CHI NHẤT VÔ NHỊ

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Trường Hữu đến viện của ta. Ta ra cửa gặp thì thấy hắn xách tay nải, trong tay còn cầm một ít đồ vật linh tinh.

"Phải đi à?" Ta nhìn hành trang của hắn, hỏi.

"Ừ, đến lúc phải đi rồi."

Hắn cười nhìn ta rồi đưa cho ta túi đồ trong tay: "Đây là mấy món đồ chơi ta thấy bên ngoài trong ba năm nay, nghĩ huynh sẽ thích nên tiện tay mua về. Mấy ngày trước bận nên quên không đưa cho huynh."

Ta cầm lấy cái túi nặng chịch kia, cười nói: "Đa tạ, có điều sau này đừng mua nữa. Cứ ra đường là cần ngân lượng, đừng hoang phí trên mấy món đồ này mà khiến bản thân phải chịu thiệt. Chờ đến ngày ngươi thành đại hiệp một phương, đừng quên người huynh đệ này là được."

Hắn khựng lại, nhìn ta bằng ánh mắt hơi phức tạp, cười: "Yên tâm đi, không còn sau này nữa..."

Ta tiễn hắn ra cửa, nhìn hắn lên ngựa rời đi. Hắn đứng trước mặt ta bịn rịn, chỉ nhìn ta chăm chú nhưng không nói lời nào. Ta nhìn hắn nói: "Lên đường thuận buồm xuôi gió."

Hắn xoay người huých ngựa rời đi. Ta đang chuẩn bị trở về Các thì thấy hắn đột nhiên quay ngựa hô về phía ta: "Chi Nhất! Nói với Chi Nhất của ngày xưa là đừng tin tưởng Trương Trường Hữu, hắn không đáng!"

Ta nhìn bóng hắn đi càng lúc càng xa, trong thời gian ngắn không biết nói gì.

Cuộc đời này phải yêu bao nhiêu người, hận bao nhiều người, tiếp xúc với bao nhiêu người thì mới luyện được một thân bách độc bất xâm, "độ" qua được một chữ "Tình"? Vận khí của ta tốt nên chưa từng trải qua trắc trở, chỉ gặp một người đã có thể cùng nhau sống bạc đầu cả quãng đời còn lại. Có lẽ đúng như lời đạo sĩ kia nói, tình duyên đời này của ta quá suôn sẻ, không cần Nguyệt Lão se dây tơ hồng đã có rễ tình đâm sâu. Nghĩ vậy lại cảm thấy bản thân may mắn. Nói cho cùng thì được mất là chuyện thường tình, cũng hi vọng Trương Trường Hữu có thể thông suốt.

Chỉ là Trương Trường Hữu ngây ngốc sẽ không biết Chi Nhất của ngày xưa rất cảm kích hắn, mà xem ra cũng không cần biết.

Ta quay về viện thì thấy Văn Dư đứng chờ ở cửa phòng. Hắn thấy ta cầm đồ thì đưa tay muốn cầm giúp. Ta khoát tay, bảo hắn để ý vết thương trên chân rồi ngồi vào bàn mở túi đồ ra xem. Bên trong là mấy món đồ chơi nho nhỏ với vài quyển thoại bản thú vị. Trương Trường Hữu quả thật rất dụng tâm, hẳn là biết ta thích nên cố ý đi tìm. Mấy món đồ kỳ lạ độc đáo này sao có thể tùy tiện bắt gặp được.

Ta nhìn những món đồ hiếm thấy trước mắt, thở dài. Văn Dư ngồi bên cạnh nắm tay ta: "Đây đều là đồ Trương công tử đưa phải không?"

Ta liếc hắn một cái, khẽ gật đầu. Hắn tùy tiện cầm một quyển thoại bản lật vài trang: "Chủ tử, thi thoảng tôi thấy mình không nên so đo với ghen tuông giống nữ tử như vậy. Trương Trường Hữu không bằng tôi, chuyện này tôi hiểu rõ."

Ta thấy thú vị, dù sao trước đây hắn không phải người có thể nói ra những lời này. Ta nhướng mày nhìn hắn. Hắn nói tiếp: "Đôi khi tôi thật sự rất giận hắn, đôi khi lại thấy thương cho hắn. Giận hắn làm tổn thương chủ tử, lại thương hại hắn đi sai một bước, lúc sau hối hận thì đã muộn."

Hắn dứt lời, ta thấy buồn cười, véo nhẹ vành tai hắn, ý bảo hắn đừng nghĩ nhiều. Hắn lại xoa tai nói: "Chủ tử, tôi biết người không có ý với Trương công tử, thế nhưng đám sài lang hổ báo này rất nguy hiểm. Người cũng giống như tăng nhân trong thoại bản, ăn một miếng thịt là có thể trường sinh bất lão. Người không sai, nhưng sao có thể ngăn được lòng tham của bọn họ?"

Hắn nhìn ta nói hươu nói vượn, làm ta căn bản không có tâm trạng nhìn đống đồ vật trên bàn nữa, chỉ có thể nhéo mặt hắn dạy dỗ: "Nói lung tung cái gì đấy. Nếu ngươi hiểu rõ thì sao lần nào cũng ghen đến mức ngửi được mùi dấm chua cách đây cả ba dặm đường? Sống sót trở về càng lúc càng to gan. Trước kia động một cái là biết quỳ xuống nhận sai, hiện tại ỷ chân bị thương nên được nước lấn tới, ngươi nghĩ ta không trị được ngươi có phải không?"

Ta làm mặt lạnh dọa hắn, quả nhiên hắn lập tức ném đồ trong tay xuống, ôm lấy eo ta lấy lòng. Ta khép hờ mắt nhìn hắn: "Buông ra."

Hắn lại không dám cử động, lén nhìn ta một cái, sau đó từ từ thả cánh tay đang ôm eo ta. Ta nhìn dáng vẻ của hắn thì thấy buồn cười, sau đó đưa tay véo má hắn. Hắn che mặt rồi lại sán đến gần ta cười hì hì, thật là không có chút tiền đồ nào.

*

Hiện tại Văn Dư đã dưỡng thương hơn nửa tháng. Ta muốn nhanh chóng rời đi, thấy Văn Dư đã có thể xuống giường nên hỏi thăm y sư trong phủ, thấy không có vấn đề gì thì lập tức đến gặp phụ thân cáo biệt.

Nói cũng lạ, Mạch Thượng Các này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Khi trước dù phụ thân không để ý đến ta, ta vẫn có thể thường xuyên bắt gặp hắn. Dù sao sống cùng một mái hiên, cúi đầu không gặp thì ngẩng đầu cũng sẽ gặp. Có điều hiện tại... Thật sự là đã rất lâu chưa từng thấy mặt.

Ta hỏi hạ nhân, bọn họ nói mấy ngày này phụ thân thường ở trong từ đường. Ta bước đến từ đường gõ cửa, nghe hắn nói tiến vào thì mới đẩy cửa đi vào trong.

Từ đường khá tối. Hắn đứng quay lưng về phía ta. Ánh nến chập chờn cùng với tấm rèm treo khiến người ta có cảm giác bí bách. Ta nhìn bóng lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Phụ thân, ta tới xin cáo biệt ngài."

Hắn làm như không nghe thấy, không đáp lại dù chỉ một từ.

"Phụ thân." Ta gọi thử một tiếng.

Hắn như thể đến giờ mới để ý, giọng nói cũng có vẻ thô ráp khàn khàn: "Ngươi đâu phải tới xin phép, ngươi đến chỉ là để thông báo cho ta biết."

Ta ngước mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Lúc trước hắn sẽ không như vậy, không hiểu hôm nay gặp chuyện gì, không lẽ vẫn còn tức giận chuyện ta ngỗ nghịch khi trước? Nhất thời trong đầu ta ngổn ngang muôn vàn suy nghĩ, lại không muốn khiến mối quan hệ thêm căng thẳng, nghĩ xem nên đáp lại như thế nào.

"Ta biết ngươi hận ta."

Kết quả ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy hắn nói như vậy. Ta chợt nhìn về phía hắn. Hắn vẫn không quay đầu lại, phảng phất như thể chỉ vừa nói một câu nhỏ nhặt không chút nặng nhẹ. Lòng ta trầm xuống, không đáp lại. Giờ phút này dù ta có nói gì sợ hắn cũng không tin. Nhưng thật lòng mà nói, ta quả thật không đến mức hận hắn, cùng lắm.. cùng lắm chỉ là oán. Có điều hận cũng được mà oán cũng được, ta không để ý. Không phải đã tha thứ, ta chỉ là đến cuối cùng vẫn phải buông tha chính mình, tránh để bản thân mãi chìm đắm trong quá khứ, không thể thoát thân.

"Phụ thân nặng lời rồi. Mấy ngày trước là do ta lỗ mãng, không nên hành xử như vậy trước mặt mọi người."

Hắn không nói tiếp mà chuyển sang chuyện khác: "Lần này đi tính bao giờ trở về?"

Ta sửng sốt. Ta quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời đi.

"Sợ là người không hề tính đến chuyện trở về..."

"Phụ thân... Ta..."

Hắn khoát tay, ý bảo ta không cần nói tiếp: "Muốn đi thì đi đi, có thời gian thì thường xuyên về thăm. Cũng đừng để võ công mai một, dù sao cũng là Tam thiếu gia của Mạch Thượng Các, còn tên ảnh vệ kia... Thôi, ngươi đi đi."

Từ đầu đến cuối hắn không hề quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một lần, chỉ đứng thẳng người quay lưng về phía ta. Ta nghe xong lời dặn dò của hắn, nhất thời trong lòng cảm thấy cuộn sóng, thế nhưng không nhiều lời, chỉ hành lễ rồi lập tức quay người rời đi.

Văn Dư thấy ta trở về như ôm tâm sự thì hỏi ta có chuyện gì. Ta lắc đầu rồi tựa đầu lên vai hắn, nhất thời không muốn nói chuyện. Ta nghĩ phụ thân rốt cuộc có ý gì? Suy xét một hồi cảm thấy có lỗi với ta? Hay vẫn đang giận ta? Hay không còn mặt mũi nhìn ta? Ta thấy hơi buồn cười, lại muốn thở dài. Thế nào cũng được, với ta không quan trọng.

Chiều hôm đó ta lập tức khởi hành rời đi. Văn Dĩ An đến tiễn ta, bảo ta sống tốt với đừng lo nghĩ nhiều. Ta đáp lại một câu: "Đa tạ huynh trưởng." Hắn như vừa mừng vừa sợ, chỉ "Chậc chậc" rất nhiều lần. Ta nhíu mày, khi trước cũng không phải chưa từng gọi, sao hôm nay lại có vẻ kỳ quái như vậy? Ta cũng lười nghĩ nhiều, chỉ nhấc chân lên xe ngựa. Ta chưa từng nhìn thấy phụ thân, chỉ nghĩ có lẽ hắn tạm thời không muốn nhìn thấy mình.

Ta có thể hiểu được, cũng không cảm thấy gì khác, chỉ gật đầu với Văn Dĩ An rồi bảo xa phu rời đi. Ta mở cửa sổ xe, nhìn Mạch Thượng Các cách mình càng lúc càng xa, trong lòng dường như càng thấy nhẹ nhõm, giống như căn bệnh bất trị lâu năm bỗng nhiên khỏi hẳn, lại giống như hàng ngàn vạn ngọn núi trên lưng bỗng nhiên hoàn toàn biến mất. Ta xoay người ngồi xuống, xoa đầu Văn Dư, khóe miệng cong lên.

Nhân sinh đằng đẵng, kiếp người lê thê, dài mà cô độc, dài mà chất chứa bao oán hận, dài mà phù du hư ảo. Thế nên cố làm ra vẻ, miễn cưỡng thuận theo nhân tình, gượng ép xuôi theo thế sự, lại không biết mình vui vì điều gì, không hiểu mình sợ vì điều gì. Những điều này, có thứ nào là không vô thường, không thăng trầm khó đoán? Chỉ khi giữ được ngọn lửa trong tim, không như cây héo gỗ mục thì mới có thể tái sinh, mới có thể tự mình giải thoát.

Nhìn xem, trải qua muôn vàn chuyện, ba chìm bảy nổi, cuối cùng không phải là lại quay về điểm ban đầu sao?

- Kết thúc chính văn

Bình luận

Truyện đang đọc