CHẠY ĐÂU CHO THOÁT

Nửa đêm, Trần Nhược Vũ gọi điện cho Mạnh Cổ.

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Mạnh Cổ khiến nhịp tim cô lại đập nhanh hơn bình thường.

Theo như kinh nghiệm nói chuyện với Mạnh Cổ, cô biết chuyện giả vờ khách sáo với anh là vô tác dụng. Cho nên, cứ nói thẳng vào vấn đề là cô muốn anh giúp đỡ, chỉ cần anh giúp cô đặt hẹn với chủ nhiệm Lưu là được rồi.

Ở đầu dây bên kia, hiển nhiên là Mạnh Cổ không hề nghĩ đến việc này, anh vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Trong lòng Trần Nhược thầm nghĩ, không biết chuyện này có gây ra phiền toái cho anh hay không, có bất lợi gì không? Cô đã suy nghĩ rất nhiều, nếu anh từ chối, cô sẽ nói gì với anh nhỉ? Cô sẽ cùng anh tán gẫu vài câu chăng.

Sau đó, Mạnh Cổ lên tiếng: “ Trần Nhược Vũ, chỉ khi cần dùng tới tôi, em mới gọi điện cho tôi sao?”

“ À.” Không có việc gì mà gọi cho anh thì càng bị mắng chứ sao.

“ Em cùng với đám Doãn Tắc ăn chơi phè phỡn, lúc đó sao không biết đường gọi điện thoại cho tôi, lúc cần giúp đỡ mới nhớ tới tôi?

“ À.” Sao anh biết cô cùng với đám Doãn Tắc ăn uống nhỉ?

“ À cái gì mà à.”

“ Uhm,”

Mạnh Cổ không lên tiếng.

Trần Nhược Vũ hơi khẩn trương: “ Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh đừng cúp điện thoại.’’

“ Tôi chưa nói là sẽ cúp điện thoại.”

“ Anh nghe máy mà cũng không thèm chào lấy một câu.”

“ Người chào phải là em.”

“ À.” Đúng, là cô gọi cho anh trước, còn là lúc nửa đêm nữa chứ.

“ Hôm nay có phải em muốn dùng mấy cái từ à, uhm để diễn trò với tôi hả? Đại não bị tổn thương chức năng ngôn ngữ làm gián đoạn khả năng ăn nói của em hả?.”

“ Không, không.” Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, rõ ràng là chính anh đang dùng ngôn ngữ tàn bạo thuộc chòm sao ác bá đang nói chuyện với cô mà.

“ À, thì là... Bác sĩ Mạnh, anh quen chủ nhiệm Lưu sao? Có tiện giúp tôi việc này được không?.” Kì thực nếu không giúp thì cô cũng không để ý đâu. Thôi được rồi, cô là kẻ không có lương tâm.

“Là người bạn nào vậy? Bệnh như thế nào?.” Anh còn hỏi thăm bệnh trạng cơ đấy.

“ Thì là, thì là người mà tôi xem mắt lần trước, là người bạn của tôi đã giới thiệu đó.” Trần Nhược Vũ nói qua về bệnh tình cậu của Đường Kim Tài, còn nói rằng mấy tháng này nhà anh ta đăng kí khám nhưng vẫn chưa được, nhờ Mạnh Cổ giúp đỡ.

“ Bệnh như thế đáng để cho chủ nhiệm Lưu khám. Thế nhưng người đó tính là bạn của em sao? Không phải lần trước em nhờ tôi cứu mạng sao, sao bây giờ lại giúp anh ta cầu xin tôi thế?.”

Trong lòng Trần Nhược Vũ bỗng rỗng tuếch, cũng may là chỉ nói qua điện thoại thôi, chứ nếu gặp trực tiếp chắc chắn anh sẽ thấy được khuôn mặt tràn đầy xấu hổ của cô: “ Thì là...”

Cô ngẫm lại, quá xấu hổ, những gì không nên nói anh cũng nói, cũng không biết Mạnh Cổ có tiện tay giúp đỡ không: “ Không biết chuyện này có gây phiền phức gì cho anh hay không, nếu không tiện thì thôi, bỏ đi.”

“ Phiền thì có phiền nhưng mà thật ra cũng không phiền. Chủ nhiệm Lưu mỗi tuần chỉ mở phòng khám trong một ngày, chỉ khám cho người hẹn trước, cho nên rất ít số thứ tự được phát, rất khó hẹn được. Tôi sẽ gặp ông ấy xin một số khám, rồi chen thêm một người vào là được. Chỉ vậy thôi, không có việc gì cả.”

“ Uhm, uhm, vậy được rồi, không có chuyện gì rắc rối là được rồi.” Vốn dĩ con người thì nên làm việc tốt. Trần Nhược Vũ cố gắng nghĩ xem nên nói gì nữa thì Mạnh Cổ đã lên tiếng: “ Tôi thì không phiền, chỉ sợ em gặp rắc rối lớn thôi.”

Trần Nhược Vũ sửng sốt: “ Vì sao?.”

“ Bởi vì em nợ tôi một ân tình. Loại chuyện này nói khó không khó, mà nói khó thì cũng rất khó. Cũng may là em quen tôi, chứ nếu không có tiền cũng không làm được.”

“ Anh Đường có nói tiền nong không thành vấn đề. Anh sẽ không thiệt.”

“ Trần Nhược Vũ.”

“ Hả?.”

“ Em coi tôi là loại người nào?.”

Anh cáu rồi! Trần Nhược Vũ ngẫm lại, dường như nói đến chuyện tiền nong ở đây là đang làm nhục anh.

“Đút lót, nhận hối lộ là phạm tội.”

“ Tôi xin lỗi.”

“ Em nói xem, tôi nên nói gì bây giờ?.”

“ Tôi nói rồi đó, tôi xin lỗi.”

“Lần trước, khi em nhờ tôi đến cứu em, em bảo tôi muốn thế nào cũng được. Thế nhưng, xong chuyện em chưa cho tôi cơ hội đó.”

“ Vậy anh muốn gì?.” Haiz, còn đang định tìm đề tài để nói chuyện với con người này, bây giờ thì khỏi rồi.

“ Trần Nhược Vũ, em có thấy là cuộc đối thoại của chúng ta đang rất suy dinh dưỡng không?.”

Không có dinh dưỡng mà cứ thao thao bất tuyệt suốt. Có phải một mình cô nói đâu, không có dinh dưỡng thì trách ai. Nhưng nói đi nói lại, tuy rằng mỗi lần nói chuyện linh tinh với anh, anh đều rất vui vẻ, rất hưng phấn nhưng ngẫm lại thì chủ đề hai người bàn luận đều tới rất ngẫu nhiên.

“ Dinh dưỡng là cái gì?.” Cô hỏi anh.

Mạnh Cổ không trả lời. Trần Nhược Vũ cũng không biết nói gì. Cho nên, trong lúc nói chuyện hai người... giống như trong truyền thuyết nói rằng hai người không cùng chí hướng?

Trần Nhược Vũ vừa ôm điện thoại cảm thấy phiền muộn, lại nghe Mạnh Cổ nói: “ Trần Nhược Vũ, chừng nào em tới tìm tôi?.”

“ À.”

“ Lại à, hôm nay có phải em cố ý gây sự với tôi không?.”

“ Hôm nay, anh quả thực không có kiên nhẫn.” Trần Nhược Vũ nhíu mày: “ Sao tôi phải đến tìm anh?.”

“ Em không đến tìm tôi, thì thẻ khám của chủ nhiệm Lưu em lấy kiểu gì? Chẳng lẽ tôi còn phải đích thân đưa tới cho em?.”

“ À, đúng đúng, tôi không nghĩ tới. Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi sẽ tới tìm anh. Anh xem, lúc nào thì tiện để tôi qua?.”

“ Chờ tôi lấy được phiếu khám rồi gọi điện cho em. Em nói với người họ Đường kia một câu là, việc này không hề dễ dàng, chỉ có lần này thôi, lần sau đừng có tới tìm em nữa.”

“ Uhm.” Chẳng phải anh nói là quen biết, không có việc gì sao? Sao lại nói không dễ làm. Mà thôi, nói chung nhờ vả người khác là đã mặt dày lắm rồi. Trần Nhược Vũ tế nhị không dám hỏi, chỉ trả lời cho qua chuyện.

“ Tôi nói đó là sự thực. Em đừng có khách sáo với anh ta, nói rõ với anh ta vào. Anh ta còn không biết đến sĩ diện mà còn tìm tới em nhờ giúp đỡ, em còn vui vẻ nhận lời người ta, cái gì cũng đồng ý. Anh ta còn tưởng chuyện này rất đơn giản sau này sẽ thường xuyên gọi điện nhờ vả, nếu chuyện gì cũng gọi điện nhờ em sẽ rất phiền phức. Không phải bệnh nào cũng cần đến chuyên gia, nhiều người bệnh không hiểu điều này. Em biết chưa?.”

“ Biết rồi.”

“ Vậy em chờ điện thoại của tôi.”

“ Vâng.”

Trò chuyện đến đây là chấm dứt, hai bên lại rơi vào trầm lặng. Trần Nhược Vũ nghĩ xem nên nói gì, nhưng cô chưa nghĩ ra.

Lại là giọng Mạnh Cổ: “ Trần Nhược Vũ.”

“ Uhm. Sao thế?.”

“ Bỏ đi, không có việc gì.”

Không có việc gì là chuyện gì? Trần Nhược Vũ cắn môi, rất muốn hỏi nhưng lại thôi.

Hình như đúng là Mạnh Cổ không có chuyện gì để nói, anh nói: “ Vậy nhớ, tôi cúp máy.”

“ Chờ một chút.” Cô gọi anh.

“ Uhm, sao thế?.”

“ Chuyện đó, cũng không thể để anh giúp suông được.”

“ Cũng đúng, cũng không nên giúp em công không việc này được.” Trong nháy mắt, Trần Nhược Vũ hình như rơi vào ảo giác, cô cảm thấy giọng nói của Mạnh Cổ hình như vui vẻ hơn: “ Vậy em tính đền đáp tôi như thế nào?.”

Đền đáp như nào?

“ Tôi mời anh ăn cơm.”

“ Lần trước em nói mời tôi ăn cơm, kết quả là còn cắn tôi, món nợ đó tôi còn chưa tính sổ, lần này lại mời ăn cơm?.”

“...” Sớm biết như vậy thà rằng đừng nói câu kia, không phải tự đào hố chôn mình sao? Cô có điên không mà sao đi nói câu đấy? Còn khách sáo đến mức đó nữa chứ? Ác bá tiên sinh chưa từng đề cập qua việc này, thế mà cô lại tự đi chuốc phiền vào người.

“ Vậy bác sĩ Mạnh, anh cảm thấy thế nào thì được?.”

“ Em tự nghĩ đi, em tự nghĩ như thế mới có thành ý.” Giọng nói của anh lúc này mới khiến Trần Nhược Vũ tỉnh ngộ, tâm tình của anh rất tốt.

Tự mình nghĩ, nghĩ như nào? Loại chuyện như này rất khó nghĩ.

Xong cuộc điện thoại, Trần Nhược Vũ tâm tình bất ổn ngồi trong phòng. Rắc rối đến rồi, rắc rối đến rồi.

Nhưng hôm nay ác bá tiên sinh có phần kì lạ, cảm xúc thay đổi thất thường.

Lúc đầu thì hung hăng tàn bạo, đoạn giữa thì khó nắm bắt, sau đó lại nghiêm túc, cuối cùng là vui vẻ nhẹ nhàng. Thay đổi như vậy quả thực rất khó đoán được.

Trần Nhược Vũ đang suy nghĩ xem nên giải quyết thế nào đối với vấn đề này, đang sầu não thì Lương Tư Tư xuất hiện. Cô ấy vừa đi vừa hỏi: “ Sao bạn lại đi ôm cửa tủ lạnh vậy?.”

Hả? Ôm cửa tủ lạnh! Uhm, cô ở đây làm gì nhỉ? Đúng rồi, cô muốn uống nước.

Trần Nhược Vũ cầm lon nước, đi qua đi lại nhưng không nghĩ ra cách nào cả, đang định hỏi Lương Tư Tư, vừa xin lỗi vừa cảm ơn người ta thì nên làm gì cho phải lẽ. Uhm, quan trọng nhất là muốn đối phương hết giận, đừng mang thù oán với cô.

Còn chưa kịp mở miệng, Lương Tư Tư đã lên tiếng trước: “ Hôm nay mình tới bệnh viện, đã hẹn được bác sĩ Mạnh đi ăn cơm.”

Lỗ tai Trần Nhược Vũ dựng thắng đứng lên, ôm đồ uống ngồi bên cạnh Lương Tư Tư trên ghế sofa: “ Bạn đi tìm bác sĩ Mạnh làm gì?.”

“ Có quỹ hoạt động từ thiện, cần chuẩn bị một chút tư liệu về ngành y, cần xin ý kiến từ bác sĩ chuyên nghiệp, cho nên mình tới tìm bác sĩ Mạnh cố vấn một chút.”

Lý do tiếp cận anh quá hoàn mĩ. Trần Nhược Vũ không thể không bội phục Lương Tư Tư, cô ấy luôn tìm được cơ hội vô cùng hoàn hảo.

“ Vậy bác sĩ Mạnh có nói gì không?.”

“ Chúng mình chỉ nói chuyện về hạng mục đó thôi, anh ấy quả thực rất giỏi, cho mình rất nhiều ý kiến, còn đưa ra một số ý kiến không hề có trong nội dung. Sau đó, mình nói muốn cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ, muốn mời anh ấy ăn cơm, anh đồng ý.”

“ Hai người ăn cơm đến muộn như vậy sao?” Vậy lúc cô gọi điện thoại, anh và Tư Tư đang ăn cơm.”

“ Không phải, ăn xong từ sớm. Mình phải trở về công ty đem tư liệu chỉnh sửa lại sợ để lâu sẽ quên.”

Trần Nhược Vũ gật đầu, bỗng thấy cả người mềm nhũn. Vừa rồi trong điện thoại anh không đề cập đến chuyện này, hơn nữa Tư Tư mời cơm anh, anh liền nhận lời, còn cô mời cơm anh, anh từ chối. Khác nhau quá xa! Hừ!

“ Anh ấy có hỏi về bạn.”

“ Hỏi về mình cái gì?.”

“ Hỏi gần đây bạn đang làm gì? Có phải lại đi xem mắt hay không?.”

“ Bạn nói như nào?.”

“ Ăn ngay nói thẳng! Nói bạn không vội chuyện đó nữa, mỗi ngày đều ở nhà xem tivi, tối qua còn đến chỗ Cao Ngữ Lam tụ tập ăn uống.” Lương Tư Tư vừa nói vừa nâng bàn tay lên ngắm nghía bộ móng tay, thủ thỉ nói nên đi chăm sóc lại móng tay.

“ Vậy còn nói gì nữa không?.”

“ Không nói gì cả.”

Không nói gì? Tên ác bá thối tha, quá xem thường cô, quá bất công. Trần Nhược Vũ nhìn thấy Lương Tư Tư đang ngắm nghía bàn tay, cô nghĩ ra cách rồi.

Cô nghĩ ra nên đền đáp Mạnh Cổ như thế nào rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc