CHỊ DÂU TÔI TỪNG LÀ BẠN GÁI CŨ


Mọi người ai cũng lo lắng như đá đè, giờ biết được cháu của mình không sao ai nấy đều nhẹ nhõm.

Lúc này bà nội Đường mới quay sang hỏi Vi Vi.
" Vi Vi, nói cho bà biết chuyện này rốt là thế nào."
Cô nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, hai tay bấu chặt vào vạt áo, Đường Quân Vũ nghe bà hỏi, thì hướng mắt nhìn về phía em gái mình, anh không tin là cô bé lại làm ra chuyện này.
" Vi Vi, nói mau."
" Con, con là vô tình.

Không ngờ chỉ một cái hất tay, chỉ vì lúc đó con tức giận nên không kìm chế được bản thân nên mới...!" nói đến đây cô ấy nghẹn ngào...
" Vì lí do gì con lại làm vậy hả, Y Thần luôn yêu thương, đối xử tốt với con nhưng con xem hành động của mình đi."
Đường Quân Vũ đi đến trước mặt cô, anh nghiêm giọng hỏi.
" Vi Vi chuyện này thật sự là sao nói cho anh biết, trước giờ em rất thích tiểu Thần không phải sao."
Phương Tuyết Linh đứng bên này, nhìn qua mặt dù khuôn mặt sắc lạnh khiến ai nhìn vào cũng rén ngang.

Nhưng giọng nói lại bình tĩnh, nhưng lại nghiêm nghị, khác so với dáng vẻ cô thường thấy của anh khi ở trước mặt cô.
Nhưng cô cũng chẳng bận tâm, dù sao đây cũng là chuyện gia đình người ta cũng không liên quan gì cô.

Nhưng...!cô liếc nhìn Trần Dĩ Hân, cô ta cũng nhận được có người nhìn mình thì quay sang vừa lúc này chạm phải ánh mắt như muốn lạnh ngắt nhìn cô ta của Tuyết Linh.
" Lúc đó em vừa đi qua nên nghe được chị ấy và Trần Dĩ Hân nói chuyện, em cứ nghĩ chị Thần đùa giỡn hai người, đã cưới anh rồi còn qua lại với anh hai.

Trước đó mẹ cũng đã nói qua nhưng em không tin, cứ nghĩ chị ấy phản bội anh.Dù gì đó cũng là anh trai em, nên em mới phản ứng như vậy, em xin lỗi."

" Hồ đồ.

Chỉ vì một lời nói không xác thực con lại làm ra hành động như vậy, may mà cả hai mẹ con tiểu Thần không sao, nếu thật con có gánh nổi trách nhiệm này không hả."
Bà nói xong, liền thở mạnh ho lên.

Đường Minh đứng bên dìu bà, rồi vuốt nhẹ lưng.
Hạ Anh đi đến, nói.
" Mẹ, dù gì hai mẹ con Y Thần cũng không sao.

Vi Vi cũng chỉ là sơ ý mẹ đừng giận con bé, nó cũng đã biết lỗi rồi."
" Vậy là phải cố ý thì mới là sai sao, nó cũng không còn nhỏ nữa.

Đúng sai, tốt xấu cũng không phân biệt được."
Đường Quân Vũ đưa mắt nhìn Trần Dĩ Hân, ánh mắt hiện lên tia lửa giận.
Bà thôi không nói nữa, đi đến trước mặt Trần Dĩ Hân.
" Trần tiểu thư, trước giờ tôi biết cô có ý với Quân Viễn.

Nhưng chuyện hôn nhân không thể cưỡng cầu, cũng chẳng thể ép buộc.

Nhiều lần cô gây rối ở Đường gia tôi đều nhắm mắt cho qua, nhưng không có nghĩa là cô được phép lộng hành như vậy, cũng đừng nghĩ có ai đó ra mặt giúp cô." Hạ Anh biết bà nói mình, nhưng cũng chỉ làm thinh mặc Trần Dĩ Hân bị giáo huấn.
Bà nói tiếp.
" Đường gia vẫn có quy tắc, nề nếp.

Cũng không phải để một người ngoài như cô xen vào, nên biết chừng mực.

Tôi là nể mặt ba mẹ cô nên chuyện này sẽ không truy cứu nữa, nhưng từ nay cũng đừng bước nữa bước vào Đường gia."
Từ đầu đến cuối cô ta chỉ đứng yên, vì cũng không dám đắc tội với bà, Trần Dĩ Hân cũng đánh giá thấp tầm quan trọng của cô trên dưới Đường gia rồi, nên mở có kết cục như ngày hôm nay.
Nói xong bà nhìn sang Phương Tuyết Linh đứng gần đó, quan sát cô từ đầu đến chân, rồi gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Lúc này cô cũng nhìn bà, rồi cúi đầu chào hỏi.
Bỗng có tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng nói.
" Chị, chị ơi." Mọi người đều hướng mắt về phía có tiếng nói.
Mộc Lan chạy đến, gọi anh.
" Anh Vũ, chị ấy và cháu em sao rồi."
Hàn Thuỵ và Chu Tịnh Nguyệt cũng đúng lúc trở lại, Lâm Tường nhìn chằm chằm cô.

Như đang suy nghĩ gì, mày nhíu lại.

" Em ấy không sao, yên tâm đi."
" Nhưng sao đột nhiên lại bị động thai chứ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Quân Vũ hướng mắt về phía Trần Dĩ Hân, Mộc Lan cũng nhìn theo thì đã hiểu ra được vấn đề.

Cô đi đến chỗ của cô ta, nhưng lúc gần đến lại bị chặn.

Cô nhìn người ngáng đường mình, đôi mắt nheo lại, mất kiên nhẫn nói.
" Tránh ra.!"
Nhưng Lâm Tường vẫn không có ý định tránh đi, cô liền đổi hướng thì anh ta cũng nhích qua chặn lại.
" Anh muốn làm gì, bảo vệ cô ta à."
Lâm Tường tỏ vẻ thờ ơ, nói.
" Tôi việc gì phải bảo vệ cô ta, chẳng qua ở đây là bệnh viện đánh người thì không hay lắm với lại như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghĩ ngơi của Y Thần cô muốn như vậy lắm sao."
Bây giờ Mộc Lan mới bình tĩnh lại, bỏ đi sang một bên.

Nhưng vừa đi qua thì mới biết, có rất nhiều người, cô cảm thấy mình vừa rồi có chút lỗ mãng và thất lễ, nên cúi đầu chào.
" Xin lỗi, vì lo lắng cho chị ấy nên con mới như vậy, cũng quá thất lễ rồi."
Bà nội Đường nhìn cô, hỏi.
" Cháu đây là.!"
" Em ấy là Mộc Lan, em của Y Thần Bà cũng đã từng gặp qua rồi." Quân Vũ nói.!
" Mộc Lan, hình như ta đã nghe cái tên này ở đâu rồi."
" Lúc bà cùng con về nhà ông bà ngoại, đã gặp cô ấy.

Lúc đó cũng chỉ mới vài tuổi, bây giờ đã lớn thế này rồi khó nhận ra là điều đương nhiên."
" Vậy sao.!" Lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra, Quân Viễn nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi đến ghế ngồi xuống.
Bà nội Đường đi đến, ngồi cạnh hỏi.
" Tiểu Thần sao rồi, con bé có ổn không."
" Cô ấy đã ngủ rồi, chỉ là mệt mỏi thôi bà đừng lo, ngủ dậy sẽ đỡ thôi."

Anh nhìn Quân Vũ, nói.
" Anh đưa bà và ba mẹ về giúp em, hai cậu cũng về nhà đi."
" Được, chăm sóc cô ấy cho tốt.

Mai chúng tôi lại đến, đi đây." Hàn Thuỵ định rời đi thì Chu Tịnh Nguyệt đã đi đến trước mặt anh, cô giận dữ nói.
" Anh định để yên như vậy sao, hay là sót cô ta nên mới không làm gì.

Đường Quân Viễn, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu...!"
" Cô không cần phải lo chuyện đó, tôi tự biết mình phải làm gì.

Cũng sẽ trừng trị những ai đã làm như vậy cho hai mẹ con cô ấy, đều phải trả cái giá thật đắt."
Đường Vi Vi nãy giờ không dám nói gì, giờ lại bị câu nói này của anh dọa đến tái mặt.
Mọi người cũng dần rời đi, Mộc Lan nán lại một chút cũng ra về.
Quân Vũ nói.

" Anh sẽ đem ít quần áo rồi hầm ít đồ dưỡng thai cho em dâu tí sẽ đem đến."
" Cảm ơn anh.!"
Đường Quân Vũ gật gật đầu, rồi cũng rời đi.

Quân Viễn trở lại phòng, ngồi xuống bên cạnh giường nắm tay cô..


Bình luận

Truyện đang đọc