CHI NHẤT VÔ NHỊ

Ta vốn định đưa Văn Dư về thẳng trấn nhỏ, thế nhưng vết thương của hắn quả thật quá nặng, không nên di chuyển, vì vậy đành ở lại Mạch Thượng Các dưỡng thương.

Trên đường trở về, Văn Dư vẫn luôn nắm chặt tay ta không chịu thả ra. Ta chạm vào mặt hắn, hỏi: "Sợ à?"

Hắn cọ nhẹ tay ta, nhìn ta nói: "Sợ, sợ sẽ không được gặp lại chủ tử nữa." Ta mím môi, tim như thắt lại nhưng chỉ ngơ ngẩn nhìn hắn. Hắn có hơi yếu ớt, sắc mặt rất kém. Ta thở dài bảo hắn đi nghỉ, hắn lại nhìn ta nói: "Chủ tử ôm tôi một lần nữa đi."

Ta nhìn hắn. Hắn cười híp mắt nhìn ta. Ta chậm rãi cúi người ôm hắn. Hắn không nói một câu nào, ta cũng vậy. Cứ yên lặng chỉ có tiếng hít thở, thế nhưng như khiến trái tim trôi lơ lửng nhiều ngày của ta trở về đúng chỗ của nó.

"Ngủ một lúc đi, sắp về đến nơi rồi." Ta luồn vào tóc hắn trấn an.

"Mấy ngày này đã ngủ quá nhiều, hiện tại nhìn thấy chủ tử càng không muốn ngủ nữa."

"Ta cũng không chạy mất, về sau còn có rất nhiều thời gian cho ngươi nhìn." Ta nói đùa với hắn.

"Chủ tử nói rồi đấy nhé." Hắn vui vẻ bắt ta hứa hẹn. Ta nhất thời không kịp phản ứng: "Hứa cái gì?"

"Chủ tử vừa nói về sau sẽ ở bên cạnh tôi thật lâu thật lâu." Hắn mở miệng nói vậy.

"Cái gì?"

"Về sau có rất nhiều thời gian, đó chính là thật lâu thật lâu." Hắn ngoắc ngón tay của ta, cười si ngốc như thể chiếm được món hời lớn nào đó.

Ta nắm tay hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, sau đó buột miệng nói: "Ngươi có hối hận không?"

"Hối hận chuyện gì?" Hắn theo bản năng đáp lại.

"Lúc rơi xuống có hối hận không... Ngã thành như vậy có hối hận không..." Ta ngừng một lát, sau đó nói tiếp: "Lúc nằm trên tuyết không có người đến cứu có hối hận không..."

Hắn nhìn ta không chớp mắt, đưa tay chạm vào tai ta. Ta đẩy tay hắn ra. Hắn nhẹ nhàng nói: "Chủ tử, người đừng khóc."

"Ta khóc bao giờ?" Ta hơi tức giận.

"Tôi cực kỳ hối hận." Hắn lại ôm ta lần nữa, giọng nói cực kỳ khổ sở. Ta theo bản năng hít một hơi, cả người cứng đờ.

"Tôi hối hận vì đã không chuẩn bị chu đáo, hối hận đã để lại chủ tử một mình ở trên lo lắng sợ hãi." Hắn dựa vào vai ta nói từng câu từng chữ. Ta chậm rãi thở ra, thân thể dần thả lỏng để mặc hắn ôm mình.

"Chủ tử, lúc mê man tôi nhớ đến rất nhiều chuyện. Nhớ đến lần đầu tiên gặp chủ tử, nhớ đến lần chủ tử cứu tôi, nhớ đến phu nhân, nhớ đến vài chuyện lung tung trong Ám Ảnh Tông. Tôi nghĩ mình sắp chết, thậm chí đến việc sau khi tôi chết chủ tử ở cùng ai đều đã tính đến." Hắn nói xong câu cuối, dường như cảm thấy buồn cười nên bật cười thành tiếng.

"Nhưng chủ tử biết không, mệnh của tôi thật sự rất tốt." Không đợi ta trả lời hắn đã nói tiếp. Ta cười nhạo, hắn lại vỗ nhẹ lên lưng ta, nói: "Ngay cả chủ tử cũng phải kém tôi ba phần."

Ta liếc hắn một cái: "Mệnh của ngươi mà tốt thì chẳng ai có mệnh không tốt hết."

Hắn không trả lời, chỉ cười híp mắt nhìn ta. Ta ôm hắn trong ngực không nói chuyện nữa.

Ta nhận, dù chết hay sống ta đều nhận.

Ta tin hắn yêu ta, tin rằng trên đời này có người vì yêu ta mà sẵn sàng từ bỏ sinh mạng. Ta tin hắn có thể vượt qua bản chất ích kỷ đáng sợ của con người, chỉ giữ lại duy nhất tình yêu dành cho ta. Từ khoảnh khắc tìm thấy hắn dưới đáy vực, ta đã tin.

Văn Dư nói mệnh hắn tốt, đó là vì hắn phải chịu muôn vàn khổ cực ngay từ khi còn nhỏ, thế nên chỉ nhận được chút quả ngọt hắn đã lập tức mang ơn đội nghĩa. Ta oán hận, đó là vì ta được nếm trải tất cả ngọt ngào của cuộc đời, thế nên một chút khổ cực ta cũng không thể chịu được. Nhưng giờ ta mệt mỏi. Ta không muốn oán, không muốn hận, cũng chẳng muốn oán trách chính mình nữa. Ta hòa giải với bản thân, hòa giải với thế gian này.

Ta quả thật rất mệt. Lúc trước ta quyết không thừa nhận nhưng nào có ích gì? Nghĩ lại chỉ cảm thấy vô nghĩa.

Coi như Văn Chi Nhất đã chết, chết chính tại khoảnh khắc Văn Dư rơi xuống, vĩnh viễn chôn hết những tham sân si oán hận dưới đáy vực sâu.

Nhưng Văn Dịch sống, sống vào khoảnh khắc Văn Dư nói không hối hận. Hắn muốn sống thật tốt, bắt đầu lại từ đầu, sống thật tốt...

Ta quay đầu nhìn người nằm trên giường - ngủ say rồi mà tay vẫn còn nắm chặt vạt áo của ta, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Chuyện cũ đã qua, tương lai còn dài.

Kể từ ngày tranh cãi đến giờ ta chưa từng nhìn thấy phụ thân, thế nhưng Văn Dĩ An lại tới gặp ta nói chuyện vài lần. Văn Thanh Y thì bị phụ thân phạt quỳ cấm túc, trong vòng một năm không được phép ra khỏi cửa để tĩnh tâm hối lỗi. Ta nghe kể vậy, trên mặt không hiện bất kỳ cảm xúc nào. Kỳ thật ta không hề quan tâm việc Văn Thanh Y có phải chịu phạt hay không, ngày ấy chẳng qua là nóng lòng đi cứu người nhưng bị ngăn cản nhiều lần, mất kiên nhẫn cực điểm nên mới xúc động nói vậy. Có điều trong mắt người ngoài hình phạt của Văn Thanh Y có thể xem là khá nặng, nghĩ kỹ thì một phần có thể là do phụ thân cố tình làm cho ta xem.

Ngươi xem, ta đối xử với ba tỷ đệ các ngươi như nhau.

Chậc.

Ta tùy tiện ngắt một chiếc lá trúc cầm trong tay nghịch, sau đó lười nhác nhoài người lên trên bàn đá. Cứ cho là hiện tại Văn Dư dưỡng thương sẽ không có người để ý ta nữa, ta cũng có thể thư thái tự tại. Không ngờ ngay lập tức có gã sai vặt và nha hoàn nhìn thấy, vội vàng đi tới nói bàn đá này lạnh, bảo ta vào nhà nghỉ. Ta có chút kinh ngạc nhíu mày.

Nếu chỉ một lần thì không sao, thế nhưng hạ nhân trên Mạch Thượng Các như thể đồng loạt thay đổi tính nết, đột nhiên đối xử với ta như thể với Văn Thanh Y và Văn Dĩ An. Thấy ta mặc ít thì lấy thêm y phục, sợ ta bị thương dễ ngã bệnh nên ngày nào cũng có y sư trong phủ tới bắt mạch. Lúc nào cũng có trà nóng, thức ăn mỗi ngày đều cực kỳ phong phú. Ta cau mày nói chuyện này với Văn Dư. Hắn dựa người trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, thở dài nói: "Chủ tử, bọn họ vốn nên như vậy."

Ta nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt để nhanh chóng quay lại trấn nhỏ. Ngày nào ở đây ta cũng có cảm giác kỳ quái, không giống nơi ta từng sống mười mấy năm chút nào.

Hắn lại cười: "Chủ tử, người liều mạng bảo vệ Mạch Thượng Các. Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc hay người mù, tất nhiên là biết người kinh tài tuyệt diễm nhưng trong lòng mềm mại, thế nên mới trở thành như vậy."

* Kinh tài tuyệt diễm (惊才绝艳): Tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng

Ta nhướng mày, cảm thấy thú vị: "Nhưng sau cùng thì ta cũng không phải người cứu được Mạch Thượng Các."

"Không có người thì lấy đâu ra sau đó."

Tuy Văn Dư nói vậy nhưng ta tự ý thức được tầm quan trọng của mình. Nếu Văn Dư và ta không ở đây, có lẽ Văn Thanh Y cũng có thể đối phó, chỉ là tổn thất nhiều hơn mà thôi.

Hiện tại nàng ta gặp phải đại họa, không những mất đi cơ hội lập công chuộc tội vì ta mà còn phải chịu hình phạt nặng như vậy. Cũng không biết hiện tại bị cấm túc trong phòng có đang lén lút mắng chửi ta hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc