CHỈ TRÁCH EM QUÁ QUYẾN RŨ

Editor: Min

Linh Lung đau đầu ấn huyệt thái dương, từ cấp ba đến bây giờ cô đều có một câu muốn hỏi Mộc Mạch: Sao cậu thu phục được con yêu nghiệt này vậy….

Kiểm tra điện thoại? Yêu tinh nhền nhện?

Linh Lung nghĩ về khả năng này, hình như vẫn còn thấp lắm…

Xác nhận với Thi Di và tiểu Chu trong tiệm về công việc ngày mai xong, nằm một hồi đã buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi nữa rồi. Cô trực tiếp tắt điện thoại, trở mình đi ngủ.

Còn chưa ngủ say hoàn toàn thì tiếng chuông điện thoại ồn ào đã làm tai cô đau nhức. Lúc đầu Linh Lung còn tưởng là đồng hồ báo thức buổi sáng, trực tiếp tắt luôn, không quá 30 giây sau thì tiếng chuông lại vang lên lần nữa.

Lúc này Linh Lung mới tỉnh một chút, đôi mắt dài híp lại nhìn vào màn hình điện thoại: Triệu Đình Nhiên.

“Nói đi, muốn tao đón tiếp như nào?” Cô ngồi dậy, ho vài cái để giọng đỡ khàn, vừa chuẩn bị cầm ly nước đã được chuẩn bị trước trên bàn để nhuận giọng thì vài giây tiếp theo, giọng nữ ồn ào kia đã làm cô tỉnh hẳn.

“A a a a, Trình tiên sinh nhà mày hấp dẫn quá đi mất, cô Linh à, chồng mày nam tính lắm luôn!”

Giọng nói hưng phấn của Triệu Đình Nhiên được truyền qua điên thoại lại càng thêm kích thích, Linh Lung phải cau mày đưa điện thoại ra xa.

Cô vừa tỉnh ngủ, chưa kịp phản ứng với câu nói của Triệu Đình Nhiên, uống mấy ngụm nước vào, giọng nói còn chút ngây thơ vì chưa tỉnh ngủ hẳn, đáy mắt còn hơi ngơ.

“Cái gì?”

“A a a, vậy mà mày chưa biết hả?” Triệu Đình Nhiên hận sắt không thành thép, lười giải thích, chỉ nói một câu: “Mày lên Weibo xem đi!!”

Triệu Đình Nhiên không cho cúp máy, Linh Lung trực tiếp mở loa ngoài ra, trên Weibo hot search về “Huy Ảnh”, “《 Chưa từng 》” đã bùng nổ. Trong lòng Linh Lung đã đoán ra được gì đó, đến lúc bấm vào thì đã hoàn toàn xác nhận….

Linh Lung tỉ mỉ đọc những bài báo đưa tin liên quan, nói thật, cô cơ bản không ngờ rằng, cô mới ngủ chút thôi mà trên mạng đã có biến hóa long trời lở đất như vậy rồi.

Quả Nhiên Trình Tư Hạo vẫn ra tay.

Giọng nói thông qua loa ngoài của Triệu Đình Nhiên quanh quẩn trong phòng nghỉ, từng chút một đánh vào màng nhĩ của Linh Lung khiến cô hơi sững sờ:

“Linh Lung à Linh Lung, không ngờ sẽ có ngày giới giải trí lại vì mày mà phải thay máu, mày nghĩ nếu mấy người đó biết thì có hận chết mày không nhỉ.”

Triệu Đình Nhiên hoàn toàn không định dừng lại:

“Chậc chậc chậc, tao phục người đàn ông của mày thật đó, quá ngầu luôn, đầu sỏ của cả giới giải trí, Huy Ảnh hả, chồng mày nói đổi người là đổi người liền, nói thu mua là thu mua liền, tiền này nặng quá đi mất, đàn anh Trình đúng là không thua phong thái năm đó chút nào, quá khí phách, tao yêu người đàn ông của mày chết mất!”

Không để ý tới Mộc Mạch đứng phía sau đã hoàn toàn đen mặt lại, Triệu Đình Nhiên nói tiếp: “Thế nào, thế nào, có phải mày cảm động muốn khóc luôn đúng không, được rồi, tao hiểu mà, mau lấy thân báo đáp để cảm ơn đi, nghe lời tao, bây giờ về tắm rửa thơm tho, nằm trên giường, buổi tối chờ Trình tiên sinh nhà mày về, trực tiếp hạ gục luôn! Tắt đèn! Tới công chuyện liền!”

Tiếng cúp máy “tút tút” vang lên, còn có tiếng Trình Tư Hạo đột nhiên mở cửa ra.

Linh Lung cầm điện thoại, ôm chăn trên giường.

Một lúc lâu sau, Linh Lung cười ngu: “Xong rồi hả?”

Trình Tư Hạo tự động ngó lơ cuộc đối thoại vừa nghe được, nhướng mày nói: “Vừa kết thúc, đang chuẩn bị vào kêu em.”

Linh Lung nhanh chóng xuống giường mang giày vào, nhớ tới đề tài nóng hổi đang bùng nổ trên Weibo lúc nãy, nói thẳng: “Huy Ảnh…”

“Đúng lúc gần đây định nhúng tay vào giới giải trí”, Trình Tư Hạo kéo màn ra, ánh nắng hồng phía chân trời xuyên qua cửa kính trong suốt không có một hạt bụi, chiếu vào ngũ quan trên mặt anh, giọng nói nhàn nhạt: “Sớm hay muộn gì cũng phải tiến vào, nhân dịp rảnh rỗi nói Lưu Hoài sắp xếp luôn.”

Vì em ở trong giới giải trí nên L.E sẽ là chỗ dựa lớn nhất của em.

“Về hợp đồng với Thư Nhiễm thì đã tự động chuyển qua cho L.E, cứ để nó vậy đi, lần này 《 Chưa từng 》đã ảnh hưởng tới cô ấy, L.E sẽ bù đắp lại ở chỗ khác.”

Huy Ảnh là công ty sản xuất phía sau của 《 Chưa từng 》, nếu bây giờ đã bị L.E thu mua lại thì tự nhiên tất cả hợp đồng liên quan của công ty đều sẽ ở dưới trướng của L.E, điều đó cũng chính là, bây giờ Trình Tư Hạo là sếp lớn nhất của bọn họ.

Bình luận trên mạng đều nghiêng về một phía, sôi nổi đoán xem rốt cuộc Huy Ảnh đã đắc tội gì với công ty L.E lớn nhất Tương Hải, nhưng vì đã chịu ảnh hưởng của drama trước đây nên phần lớn cư dân mạng lại thấy đây là một khởi đầu không tồi. Lần trước Huy Ảnh đã khiến phần đông fans của《 Chưa từng 》thất vọng, chưa kể đến những người bất bình thay cho nguyên tác.

Chạng vạng lúc 7 giờ, Linh Lung thay một bộ váy lụa thủy mặc nhìn có vẻ đơn giản, hào phóng nhưng lại không mất đi sự sang trọng. Dáng người cô rất đẹp, sau mấy năm kết hôn lại được Trình Tư Hạo nuôi dưỡng đầy đặn hơn chút, dáng người vốn gầy ở đại học bây giờ ngày càng chuẩn hơn.

Tủ áo trong phòng nghỉ cũng chứa không ít trang phục, giày của cô, phối hợp nhất với bộ váy này là chiếc giày cao gót cao 7 centimet kia, nhưng vì người nào đó tối qua “phóng túng quá độ”, lại chưa kể đến cảm giác vừa mới tỉnh ngủ của cô, bây giờ vẫn còn cảm giác hơi đau nhức.

Hình như thấy cô không thoải mái, Trình Tư Hạo nhíu mày nhìn chiếc giày cao gót dưới chân cô, trực tiếp khom lưng. Lúc ngón tay hơi lạnh nắm lấy mắt cá chân của cô, Linh Lung hơi nghi hoặc phản ứng lại: “Sao thế?”

“Không thoải mái thì cởi ra đi, đổi đôi khác”. Trước mắt xuất hiện một đôi giày bạt màu trắng.

Cầm một chiếc mang vào cho cô, Linh Lung cúi đầu nhìn anh: “Tối nay đi đâu vậy, mang đôi này có tùy tiện quá không?”

“Không sao hết.” Anh vẫn chưa trả lời, ngẩng đầu nhìn chiếc váy dài trên người cô, lại bỗng nhiên đứng dậy, cầm một một quần áo khác, “Đổi bộ này đi.”

Linh Lung nhìn chiếc áo len trắng có viền ren cổ V trong tay anh, hoàn toàn há hốc mồm: “Mặc cái này không sao chứ?”

…………

Đến khi ngồi trên xe, Linh Lung mới nhớ chuyện lúc chiều Triệu Đình Nhiên nói với cô, lười biếng dựa vào ghế sau, “Triệu Đình Nhiên nói chiều nay 3 giờ sẽ đến Tương Hải, Mộc Mạch có nói với anh không?”

Trình Tư Hạo nhìn tài liệu, lấy giọng mũi nói “có”, “Chiều nay Mộc Mạch có nói với anh.”

Hai người họ đến đây, đặc biệt là Triệu Đình Nhiên, anh nhéo sống mũi, có chút đau đầu dặn dò: “Thời gian ở cùng Triệu Đình Nhiên một vừa hai phải thôi.”

Linh Lung còn chưa biện hộ, anh lại nói: “Cô ấy có bạn trai chơi cùng rồi.”

Linh Lung: “……”

Thật ra chút nữa gặp ai thì Linh Lung cũng đoán được chút rồi, Trình Tư Hạo cũng không muốn lừa cô, môi mỏng nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Tô Nhã Hành.”

Ngón tay Linh Lung cứng đờ lại, rất nhanh đã điều chỉnh lại, gật đầu nhẹ, nói “Vâng”.

Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tự nhiên không để ý trong mắt Trình Tư Hạo có chút tối lại, mấy năm nay hình như Tô Nhã Hành đã làm anh thấy xa lạ.

Nhà hàng đặt trước ở khách sạn nhà anh, nhưng vì thư ký Thôi Bình muốn tiếp đón tốt nên đã chọn một chỗ trên lầu tương đối yên tĩnh, trực tiếp đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất.

Giám đốc đứng ở cửa chào đón, khom lưng chuẩn 90 độ: “Trình tiên sinh, Trình phu nhân, Tô tiểu thư đã đến mười phút trước rồi.”

Linh Lung đứng cạnh Trình Tư hạo, trên người mặc chiếc áo len tua rua và một chiếc quần đùi đen, rất vừa vặn với chiều dài của chiếc áo len, trên vai mang một chiếc túi xách nhỏ, chân mang một chiếc giày trắng đế thấp, trang điểm thì nhìn thế nào cũng thấy như đang đi dạo phố.

Khỏi nói đến Trình Tư Hạo đứng bên cạnh mặc một bộ âu phục màu đen nghiêm chỉnh.

Nhưng trang phục này lại giống phong cách mặc ở nhà của cô hơn, vậy xem ra, Trình Tư Hạo thấy cuộc gặp này không cần phải trang trọng lắm hả?

Lúc Linh Lung thấy Tô Nhã Hành thì bỗng nhiên thấy hơi hoảng hốt, cô ấy như thể đã thay đổi, lại như không thay đổi, nhưng ấn tượng đầu tiên để lại cho người khác vẫn là “ưu nhã hào phóng”.

Tô Nhã Hành vừa thấy bọn họ đến thì lập tức đến đón, nhưng phản ứng đầu tiên là cười tươi với Trình Tư Hạo: “Lâu rồi không gặp.”

Sau đó mới nhìn qua Linh Lung, rất lạnh nhạt nói: “Linh tiểu thư, còn nhớ tôi chứ?”

Linh tiểu thư?

Linh Lung không lạnh không nhạt cười: “Tô tiểu thư, còn chút ấn tượng.”

Nếu người ta không nhiệt tình với bạn, bạn cần gì phải quan tâm nhiều tới người ta.

Đối nghịch với Linh Lung, thật ra Tô Nhã Hành hơi kinh ngạc khi thấy sự thay đổi sau mấy năm nay của Linh Lung. Lúc kết hôn cô ta còn thấy hai người này dĩ nhiên sẽ không đến với nhau được, cho nên mới có gan yên tâm mở rộng sự nghiệp, làm mình trở nên tốt hơn, càng có thể xứng đôi hơn. Nhưng sau hai năm, Trình Tư Hạo và Linh Lung xuất hiện thì thấy càng giống cặp vợ chồng ân ái hơn.

Đôi mắt mỹ lệ của Tô Nhã hành nhìn lướt qua người Linh Lung, khóe mắt có tia sáng như ẩn như hiện, nhưng thật ra không ngờ rằng, vị Trình phu nhân này đúng là ngày càng trẻ ra.

Môi đỏ của cô nói: “Xem ra Trình tổng vừa đi dạo phố với phu nhân xong?”

Lời còn chưa dứt, Tô Nhã Hành cười nhẹ, cố ý kéo dài âm cuối ra, nhưng thật ra câu nói lại không rõ có ý gì: “Vốn cho rằng Trình tổng mời vì vấn đề của miếng đất Quốc An kia, bây giờ xem ra tôi nghĩ nhiều rồi.”

Ẩn ý của câu nói này không cần suy nghĩ cũng biết, mang theo Linh Lung đến nói chuyện công việc, đặc biệt cô trang điểm rất tùy ý, so với Tô Nhã Hành mặc chiếc váy đỏ dài kia thì đúng là Linh Lung cam bái hạ phong*.

(*) Cam bái hạ phong: Thua một cách thuyết phục.

Trình Tư Hạo nhẹ nhíu mày, không trả lời cô ta, trực tiếp kéo chiếc ghế ra cho cô, Linh Lung tự nhiên ngồi xuống, động tác nước chảy mây trôi, thoạt nhìn thôi cũng biết đã làm rất nhiều lần.

Bình luận

Truyện đang đọc