CHỈ MUỐN YÊU EM NHIỀU HƠN

Editor: Thao Vo

Beta: Phương Linh

Đồng hồ báo thức vang lên vào lúc sáu giờ ba mươi, trời ở bên ngoài vẫn còn tối.

Tống Âm ôm chăn giãy giụa một lúc sau đó mới gian nan đứng dậy rời giường.

Sau khi hoàn thành hết mấy công việc đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, cô nhanh chóng ngồi xuống bàn làm việc, lật bản nguyên tác của “Gió xuân say mê” ra xem, cố gắng ghi nhớ những tình tiết quan trọng có thể học thuộc.

Đúng mười giờ, Lâm Miêu Miêu lái xe tới đón người.

Khi chị ấy nhìn thấy khuôn mặt thanh thuần cùng với cách ăn mặc đơn giản của Tống Âm thì không khỏi cau mày, chị ấy vội vàng cất tiếng thúc giục: “Âm Âm, tại sao em không trang điểm? Nhanh lên! Chúng ta không còn thời gian kịp cho buổi thử vai đâu!”

Tống Âm lắc đầu: “Không cần đâu, chị Miêu Miêu, em đã sửa soạn tốt rồi, chúng ta cứ thế này mà đi thôi.”

Lâm Miêu Miêu nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu nói: “Nhưng vai diễn em nhận phỏng vấn chính là một cô ca sĩ phong trần, em ăn mặc như thế này có được không? Đúng là em không nên trang điểm rực rỡ, nhưng ít nhất em cũng phải tô son màu đỏ đi chứ!”

“Chị Miêu Miêu, chị tin em đi, như vậy là được rồi.”

Vẻ mặt cô trông rất chắc chắn, dáng vẻ tự tin. Lâm Miêu Miêu cũng chẳng nói được gì thêm liền lái xe chở cô đến chỗ thử vai.

Không ít nữ minh tinh tới thử vai, có hai tiểu hoa đán ở tuyến một và một số ít người đang ở tuyến hai có danh tiếng đang nổi.

Một số người khi nhìn thấy Tống Âm thì trên mặt lộ ra không ít ngạc nhiên, tựa như bọn họ chưa hề nghĩ tới việc cô sẽ đột nhiên thay đổi vai diễn, vứt bỏ đi hình tượng nữ thần quốc dân trong sáng thanh khiết lúc trước.

Nhưng vừa nhìn thấy cách ăn mặc của cô, trong lòng bọn họ bỗng cảm thấy tự tin hơn vài phần.

Trông cô như thế này, so với hình tượng nhân vật trong nguyên tác hoàn toàn là khác xa vạn dặm, nếu được chọn mới là có quỷ ấy.

Bị nhiều ánh mắt như có như không đánh giá, Tống Âm vẫn bình thường, cô tự mình tìm một chỗ trống để ngồi xuống và tiếp tục lật xem những trang của kịch bản mà cô chưa đọc xong vào buổi sáng.

Từng người một được gọi theo thứ tự bốc thăm, thời gian phỏng vấn khác nhau dài hoặc ngắn.

Cánh cửa mở ra, nhân viên công tác lên tiếng gọi: “Số bảy, Tống Âm, mời vào.”

Sau hơn một năm, cô mới lại một lần nữa đi thử vai, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng. Tống Âm đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Người ngồi ở trên ghế giám khảo chính là đạo diễn Trần Hạo Sinh, kế bên ông chính là ảnh đế Trần Đạo, cũng là một trong những nhà đầu tư cho bộ phim này.

Hai người bọn họ nhỏ giọng trao đổi với nhau về một số hồ sơ lý lịch, giống như đang thảo luận về tình huống của thí sinh trước.

Nhìn thấy cô bước vào, hai người bọn họ cùng lúc ngẩng đầu lên.

Vừa nãy đạo diễn Trần có gặp qua một vài nữ minh tinh ăn mặc gợi cảm tới mê hồn cho nên khi ông nhìn thấy phong cách bình đạm này của Tổng Âm thì trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp.

“Tống Âm, vai diễn cô muốn thử chính là…” Đạo diễn Trần nhíu mày, có chút không rõ mà hỏi: “Nhân vật Sở Diểu?”

“Đúng vậy, đạo diễn Trần.” Tống Âm gật đầu chắc chắn.

Khóe môi của đạo diễn Trần giật giật, nhưng ông cũng không nói gì.

Trần Đạo ngồi ở một bên nhìn cô đã mở miệng nói, giọng điệu ôn hòa: “Trông cô không giống với những người thử vai trước, chúng ta thử cảnh này trước đi.”

Anh ấy đưa kịch bản cho cô, trong đó đã lật tới một trang, nhân viên công tác đem kịch bản giao trên tay cô.

“Được, tôi biết rồi.” Tống Âm lễ phép gật đầu với anh ấy, rồi nhanh chóng xem qua nội dung trên giấy.

Nhân viên công tác điều chỉnh thiết bị ánh sáng thật tốt, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng về phía cô, ánh mắt mọi người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng cô.

Rõ ràng đó là dáng vẻ thanh thuần, không có tính công kích, nhưng khi thời gian diễn bắt đầu, cô giơ tay nhấc chân, ánh mắt gợn ra những con sóng lưu chuyển, vừa hoàn mỹ lại vừa thể hiện được phong cách độc đáo, lười biếng cùng với vẻ nhu mị của nữ ca sĩ phong trần.

Điều khó nhất ở đây chính là đôi mắt mơ màng phủ đầy sương mù, thể hiện sự chứa chan cảm xúc vô hạn.

Kết thúc buổi thử vai kéo dài trong vòng ba phút, đạo diễn Trần không giấu được sự hài lòng của mình, cười nói: “Thật sự không tệ, cô diễn nhân vật Sở Diểu này rất sống động.”

Trần Đạo cũng bình luận: “Đôi mắt cô diễn rất có hồn.”

Đây có thể coi là những lời tán thưởng cao, Tống Âm mỉm cười vui vẻ gật đầu, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn.”

Lâm Miêu Miêu đợi ở bên ngoài, cuối cùng cũng chờ được đến lúc cô bước ra, chị ấy vội vàng đi qua, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Tống Âm và chị ấy cùng nhau đi tới một nơi không có ai, rồi sau đó cô báo cáo lại đúng theo những lời đạo diễn Trần và Trần Đạo đã nói.

Lâm Miêu Miêu vui mừng quá đỗi.

Ngay cả đạo diễn Trần và Trần Đạo là những người luôn khắt khe mà có thể dành lời khen như vậy cho cô, nên hy vọng được chọn vẫn rất lớn.

Thật ra lúc trước chị ấy chỉ nghĩ muốn cho cô đi thử sức một chút, nhưng không ngờ lại gặp vận may.

Cả hai cùng nhau đi tới một nhà hàng lân cận để dùng bữa trưa.

Sau khi ăn xong, cả hai lại cùng nhau đi mua sắm, sau đó Lâm Miêu Miêu yêu cầu công ty gọi xe tới chở cô về.

Trên đường trở về, Tống Âm nhận được cuộc điện thoại từ Lâm Miêu Miêu.

Giọng nói chị ấy lộ ra sự vui vẻ và kinh ngạc: “Chị mới từ chỗ dạo diễn Trần nghe thoáng được tin, em gần như nắm chắc vai diễn nhân vật này trong tay! Âm Âm, em giỏi thật. Xem ra quyết định đến Mỹ lúc trước của em để tu luyện kĩ năng quả là sáng suốt.”

Tống Âm cong môi: “Em biết rồi, cảm ơn chị Miêu Miêu.”

Buổi sáng cô thức dậy quá sớm, cô dành nguyên cả buổi sáng để tập trung cao độ, lúc này ngồi ở trong xe cảm thấy có chút mệt mỏi.

Tống Âm nhét điện thoại vào túi xách, nói với tài xế đang lái xe: “Tôi chợp mắt một lúc, đến nơi rồi phiền anh gọi tôi một tiếng.”

“Vâng, cô Tống.”

Tống Âm khép mắt lại, từ từ chìm trong giấc ngủ.

Cô thực sự cảm thấy vui sướng khi có thể nhận được vai diễn này, nhưng cô lại không quá mức ngạc nhiên, bởi vì… Trong thâm tâm cô hiểu rõ rằng bản thân mình thật sự thích hợp diễn nhân vật này.

Các nữ minh tinh khác đã từng nhìn thấy hình tượng người phụ nữ phong trần thông qua màn ảnh TV hoặc là trong tiểu thuyết, nhưng đối với cô, từ nhỏ cô đã sống chung một chỗ với những người phụ nữ đó.

Trước kia vào lúc mười tuổi, nhị tiểu thư của Tống gia chưa từng lộ mặt với bất kì người nào ở bên ngoài.

Để xử lý thông tin bên ngoài, người Tống gia luôn lên tiếng nói rằng cô mắc bệnh ốm yếu từ nhỏ và được đưa ra nước ngoài chữa bệnh.

Nhưng nguyên nhân thực tế là cô đã bị một bảo mẫu bắt cóc vào lúc chỉ mới hai hoặc ba tháng tuổi.

Người bảo mẫu kia tên là Từ Diễm, tên hơi thô nhưng diện mạo của bà ta lại không tầm thường, mắt hoa đào má hồng, lông mi giống như hàng liễu mới, làn da đặc biệt trắng mịn, giọng nói mang theo nét vùng miền Giang Nam độc đáo.

Trong nhà Từ Diễm nghèo mà còn mang tư tưởng trọng nam khinh nữ, lúc bà âta mười tuổi, đi học cắp sách vẫn chưa xong liền phải đi tới Tống gia làm bảo mẫu, năm đó, ba của Tống Âm cũng chính là Tống Văn Hoa vừa lúc thi xong đại học.

Tình cờ gặp nhau ở lứa tuổi mới biết yêu, hai người cũng không câu nệ thân phận địa vị của mình, dễ dàng hành động bồng bột, hai người vừa động lòng liền thuận lý xác định mối quan hệ bạn trai bạn gái, thậm chí còn ăn lén trái cấm.

(Truyện chỉ được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Nhưng hiện thực tàn khốc, ông Tống và bà Tống tuyệt đối không bao giờ chấp nhận đứa con trai duy nhất của mình kết hôn với một cô bảo mẫu chưa học hết cấp ba vào cửa.

Chờ tới khi Tống Văn Hoa tốt nghiệp đại học, người Tống gia liền sắp xếp cho ông ấy một mối hôn nhân môn đăng hộ đối, đó là con gái của Lâm gia, Lâm Yên Nhiên.

Cả hai người hẹn hò được nữa năm, chính thức vào ngưỡng cửa hôn nhân, nhưng Tống Văn Hoa và Lâm Yên Nhiên không có dành cho nhau nhiều tình cảm nên ông ấy vẫn lén lút không ngừng với Từ Diễm.

Trong vòng vài năm, Lâm Yên Nhiên mang thai, sinh ra đứa con gái đầu lòng, Tống Tĩnh Xu. Không bao lâu sau, bà ấy lại hoài thai đứa con thứ hai.

Có lẽ do lâu ngày sinh tình, tình cảm vợ chồng giữa Tống Văn Hoa và Lâm Yên Nhiên ngày càng thêm mặn nồng, ông ấy cũng bắt đầu muốn làm một người chồng tốt, một người cha tốt.

Kết quả là ông ấy ngả bài với Từ Diễm, hy vọng chia tay hòa bình.

Những lời này đối với Từ Diễm không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Bà ta đã từng vì Tống Văn Hoa mà phá bỏ một đứa con, rất có thể cả đời mất đi khả năng sinh con, nhưng hiện tại bà ta đã sa sút lâm vào cảnh nông nỗi này.

Từ Diễm không cam lòng, ghen ghét, oán hận, những cảm xúc ấy đã thôi thúc bà ta lựa đúng thời cơ cướp lấy nhị tiểu thư còn năm trong tã lót của Tống gia, rồi chạy tới một thành phố không ai có thể tìm ra.

Bà ta không có tiền, không có tay nghề hái ra tiền, nhưng may thay bà ta có một làn da xinh đẹp mà đàn ông yêu thích.

Đắm mình trong thế giới trụy lạc, đối với Từ Diễm mà nói là vô cùng đau khổ.

Nhưng để đứa con gái của người đàn ông kia vốn là một thiên kim ngọc điệp, mà phải sống trong một nơi hạ tiện như thế này, bà ta lại có tia khoái chí muốn trả thù.

Đến bây giờ, Tống Âm vẫn nhớ con hẻm nơi cô đã ở khi còn nhỏ, riêu xanh mọc đầy tường, có chút đơ bẩn.

Những người đi ngang qua sẽ luôn ném cái ánh mắt chứa sự khinh thường trong lòng ra.

Nơi ấy luôn có một số chị gái rất hung dữ, thường xuyên vô duyên vô cớ mắng cô, tới người ‘mẹ’ kia cũng mắng cô, nói cô là thân tiểu thư mệnh nha hoàn.

Nhưng cũng có người đối xử tốt với cô, sẽ mua kẹo mút và sôcôla tặng cho cô.

Người chị hay mua đồ ngọt cho cô thường đưa tay vuốt tóc cô, xúc động thở dài: “Em sinh ra trong một nơi dơ bẩn như vậy, sống chung với đám người bẩn thỉu đó, nhưng đôi mắt em còn trong sạch thế này, thật là kỳ quái.”

—–

Một trận mưa từ bầu trời rơi xuống, không bao lâu liền ngừng, trên mặt đất có chút ẩm ướt.

“Cô Tống, chúng ta đã tới nơi rồi.” Người lái xe nhắc nhở.

Tống Âm từ từ tỉnh giấc, dụi mắt: “Cảm ơn, anh có thể trở về.”

Nói xong, cô đẩy cửa xuống xe, trong không khí mang theo một chút hơi lạnh, gió thổi tới còn kèm theo cả mùi bùn đất và cỏ xanh.

Khi bước tới chỗ thang máy, Tống Âm nhìn thấy Giang Tu Viễn cũng đang đứng đợi, thật là trùng hợp.

Cô thầm nghĩ trong lòng, lễ phép xa cách chào hỏi với anh một tiếng, rồi sau đó cũng không nói chuyện gì, bởi vì… Cô không muốn giống như trước đi, cứ lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn không rõ.

Cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước vào, Giang Tu Viễn ấn một số.

Ý định cự tuyệt người ngàn dặm của cô thể hiện rất rõ ràng bên ngoài, không có chuyện anh không nhận thấy, nhưng anh sớm đã có chuẩn bị nên cũng không cần nóng vội.

Tống Âm nhìn hàng số màu đỏ không ngừng thay đổi, bỗng nhiên cô nghe tiếng chó sủa nhẹ gần đâu đây.

Cô nghĩ chắc do bản thân mình nghe lầm, làm sao trong thang máy có tiếng chó sủa chứ?

(Truyện chỉ được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tuy nhiên giây tiếp theo: “Gâu gâu gâu…”

Lần này âm thanh lớn hơn chút, giọng sủa nhí nhé nghe giống như chó nhỏ mới sinh ra chưa được bao lâu.

Tống Âm sững sốt, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm, cuối cùng tầm mắt rơi vào cái hộp nhỏ trên tay Giang Tu Viễn.

Hóa ra trong đó có một con Phốc Sóc!

Chú Phốc Sóc nhỏ có đôi tai nhọn, lông trắng phủ đầy trên mình nó không một vết tì nào, đôi mắt tròn xoe chuyển động, dáng vẻ của nó trông thật ngoan, khiến lòng người phải rung lên.

Tống Âm thích nhất là những con vật nhỏ bé, đặc biệt là những con vật đáng yêu, đôi mắt cô lập tức tỏa sáng ngay khi nhìn thấy chú chó.

Ánh mắt cô hoàn toàn bị nó thu hút, cô chăm chú nhìn vào con chó nhỏ trong hộp mà không chớp mắt, hoàn toàn không nhận ra khóe miệng của người đàn ông đứng kế bên dần cong lên.

Giang Tu Viễn không lên tiếng thầm lặng cười một cái, anh càng lúc cảm thấy lời nói khách sáo ngày hôm qua của bản thân mình thực sự là một quyết định sáng suốt

Bởi vì xét theo biểu hiện của cô gái nhỏ này lọt vào tầm mắt kính, anh quả là gãi đúng chỗ ngứa, phương pháp này hẳn sẽ hữu ích. 

Bình luận

Truyện đang đọc