CHỆCH QUỸ ĐẠO

Giang Hiểu Viện chỉ bản thân mình, “Em? Em không nghe nhầm chứ cửa hàng trưởng, anh nói là để em đi tập huấn á?”

Trần Phương Châu liếc cô một cái, “Không thì anh đi chắc? Anh đường đường một cửa hàng trưởng, trăm công nghìn việc…”

Giang Hiểu Viện không nghe mấy lời léo nhéo phía sau của anh ta nữa, cả người cô như bị món tiền trúng thưởng độc đắc đè ngay tại chỗ, khắp người ùng ục ùng ục mà nhả bong bóng cả một hồi mới miễn cưỡng nhặt bộ não từ trạng thái sôi trào trở về, một hơi ngâm trong nước lạnh, lúc này cô mới gắng gượng khôi phục được năng lực suy nghĩ bình thường.

Giang Hiểu Viện, “Đợi một chút, cho một kỹ thuật viên thực tập như em đi, người khác không ý kiến gì sao?”

Trần Phương Châu cảm thấy hân hoan vui vẻ, rốt cục thì cô cũng đã biết suy xét đến ý kiến của người khác, cho dù là suy xét không đúng, chí ít cũng đã coi như là một khởi đầu tốt đẹp.

“Yên tâm đi,” Trần Phương Châu nói, “Ngoại trừ cái kiểu “hai thiếu” như em, kiểu tập huấn kỳ đầu này chẳng ai muốn đi cả đâu, nói là mở rộng nghiệp vụ, sau này làm hay không làm còn phải xem nữa, ngộ nhỡ thất bại, bây giờ đi cũng uổng công để nhỡ một tháng tiền thưởng thành tích.”

Giang Hiểu Viện chưa nghe cho hết mà cả người đã vui đến lâng lâng rồi, cô nghiêng nghiêng ngã ngã di chuyển trong tiệm theo một quỹ đạo cổ quái, cuối cùng đụng phải một cái máy sưởi mà kết thúc, thật sự là có phần bị lạc mất phương hướng.

Khiến cho Ông chủ Trần đau lòng đến ra rả mắng nhiếc, ôm lấy chiếc máy sưởi quý báu của anh ta thở ngắn thở dài, hận không thể trở thành người thay thế.

Trần Phương Châu, “Không phải chỉ là một buổi tập huấn không ai muốn đi hay sao, về phần cô thì sao? Cô thì sao! Đem cô đi bán cũng không đền được tiểu bảo bối nhà tôi…”

Giang Hiểu Viện chẳng thèm để ý việc tranh giành tình cảm với chiếc máy sưởi, cô vừa bụm chỗ bị đụng đau, vừa kích động nói với Trần Phương Châu, “Anh không hiểu, vạn sự khởi đầu nan, bây giờ em coi như là có được một bước khởi đầu tốt, tương lai rồi sẽ có một ngày, em sẽ đứng trên hàng ngũ dẫn đầu của lĩnh vực thiết kế tạo hình thời trang của Trung…, à không, của thế giới, anh có tin không?”

Trần Phương Châu nâng mắt nhìn cô một hồi, đưa ra thái độ của mình, “Xì.”

Xì xong, anh ta rầu rĩ đến đè vành nón xuống, cảm giác chứng vọng tưởng của cô gái này hình như càng ngày càng nghiêm trọng.

***

Tổng bộ mời một giảng viên chuyên nghiệp của trường dạy trang điểm đến, mở một buổi tập huấn ngắn hạn với các học viên được gửi đến từ các cửa hàng chi nhánh.

Trước kia trong mắt Giang Hiểu Viện, trường dạy trang điểm chính là một trường nghề, vừa không có khiếu thẩm mỹ lại cũng chẳng biết thưởng thức, có thể dạy ra được trò gì chứ? Cô tuyệt đối không ngờ tới, có một ngày mình sẽ trở thành học viên, sẽ ngồi học trong giảng đường bắt đầu lại từ đầu với một đám học viên dán mi giả dán đến ba lớp, thích dán cho mắt mình trông y như gai mọc um tùm.

Giang Hiểu Viện luôn nhớ kỹ lời dạy dỗ vô tâm của Ông chủ Trần_____ Không biết bắt đầu từ đâu, thì bắt đầu từ con số không vậy.

Cô là một bậc thầy tự mò mẫm, vô số lần tự lần mò trong lĩnh vực thời trang còn nhiều hơn bất kỳ một ai, trình độ thoạt nhìn thật sự có thể kinh động mọi người nhưng sau thời gian ngắn kinh động xong, cô kỳ thực cũng không biết nên làm thế nào để nâng cao trình độ trong thời gian dài_____ Dù sao thì, cô cũng đã không vừa ý gì mua cái gì, khả năng kinh tế chỉ qua loa thử nghiệm mà thôi.

Thầy trang điểm bắt đầu từ lý thuyết nền tảng, ngày đầu tiên không dạy bọn họ thao tác, cho một đống lý thuyết khô khan yêu cầu phải ghi nhớ, cái gì mà “phấn nền là dầu gì đó cấu tạo thành”, cái gì gọi là “ba điểm một đường”. Trình độ của giảng viên có hạn, khẩu âm đặc sệt, giảng bài y chang như niệm kinh, học viên tham gia lớp tập huấn phần lớn là đến học làm thế nào để cắt tỉa dán lông mi giả, mới đầu chưa kịp làm gì đã bị một đống lý thuyết cuồng oanh loạn tạc một phen, rào rạo bị đập cho mắt nổ đom đóm, lớp chưa bắt đầu được nửa tiếng mà đã ngủ gục hết một loạt.

Giang Hiểu Viện trở thành học viên duy nhất khi vào thẳng đứng khi ra cũng đứng thẳng, trông nổi bật như thể hạc giữa bầy gà vậy.

Chẳng những như thế, ngày thứ hai, cô còn là người duy nhất học thuộc toàn bộ “sổ tay kiến thức trang điểm”.

Tập huấn đến ngày thứ ba, giảng viên vẫn còn lề mề dạy các thủ pháp cơ bản và kiểu trang điểm thường ngày mà ai cũng biết, thì đã bắt đầu có người len lén cúp tiết rồi. Lớp tập huấn quản lý rất lơi lỏng, giảng viên cầm tiền làm việc, thấy người chạy mất cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, lại càng dung túng cho loại hành vi này.

Một tuần trôi qua, số người kiên trì đến lớp đã không được một nửa ban đầu.

Vĩnh viễn chiến đấu trên tuyến đầu của mặt trận cúp cua, thế nhưng Giang Hiểu Viện ngày nào cũng đến sớm về trễ, lại còn về nhà tự học, trở thành một học sinh xuất sắc trà trộn trong một đám học sinh kém.

Có khi bản thân cô cũng nghĩ_____ Nếu như kể chuyện này cho bản thân mình của mấy năm trước nghe, không biết liệu mình có tin nổi không?

Hai chữ “khắc khổ” từ khi mới sinh ra đời cô đã bỏ sót không ghi vào từ điển của mình, cuối cùng nó lững thững đến trễ, gia nhập vào nhịp điệu cuộc sống của cô, dẫn dắt bài ca sặc sỡ sắc màu này đi về một hướng không xác định.

Đối với những người đã rời bỏ trường học rất nhiều năm mà nói, ngồi im bất động nghe thầy cô giảng bài trong lớp là một chuyện vô cùng đau khổ, nhưng vào lúc tinh thần cô đang được chống đỡ, tất thảy đau khở khó khăn đều không thành vấn đê.

Tinh thần học tập của Giang Hiểu Viện mạnh kinh người, đến cuối cùng, ngay cả thầy hướng dẫn trang điểm máy móc giảng bài cũng chú ý đến cô.

Thầy hướng dẫn họ Tưởng, tự gọi mình là “Sam”, là một người đàn ông_____ Số lượng nam giới làm nghề này không nhiều bằng nữ giới, nhưng đều vô cùng trường tình, bởi vì bọn họ nhất định là xuất phát từ tình yêu chân thật vô cùng thật, nên mới dám mạo hiểm cái việc bị người ta đâm sống lưng nói giọng ẻo lả mà đưa toàn tâm toàn ý vào trong đó.

Hôm đó, khi thầy Tưởng giảng xong bài, đang thu dọn dụng cụ, ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra mọi người đã đi hết sạch, chỉ có một mình Giang Hiểu Viện lặng lẽ ngồi trong góc, đang ghi bép bù bài vở một ngày của cô. Anh ta chợt có chút hiếu kỳ, thế là chắp tay sau đít, lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, thò đầu sang nhìn.

Vở ghi chép của Giang Hiểu Viện vô cùng tường tận, có chữ có hình, thầy lên lớp giảng đến vật gì thì dùng bút đen ghi lại, tổng kết của cô hoặc là những cảm nghĩ khác thì dùng bút màu xanh lam chú giải, bên cạnh có kèm hình vẽ mặt nhân vật, tuy chỉ là tùy ý vẽ ra, chỉ dùng mấy nét, nhưng lại vẽ rõ ràng mạch lạc ngọn nguồn, giống như đó là một chuyện quan trọng.

Thầy Tưởng đột nhiên lên tiếng, “Em làm vậy khá đấy, đem ra ngoài có thể trực tiếp gửi đến nhà xuất bản để xuất bản giáo trình trang điểm.”

Giang Hiểu Viện quá chăm chú, hoàn toàn không để ý sau lưng có người, lúc đó cô giật nảy cả mình.

Thầy Tưởng quan sát cô một hồi, nghiêng người ngồi lên một góc bàn, tùy ý chuyện trò, “Tôi thấy em học rất nghiêm túc, tương lai mong muốn làm nghề này sao?”

Giang Hiểu Viện gật đầu.

“Vậy thì em phải suy nghĩ cho kỹ,” Thầy Tưởng có hơi thờ ơ cong tay lên thành lan hoa chỉ, nhẹ nhàng quét qua tóc mái trước trán của mình, “Ngành này không có ngưỡng cửa, ai cũng có thể học, ai cũng biết một chút, không dễ mà ẩu đâu. Tôi thấy chữ của em viết rất đẹp, chi bằng góp chút tiền, qua hai năm nữa thì tiếp tục học đại học ban đêm hay học chuyên môn gì đó không tốt hơn sao?”

Giang Hiểu Viện cố gắng ép mình không chú ý đến cái tạo hình nhân yêu khó hiểu của Tưởng Sam, cô cười nói, “Thưa thầy, nếu như thế, em đã theo bọn họ ra ngoài dạo phố vui chơi từ khuya rồi.”

Nếu như thế, nói không chừng cô đã trả lời tin nhắn của Minh Quang, nói không chừng cũng đã mặt dày tiếp nhận sự cứu giúp của Kỳ Liên, nói không chừng vẫn là con sâu gạo vô tri ăn rồi chờ chết, nói không chừng lúc này đây đã ở một trường đại học hạng bét nào đó ở Châu Âu ăn chơi đàn đúm.

Thầy Tưởng nhìn vào ánh mắt của cô, trong lòng bỗng như bị khuấy động, không biết nhớ đến chuyện gì, một lúc sau, anh ta bỗng dưng chìa mấy ngón tay nhòn nhọn ra, chạm vào Giang Hiểu Viện một cái, “Em tới đây, trang điểm cho tôi thử.”

Giang Hiểu Viện trước là sững người, chỉ vào kiểu tóc từ sớm cô đã nhìn không thuận mắt của Thầy Tưởng, bật hỏi, “Kiểu tóc có cần xử lý lại cho thầy không ạ?”

“Em bị bệnh nghề nghiệp à?” Tưởng Sam liếc cô một cái, “Được thôi, tùy em.”

Giang Hiểu Viện cười tí tởn nhận lấy túi đồ trang điểm của Thầy Tưởng, đoạn mượn cả máy sấy tóc và keo vuốt tóc của tổng hộ, bụng dạ chẳng luống cuống gì, chỉ coi như là tâm huyết dâng trào rồi luyện tay. Cô đã nhìn không thuận mắt cái gương mặt kiểu tóc bóng lộn y hệt người Nhật của Thầy Tưởng từ sớm, đang đợi được xắn tay áo lên.

“Trang điểm kiểu gì cũng được ạ?” Giang Hiểu Viện hỏi, “Em có thể tự do phát huy không?”

Thầy Tưởng “Ừm” một tiếng, dựa vào ghế tựa như là Lão Phật Gia, sau đó không chỉ điểm nữa.

Giang Hiểu Viện trong lòng hoan hô một tiếng, thuần thục thành thạo sờ nắn sạch sẽ gương mặt trắng nhỏ của Thầy Tưởng, đổi kem nền tối hơn một số, tập trung hỏa lực ngắm chuẩn vào hai phiến “lá liễu treo nghiêng” trên giương mặt họ Tưởng, sau đó thì nhất loạt hủy thi diệt tích mớ tóc mái um tùm chặn kín mất cổng chính, triệt để thay hình đổi dạng cho thầy dạy trang điểm dựa theo thẩm mỹ quan của mình.

Một người đàn ông, vừa là mỹ thiếu niên vừa là tiểu thịt tươi, nếu như không phải mép tóc binh bại như núi đổ, hoặc là có cái đầu nhọn hình củ hành tây không cách nào cứu vớt, vậy thì để rèm che mắt làm gì?

Trông chẳng sang chút nào cả.

Đến khi Thầy Tưởng mở mắt nhìn vào gương, đoàn thể cơ mặt nhất loạt co quắp một cái.

Không phải nghi ngờ, Thầy Tưởng chính là kiểu tuấn tú thì có một chút nhưng tuyệt không anh tuấn chút nào, thế nhưng kinh qua cuộc cải tạo dứt khoát của Giang Hiểu Viện, cả người anh ta từ cậu nhóc bánh kem bơ sữa chợt hóa thân thành một tiểu sinh anh tuấn.

Nghề làm đẹp thẩm mỹ trong nước có rất nhiều nơi học theo kiểu của Nhật, Hàn, có lúc không tránh khỏi ngay cả thẩm mỹ quan cũng y chang, gần như cảm giác một người không có rèm che mắt, không nhuộm tóc, không tỉa mày mảnh thì giống như không phải người làm trong ngành này vậy.

Giang Hiểu Viện hất hết tóc mái của anh ta lên, để lộ ra vầng trán vốn rộng và có phần hơi góc cạnh của Thầy Tưởng, lông mày vẽ nửa thật nửa giả thẳng tắp đè trên viền mắt, bóng mờ thay thế cho phần bóng mắt rực rỡ, đường viền mắt gần như đã hòa làm một thể với đôi mắt, không tỉ mỉ vạch mí mắt ra thì hoàn toàn chẳng nhìn thấy, ngũ quan kia sắc nét lập thể, nhưng không hề quá mức khuếch đại khí sắc, dưới bóng mờ yếu ớt, hai gò má đang toát ra cái vẻ tái nhợt tự nhiên,

Tưởng Sam nhìn lần đầu tiên, bị khí chất cương dương đã tắt ngóm từ lâu của mình lần này sống dậy từ đống tàn tro làm cho sợ giật nảy cả mình, nhìn lần thứ hai thế nào cũng không thể quen được, tựa như một cô gái bị nọc ra cạo đầu đinh vậy, lần thứ ba nhìn kỹ… hình như cũng có chút hay ho.

Giang Hiểu Viện, “Thưa thầy, thế nào ạ?”

Tưởng Sam trầm mặc một hồi, hỏi với giọng điệu không tốt lắm, “Cái này là ai dạy em vậy?”

Giang Hiểu Viện, “Không ai dạy hết, là em tự phát huy, em thấy thầy thế này trông đẹp trai hơn.”

Tưởng Sam hung tợn nhìn chòng chọc vào gương hồi lâu, Giang Hiểu Viện hoài nghi anh ta vẫn chưa hài lòng, chỉ đành thu bớt cái sự đắc ý của mình lại, nhún nhún vai nói, “Nếu như thầy thật sự không thích thì tẩy trang đi ạ, rồi em sẽ đổi lại theo kiểu cũ cho thầy.”

Nhưng mà đến cuối cùng thì Thầy Tưởng cũng không tẩy trang, anh ta chỉ là chẳng nói tiếng nào thu dọn đồ đạc, vác cái gương mặt lạnh tanh phất tay bỏ đi, không biết có phải là chịu ảnh hưởng của tạo hình hay không mà anh ta sải bước đi nhanh hơn hẳn, cả con người hình như trông cũng đàn ông hẳn lên.

Non một tháng sau, Giang Hiểu Viện kết thúc tập huấn, trở về cửa hàng của Ông chủ Trần, trong không khí quảng bá Giáng Sinh rầm trời, cô chuẩn bị cho kiếp sống nghiệp vụ mới tinh của mình.

Bởi vì Ông chủ Trần chỉ phái mỗi mình cô đi tập huấn, nên dịch vụ mới tất nhiên là do Giang Hiểu Viện phụ trách, vì thế, ngoại trừ kỹ thuật viên thực tập của salon ra, cửa hàng đã đặc biệt làm gấp cho Giang Hiểu Viện một tấm thẻ đeo ngực “Stylist tạo hình hàng đầu”, trông hết sức thời thượng ______ Bởi vì mới khai tiệc, bàn thì ngắn, cô vừa ngồi hàng đầu mà cũng là hàng cuối, vừa là người phục trách mà cũng là chân chạy vặt.

Nhưng mặc dù sự thật là thế, vị trí “hàng đầu” duy nhất là vẫn khiến cho địa vị của Giang Hiểu Viện trong tiệm nhất thời vượt trội hẳn lên, dường như sắp sửa có thể ngang hàng với mấy người lăn lộn sáu bảy năm mới lăn được lên cái chức kỹ thuật viên cao cấp vậy.

“Cô ta là người mới vừa đến tiệm có nửa năm, dựa vào cái gì chứ?” Helen, người vốn đã có khúc mắc với Giang Hiểu Viện, ở trước mặt mọi người nói lên nghi ngờ của mình, “Ông chủ Trần, tôi mặc kệ cô ta có phải là thân thích nhà anh hay là cái gì đi nữa, sau này có phải là cá nhân liên quan nào không bò lên nổi cũng có thể như vậy, nghĩ ra mấy cái nghiệp vụ lung tung gì đó là cứ tùy tiện mà ngồi vào cái chức hàng đầu? Có công bằng không?”

Trần Phương Châu đưa mắt nhìn quanh, nhận ra ngoại trừ Lily và mấy người thường ngày có quan hệ khá tốt với Giang Hiểu Viện ra, thì những người khác đều không lên tiếng, đặc biệt là mấy vị kỹ thuật viên cao cấp và một vị tổng giám kỹ thuật.

Hiển nhiên, kẻ ra mặt Helen này đã nói đúng vào tim đen của bọn họ.

Trần Phương Châu khoanh hai tay trước ngực, “Lúc tập huấn tôi có từng hỏi chưa, các người có ai nói là muốn đi không? Lúc đó đi làm gì hết rồi hả?”

Giọng điệu của Helen cũng rất công kích, “Trước khi tập huấn anh cũng chẳng nói sẽ thêm chữ “hàng đầu” vào trước thẻ đeo ngực nha! Ở đây có tổng giám kỹ thuật, có kỹ thuật viên cao cấp, nếu không thì vẫn còn có bao nhiêu kỹ thuật viên chân chính kia, đến lượt một thực tập sinh cả cắt tóc cũng cắt không xong sao?”

Trần Phương Châu, “Vậy cô nói làm thế nào đây?”

“Dù sao cũng không thể cứ thế mà xong được.” Helen tức giận liếc mắt nhìn Giang Hiểu Viện một cái.

Lời cô ta còn chưa dứt, Tiểu K, người chỉ sợ thiên hạ không loạn, bỗng lên tiếng, “Dù sao bây giờ cũng phải đẩy mạnh dịch vụ mới, những tiệm khác cũng đẩy, chúng ta không đẩy thì cũng không được, vậy thì thế này, để ai đứng đầu thì người đó chịu trách nhiệm đi.”

Khóe mắt Giang Hiểu Viện giật một cái, ngẩng đầu lên, vừa kéo chạm phải ánh mắt của Tiểu K.

Tiểu K cười ác ý với cô một cái, “Hàng đầu cũng không thể làm suông chứ? Ngộ nhỡ dịch vụ này không đẩy được, tuyên truyền trước giai đoạn, tiền in bảng giá, mua đồ hóa trang không phải đều trôi theo nước chứ? Mấy thứ này không phải là giá vốn cả sao? Em thấy chuyện này phải như vậy, nhỡ đâu mà dịch vụ này không thành, ai chịu trách nhiệm thì người đó tự móc tiền túi bù lỗ, sau này ai ngồi vào ghế hàng đầu cũng phải như thế, vậy không phải là công bằng rồi sao?”

Cửa hàng chính có yêu cầu về lợi nhuận đối với việc thử phổ biến dịch vụ mới, trong vòng hai tháng làm thử, nếu như doanh thu dịch vụ không thể đạt đến một tiêu chuẩn thì sẽ bị loại khỏi cửa hàng đó.

Thông thường những người đến cửa hàng bọn họ để trang điểm, kiểu hóa trang sân khấu tương đối phức tạp khả năng sẽ không nhiều, đa phần đều là đến để trang điểm hàng ngày, trong giai đoạn thử nghiệm, một lần trang điểm thường ngày chỉ khoảng một trăm đồng, Giang Hiểu Viện thử tính toán, muốn đạt đến yêu cầu doanh thu của cửa hàng chính thì ít nhất phải tiếp đãi hai, ba người khách mới được.

Tiểu K, “Vả lại, mấy người để người ta làm stylist hàng đầu, lại còn đồng thời làm kỹ thuật viên làm tóc thực tập thì không thích hợp đâu nhỉ, mất giá biết bao. Vậy tôi thấy cô ta lấy thưởng thành tích của kỹ thuật viên thực tập cũng chẳng thích hợp nữa_____ Giang hàng đầu, cô nói đúng không?”

Mua đồ trang điểm, in các loại áp phích tuyên truyền vân vân, bỏ vốn đầu tư giai đoạn trước, phỏng đoán đại khái khoảng chừng bảy tám ngàn, nếu như không có thưởng thành tích, tiền lương căn bản của Giang Hiểu Viện chưa đến được một ngàn, cỏn phải gánh thêm một tên chủ nợ là Kỳ Liên, nếu để cho cô tự mình chịu trách nhiệm, há không phải là đến năm con lừa cũng trả không xong ư?

Ngay cả đám kỹ thuật viên cao cấp nãy giờ vẫn luôn im lặng cũng có hơi chút không nhìn được nữa.

Vị tổng giám kỹ thuật còn lại thì thấp giọng nói một câu giảng hòa, “Thế này không thích hợp, chẳng có cái đạo lý nào mà nhân viên tự móc tiền túi ra.”

Helen chọi lại, “Tôi thấy hợp lý lắm mà, ai bảo cô ta phải làm hàng đầu kia chứ? Lên ngồi hàng đầu thì phải lập được công trạng.”

Trần Phương Châu, “Cục…”

Chữ “cứt” của anh ta vẫn còn kẹt trong mồm, thì Giang Hiểu Viện đã bật thốt, “Được!”

Bình luận

Truyện đang đọc