CHỆCH QUỸ ĐẠO

Phùng Thụy Tuyết nơi này và cửa hàng trưởng Phùng ở thời không khác trông chẳng thể phân biệt, sang trọng, đẹp đẽ, cho dù biết rằng chụp hình sẽ phải hóa trang lại, nhưng vẫn trang điểm cẩn thận mới đến đây. Trên cổ cô nàng quấn một chiếc khăn quàng đúng mùa mẫu mới, trên tay là chiếc xách tay xinh xắn, lộ ra trên cổ tay là một chiếc đồng hồ nạm kim cương sáng lấp lánh.

Phùng Thụy Tuyết dẩu đôi môi mỏng lên, chiếc cằm nhỏ nhắn căng lên thành một dấu tích không vui, chẳng nói tiếng nào tìm một chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống một góc, chẳng để ý đến ai.

Cô ta không hề quen biết Giang Hiểu Viện, trong cuộc đời của Phùng Thụy Tuyết trong thế giới này chưa từng xuất hiện một Giang Hiểu Viện phá gia chi tử, mà hơn nữa cô ta còn trời xui đất khiến cùng Hoắc Bách Vũ đến được với nhau. Lúc hai người bước vào, giống một con tiên hạc buộc phải chịu thiệt thòi mà dẫn theo một con gà rừng mặt trắng màu sắc sặc sỡ.

Cô thu ngân lanh trí đưa một ngón tay ra, chọt mạnh vào cậu nhiếp ảnh to như con gấu đứng ngây người kế bên, nhiếp ảnh gia lúc này như mới tỉnh khỏi cơn mê, nhảy lên một cái, xoa xoa tay tiến lên chào hỏi, “Để em rót ly nước cho chị, chị có thể xem thử tác phẩm của tụi em trước, chọn mấy chủ đề, sau đó stylist của tụi em sẽ phối hợp chủ đề để trang điểm cho hai anh chị…”

Cậu ta đưa tay chỉ Giang Hiểu Viện, thành công khiến cho ánh mắt bạn trai cũ và cô bạn thân cũ cạy góc tường chưa từng quen biết đều hướng lên người Giang Hiểu Viện.

Giang Hiểu Viện mặt thì không cảm xúc, nhưng lòng thì trăm cảm xúc giao thoa.

Phùng Thụy Tuyết mờ mịt quét mắt nhìn một lượt cái bộ trang phục trong hạ ngoài đông của Giang Hiểu Viện, “Cô ta chính là stylist á?”

Nhiếp ảnh gia chột dạ đáp một tiếng.

Gương mặt mộc trống trơn của Giang Hiểu Viện thật không có sức thuyết phục, Phùng Thụy Tuyết nhìn xong, trong lòng tất nhiên càng thêm bất mãn, trầm mặc một hồi, Phùng Thụy Tuyết buồn bực nói một câu, “Trông có hơi trẻ, không được không được.”

“Chị ấy trông trẻ, vì bảo dưỡng tốt,” Nhiếp ảnh gia khẩn trương đến lưng toát mồ hôi, bắt đầu nói bậy nói bạ, “Thật ra đã hơn ba mươi rồi.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Thật muốn cho cậu ta một tát.

Giây phút mà Giang Hiểu Viện nhìn thấy Phùng Thụy Tuyết, cô hận không thể từ khe cửa chạy ra ngoài, thế nhưng chân thì lại giống như đã mọc rễ cắm tại chỗ, bị câu chuyện hoang đường này làm cho dở khóc dở cười.

Phùng Thụy Tuyết đã đối xử với cô thế nào chứ? Lúc đó Giang Hiểu Viện đến cửa tiệm của Phùng Thụy Tuyết, cô nàng lúc nào cũng đích thân đón vào cửa, bình thường dỗ Giang Hiểu Viện còn siêu hơn cả bạn trai của cô, Giang Hiểu Viện nói một thì Phùng Thụy Tuyết tuyệt đối không nói hai. Bất luận là lúc nào, Giang Hiểu Viện và Phùng Thụy Tuyết nói chuyện luôn rất vui vẻ, thật ra sau này nhớ lại, hai người bạn bình đẳng thật sự, cho dù tình cảm có tốt hơn nữa, thì có thể mãi không cãi vả, không đánh nhau sao? Coi như trong đó có một người EQ cao, có thể giải quyết hết đa phần mâu thuẫn, thì cô ta sẽ không có lúc tâm trạng kém, không muốn để ý đến người khác hay sao?

Làm sao có thể một trong hai người luôn luôn đơn phương nhường nhịn người còn lại được.

Phùng Thụy Tuyết ở chung với cô chắc chắn là rất mệt mỏi nhỉ? Suốt ngày cứ phải cúi người nịnh nọt.

Bây giờ thì hay rồi, phong thủy đã thay đổi. Giang Hiểu Viện đứng đó, còn Phùng Thụy Tuyết thì ngồi, Giang Hiểu Viện đeo nụ cười cứng ngắc, Phùng Thụy Tuyết bày vẻ mặt không tin tưởng hỏi thẳng mặt cô rằng “Có được hay không.”

Hoắc Bách Vũ lấy lòng đặt album lên đầu gối mình, lật hai trang phải hỏi một câu, “Đây là kiểu gì vậy? Ôi, em nhìn này, cái này không tệ nhỉ?”

Phùng Thụy Tuyết vẫn cúi đầu vọc điện thoại, mặc kệ anh ta.

Nhiếp ảnh gia mặt đỏ tới mang tai đứng bên cạnh, bộ dáng như đang ngồi bàn chông kia cũng thật phù hợp với studio áo cưới chao đảo sắp đổ này.

Hoắc Bách Vũ dỗ dành mấy câu cũng mất kiên nhẫn, cuối cùng hai người mỗi người ngồi một góc sofa, chẳng ai để ý đến ai, giống như hai người họ không phải đến để chụp ảnh cưới, mà là đến để làm chứng nhận ly hôn.

Hơi ấm từ máy sưởi thổi tan tứ chi cứng còng của Giang Hiểu Viện, đại não trống rỗng của cô chậm chạp khởi động, cúi đầu sửa sang lại dụng cụ trang điểm của studio.

Không biết Phùng Thụy Tuyết ở thời không khác cuối cùng liệu có đến với Hoắc Bách Vũ hay không, sớm muộn cô ta cũng sẽ nhìn ra được bộ mặt thật của tên mặt trắng bình bông này chứ? Đến lúc đó cô ta có hối hận không? Cô ta liệu có nhớ mãi vụ tai nạn xe hơi của mình không?

Giang Hiểu Viện tưởng rằng mình chỉ nghệch người ra một chút, bị nhiếp ảnh gia gọi hết ba lần mới hoàn hồn lại, lúc này mới biết hóa ra Hoắc Bách Vũ đã chọn xong chủ đề, hai người sẽ lập tức đi thay đổi trang phục.

Cô bé thu ngân kiêm nhiệm cả vị trí tiếp tân, trợ thủ, phục trang, vội vàng ân cần chạy đến, muốn đưa Phùng Thụy Tuyết qua phòng thay quần áo nữ.

Ban đầu Phùng Thụy Tuyết làm mặt nghiêm bất động, Hoắc Bách Vũ ưỡn mặt tiến đến trước mặt cô ta, nói rù rì, “Nơi khác chụp bộ ảnh hở tí là hơn mấy ngàn, nhà chúng ta chỉ có mấy trăm đồng, không phải chỉ là một bộ ảnh thôi sao, chụp ở đâu mà chẳng vậy, nói không chừng tiệm bọn họ trông tồi tàn, nhưng kỹ thuật khá thì sao, có cần phải làm phô trương xa xỉ thế không, chụp ra đều thế cả mà…”

Giang Hiểu Viện lạnh nhạt bàng quan, thật sự cảm thấy tiếc nuối thay cho Phùng Thụy Tuyết.

Phùng Thụy Tuyết chợt hất mạnh tay anh ta ra, chẳng thèm nhìn Hoắc Bách Vũ một cái, đi theo cô bé thu ngân cười như tiên hoa vào trong phòng thay đồ nữ.

Nhiếp ảnh gia vội vàng nhét album ảnh được chọn vào lòng Giang Hiểu Viện, nhỏ giọng nói thật nhanh, “Kiểu này, chị nhìn kỹ một chút, xin cậy nhờ hết vào chị cả đấy.”

Cậu ta giống như một con gấu ngựa to lớn làm xiếc ven đường để đổi lấy mật ong, như đang thê thảm ngoắc đuôi xin xỏ Giang Hiểu Viện, sau đó thì vội vội vàng vàng quay sang Hoắc Bách Vũ, đưa anh ta vào phòng thay đồ nam.

Đại sảnh to lớn chỉ còn lại một mình Giang Hiểu Viện độc hưởng máy điều hóa lớn, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, nhìn áo cưới trắng ngần trên ảnh thấy lạnh, nhìn lại kiếp trước kiếp này không thể trở về cũng thấy lạnh.

Trang phục trong studio gà rừng thật sự là rất buồn nôn, dù sao lúc Phùng Thụy Tuyết bước ra thì chân mày cũng nhíu chặt lại, bờ vai trần cóng đến nổi da gà cục cục, với sự hiểu biết của Giang Hiểu Viện về cô ta, sự kiềm chế của cô ta đại khái là đã đến cực hạn rồi.

Nhân viên thu ngân có lòng tốt kiến nghị, “Hay là chị lấy khăn quàng của mình quấn lên trước đã? Để em đi lấy cho chị.”

“Đừng đụng!” Phùng Thụy Tuyết buột miệng nói, đại khái cô ta không định tiếp tục kiềm chế nữa, vẻ chán ghét trên mặt chẳng hề che đậy bộc lộ hết ra ngoài, “Trang phục của các người bẩn chết đi được!”

Mặt của nhân viên thu ngân đỏ như một trái cà chua.

Phùng Thụy Tuyết không muốn để thể diện cho bất kỳ ai nữa, nói chuyện ngập mùi thuốc súng, “Tự tôi có mang đồ trang điểm theo, không dùng đến đồ của các người.”

Cô ta nói xong liền lấy chiếc túi xách nho nhỏ của mình ra, lấy đồ trang điểm từ bên trong ra, liếc Giang Hiểu Viện một cái, hỏi chẳng chút khách sáo, “Cô biết dùng không đấy?”

Với tính cách của Giang Hiểu Viện, nghe xong câu nói khiêu khích này vốn đã phải nổi trận lôi đình, thế nhưng cô lại không như vậy.

Bởi vì khi cô đến gần Phùng Thụy Tuyết, Giang Hiểu Viện chú ý thấy vài thứ ban nãy cô không nhìn rõ _____  Tỷ như cái túi trang điểm trông có vẻ như là của nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng trên thực tế lại là quà tặng của cửa hàng chuyên doanh đồ trang điểm nào đó, mua cây bút vẽ lông mày gì đó cũng được tặng. Còn có chiếc đồng hồ nạm kim cương trông vô cùng giá trị kia của Phùng Thụy Tuyết, máy móc gì đó thì Giang Hiểu Viện không hiểu, nhưng cô vừa nhìn đã có thể thấy màu sắc của đá quý của mười hai điểm thời gian trên mặt đồng hồ có gì đó không đúng. Đồng hồ phiên bản thật thuận theo phương hướng của kim chỉ giờ bắt đầu từ một giờ, màu sắp sẽ được sắp xếp dựa theo sắc độ của cầu vồng chuyển màu, cái của Phùng tiểu thư thì sắp xếp so le không đều, nhãn hiệu trên mặt đồng hồ còn nhiều hơn phiên bản thật một cái đuôi hơi hơi phất lên, giống một câu châm biếm lẩn khuất ẩn tàng.

Một thân nhãn hiệu nổi tiếng lấp lánh chiếu sáng trên người Phùng Thụy Tuyết, ngoại trừ cái khăn quàng tương đối rẻ ra, hóa ra lại chẳng có món nào là thật cả.

Nhất thời, nỗi oán hận của Giang Hiểu Viện đối với cô ta đột nhiên tan như khói mây, chỉ tùy tiện kiểm kê một chút đồ trang điểm trong túi Phùng Thụy Tuyết, bình tĩnh nói, “Được.”

Vừa nói, Giang Hiểu Viện lại cầm son môi của Phùng Thụy Tuyết lên, mở nắp ra nhìn, “Màu có hơi sáng, môi của chị trông khá mỏng, tương đối hợp với son lì bền màu, trong tiệm có một cây, nếu không ngại thì tôi dùng tăm bông lên màu giúp chị.”

Phùng Thụy Tuyết trừng cô một hồi, thấy Giang Hiểu Viện không phản ứng gì, cô ta chỉ đành tức giận coi như không có gì.

Giang Hiểu Viện vừa rờ đến đồ trang điểm liền như cá gặp nước, cô hoàn toàn coi Phùng Thụy Tuyết như một con búp bê cỡ lớn, ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ tập trung vào một bộ phận trên gương mặt cô ta, căn bản không hề nhìn vào mắt Phùng Thụy Tuyết.

Một Phùng Thụy Tuyết ở thời không khác đã từng hỏi cô “Tại sao phải cần nhiều cảm giác ưu việt như thế mới có thể sống tiếp chứ”, hiện tại, Phùng Thụy Tuyết ở thời không này dùng thái độ cao cao tại thượng cùng một thân đồ hiệu giả để làm đáp án cho cô _____

Bởi vì trong lòng biết rõ mình không phải là cái kim tài năng trong bọc sẽ có ngày lòi ra, bởi trong lòng biết rõ bản thân là một món hàng như thế nào, cho nên mới lòng tham không đáy mà tìm kiếm không ngừng nghỉ từ mọi phương diện cảm giác ưu việt, tạo cho bản thân và người khác một loại cảm giác giả dối “Tôi và các người không cùng một loại người”, để che giấu nỗi sợ hãi đối với sự xoàng xĩnh và bất tài của mình.

“Thật sự là quá đáng buồn.” Giang Hiểu Viện thương hại nâng gương mặt của Phùng Thụy Tuyết lên, dùng tăm bông tỉ mỉ tán màu son đậm từ lòng môi ra bên ngoài, giống như cẩn thận tô lại một đóa hoa nở rộ trong liệt hỏa, cô nghĩ, “Chúng ta là hai đứa ngốc.”

Giang Hiểu Viện dùng 120% bản lĩnh của mình, làm cho Phùng Thụy Tuyết một gương mặt trang điểm không chút sơ hở, đồng thời buông tóc của cô ta xuống, quen thuộc lành nghề cầm lấy chai keo xịt tóc, phô bày cái bản lĩnh mới mà cô đã bồi dưỡng được từ trong salon tóc.

Nhiếp ảnh gia cao sắp đụng nóc nhà đứng nhìn bên cạnh, nước mắt rưng rưng cảm tạ ông trời, cảm giác như mình đã đụng được vận may lớn _____ Cho dù cậu ta có bề ngoài là một anh chàng cẩu thả thì cũng có thể nhìn ra được trình độ của Giang Hiểu Viện còn cao hơn cả vị thợ trang điểm Lão Phật Gia của studio. Giang Hiểu Viện quen thuộc gương mặt của người khách này như là quen thuộc gương mặt của chính mình vậy, đi con đường thô ráp để được cái tinh tế một cách tối đa, làm nổi bật thêm bộ váy cưới rách trông như cái mùng kia càng thêm cao cấp.

Phùng Thụy Tuyết cũng không ngờ người thợ trang điểm mặt mộc ăn mặc lôi thôi này lại xuất thần nhập hóa như thế, cô ta nhìn chằm chằm vào gương hồi lâu, đoạn quay mặt sang hỏi Giang Hiểu Viện, “Chị học trang điểm từ đâu vậy?”

Giang Hiểu Viện vừa lau tay vừa trả lời chẳng ngẩng đầu lên, “Tự học.”

Phùng Thụy Tuyết tỉ mỉ đánh giá cô một hồi, đột nhiên hỏi một cách ngập ngừng, “Có phải là tôi… đã gặp chị ở đâu đó? Cảm thấy chị có hơi quen mặt.”

Lời này vừa nói xong, bản thân cô ta cũng cảm thấy không đúng, liền vội bổ sung thêm một câu, “Không, tôi không có ý gì khác.”

Giang Hiểu Viện cười cười, không lên tiếng, thuần thục thành thạo trang điểm cho Hoắc Bách Vũ, rồi nhìn cậu nhiếp ảnh gia cần mẫn kia mời hai người họ vào phòng chụp hình.

Giang Hiểu Viện ngồi dưới điều hòa và ánh mặt trời, tiện tay lật nhìn quyển album trông rất giả rất rẻ tiền, đợi để làm tạo hình cho kiểu tiếp theo, đồng thời nhớ ra bản thân mình đã quên mất thời kỳ thanh xuân.

Chọn trường và chuyên ngành trước khi du học, cha cô từng hỏi sau này cô muốn học gì, cô chẳng chút do dự liền nói, “Học nghệ thuật.”

Đáng tiếc cuối cùng chẳng học được gì đến nơi đến chốn, cô chỉ thành một đứa con nhà giàu yêu tha thiết quần áo trang điểm.

Hiện tại phù hoa đã mất, sau thời gian lắng đọng lâu dài cô hồi tưởng về một đoạn cuộc đời như thể ảnh chiếu nhanh, nhưng đã không cách nào có thể nhớ lại nữa.

Cô còn thiếu Kỳ Liên hơn bốn ngàn tệ, kìm nén tính khí để làm cái công việc cô vô cùng chán ghét trong một salon tóc, thỉnh thoảng bị kéo đến studio ảnh đối diện để làm người hỗ trợ bên ngoài, cũng coi như là sự điều hòa của cuộc sống rồi.

Đợi khi cô góp đủ tiền mua quần áo mùa đông thì chắc hẳn cũng đã đầu xuân.

Nghệ thuật là thứ gì chứ, liên quan chút chéo gì với cô sao?

Bình luận

Truyện đang đọc