CHI NHẤT VÔ NHỊ

Tuy nói vậy nhưng ta vẫn khinh công một mạch từ sau núi về viện. Vừa đẩy cửa ra thì thấy Văn Dư dựa vào đầu giường, tay cầm kiếm phổ múa vài đường. Hắn thấy ta trở về thì hai mắt sáng rực. Ta đến gần hắn:

"Phụ thân vừa đến?"

"Chủ tử uống rượu à?"

Hai câu gần như cất lên cùng một lúc. Ta thấy hắn như vậy thì chợt thấy buồn cười, hắn cũng bật cười thành tiếng.

Ta ngồi trên mép giường: "Còn có tâm trạng quan tâm ta uống rượu hay không, xem ra không có việc gì."

"Vốn không có gì hết. Nhưng tôi rất tò mò chủ tử uống rượu cùng ai, hẳn không phải là hạ nhân trong viện." Hắn có chút ám chỉ.

Ta rút cuốn kiếm phổ gõ lên đầu hắn, tức giận nói: "Ngươi đoán được là Trương Trường Hữu mà còn nói bóng nói gió."

"Đoán được nên mới như vậy. Ngày mùa đông giá rét, biết thân thể chủ tử không tốt mà còn đưa chủ tử đi uống rượu, đã thế còn không cho phép tôi tức giận, chủ tử bất công quá."

Hắn càng nói càng trơn tru, chỉ thiếu điều liệt kê hết đủ thứ chuyện không thể nói ra giữa ta và Trương Trường Hữu.

Ta vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ đành véo mạnh mặt hắn. Hắn bị ta véo lại còn cười xòa. Ta uy hiếp hắn: "Nếu ngươi không bị thương, lúc này ta sẽ cho ngươi vài roi."

Hắn mặt dày mày dạn làm như chưa từng nghe thấy rồi nhượng bộ. Ta chạm vào nơi vừa bị véo đến đỏ bừng, giải thích: "Ta uống rượu ở sau núi. Trường Hữu thấy phụ thân đến đây, sợ ngươi không ứng phó được nên đi qua nói với ta."

"Chủ tử đừng nói giúp hắn, tôi nghe không vào đâu." Dáng vẻ hắn đến là hợp tình hợp lý. Ta bị hắn chọc cười, đành phải đổi giọng hỏi: "Phụ thân đến nói gì?"

"Các chủ không nói gì hết. Nhưng chủ tử chưa khỏe hẳn mà đã uống rượu." Ta thấy hắn chuyển chủ đề thì hơi nghi hoặc, cau mày nhưng không lập tức vạch trần.

"Tất nhiên là... sắp khỏe hẳn rồi." Ta có chút chột dạ.

"Đã chưa khỏe hẳn còn uống rượu? Sáng nay y sư trong phủ đến bắt mạch có nói chủ tử có thể uống rượu không?"

"Không nhắc đến, nhưng cũng không nói là không thể uống. Hơn nữa rượu ta uống là do chính ngươi cất, nếu có vấn đề cũng là do ngươi." Ta ngang nhiên ngụy biện.

Hắn nghe xong thì bật cười: "Vậy chỗ rượu còn lại đâu? Hẳn một vò nhỏ không lẽ chủ tử uống hết rồi?"

"Không có, để lại cho Trường Hữu."

"Uống rượu có ấm không? Tất nhiên là không rồi." Hắn giả như hỏi ta, có điều kỳ thật đã hiểu rõ tính nết của ta. Ta không nhìn hắn. Hắn chạm vào tay ta, thở dài.

"Hai ngày này chủ tử nói hạ nhân hầu hạ người tốt hơn rất nhiều, tôi lại thấy không đúng chút nào."

Ta nghiêng người nhìn hắn. Hắn nói tiếp: "Chủ tử uống rượu mà không biết khuyên can người..."

"Bọn họ không biết..." Ta biện giải nhưng lập tức bị Văn Dư cắt ngang.

"Vậy chủ tử trở về mà không biết cởi áo choàng cho chủ tử, không biết đưa bình sưởi ấm, không biết đốt than, cũng không biết chủ tử sợ lạnh cần thay giày." Hắn càng nói càng giận, như hận không thể lập tức ra ngoài giáo huấn hạ nhân một trận. Ta ấn bả vai hắn, ngoắc ngón tay hắn, thở dài: "Nói ta nghe phụ thân rốt cuộc nói với ngươi những gì."

Hắn mím môi: "Chủ tử cởi giày lên giường cho ấm đã. Rượu lúc mới uống thì thấy nóng, lúc sau cả người đều rét căm căm."

"Vì sao không chịu nói cho ta?" Ta không tiếp lời hắn.

Hắn cũng thở dài: "Chủ tử, tôi đâu có không chịu. Tôi là không dám."

Một tay hắn vuốt mặt ta, một tay khác ngoắc ngón tay ta, cả người vùi lên hõm vai ta. Ta vuốt mái tóc dài đến thắt lưng của hắn cuốn vài vòng quanh ngón tay: "Vì sao không dám, hắn bảo ngươi làm gì?" Ta làm như không chút để ý.

Hắn lại khẽ cười: "Thế gian này ngoài chủ tử ra, nào ai có thể bắt tôi làm gì?"

Hơi thở của hắn phả lên cần cổ để trần của ta. Ta cầm gáy hắn kéo ra: "Đừng chọc cười ta."

Vẻ mặt ta nghiêm túc, hắn thấy vậy mới nói: "Các chủ nói chủ tử vì tôi mà chống đối Các chủ."

Ta thầm hiểu rõ, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

"Còn nói nếu tôi thật sự muốn tốt cho chủ từ thì nên cách chủ tử thật xa. Giờ chủ tử là thiếu niên thiên tài, nếu ngày sau không công thành danh toại thì là do bị tôi kéo chân, làm tổn hại đến con đường rộng mở của chủ tử; nếu chủ tử nổi danh thì tôi sẽ khiến chủ tử bị người đời chê cười xa lánh..."

"Vậy ngươi trả lời như thế nào?"

"Tôi nói, tôi không thèm để ý chủ tử có nổi danh, công thành danh toại hay không. Tôi chỉ để ý ngày hôm nay chủ tử thoải mái không, ngày mai có vui vẻ không. Khi trước chịu uất ức, sau này liệu có... " Hắn chậm rãi nói.

"Ngươi nói như vậy phụ thân có nổi giận không?"

"Tất nhiên là nổi giận, nhưng lời tôi nói vốn là thật. Bất kể sau đó Các chủ nói gì tôi đều không để trong lòng."

Ta khẽ mỉm cười, sau đó đưa tay vuốt gò má hắn, hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, nhìn vào mắt hắn nói: "Ta ngỗ nghịch chống đối phụ thân là vì oán hận chất chứa đã lâu."

"Tôi biết chủ tử ở đây phải chịu nhiều uất ức, nhưng tôi không muốn chủ tử vì tôi mà phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào hết."

"Đây là lý do vì sao khi nãy ngươi không chịu nói?"

"Ngoài chuyện này ra tôi cũng sợ chủ tử nghe xong lại nghĩ thông suốt, vạn nhất cảm thấy cuộc sống ngày sau quá khổ cực thì làm thế nào?"

Hắn cọ nhẹ lên trán ta. Một bầu không khí ấm áp như có như không lan tỏa xung quanh. Ta ôm hắn vào trong ngực lần nữa, chống cằm lên tóc hắn: "Sẽ không, sẽ không khổ."

Xem đi, ta đã nói với Trương Trường Hữu, ta biết Văn Dư là người như thế nào, cũng biết phụ thân sẽ nói gì. Có điều dù biết rõ nhưng lúc nghe hắn nói từng lời ta vẫn muốn ôm hắn, cảm thấy thương xót cho kẻ đang ở trong ngực mình. Hắn giống như một con mồi không ôm chút tâm cơ nào, không những tự lao đầu vào nhà thợ săn mà còn nói với thợ săn rằng: "Người là ân nhân cứu mạng của tôi. Vì báo đáp người tôi nguyện hiến dâng hết thảy, kể cả sinh mệnh của chính mình."

Ta cởi giày, cuộn tròn người trong chăn rồi ngáp một cái. Vết thương trên chân Văn Dư chưa lành nên ta không dám tới gần hắn. Hắn lại nâng cánh tay, nhất định phải cho ta gối lên. Ta lườm hắn một cái trào phúng: "Ta không bắt nạt kẻ tàn phế", sau đó xoay người ngủ.

Hắn lại bắt đầu không thành thật cọ tới cọ lui sau lưng ta, lúc thì chạm vào trong đai lưng, lúc thì sờ tay ta, lúc lại ôm eo ta. Ta càng tỏ ra không để ý thì hắn lại càng lấn tới, luồn hẳn tay vào trong vạt áo. Ta bắt lấy bàn tay không nghiêm chỉnh của hắn rồi xoay người lại. Hắn dùng vẻ mặt vô tội nhìn ta như thể chưa từng làm gì hết.

"Ngươi ở Ám Ảnh Tông học mấy trò gì vậy?" Ta chất vấn. Rõ ràng ban đầu hắn rất hay thẹn thùng đỏ mặt, hiện tại còn đảo khách thành chủ như một tên lão luyện.

"Chủ tử..." Một tiếng chủ tử nói ra đến chín khúc mười tám cong, khiến mặt ta gần như đỏ bừng. Ta che miệng hắn, hắn lại liếm lòng bàn tay ta. Ta rút tay về rồi đè lên người hắn: "Xem ra hai ngày này ta quá dễ dãi với ngươi."

Hắn cười si ngốc không trả lời, chỉ với tay kéo cổ ta xuống, sau đó mân môi ta đưa đầu lưỡi tiến vào. Ta ban đầu còn nhớ chân hắn đang bị thương, thế nhưng hiện tại hắn như vậy, lập tức quăng chuyện này qua sau đầu.

Ta không dám chạm vào chân hắn, chỉ để hắn nằm sấp như vậy. Hắn khẽ hừ một tiếng, mái tóc dài đen như mực xõa tung trên giường cùng với vết thương chồng chất trên lưng tạo nên một loại mỹ cảm kỳ dị. Ta cúi người cắn lên cổ hắn, động tác bên dưới không hề dừng lại. Hắn bị kích thích chỉ có thể kêu từng tiếng chủ tử, chủ tử... Không biết qua bao lâu, động tác của ta càng lúc càng nhanh. Ta cúi đầu hỏi bên tai hắn: "Yêu ta nhất?"

Hắn nghe xong thì ngẩng đầu rên thành tiếng, sống lưng cũng cong lên, sau đó liên tục thở dốc, còn không quên cầm tay ta trả lời: "Yêu chủ tử nhất trên đời này", tiếp đến ngửa đầu đòi hôn. Thế nhưng ta lại đợi đến cuối cùng mới phát tiết ra ngoài.

Sau đó ta nằm trên người hắn. Hắn nhẹ giọng rên một tiếng. Ta chống cánh tay hỏi: "Đè lên miệng vết thương à?" Hắn lại xoay người ôm lấy ta, để ta đè lên người hắn lần nữa: "Tôi chỉ là thích kề sát da thịt với chủ tử, như vậy giống như có thể hòa vào làm một với chủ tử."

Hắn nói không hề cố kỵ. Ta cười, hôn nhẹ lên thái dương hắn.

Lời tác giả: Ngọt không? Yên tâm, chưa đủ sau còn tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc