CHẠY ĐÂU CHO THOÁT

Rất lâu sau, Trần Nhược Vũ không gặp lại Mạnh Cổ.

Ngay cả việc thanh toán viện phí cô cũng nhờ bạn thân Lương Tư Tư tới giải quyết. Nghe nói, sắc mặt Mạnh Cổ đen hơn cả thiên lôi, Trần Nhược Vũ nghe xong sợ đến mức không dám bước chân ra khỏi cửa.

Tạm né một thời gian quả nhiên rất có hiệu quả, từ đó về sau mỗi lần bước chân ra khỏi cửa, Trần Nhược Vũ không còn rơi vào cảnh ngộ “ cuộc gặp gỡ lãng mạn đến chết người” nữa. Bệnh viện, siêu thị, còn cả quán cafe kia nữa cô cũng không bén mảng tới.

Ngẫm lại thấy cũng đúng, Trần Nhược Vũ tán thành những câu nói của Mạnh Cổ, đúng là hai người họ không hợp.

Anh là người bình tĩnh, sáng suốt sớm đã nhìn rõ thế sự. Mà cô, mù quáng đầu óc mơ màng, chỉ lúc đâm đầu vào tường mới biết đau là gì.

Khoảng cách của hai người giống như đầu biển và cuối biển, xa xôi vô cùng. Không chỉ là cuộc sống không đồng nhất, không chỉ vì tính cách khác biệt, mà còn bởi trước mặt anh cô luôn phơi bày những hành vi xấu nhất của bản thân.

Anh biết rõ, cô không phải vì yêu anh mới theo đuổi anh, thậm chí anh còn biết mình không phải là lựa chọn số một của cô. Ban đầu, Trần Nhược Vũ định xuống tay với Lôi Phong, nhưng sau khi biết anh ta đã có vợ chưa cưới, cô mới chọn anh để theo đuổi.

Nói như vậy cũng đủ biết, cô đang chạy theo xu hướng cuộc sống xã hội hiện đại ngày nay, đến chính bản thân Trần Nhược Vũ khi nghĩ lại hành vi của mình lúc đó cũng giật mình.

Cô muốn giải thích, cô không phải là người thấy trăng quên đèn, tính tình thay đổi thất thường. Không phải dạng con gái thích khoe mẽ sĩ diện, làm như mèo mửa, là loại bạc tình. Hy vọng tìm kiếm được một người đàn ông có điều kiện tốt để cùng sống bên nhau trọn đời, suy nghĩ này có gì là sai?

Mà đâu phải lúc nào cũng gặp được người đàn ông tốt để gởi gắm cả đời, cho nên khi gặp được phải nắm lấy thời cơ, tích cực công phá, hẳn cũng không có gì là sai.

Chuyện này cũng giống như việc đi xem mắt, gặp lần đầu tiên có lẽ chưa nảy sinh tình cảm, nhưng nếu thấy đối phương điều kiện tốt, nếu hai bên đều ưng ý thì có thể thử sống chung, cũng giống nhau cả thôi!

Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng.

Được rồi! Trần Nhược Vũ thừa nhận, mặc dù biện minh như vậy cũng có chút đạo lí nhưng chưa đủ sức thuyết phục. Cũng giống như lần trước, cô bị anh tóm ngay tại trận khi đang cùng người khác nói xấu anh, cho dù giải thích thế nào cũng vô ích.

Tóm lại, cô trong ấn tượng của Mạnh Cổ là một cô gái không ra gì.

Cho nên anh mới một mực cự tuyệt cô, anh nói chỉ nên làm bạn bè.

Nhưng cô không muốn làm bạn với anh. Cô rất thích anh, cho nên không thể làm bạn với anh. Cô cũng không muốn như vậy, tự tay phá hủy hình tượng của mình sau khi bị đối phương vạch trần, bản thân gây ra những chuyện ngu xuẩn như vậy cô cũng đâu muốn xảy ra.

Nếu như chuyện này có xảy ra, cô cũng chỉ còn cách đối mặt. Cô muốn yên lặng chặt đứt mối tình này, tiêu diệt hoàn toàn ngọn lửa tình yêu do tự tay mình châm lên.

Vì vậy, Trần Nhược Vũ không muốn gặp lại anh, cô muốn tiếp tục sống lại những ngày bình thường như trước đây, có lẽ sau này có sẽ tìm được một đối tượng thích hợp, nói chuyện yêu đương, tính toán tiến đến hôn nhân.

Nhưng những ngày gần đây, vận đen liên tiếp đến tìm cô. Mọi chuyện đã xấu nay còn xấu hơn.

Vận đen thứ nhất là hai tên đánh cô quỵt nợ, phí bồi thường như đã nói vẫn còn chưa thanh toán. Trần Nhược Vũ tuy rằng sợ phiền phức nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua được. Cô đã nhờ vả người làm trong cục cảnh sát, nhờ luật sư cố vấn, muốn kiện chết hai tên xấu xa kia.

Lương Tư Tư nhìn cô bôn ba ngày đêm, lo lắng đến thần cả người, bèn hỏi: “ Liệu bọn chúng trả thù cậu không?.”

“ Có thể.”

“ Cậu có sợ không?.”

“ Sợ.” Trần Nhược Vũ vỗ vỗ vào túi xách: “ Cho nên mình mua bình xịt hơi cay rồi.”

Cô nhìn Lương Tư Tư, rồi cầm tay cô bạn thân: “ Nếu mình xảy ra chuyện, những chuyện sau này nhờ cả vào cậu. Cậu giúp mình báo với người nhà. Mình có mua một gói bảo hiểm, người được thừa hưởng là mẹ mình. Tài khoản ngân hàng cũng không cần phải lo tới, vì bên trong cũng không có tiền. Còn nữa, mình có cô bạn thân tên là Cao Ngữ Lam, nếu thực sự mình gặp chuyện bất trắc, người cuối cùng thông báo là cô ấy.”

“ Được rồi, được rồi.” Lương Tư Tư cắt lời cô: “ Loại trọng trách to lớn như này tuyệt đối đừng trông chờ vào mình. Cậu phải cân nhắc kĩ, ngộ nhỡ chẳng may chuyện ấy xảy ra, cậu mới phát hiện nhờ sai người, lúc đó chỉ biết oán có mắt như mù.”

“ Cậu thật không có tiền đồ.”

“Cậu cũng đâu có tiền đồ. Việc này nên mau chóng kết thúc, hai tên kia không phải là người tử tế gì.”

Trần Nhược Vũ gật đầu. Trong lòng có phần lo sợ, nhưng không cam lòng để chúng quỵt tiền bồi thường như vậy được. Cả đời này, cô luôn đóng vai kẻ nhát gan, lần này thử làm người hùng một phen, không phải vì tiền, mà vì chính bản thân của mình, nhất định phải kiên trì tới cùng.

Trong cái rủi cũng có cái may, vị khách kia của cô cuối cùng cũng lấy được phí bảo hiểm, điều này khiến Trần Nhược Vũ cảm thấy phần nào được an ủi.

Có điều, trong công tác của Trần Nhược Vũ có xảy ra chút vấn đề, công ty đối với hành động lần này của cô không mấy hài lòng. Mấy vị lãnh đạo cao cấp cho rằng hành động ấy của Trần Nhược Vũ đã đem tới phiền phức cho công ty. Chẳng những phiền toái mà còn không đặt lợi ích công ty lên hàng đầu. Trong thời gian ấy cô không ngừng đi họp, làm cho Trần Nhược Vũ lao lực quá độ.

Mạnh Cổ gọi cho Trần Nhược Vũ hai lần nhưng cô không dám nghe máy. Hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại đang hiện lên hai chữ Mạnh Cổ, nhìn đến khi màn hình đen ngòm, tiếng chuông dứt hẳn mới thôi.

Người nhà Trần Nhược Vũ gọi điện cho cô, nói rằng có người họ hàng tới thành phố A, muốn cô đón tiếp. Còn ngỏ ý muốn ở nhà cô vài ngày rồi đến chỗ cô làm việc thăm quan.

Nghe xong mà Trần Nhược Vũ muốn ốm ngay lập tức. Đừng nói là căn phòng bé xíu của cô phải trở thành khách sạn tiếp đãi họ hàng mà ngay cả hai người ở còn thấy chật. Hai cô gái ở cùng với một người đàn ông, còn ra thể thống gì? Đôi khi, Trần Nhược Vũ không hiểu nổi suy nghĩ của người nhà cô.

Còn muốn cô đưa tới công ty thăm quan, một nhân viên tép riu như cô còn dẫn người nhà tới công ty để ‘điều tra’, thử hỏi cô còn mặt mũi gì. Hơn nữa, công việc của Trần Nhược Vũ không đưa ra ánh sáng, cô đâu dám nói mình bán bảo hiểm.

Trần Nhược Vũ nghĩ nát óc ra cớ để từ chối, đành nói rằng mình đi công tác. Nhưng cô không ngờ rằng, chuyện cô làm nhân viên bán bảo hiểm lại bị phát hiện.

Ngày đó, cô cùng với quản lí gặp gỡ khách hàng ở quán cafe, sau khi khách hàng ra về, người quản lí nói với cô vẫn còn non kinh nghiệm. Nhắc nhở cô nên chú ý nhiều hơn, lần trước cô giúp đỡ vị khách kia đã làm mọi chuyện rối tinh rối mù rồi, Trần Nhược Vũ ngậm ngùi lắng nghe, không hé răng nửa lời, cúi đầu nghe giảng đạo.

Chờ khi quản lí ra về, cô phát hiện người ngồi cách vách, là bạn của kẻ thù không đội trời chung với cô - Tề Na!

Cô nhận ra anh ta ta, anh ta đương nhiên cũng biết cô là ai, nhìn thấy bộ mắt vô cùng hứng khởi, dạt dào cảm xúc kia đủ để thấy ông ta đã biết cô đang làm nghề gì, một nhân viên bảo hiểm đang cúi gằm đầu nghe quản lí khiển trách vì hành vi thiếu suy nghĩ. Chứng kiến cảnh này, ông ta xem ra rất sảng khoái.

Trần Nhược Vũ vội vàng rời đi, trong lòng giống như có tảng đá đè nặng.

Nhất định anh ta sẽ đem chuyện này nói cho Tề Na. Ân oán giữa cô và Tề Na, đảm bảo cô ta sẽ thêm mắm thêm muối thổi phòng câu chuyện này khắp thành phố C. Trần Nhược Vũ còn lo sợ rằng liệu Tề Na có tới nhà cô nói cho cha mẹ cô không, rồi ra cái vẻ tiếc nuối cho sự thất bại của con gái ông bà.

Chuyện này còn chưa xong chuyện khác đã tới, Trần Nhược Vũ lại bị đánh cho bầm dập.

Cô vừa thất tình, né tránh người mà cô đắc tội. Cô lừa gạt người trong nhà, kết quả là đã bị vạch trần. Cô bị người khác chê cười, chế giễu, rất nhanh sẽ trở thành chủ đề bàn tán ở cái thành phố C nhỏ bé kia. Cô bị người khác đánh, hung thủ còn chưa đền tội, mà ngay cả chính cô còn đang rơi vào tình trạng nguy hiểm. Công việc của cô đứng bên bờ vực bị sa thải, quản lí đã có thái độ không hài lòng với cô.

Mấy ngày nay, tinh thần Trần Nhược Vũ vô cùng sa sút.

Điện thoại của cô không ngừng đổ chuông. Là hai kẻ ra tay đánh cô gọi tới, nói những lời thô tục, hết câu này đến câu khác, nói cô phải cẩn thận. Mẹ cô thì hỏi bao giờ cô đi công tác về, khi nào trở về thành phố A, họ hàng muốn qua chơi. Cô bạn Dương Dương trước đây không thường xuyên liên lạc nay cũng gọi điện cho cô, nói rằng Tề Na nói nhiều điều không hay về cô, nói cô nên chuẩn bị tâm lý.

Chuẩn bị? Cô còn phải chuẩn bị cái gì chứ?

Mỗi lần có tiếng chuông điện thoại, Trần Nhược Vũ cảm thấy rất phiền.

Vì thế cô mặc kệ, vừa hay tiền điện thoại cô hết, cô cũng không nạp thẻ, để mặc cho nó bị cắt. Giả chết vài ngày, cuối cùng Trần Nhược Vũ hạ quyết tâm, xóa hẳn số điện thoại cũ. Cô muốn rời xa những chuyện khiến tinh thần cô suy sụp, phá hỏng tương lai của cô, Trần Nhược Vũ muốn bắt đầu lại từ đầu.

Cô không tin, cả đời này cô chỉ gặp vận xui, cô không tin mình sẽ còn gặp những chuyện tồi tệ hơn nữa.

Nhưng cô nhầm rồi!

Chuyện tồi tệ hơn, đã xảy ra với cô.

Cô được chuẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, lại nằm viện!

Tâm trạng không tốt, tới quán uống một chai bia cùng với một bát canh cay, chỉ có vậy mà cũng bị viêm dạ dày còn đưa vào bệnh viện cấp cứu. Trần Nhược Vũ ôm bụng nằm trên giường bệnh, khóc không ra nước mắt.

Điều may mắn duy nhất đến với cô lúc này, đó chính là sau khi tỉnh dậy, biết được bệnh viện cô đang nằm cách rất xa bệnh viện của Mạnh Cổ, cách rất xa những người cô quen biết.

Cô muốn yên tĩnh một mình.

Nhưng, ở một mình không khiến cho tâm trạng cô khá hơn mà còn tụt dốc không phanh, cô muốn trốn đi tới một nơi thật xa.

Trần Nhược Vũ cũng không biết, trong khi cô nằm viện, ở một nơi nào đó, có đám bạn đang bàn tán về cô.

Bình luận

Truyện đang đọc