CHỊ DÂU TÔI TỪNG LÀ BẠN GÁI CŨ


Từ phòng theo dõi bệnh Lương Y Thần trở về phòng làm việc của mình đang xem bệnh án thì có tiếng gõ cửa, tiếp theo là tiếng mở cửa vang lên.

Cô cứ nghĩ là Phương Tuyết Linh nhưng khi nhìn lên, cô bất giác cười, nói.
" Em cứ tưởng là Tuyết Linh, không ngờ là anh."
" Ừ, anh vừa thấy cô ấy hình như là có ca phẫu thuật."
" Việc ở nhà hàng rất bận, còn phiền anh đến đưa cơm nữa."cô nói.

" Nhưng sao anh có thể vào đây tự nhiên vậy chứ "
" Anh nói,anh đến đưa cơm cho vợ nên họ cho anh vào." Đường Quân Vũ nói một cách thản nhiên.
" Chứ không phải họ biết anh là đại thiếu gia Đường gia sao, họ làm sao dám cản chứ.

Với lại Đường Thị đóng góp rất nhiều cho An Thành anh nghĩ ai dám đắc tội với vị tổng giám đốc đó chứ."
" Ừ, em nói vậy thì là vậy.


Bữa trưa của em." Rồi anh để thêm một phần khác lên bàn.
" Anh chưa ăn trưa sao." Cô nhìn phần còn lại hỏi.
" Anh ăn rồi, phần còn lại nhờ em đưa cho Linh Linh." Đường Quân Vũ e ngại nói.
Lương Y Thần nhìn anh một lúc rồi nói " Em không ngờ anh lại có cảm tình với Tuyết Linh đó.

Chắc em phải đi làm bà mối mới được."
" Từ khi nào anh lại..!"
" Là lúc ở nhà em."
Cô không hỏi gì nữa rồi nhận lấy hai phần cơm rồi nói.
" Em sẽ đưa cho cậu ấy, em cũng sẽ cố gắng giải quyết chuyện của mình cho xong.

Để anh đường đường chính chính yêu đương mới được."
" Chuyện này em không cần vội, phải tính đường đi nước bước đừng hấp tấp lại hỏng.

Với lại anh đã tra ra được những mối làm ăn đen của ông ấy, có gì tối về anh sẽ đưa em xem."
Sau đó Đường Quân Vũ cũng ra về.

Bỗng điện thoại đổ chuông cô nhìn người gọi tới là Đường Chí.
" Alo, giám đốc Đường."
" Chào cô Liana, thật là mạo muội khi gọi điện cho cô đột ngột như vậy.

Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô, có tiện không."
" Tất nhiên là không tiện, có vẻ như ông đã quên những gì tôi đã nói rồi thì phải?"
" Tôi không quên, chỉ là những mối làm ăn này không thể cứ kéo dài mãi được.


Mà cô lại không có một chút động tĩnh gì."
" Về vấn đề này ông không cần phải lo, tôi tự biết làm gì.

Việc ông cần làm là quan sát nhất cử nhất động của Đường Quân Viễn."
" Cho nên đừng có lúc nào cũng gọi điện thúc giục tôi, đây cũng là lợi ích của tôi.

Đường Quân Viễn sẽ tự mình từ bỏ và nó sẽ sớm thuộc về ông thôi."
" Vậy giờ cô muốn tôi làm gì, cô nói rằng cô không muốn ai ở trên mình nhưng cũng đã hai tháng trôi qua.

Đường Quân Viễn không ngừng có những mối làm ăn lớn, hợp tác với các công ty nước ngoài." Đường Chí nghi hoặc nói? " Hay là cô đang định có ý riêng chiếm dụng tất cả,sau khi lợi dụng được tôi."
" Ông có cái gì để tôi phải lợi dụng, với cái tính nóng vội này của ông thì làm sao có thể lên nắm quyền điều hành Đường Thị được đây.Một người không có khả năng điều chỉnh cảm xúc của mình, thì làm sao tôi tin tưởng để làm ông người đứng đầu được.

Tới lúc đó người lỗ không phải chính là tôi sao."
" Tôi...?"
" Đường Quân Viễn không phải một người muốn hạ bệ anh ta là được, tôi cũng đã nhắc nhở ông rồi.

Phải theo sát anh ta rồi nói cho tôi biết, nhưng ông có làm theo không tốt nhất ông nên biết vận động trí óc một chút đi."Nói rồi chưa để ông ta kịp nói gì cô đã tắt máy.

Đường Chí khuôn mặt méo mó, ông ta không ngờ lại bị nói như vậy.

Nhưng giờ người có khả năng giúp ông ta chỉ có cô.
" Thiếu phu nhân đã về." Quản gia Châu thấy cô về đi đến chào.
" Dạ, chào chú.

Lần sau chú cứ gọi con là tiểu Thần cũng được, cách gọi như vậy có lẽ sẽ dễ nghe hơn."
"Làm sao được chứ, lão phu nhân sẽ trách tôi mất." Quản gia Châu nói." Cũng không hay nếu đại thiếu gia biết đó ạ."
Cô chưa kịp nói gì thì Bà nội Đường đi đến." Cứ gọi như con bé nói đi.Ông đã làm ở đây mấy chục năm rồi, chăm sóc Quân Vũ từ nhỏ, gọi nó sao thì cứ gọi tiểu Thần như vậy đi."
" Con chào bà nội." Bà nhìn cô gật đầu.
" Vâng, lão phu nhân "
" Còn con nữa đi làm cả ngày cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ đi tí nữa xuống dùng cơm."
" Vâng ạ ".


Bình luận

Truyện đang đọc