CHỈ MUỐN YÊU EM NHIỀU HƠN

Editor: Tuấn Bee

Beta: Jenny Thảo

Nói “Cực kỳ mạnh bạo, cực kì nóng bỏng” đâu rồi?! Nói “Các loại tư thế cái gì cũng có” đâu rồi?!!

Ahh, đồ dối trá, đồ lừa đảo!!

Tống Âm để máy tính qua một bên, “Haizz” một tiếng bật dậy từ trên giường, “Xoẹt” một tiếng kéo rèm cửa ra, lại “Cạch” một tiếng mở đèn lên lại.

Một loạt động tác làm rất có khí thế, vậy mà trong lòng vẫn còn có chút gì đó rất giận.

Cô chân trần đi đến tủ lạnh, gắng sức mở ra, lấy ra một lon coca ướp lạnh, uống ực ực vài hớp cho hả giận.

Thoáng chốc có thể lý giải tâm trạng vì sao con trai nói “Quần tụt xuống thì cho xem cái này”.

Đáng thương cô vất vả giành nửa tiếng đồng hồ để tải về, tâm trạng tràn đầy hưng phấn và sôi sục, kết quả thì lại là một gb tin tức thời sự.

Cô muốn tìm cái người bán video khi nãy, muốn cùng với anh ta làm cho ra nhẽ chuyện này, vậy mà đăng nhập vào mới phát hiện đối phương đã xóa hết tin nhắn rồi.

Tống Âm: “…”

Chỉ trách cô vẫn còn trẻ người non dạ, chưa trải sự đời, hoàn toàn không hiểu lòng người hiểm ác.

Không còn cách nào, cô chỉ còn cách cầu cứu người bạn tốt nhất của mình, nhưng vẫn còn cảm thấy có chút gì đó không tiện nói: “Sanh Sanh, cậu biết làm cách nào tìm được cái thể loại phim kia không? QAQ.”

Cô ngồi lặng thinh trên giường, ôm Tiểu Cầu Tuyết vào lòng, vuốt vuốt hai tay của nó, tâm trạng uất ức từ từ dịu xuống.

Sau đó không lâu, cô nhận được tin nhắn hồi đáp “?” của đối phương.

“Thể loại gì??”

Tống Âm có chút e thẹn, đỏ mặt gõ tin nhắn cho cô ấy: “Thì là thể loại… thước đo lớn một chút, cảnh tình cảm có chút phóng khoáng, và icon che mặt.”

Chu Sanh Sanh bỗng bừng tỉnh: “Ha ha ha ha Âm Âm cái cậu muốn nói là phim đen phải không? Thể loại này cậu vượt tường lửa đi vào web P là xem được, không quan tâm cậu thích thể loại gì, bên trên luôn có một thể loại phù hợp với cậu!”

Vượt tường? Tống Âm trước đây đã nghe qua cái từ này rồi, nhưng vẫn chưa biết ý nghĩa của nó.

Lần này nghe đến thì nhớ lại, thế là cô hỏi: “Cái tường đó làm cách nào vượt đây?”

Chu Sanh Sanh gắng sức truyền thụ cho cô: “Đầu tiên, cậu tải xuống VPN, sau đó tạo một tài khoản thành viên, thao tác về sau thì rất đơn giản….”

Dưới sự chỉ dạy toàn tâm của cô bạn thân, Tống Âm rất nhanh đã vượt qua tường, truy cập vào cái trang mạng bắt đầu bằng chữ P.

Sau đó cô liền bị sốc, độ sốc không khác gì Lưu Lão Lão đi vào Đại Quan Viên.

Nguồn phim đen ở đây cũng quá đầy đủ.

Cái gì cũng có, chỉ có nghĩ không ra, đã không tìm được. Thước đo so với dự tưởng của cô cũng lớn hơn nhiều.

Tiểu Cầu Tuyết duỗi móng vuốt nhỏ ra, muốn chạm vào bàn phím.

Tống Âm ngăn lại: “Tiểu Cầu Tuyết, em không cần phải tò mò quá như này đâu, đây không phải là thứ mà tuổi của em nên xem, đợi buổi tối chị mở hoạt hình cho em xem nhé!”

Nói xong cô liền bế nó ra ngoài, lại lặp lại những hành động khi nãy, đóng cửa, tắt đèn, kéo rèm.

Trong phòng rơi vào một sự tĩnh mịch, im ắng, Tống Âm cầm một bịch khoai tây chiên vị dưa chuột, chọn một bộ phim của Hàn Quốc, tiếp theo tiếng chuột “tách tách” bấm vào.

Bên trên không có phụ đề tiếng Trung, diễn viên chính đều nói tiếng Hàn.

Tống Âm hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng rất nhanh, cô phát hiện nghe hiểu hay không cũng không quan trọng lắm.

Bởi vì không biết là nguyên nhân làm sao, nam chính đã bắt đầu cởi quần áo của nữ chính, sau đó bắt đầu cái đoạn kéo dài 10 phút không thể mô tả.

Động tác ăn khoai tây chiên “Rột rột” bỗng ngừng lại, một kiểu cảm giác quen thuộc hiện ra trước mắt.

Vào mười mấy ngày trước, buổi tối ngày hôm đó khi cô đang chuẩn bị về nước, Giang Tu Viễn làm cái việc giống hệt đối với cô, đầu tiên hôn vào rái tai, sau đó chầm chậm di chuyển xuống….

Trình tự trước mặt cảm giác không khác là bao, nhưng diễn xuất của nữ chính trong phim lợi hại hơn cô nhiều.

Tống Âm nhớ rõ, cái thời khắc đó bản thân cứng đờ như một khúc gỗ.

Tay không biết là nắm chặt hay là buông lỏng, toàn thân trên dưới đều lộ ra một vẻ không tự nhiên, về sau còn nhắm cả mắt, lấy cả gối để che mặt.

Hoàn toàn không thuần thục giống như nữ chính này, cảm xúc cũng không sinh động bằng cô ấy.

Tống Âm vừa nhìn vừa lặng lẽ phân tích trong lòng, hoàn toàn không nhận ra thời gian đã đến năm rưỡi, người đàn ông đi làm bên ngoài cũng đã trở về nhà.

Đợi đến khi tay nắm cửa được vặn ra, cô mới đột nhiên giật mình, động tác mau lẹ ấn phím tạm dừng, căng thẳng tột độ chạy đến trước anh: “Hôm nay anh về sớm thế!”

“Ờ hôm nay chỉ có 2 cuộc phẫu thuật, tương đối nhàn rỗi.”

Giang Tu Viễn vừa nói, vừa chuyển ánh mắt lên đôi chân trần của cô, lông mày lại nhăn lại: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có đi chân trần mà chạy khắp nơi, bây giờ thời tiết trở lạnh rồi đó, cảm lạnh thì làm sao?”

Anh vừa giáo huấn, vừa đi lấy đôi dép bông của cô ở bên giường, cúi người đặt dưới chân của cô, thuận miệng hỏi: “Em ở nhà một mình có xem phim không? Xem cái gì?”

Vừa nói anh vừa ngẩng đầu lên muốn đi xem màn hình vi tính.

Tống Âm vội vàng nắm lấy cánh tay anh muốn đi, mặt đỏ lên nói dối: “Thì là phim hết sức phổ thông bình thường thôi, anh sẽ không thích đâu. Em đói rồi, chúng ta mau đi nấu cơm thôi.”

Cô kéo anh ra khỏi phòng.

Khoảng cách để kế hoạch thực thi thành công còn một bước khá dài, Tiểu Cầu Tuyết bị nhốt trong phòng khách khi nãy “vov-vov” sải bước chân vừa nhỏ vừa ngắn chạy một mạch lên trên giường, làm việc khi nãy muốn làm nhưng chưa làm được.

Nó dùng móng vuốt nhỏ của mình gõ gõ lên bàn phím vài lần, đúng lúc gõ trúng cái phím tiếp tục.

Sau đó âm thanh “Á á a a…” truyền ra ngoài, vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.

Tống Âm: “…”

Cô giận hừng hực nhìn Tiểu Cầu Tuyết rắc rối, nghịch ngợm.

Vậy mà Tiểu Cầu Tuyết vẫn ngốc nghếch đơ ra đó nhoẻn miệng cười, ánh mắt ngây thơ vô tội, hoàn toàn không biết bản thân đã gây rắc rối lớn như thế nào.

Tiểu Cầu Tuyết, xúc xích dăm bông tối nay và tối mai không có nữa nhé.

Giang Tu Viễn nghe thấy âm thanh từ xa vội bước qua thì thấy cảnh tượng đang chiếu trên màn hình, đang ở trong phòng tắm làm mấy động tác giữa người lớn với nhau.

Trong mắt anh hiện lên vài phần hoan hỉ: “Hóa ra bây giờ phim phổ thông đều diễn xuất như này?”

Tống Âm bị anh cà khịa ngữ khí trở nên cực kì bối rối, xấu hổ giải thích: “Kiểu như… bộ phim sắp tới em phải đóng có một cảnh nóng, nhưng em cũng không biết phải quay như thế nào, nên muốn xem cái này để học hỏi đôi chút.”

Giang Tu Viễn nhìn về phía cô, niềm vui trong ánh mắt cũng bớt lại một chút, lông mày hơi nhăn nhẹ.

Tống Âm trong lòng có linh cảm nhận ra sự thay đổi tâm trạng của anh, nắm tay anh lên, lay lay: “Anh không vui à? Bởi vì em phải quay cái này?”

Giang Tu Viễn không nói gì, nhưng hình như là ngầm đồng ý.

Tống Âm ngước đầu lên nhìn anh, nghiêm túc thành kính giải thích: “Tại trước đây lúc ký hợp đồng không nói là phải quay cái này, là sau này đạo diễn mới bổ sung.”

“Nhưng đạo diễn Trần nói, cái phần này sẽ không được công chiếu, chỉ là chuyên môn mang ra nước ngoài để tranh giải thưởng. Đây là công việc, em cũng không thể nói không.”

“Em bảo đảm với anh, đây là lần đầu tiên em quay cái này, cũng là lần cuối cùng! Sau này những phim tiếp theo nhất định phải nói rõ khoản này, tuyệt đối không được có nội dung như vậy.”

Giang Tu Viễn hạ tầm mắt, thì nhìn thấy trước mặt dáng vẻ sợ hãi lo lắng tràn ngập khuôn mặt của cô gái nhỏ, rất nhẹ nhàng cảm thán một câu: “Không phải là đói rồi à, anh đi nấu cơm.”

Tống Âm đi theo anh vào phòng bếp.

Giống như trước kia, cô phụ giúp những việc vặt, hai người cũng có nói chuyện, nhưng cô cảm giác tâm trạng của anh dường như vẫn chưa có chuyển biến tốt.

Tống Âm nghĩ rằng anh không vui cũng là hợp tình hợp lý.

Nếu biết được anh và cô gái khác có những cử chỉ thân mật, giống như kiểu vừa mới xem trong phim, thậm chí là do yêu cầu công việc, cô nhất định cũng sẽ ghen, trong lòng bứt rứt khó chịu lắm.

Đến hơn 10 giờ tối, Tống Âm bưng một tô mì gà cà chua, gõ cửa đi vào phòng đọc sách.

Cô để cái tô lên trên bàn, tay dường như bị bỏng một chút, sau khi đặt tô xuống lập tức xoa xoa tay: “Tối nay anh ăn ít hơn so với mọi ngày đấy, em vừa làm cho anh chút đồ ăn đêm.”

Giang Tu Viễn từ sự bực tức vẫn còn tỏa ra trên mặt tập trung vào cái cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, lông mày nhăn lại, lập tức nhấc người dậy đi lấy hộp thuốc lại: “Đã bị bỏng rồi, còn không biết bôi thuốc sao?”

Trong lời nói có vài phần trách móc, nhưng rõ ràng là biểu lộ sự thương xót.

Tống Âm chìa tay ra: “Thực ra trước đó em đã xối nước lạnh qua rồi, bây giờ không còn đau nữa.”

Cô cảm thấy mình thật hậu đậu quá, muốn nấu một tô mì để dỗ dành anh, kết quả lúc chiên trứng bị dầu nóng bắn lên, làm cho tay phỏng đỏ.

“Bôi thuốc lên mới nhanh khỏi.” Giang Tu Viễn thổi tay cho cô, động tác nhẹ nhàng, rất cẩn thận dùng bông thấm một chút thuốc mỡ, cuối cùng xé một miếng bông dính lên chỗ vết thương.

“Anh mau ăn đi, không thì đói chết mất.”

Tống Âm đẩy tô mì về phía anh, giọng nói mềm mại hơn lúc bình thường, còn xen vào chút làm nũng.

Giang Tu Viễn nhìn thấy đôi mắt không chớp đang nhìn mình của cô, tâm trạng lúc này hơi phức tạp.

Anh chỉ cần nghĩ đến lúc quay phim cô phải tiếp xúc quá thân mật với người đàn ông khác, nghĩ đến người đàn ông khác có thể lại gần cô, thậm chí làm cái gì đó với cô, tâm tư lợi và tâm độc chiếm nổi lên, trong lòng rất không vừa ý.

Nhưng anh cũng biết, đây là công việc của cô, cô lại không làm gì sai.

Cô gái nhỏ không chỉ kiên nhẫn dùng mọi cách dỗ dành mình, còn làm tay bị thương, trong lòng anh lại xuất hiện chút hổ thẹn và tự trách.

“Được.” Anh cúi đầu xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.

Tống Âm thấy anh ăn rồi, có chút vui vẻ, đôi mắt sáng trong suốt chớp chớp, cũng không rời đi, cứ ở bên cạnh không nói gì nhìn anh ăn.

Đợi ăn hết tô mì, Giang Tu Viễn ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một cô gái nhỏ đang chống cằm ngồi ở trước bàn, im lặng chăm chú.

Bộ dạng ngoan cực kỳ, trong lòng anh lúc này sụp đổ, không thể không trở nên dịu dàng.

Anh xoa xoa khuôn mặt của cô: “Lên giường nghỉ ngơi đi, anh đi đánh răng rồi lên luôn.”

Tống Âm có chút mừng rỡ nhìn anh: “Anh không còn giận em nữa chứ?”

Giang Tu Viễn cười: “Giận cái gì chứ, em cũng đâu có làm sai gì, là anh quá cẩn thận thôi.”

“Không phải là quá cẩn thận, em biết, là bởi vì anh quan tâm em.”

Tống Âm nhìn anh, lại dùng ngữ khí cực kỳ trang trọng bảo đảm một lần nữa: “Bởi vì lần này em đã nhận quay rồi, không có cách nào từ chối, nhưng em đảm bảo, sau này tuyệt đối không có tình huống như này xảy ra nữa.”

“Sau này đi quay, tuyệt đối không quay cái gì vượt quá việc hôn, coi như là có diễn cảnh hôn thì cũng sẽ nhờ diễn viên khác đóng thế, nhất định là không phải hôn thật.”

Giang Tu Viễn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ sốt sắng, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc, lại không kiềm chế được cười lên một tiếng, cố ý hỏi: “Vậy bỏ lỡ công việc của em thì làm sao?”

“Công việc rất quan trọng, nhưng anh còn quan trọng hơn.”

Tống Âm gần như đáp lại không cần suy nghĩ, nói xong trên khuôn mặt hiện lên vẻ ửng hồng, đôi mắt sáng lên như ngôi sao trên trời: “Trong lòng em, anh mới là người quan trọng nhất nhất nhất.”

Nói xong cô nhón chân lên hôn vào má anh.

Tiếp xúc cực kỳ nhẹ nhàng, còn mang theo mùi hương của cô, khoảnh khắc đó, Giang Tu Viễn cảm thấy bản thân thực sự rất may mắn.

Cô gái tốt như vậy, yêu thương bằng cả trái tim cũng không đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc