CHỈ MUỐN YÊU EM NHIỀU HƠN

Editor: Béo

Beta: LinhNhi

Mùa hè ở hành phố A vẫn nóng nực như mọi năm.

Ngoài cửa sổ, hơi nóng bốc lên hừng hực, lá chuối bị phơi nắng đến mức khô quắt vào, hiện lên màu vàng vàng.

Hơn hai giờ chiều, vừa đúng lúc buồn ngủ nhất trong ngày nhưng một vài nữ bác sĩ thực tập không hề uể oải chút nào, mà ngược lại tinh thần lại phấn chấn giống như được uống thuốc kích thích.

Tất cả chỉ là vì…

Người đàn ông ở trước mặt thật cmn đẹp trai! Đôi lông mày rậm rạp, chiếc mũi thẳng đứng, một thân áo khoác trắng bình thường đến cực điểm mà lại có thể mặc đạt đến độ tỏa sự lịch sự và đầy mùi cấm dục.

Đẹp trai không chỉ có thể làm cơm ăn, mà còn có thể nâng cao tinh thần!

Với diện mạo này, ở giới giải trí cũng thật khó để có thể thấy được. Chắc là đời trước các cô đã nhiều lần giúp các bà cụ qua đường nên mới được ông trời phù hộ, được phân đến gần vị thần phẫu thuật nổi tiếng này!

Vài nữ bác sĩ thực tập đều có cùng ý nghĩ này.

Lại không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, duy trì nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng, cố đạt được tư thái tốt nhất mà đi theo bác sĩ Giang, lần lượt kiểm tra các phòng.



REPORT THIS AD

Kiểm tra xong phòng bệnh tầng một, Giang Tu Viễn đi ra đóng cửa lại, lấy điện thoại di động trong túi ra, thấy có hơn mười tin nhắn, tất cả đều đến từ bạn thân của anh.

Triệu Minh Hạo:【Đù! Cậu mau xem tin hot nhất đi, là bạn gái cũ Tống Âm của cậu kìa!!!】

Triệu Minh Hạo:【Cái cô bạn gái minh tinh bội tình bạc nghĩa cũ của cậu cuối cùng cũng từ đất nước tư bản, từ đại dương bên kia trở về nước rồi!!! 】

Triệu Minh hạo: 【 Kinh ngạc chưa, bất ngờ hay không? Có phải tâm tình đang lén khó chịu hay không? Không sao, có tớ ở đây! Buổi tối chúng ta đi quán bar, không say không về nhé!】

Triệu Minh hạo: 【Chỉ trong lúc hoạn nạn mới thấy được tình anh em quý báu của tớ. Có câu châm ngôn thế này: Anh em như thể chân tay, còn phụ nữ thì như quần áo. Bạn bè đi bên nhau cả đời, những ngày ấy không còn nữa…】

Triệu Minh hạo: 【 Nhưng mà cũng thật là tài. Bạn gái cũ của cậu tính tình thật dịu dàng, khi nói chuyện còn căng thẳng đỏ mặt, thế mà lại có thể học được tính kiêu căng. Giới giải trí thật đúng là một cái thùng nhiều màu. Chậc chậc】

Đọc đến đây, Giang Tu Viễn liền cau mày, rời khỏi Wechat, ấn vào Weibo mà anh đã lâu không dùng kể từ ngày cài đặt.

Anh dễ dàng thấy được cái tên đã quá quen thuộc kia.

Tin hot đầu bảng: Tống Âm về nước, kiêu căng ở sân bay.

Chỉ tùy tiện nhấp vào một bức ảnh liền thấy cô gái nhỏ gầy yếu bị một đoàn phóng viên vây quanh, đội một cái mũ lưỡi trai, đầu cúi xuống, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác oversize màu xanh lam đơn giản, cả người bị bao phủ bởi bộ quần áo to lớn, nhìn cô lại càng thấy nhỏ nhắn hơn.

Vài bác sĩ thực tập đứng ở bên cạnh đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy bác sĩ Giang dặn dò gì. Chỉ thấy anh đang rất tập chung, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong điện thoại.

Nhưng mà vẻ mặt kia, không thể nói rõ là vui hay là không vui, hoặc là cả hai đều có.

“Bác sĩ Giang, anh còn có gì dặn dò không ạ?” Một nữ bác sĩ to gan tiến lên, cười dịu dàng ngọt ngào, giọng nói cũng nhẹ nhàng như nước.

“Không còn gì nữa. Mọi người đi nghỉ ngơi một lát đi. Ba giờ tập hợp ở phòng họp.”

Giang Tu viễn dùng giọng bình tĩnh để phân phó mọi người. Anh cúi đầu trả lời Wechat, sau đó cất bước rời đi.

Văn phòng Giám đốc.

Triệu Minh Hạo hai chân vắt chéo, chờ chờ đợi đợi. Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng như sông cạn đá mòn, cuối cùng thì di động cũng ‘tinh’ một tiếng.

Vừa rồi anh ta còn tưởng điện thoại đã hỏng rồi chứ. Nếu không thì tại sao lại không nhận được tin nhắn?

Bây giờ nghe được tiếng vang, anh ta liền cầm lên mở khóa, mở ra xem.

Giang Tu Viễn: Đã quên từ lâu rồi.

Năm chữ, cộng thêm một dấu chấm. Trả lời rất ngắn gọn rõ ràng, lời nói đơn giản, vân đạm phong khinh, đạo tặc giả làm kẻ trộm.



REPORT THIS AD

Triệu Minh Hạo trừng lớn mắt nhìn. Thật khiếp sợ. Trong lòng lại hết sức khâm phục, nhịn không được vỗ tay.

Cái gì gọi là tâm trí của người đàn không trưởng thành hả?

Chính là đây! Biết nặng nhẹ, cầm lên được thì cũng có thể buông xuống được! Mối tình đầu là cái gì? Tất cả chỉ là thoáng qua. Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi.

Ban đầu, những tin tức về Tống Âm bị một tài khoản marketing nổi tiếng chuyển tiếp, sau đó các tài khoản marketing khác nhau cũng lần lượt chuyển tiếp.

Tin tức hằng ngày V: Tống Âm bồi dưỡng một năm ở Mỹ, hôm nay trở về nước, phóng viên vô tình gặp được. Tống Âm cả buổi đều lạnh mặt, không kiên nhẫn trả lời câu hỏi, cũng không phối hợp phỏng vấn. [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ].

Đã là ngôi sao thì khi lên tin nóng, không có khả năng không bị mắng chửi. Dù sao thì ở đâu cũng có anh hùng bàn phím cả.

“Có phải tôi rời khỏi giới giải trí quá lâu rồi hay không? Tống Âm? Tiểu minh tinh tuyến mười tám sao? Tôi chưa nghe nói qua, vẫn còn có tư cách để kiêu căng cơ đấy. [ không hiểu ra sao jpg. ]”

“Nghe nói ra nước ngoài một năm để học diễn xuất. Nhân tiện tôi đề nghị học phép lịch sự đối nhân xử thế cơ bản đi.”

“Ngày nào fan nhà cô ta cũng khoe cô ta là gương mặt của tình đầu trong sáng, tiểu nữ thần quốc dân. Hiện tại nhìn thấy, khuôn mặt cũng rất bình thường thôi mà. [ mỉm cười ][ mỉm cười ]”

…….



REPORT THIS AD

“Wow! Em vừa mới trở về mà. Là người nào muốn bôi đen em, chi nhiều tiền như vậy để chửi bới em chứ? Cũng không sợ mệt mỏi sao?”

Lúc nói lời này thì Lâm Miêu Miêu khẽ nhíu mày lại nhìn về phía trước, móng tay gắn kim cương lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, giọng nói cực kỳ bất mãn.

Thực ra thì cũng không thể trách cô ấy tức giận được.

Kết cục là cùng lúc có nhiều lực lượng thủy quân marketing như vậy, cùng nhau ăn ý đưa tag #Tống Âm kiêu căng ở sân bay này lên top. Nếu như nói cô phải tin đây là sự trùng hợp, thì cô rõ ràng chính là cái đứa ngu ngốc đần độn.

“Cho rằng đưa thông tin, mua thủy quân là có thể hủy hoại con đường thành danh của em sao? Bọn họ hãy nằm mơ đi!”

Lâm Miêu Miêu khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt “Too young to naive”.

(*) Too young to naive: quá trẻ để tỏ ra ngây thơ.

Sau đó, cô nhét thuốc cảm mới pha vào tay Tống Âm, lại tùy ý tháo dây buộc tóc trên đầu của Tống Âm.

Giống như quảng cáo của 《 Rejoice 》, ngay lập tức mái tóc đen dài của cô ấy xõa xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay càng thêm xinh xắn động lòng người.

Tống Âm có chút không rõ đối với hành động bất thình lình này, khó hiểu hỏi: “Chị Miêu Miêu, chị đang muốn làm cái gì đấy?”

Bởi vì bị cảm lạnh và sốt, giọng nói nhẹ nhàng ban đầu của cô mang theo chút khàn khàn.

“Ngẩng đầu, nhìn vào ống kính.”

Lâm Miêu Miêu cầm lấy điện thoại di động để trước cô ấn “Tách Tách” chụp vài tấm.

Máy ảnh của Apple, không dùng bộ lọc, không chỉnh nhan sắc, lộ ra mặt mộc trong sáng, lông mi vừa dài vừa cong, đen như lông quạ, đôi con ngươi chứa nước mắt mùa thu, tràn đầy tia sáng trong suốt, còn trong veo cảm động hơn so với đeo kính áp tròng thẩm mỹ.

Quan trọng hơn là, da trắng như sứ, hai má lấm tấm ửng đỏ. Rõ ràng là đang ốm.

“Khuôn mặt như này thì là bình thường. Còn một đám trên mạng đều là tiên nữ giáng trần đấy! Hèn gì mà bọn họ bàn tán cười nhạo Vương Tổ Hiền và Quan Chi Lâm.”

Lâm Miêu Miêu giở giọng xem thường, vừa châm biếm cay nghiệt, vừa tự mình soạn bài đăng lên Weibo.

Lâm Miêu Miêu V: Mấy ngày nay Âm Âm nhà chúng ta vẫn còn đang phát sốt, lại ngồi máy bay hơn mười giờ, vừa mới trở về nước. Tình trạng hôm nay không được tốt, mong các vị truyền thông, bạn bè thứ lỗi cho nhé! [ hình ảnh jpg. ]

Đầu năm nay, cứ là một người đại diện, trợ lý đều đã có vài tài khoản marketing. Khi Lâm Miêu Miêu vừa phát weibo xong, vài tài khoản marketing liền giúp chuyển tiếp, fan lại cùng nhau ồ ạt vào bình luận, hướng gió thay đổi ngay lập tức.

“Đau lòng thay cho Âm Âm nhà mình. Đã bị ốm mà lại còn bị đám truyền thông không có tâm đem ra nhào nặn! [ bốc hỏa ][ bốc hỏa ].”

“Âm Âm hãy nghỉ ngơi cho tốt. Mau chóng bình phục nhé! [ bút tâm ][ bút tâm ].”

“Đây không phải là hành trình cá nhân sao? Cũng không phải là cuộc họp báo đặc biệt gì cả. Đã trả lời câu hỏi là tốt lắm rồi, còn bắt cả hành trình phải cười nữa sao! Mặt lớn thật nha! Gà đen! Cá nục! [ mắt trợn trắng jpg. ].”

“Không biết ánh mắt của mấy cư dân mạng công kích khuôn mặt của người ta vừa rồi là cái dạng gì nữa. Fan qua đường cảm thấy rất trong sáng, rất xinh.”

Không đến nửa giờ, cuối cùng thì tag #Tống âm kiêu căng ở sân bay cũng rớt xuống. Lâm Miêu Miêu trong lòng dễ chịu một chút, cầm nhiệt kế lên đo lại nhiệt độ cho Tống Âm.

“Đúng là có hạ một ít, nhưng vẫn hơi cao so với nhiệt độ cơ thể bình thường. Hay là chúng vẫn nên đến bệnh viện khám đi.”

Chị ấy nhìn vào nhiệt kế trong tay, lo lắng đề nghị.

Tống Âm không thích tiêm, nghe vậy liền lắc đầu nói: “Chị Miêu Miêu, không phải phiền toái đến bệnh viện đâu. Em ngủ một chút, ra mồ hôi là sẽ khỏi thôi.”

“…Vậy cũng được. Mấy hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Chị sẽ thay em đi nói chuyện kịch bản.”

Lâm Miêu Miêu cũng không miễn cưỡng nhiều, lại dặn dò vài câu, sau đó đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Căn phòng tối lại. Tống Âm đắp chăn, nhắm mắt, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Vừa ngủ liền ngủ một mạch năm sáu tiếng, đến khi cô tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.

Tống Âm từ trên giường ngồi dậy, rót cốc nước ấm, bóc viên thuốc cảm, uống nước nuốt xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua, nhìn đến hạn trên hộp thuốc.

Rất không may, vừa vặn đã quá hạn một ngày.

Tống âm: “......”

Cô cũng hết cách, đành phải thay quần áo, cầm điện thoại di động và chìa khóa lên, đi đến siêu thị tiện lợi trong tiểu khu mua thuốc, tiện mua thêm ít đồ ăn vặt, đồ dùng hằng ngày.

Cô xách một cái túi to tiến vào thang máy, lấy chìa khóa từ trong túi ra, cắm như thế nào cũng không vào.

Làm đi làm lại một hồi lâu, cuối cùng cô cũng ý thức được một vấn đề vô cùng quan trọng…

Hình như cô lấy nhầm chìa khóa rồi!!!

Cái chìa trên tay mình đang cầm, là cái chìa khóa của nhà trọ ở Mỹ mà!

Ngày đầu tiên về nước, lại mắc phải hai sai lầm ngu xuẩn này, mình là cái loại não cá vàng gì đây?

Tống Âm thở dài, cam chịu số phận, liên hệ với bên bất động sản, lại từ chỗ bất động sản biết được số điện thoại của một người mở khóa ở gần đó, tranh thủ gọi qua đó.

Trong lúc chờ người mở khóa đến, cô dựa vào cánh cửa, dùng điện thoại lướt Weibo.

Trong khoảng thời gian này, không biết có một nam tiểu thuyết gia tên là “Cố Thành Bắc” từ đâu ra, mở đầu thường thường là: Thuốc tê dần dần ngấm vào cơ thể của hắn bla bla…

Ngày thường thì Tống Âm đều sẽ chỉ lướt qua thôi, nhưng đúng lúc bây giờ đang rảnh rỗi, cô liền ấn vào xem một chút.

Xem hết các bức ảnh, cô sợ hãi trợn to mắt mồm há hốc.

Tiểu thuyết bây giờ thật kích thích đáng sợ! Hoàn toàn khác so với những loại truyện về tình yêu trong sáng trước kia cô đã từng đọc qua. Tình yêu đều đã nảy nở đến mức không hợp thì sẽ phá thai, hút máu, bán thận.

Cố Thành Bắc này… Hắn ta thật sự quá là độc ác rồi!

Đang nghĩ ngợi, cô nghe được tiếng bước chân chầm chậm, đang cảm thấy vui mừng vì người mở khóa đến thật nhanh. Không ngờ tới khi cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy được khuôn mặt rất đẹp trai và thoát tục, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia.

Giang Tu Viễn? Tại sao anh ấy lại có thể xuất hiện ở đây!

Vô cùng khiếp và sửng sốt, đột nhiên Tống Âm cảm thấy mũi có chút ngứa, hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ, như có một tầng sương mù. Sau đó…

Một giây trước không kịp phản ứng, cô đối với anh, ngay trước mặt bạn trai cũ của mình, phát ra một tiếng vừa vang vừa giòn: “Hắt xì!”

Tống Âm: “…”

Hu hu hu! Ngày đầu tiên về nước, lần thứ ba mắc lỗi. Cô thật muốn tự kết liễu bản thân!

Bình luận

Truyện đang đọc