, làm quản lí ở công ty thương mại, nhưng còn bây giờ?.”

Trần Nhược Vũ nói không nên lời, chỉ có thể im lặng nghe mẹ cô nói.

“ Tóm lại, mẹ với cha con đã bàn bạc xong, đã nhất trí rằng, con trở về thành phố C, cha mẹ sẽ nhờ người tìm việc làm cho con, tiền lương không cao nhưng công việc ổn định. Về đây ổn định việc làm, sau đó cha mẹ sẽ tìm đối tượng tốt để gả cho con, như vậy xem như con có thể yên bề gia thất. Hai kẻ già đây cũng không thể trông cậy vào con nữa rồi, chờ em con tốt nghiệp xong, xem nó có tương lai gì không.”

Trần Nhược Vũ cắn chặt răng, nghe mẹ lải nhải hơn nữa ngày, cuối cùng mới dám lên tiếng: “ Mẹ, con sẽ ở lại đây. Công việc của con cũng không có gì là xấu, con có thể kiếm được tiền, cuộc sống con rất tốt, con không muốn trở về.”

Bà nghe Trần Nhược Vũ nói xong, nhịn không được cơn giận, hét lên trong điện thoại: “ Tùy con!” Nói xong liền dập máy.

Tiếng quát mắng rất lớn khiến Trần Nhược Vũ giật bắn cả người rồi nghe tiếng thấy tiếng ‘ tút tút’, cô cúp điện thoại rồi bỏ vào trong túi xách.

Tâm tư hỗn loạn, ánh mặt trời chiếu trên lên người cô, cô lại cảm thấy lạnh toát cả người.

“ Sao vậy?.” Người ngồi bên cạnh hỏi cô.

Trần Nhược Vũ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Mạnh Cổ, cô lắc đầu, không biết nên nói như thế nào.

“ Cô muốn khóc sao?.” Mạnh Cổ nhíu mày, nhìn chằm chằm cô: “ Vừa nói chuyện với ai? Xảy ra chuyện gì?.”

Trần Nhược Vũ lắc đầu, bả vai sụp xuống.

Cô nhìn thấy bàn tay Mạnh Cổ đặt ở trên ghế, ngay cạnh tay cô, tay anh thật lớn dường như có thể bao phủ toàn bộ bàn tay cô. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, liền cầm tay Mạnh Cổ rồi nhét tay mình vào lòng bàn tay của anh. Tay anh rất ấm áp, cô cảm giác được hốc mắt mình đang nóng lên, nhưng cô không muốn khóc.

Mạnh Cổ có chút không được tự nhiên nhưng anh không né tránh, chỉ tự nói thầm với mình rằng, không hiểu sao lại hẹn gặp cô vào ngày hôm nay, hình như không đúng dịp.

Trần Nhược Vũ cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang trực sẵn ở khóe mắt. Cô nghe được giọng nói của Mạnh Cổ: “ Nếu không thể nói ra, tôi có thể cho cô mượn vai của tôi.”

Lần này Trần Nhược Vũ không lắc đầu, cô cắn cắn môi, xoay người lại đưa tay ôm lấy Mạnh Cổ, rồi chôn đầu ở trong lòng anh. Nước mắt không kiềm chế được mà cứ tuôn ra không thể kiềm chế lại được. Anh không nhìn thấy, những người khác cũng không nhìn thấy, điều này làm cho cô cảm thấy an ủi phần nào.

Cô ôm chặt anh, khóc không phát ra tiếng động. Cô nghe được anh đang lầu bầu trách móc điều gì đó, hình như anh nói, anh chỉ cho cô mượn vai chứ chưa đồng ý cho cô ôm anh.

Bình luận

Truyện đang đọc