CHỆCH QUỸ ĐẠO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xong xuôi một loạt thủ tục, lại bàn giao công việc quy trình cụ thể, cơ bản gần một tuần lễ đã trôi qua.

Thầy Tưởng của quá khứ, Ông chủ Tưởng của hiện tại, nghiêm túc đưa ra yêu cầu tương lai đối với Giang Hiểu Viện, “Visa làm xong là chúng ta lập tức lên đường, tôi biết cô khoác lác không cần viết nháp, nhưng đến lúc đó tiếng Anh của cô không được thì cũng phải được cho tôi, không biết thì khẩn trương nghĩ cách đắp vào đi. Còn nữa, mở phòng làm việc không dễ ăn như cô tưởng, trước khi tuyển được người, cô phải sử dụng mình như con gia súc vậy, đăng ký, chạy công thương, thuế vụ, ngân hàng, chỉnh lý danh sách công việc, liên lạc khách hàng, mấy chuyện quảng bá cũng phải làm… Ngoài ra, xuân năm sau cô thi sát hạch không được phép rớt, nhất định phải qua, phòng làm việc của tôi không thể có một trợ lý không có tư cách nghề nghiệp, hiểu chưa?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Tưởng Thái hậu hơi ngửa cằm, nhìn phàm trần bằng nửa con mắt, hắng hắng giọng, “Cô có câu hỏi gì không?”

Giang Hiểu Viện trầm mặc một hồi, thành khẩn nói, “Ông chủ, anh bảo em một người sắm nhiều vai, thế là không thích hợp, phải tăng lương đấy.”

Tưởng Thái hậu thông báo rõ ràng với cô, “Thôi dẹp đi, đừng nằm mơ, đến lúc đó thuê một phòng làm việc LOFT (gác xép), lầu dưới tiếp khách lầu trên cho cô thuê, tiền phòng tính rẻ cho cô, không thu riêng, nhưng mà mỗi tháng phải trừ một ngàn từ tiền lương lúc đó của cô…”





CMN còn muốn trừ á!

Giang Hiểu Viện nghe không nổi nữa, quay đầu bỏ đi, không còn muốn gặp lại tên Tưởng Lột Da này nữa.

“Đợi đã, đứng lại!” Tưởng Bác gọi cô lại, “Tôi còn chưa nói xong phúc lợi của cô mà! Mặc dù cô chả bỏ đồng nào ra, nhưng nể tình cô không có công lao thì cũng có khổ lao, phòng làm việc cho cô 10% cổ phần, đến lúc đó cô cũng coi như là non nửa bà chủ rồi, cô muốn đi chỗ khác làm công cho người ta hay là theo tôi làm việc cho chính mình? Phải suy nghĩ cho kỹ đấy.”

Giang Hiểu Viện tức giận nghĩ, “Đây rõ ràng là đang vẽ cái bánh vẽ bự chảng cho mình mà, tính bán trời không văn tự hả! Ông chủ con khỉ, ngộ nhỡ đi tong thì sao?”

Tên Tưởng kia làm người chẳng hiền hậu, vẽ cái bánh vẽ to đùng còn vẽ đến lý lẽ hùng hồn như thế, giống như là cho cô đớp một miếng hời lớn của anh ta vậy!

Tiện nhân!

Ông chủ trên đời này đều là tiện nhân!

Thế nhưng bước chân của Giang Hiểu Viện vẫn không tự chủ mà dừng lại, cô chỉ do dự nửa phút, xong liền quay đầu lại thỏa hiệp với tiện nhân, tiến vào phân đoạn trả giá, “Em muốn 30%.”

“Cho cô 100% luôn đấy chịu không?” Tưởng Bác châm chọc táp lại, “15%, không thể nhiều hơn____ Ngay cái tư cách nghề nghiệp cũng không có, thật tưởng tôi không có cô là không được sao?”

“Được được ok Tưởng Lão Thái Gia,” Giang Hiểu Viện đưa hai ngón tay ra, “Hai ngàn______ Phiền Lão nhân gia người nghe ngóng trên phố thử, thuê người nào một tháng hai ngàn tệ, anh hỏi người ta có chịu làm trâu làm ngựa cho anh thế này không? Trừ tôi ra thì ai cho anh sai bảo thế này hả? Cho dù có người chịu cho anh sai bảo như thế, thì có chịu nổi cái loại ông chủ bi3n thái như anh không? Thi được tư cách nghề phải không? Có được cái năng lực học tập mạnh mẽ và tinh thần siêng năng của tôi không? Có được trẻ trung xinh đẹp có thể mang ra làm bảng hiệu sống được không?”

Tưởng Bác nghe đến khúc cuối, sắc mặt xanh mét, có thể là sắp sửa nôn mửa đến nơi.

Giang Hiểu Viện, “20%!”

“Được được được,” Tưởng Thái hậu bụm ngực thất bại quay về, “Hai mươi thì hai mươi, phiền cô mau chóng biến khỏi mắt tôi đi, ông trời ơi, lần đầu tiên con đụng phải một con nhỏ không biết xấu hổ đến vậy!”

Giang Hiểu Viện tuy là nghèo không xu dính túi, nhưng trên đầu lại thêm được cái thân phận bà chủ_____ Đương nhiên rồi, quầy bánh rán ven đường cũng là “chủ”, tương lai cô còn chưa chắc thu nhập ổn định bằng quầy bánh rán, nhưng chẳng trở ngại Giang Hiểu Viện tự mình bành trướng nho nhỏ một chút.

Cô kềm không được mà cắn cắn răng, lấy hơn một ngàn tệ ra để đổi cho “Bà chủ Giang” mới ra lò một chiếc điện thoại thông minh hàng quốc nội, mua về chưa được mới mẻ đủ, thì trước tiên liền tải cho mình một app có chức năng sàng lọc từ vựng chuyên ngành, bất cứ mọi lúc mọi nơi lấy ra học mấy chữ, đi toilet, đợi xe… một mực không dám trễ nãi.

Đã hẹn là cuối tuần phải đi trang điểm cô dâu miễn phí cho Trần Phương Châu, Giang Hiểu Viện vẫn là nửa đêm đã mơ mơ màng màng bò dậy, chính cô còn chưa kịp trang điểm, xe của Kỳ Liên đến đón cô đã ở dưới lầu.

Cô vừa ném thùng dụng cụ đã sửa soạn xong vào ghế sau, vừa ngáp dài, giống một cây giá đậu bất cứ lúc nào cũng có thể ngã rạp xuống đất.

Trong xe Kỳ Liên mọi thứ đủ đầy, trên ghế lái phụ còn có một tấm thảm, hắn nói, “Em bỏ đồ dựa lưng xuống đi, ngủ một chút trước đã, khi đến nơi tôi sẽ gọi em dậy.”

Giang Hiểu Viện nghe xong, trước là theo bản năng dựa vào ghế xe nhắm mắt dưỡng thần giây lát, xe của Kỳ Liên vẫn chưa chạy ra khỏi một con phố thì cô đã như xác chết dùng dậy bò trở dậy, trước tiên là mặt không cảm xúc cầm lấy gương sửa soạn đầu tóc, một cách kính nghiệp trang điểm cho mình phong cách trang điểm thường ngày, sau đó moi điện thoại mới ra, cắm tai nghe vào, tranh thủ từng giây từng phút bắt đầu học từ vựng.

Trời vẫn còn tối, xe đang chạy, trong khoang xe không tiện mở đèn, mặt của Giang Hiểu Viện ánh lên dưới ánh huỳnh quang của màn hình điện thoại, mặc dù đã đánh má hồng, nhưng vẫn trông có chút nhợt nhạt.

Đầu giấc tối cô đang sắp xếp lại một núi giáo án, sắp xếp đến tận sau nửa đêm, rạng sáng lại bị gọi dậy, đầu óc cả người đều tê dại, thế nhưng “Tỉnh dậy rồi không được ngủ lại nữa” là quy tắc cô tự đặt ra cho chính mình______ Giang Hiểu Viện biết rất rõ, nếu như cô bắt đầu lười biếng thì quán tính sẽ cực mạnh, cô buộc phải dùng một sợi dây thun nghiêm ngặt cố định mình trong một phạm vi nhất định, thực hành chính sách áp đặt với chính bản thân mình, bóp ch3t tất thảy hành vi chui khỏi kẽ hở từ căn nguyên.

Kỳ Liên im lặng nhìn cô một cái, “Ai…”

Giang Hiểu Viện vì để phòng ngừa mình ngủ gục, âm lượng tai nghe mở rất lớn, không nghe thấy.

Kỳ Liên chỉ đành dè dặt đưa một tay ra, khẽ đẩy vai cô một cái như sờ công tác điện.

Giang Hiểu Viện giật mình một cái, “Á? Sao vậy?”

Kỳ Liên thong dong dừng xe lại ở một giao lộ thưa người, đợi đèn đỏ hơn 40 giây, chuyện năm đó lưu lại cho hắn hậu di chứng, đến nay hắn chạy xe rất vững rất chậm, có thể nói là học viên điển hình về luật lệ giao thông, cho dù giao lộ không có xe lẫn người, cũng không có máy thu hình, thì hắn vẫn quy củ dừng tại đó.

Ánh mắt hắn nhìn phía trước, nói, “Đến lúc đó em không cần thưa lì xì cho nó đâu, nghe chưa?”

Giang Hiểu Viện ngỡ ngàng hỏi, “Tại sao?”

“Không tại sao hết, nó mời em đến trang điểm, không cho em lì xì đã keo kiệt lắm rồi, sao còn không biết xấu hổ lấy tiền mừng của em chứ?” Kỳ Liên nói mải nói miết, thế mà trong lòng lại sinh ra chút bất bình nho nhỏ, “Tư cách gì chứ, khỏi cho nó.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như cũng có lý, thế nhưng chuyện Trần Phương Châu cuồng lợi nhỏ thật sự khắc quá sâu vào lòng người rồi, Giang Hiểu Viện bị anh ta làm cho quen, cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Một đường đến nhà cô dâu, cô dâu còn chưa trang điểm, Kỳ Liên với thân phận khách bên nhà nam không tiện đi lên, chỉ có thể đưa Giang Hiểu Viện đến dưới lầu, liếc mắt nhìn cái thùng dụng cụ như  Iron Man của cô một cái, nói, “Để tôi bê lên dùm em đi.”

Giang Hiểu Viện, “Không cần đâu!”

Cô đương nói, không biết từ đâu lôi ra một sợi “dây điện thoại”, mở năm ngón tay thon dài ra, tiện tay bó hai lượt, buộc đuôi tóc dài hơi xoăn lên thành một bó lỏng, để lộ ra một gương mặt sạch sẽ trong sáng, mi thanh mục tú tựa như một cô gái bước ra từ trong mấy phim ảnh cũ.

chun cột tóc dây điện

Kỳ Liên im lặng ngồi trong buồng lái, cảm thấy có chút kinh ngạc, ngón tay của con gái mảnh thế ư, giống như cây lược tinh xảo nhất thế gian, chỉ tiện tay túm một túm, bó một bó, mà đã có thể khiến cho mình trông thì chẳng có gì nhưng lại xinh đẹp vô cùng, ngón tay quả thực như có phép thuật vậy.

Khiến người khác nhìn mà cứ cảm thấy tự ti mặc cảm, trên quần áo thoảng mùi nước hoa cách một đêm, người ta cũng chẳng dám lớn tiếng hít thở.

Kỳ Liên vẫn còn đang xuất thần, thì Giang Hiểu Viện đã buộc xong mái tóc dài cản trở, cô nhảy xuống xe, một hơi nhấc bổng thùng dụng cụ để ở băng ghế sau, nhấc như thể đã luyện qua cả trăm ngàn lần, chẳng hề quan tâm chút xíu trọng lượng này, sau đó thì nhẹ nhàng hai ba bước chạy vào hành lang.

Bất luận là chiếc thùng công cụ vừa nhìn đã biết trọng lượng không nhẹ, hay là đôi giày cao gót gót nhọn cao trên dưới 10 centimet, đều không ảnh hưởng đến hành động của cô.

Cho đến khi bóng hình đã khuất dạng, Kỳ Liên mới im lặng khởi động xe, vững vàng lái ra ngoài, trong xe dường như vẫn còn tàn lưu mùi nước hoa cách đêm kia, nghe nói lúc Thầy Tưởng bổ sung dụng cụ, bên chỗ bán đồ trang điểm đã tặng, Tưởng Bác hơi có chút viêm mũi, không dám dùng mấy, cuối cùng thành của hời của Giang Hiểu Viện.

Kỳ Liên cũng không biết là hiệu nước hoa gì, chỉ cảm thấy hình như là mùi hoa dành dành, nồng nặc hay nhiệt tình đều đã lui bước, chỉ còn lại mùi hương ngọt ngào thuần túy bên trong, lúc hít vào cứ dừng lại ở trong khoang mũi, không đi sâu vào cũng không lưu luyến, như có như không cuốn vào bầu không khí buổi sớm tinh mơ hơi lẫn chút hơi ẩm.

Tựa như chẳng đâu là không có mặt.

Kỳ Liên giống như lần đầu tiên từ lúc sinh ra ngửi thấy mùi hoa vậy, đột nhiên cảm thấy mình có hơi không tỉnh táo.

Mặc kệ nói thế nào, hôn lễ là tập hợp sức của hai nhà để cùng lo liệu, công ty hôn lễ được thuê cũng rất đáng tin cậy, cả quá trình vừa tục không chịu nổi mà lại vừa tưng bừng vui nhộn, tràn đầy mùi khói bếp nhân gian đoàn viên mỹ mãn.

Chỉ cần khiến người ta thành tâm thật ý bật cười, thì chính là một buổi hôn lễ tốt đẹp.

Lúc cô dâu vừa bước ra, Trần Phương Châu bối rối cả một hồi, suýt chút không nhận ra_____ Giang Hiểu Viện nay đã hơn xưa, dưới sự huấn luyện ma quỷ của Tưởng Bác, tay nghề của cô tiến bộ một ngày cả ngàn dặm, cô dâu váy trắng dưới ánh sáng xinh đẹp đến gần như có hơi lóa mắt, vừa bước vào đã hút hết ánh mắt toàn trường.

Cô dâu trước nay chưa từng bị nhìn chăm chú thế này, không kềm được mà hơi cúi thấp đầu, trước mặt đãi ngộ của nhân vật chính e rằng một đời chỉ có một lần, cô vừa thẹn thùng lại vừa thấp thỏm.

Trần Phương Châu đột nhiên chợt lệ nóng doanh tròng, trăm cảm xúc lẫn lộn, đối với tương lai, anh ta không biết là đang mong chờ hay là sợ hãi, tóm lại thì ngày xưa đã không thể đuổi theo nữa, nửa đời trước vừa bận bịu lại vừa ăn không ngồi rồi của anh ta cứ vậy mà qua.

Anh ta vội vàng cúi đầu, dụi mắt, Giang Hiểu Viện sáp tới gần, từ sau lưng ra sức vỗ một cái lên vai chú rể, suýt chút thì vỗ cho chú rể hơi bỏ túi này bay ra ngoài.

“Thế nào,” Giang Hiểu Viện hỏi, “Ông chủ Trần, lâu rồi không gặp, có cảm giác thế nào?”

Trần Phương Châu, “… Có hơi hối hận.”

Giang Hiểu Viện hơi biến sắc, hạ thấp giọng, “Anh làm gì thế hả, kết hôn đấy, chuyện vui thế kia mà, sao lại nói thế hả?”

Thế nhưng qua một lát, cô lại kềm không được mà hỏi, “Hối hận cái gì?”

Trần Phương Châu buồn buồn nói, “Sáng nay mà chọn đế lót tăng chiều cao thêm 3 centimet là tốt rồi.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Tuy Giang Hiểu Viện nửa đêm canh ba bò dậy để đi làm thợ trang điểm cho người ta, nghe ra đã rất thiệt thòi, hoàn toàn có thể đợi để thu tiền, nhưng cô vẫn móc bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, dúi cho Trần Phương Châu, “Chúc mừng nhé, thật không ngờ anh cũng có thể cưới được vợ.”

Trần Phương Châu liếc cô một cái, “Trẻ trâu nói chuyện thế đấy hả.”

Sau đó anh ta hơi khựng lại một chút, ánh mắt dừng trên người Giang Hiểu Viện một hồi, đoạn nói, “Thay đổi rồi, em có hơi khác rồi.”

Giang Hiểu Viện vờ làm bộ ung dung vui vẻ, trả lời, “Đương nhiên là khác rồi, em cũng đang chuẩn bị tự làm chủ đây, sau này mà anh không làm nổi bên tiệm nữa, hoan nghênh đến chỗ em làm công nhé, ông chủ cũ.”

Trần Phương Châu nghe thế, không đành lòng làm cô mất hứng, anh ta khoa trương lộ ra vẻ mặt hết sức sợ sệt, gật đầu khom người vái cô một cái, “Ối chà, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đến lúc đó xin nhờ Bà chủ Giang dìu dắt cho!”

Lúc này, người chủ trì bắt đầu thử micro, khách khứa vào vị trí, hôn lễ sắp sửa bắt đầu. Trong tiếng ồn ào của mọi người, Trần Phương Châu bước ra sân khấu, hẳn là sinh thời chưa bao giờ được cao lớn thế này.

Kỳ Liên ở phía sau giúp đỡ chút chuyện, lúc này anh im lặng ngồi xuống bên cạnh Giang Hiểu Viện.

Anh đối đãi với mọi người không tính là nhiệt tình, nhưng khách khứa đủ mọi hạng người hình như ai cũng biết anh, Kỳ Liên lần lượt gật đầu hỏi thăm, bóng dáng qua lại như con thoi trong đám người, giống như là Minh Chủ võ lâm cổ đại trong truyền thuyết vậy.

Người chủ trì trên sân khấu bắt đầu tiết mục mời người nói chuyện, khách khứa bên dưới nhân dịp ông ta nói nhảm, liền bắt đầu sôi nổi hàn huyên với nhau.

Giang Hiểu Viện chợt có chút tò mò về cuộc sống trước kia của Kỳ Liên, cô xoay đầu sang nhỏ tiếng hỏi anh, “Một thời không, ý chỉ là tất cả mọi nơi trên thế giới này phải không? Vậy chắc chắn là có người Trung Quốc cũng có người nước ngoài, đúng không? Có tất cả mọi nơi chốn phải không?”

Kỳ Liên gật đầu, lúc nhân viên phục vụ đi đến rót rượu, anh đưa tay ra che ly của Giang Hiểu Viện lại, “Cám ơn, cô ấy không uống rượu.”

Sau đó anh lấy một bình nước ép việt quất từ bên cạnh sang, rót vào ly của Giang Hiểu Viện, thoạt nhìn trông rất giống rượu vang.

Nước ép việt quất

“Tôi hay chạy khắp chốn.” Kỳ Liên ngồi vào chỗ mới bắt đầu nói, “Từ sau khi tông phải Hứa Tĩnh Dương thì chẳng mấy ở yên, chỉ cần nhận được tin tức, tôi cơ bản luôn muốn đến trước nhất. Mấy người tự sát, Virus không cách nào lấy được thân phận của họ, thông thường sẽ rất nhanh liền gửi một người khác tới, cách nhau có khi chỉ khoảng vài ngày, người mất tích… theo cách mà họ nói, chính là những người bị đoạt mất thân phận, sau khi Virus lấy được thân phận của họ, sẽ sinh sống vài năm thậm chí vài chục năm, nhưng ở những thời không khác nhau thì tốc độ trôi của thời gian cũng khác, dù sao thì tính theo chỗ chúng ta, thì tôi đại khái có thể nghỉ ngơi vài tháng______ Lần lâu nhất là nửa năm không nhận được bất cứ tin tức gì.”

Anh dừng một chút, nhìn Giang Hiểu Viện một cái, chợt cảm thấy có lẽ là trong chốn u minh đã có an bài, Giang Hiểu Viện vừa khéo xuất hiện ở thành phố nơi anh cư trú, mà lần này, anh trở lại theo, dường như cũng có thể được yên ổn lâu dài một chút.

Giang Hiểu Viện, “Lúc chạy khắp thế giới, anh làm gì?”

“Nhiếp ảnh gia tự do, tay viết tự do, nhờ bạn bè trông nom vài món đầu tư.” Kỳ Liên nói, “Dù sao cũng phải tìm cái cớ, không thể quá du thủ du thực được.”

Cuộc sống của anh bị hết vị khách dị giới này đến vị khách dị giới khác cắt cho tan tành nát vụn, sống lang bạt kỳ hồ, còn là lần nào cũng thất vọng quay về, có lúc cũng hoài nghi sự kiên trì này của mình có phải là có bệnh hay không? Rồi gì mà thiếu niên bị tráo đổi trong tai nạn xe, Virus trong thời không đảo loạn, cả những con người xui xẻo bị thay thế thân phận… đều tồn tại cả ư?

Liệu có khả năng đó chỉ là vọng tưởng của anh?

Chỉ là những lời này lại chẳng tiện nói với Giang Hiểu Viện.

Anh mở hộp kẹo hỉ trên bàn ra, lựa socola ra bỏ vào đ ĩa của Giang Hiểu Viện, lẳng lặng nhủ trong lòng, “Em là người đầu tiên cho tôi nhìn thấy hy vọng.”





Bình luận

Truyện đang đọc