CHỈ TRÁCH EM QUÁ QUYẾN RŨ

Editor: Min

Linh Tư hơi xấu hổ, nghe những người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ, tay chân không biết nên để đâu, ánh mắt liếc nhìn khắp nơi, gượng cười hỏi: “Ông nội Trình, ông đang nói gì vậy ạ?”

Ông nội Trình nâng một tay lên, tỏ vẻ không cần phải vội. Mẹ Trình ngồi ở một bên, tay cầm một chiếc ly sứ trắng tinh xảo, mặc bộ váy hội màu đen, mái tóc xoăn retro khiến cả người bà toát ra sự ung dung, hào phóng.

Cúi nhẹ đầu, đôi mắt nhìn về hai người ngồi phía đối diện đã thấy rõ được tất cả. Đứa nhỏ Linh Lung này, chịu khổ không ít rồi.

“Có vẻ Linh tiên sinh và cô Quách vẫn chưa hiểu rõ nhỉ,” Mẹ Trình đột nhiên lên tiếng, bây giờ mỗi câu nói, mỗi hành động của bà đều lộ ra sự ưu nhã, hào phóng từ trong xương tủy: “Ông nội nhà tôi và ông Trần từng là đồng chí sinh tử trong mười năm.”

Linh Tư vừa cầm chén rượu lên không khỏi run rẩy, chất lỏng trong ly trào ra, đổ lên lễ phục của cô ta, thấm thành mảng trên sắc trắng của vải.

…………

“Ông nội thích bộ ấm trà đó hơn.”

Trình Tư Hạo nhét một ly nước trái cây vào tay Linh Lung, đứng bên cạnh chiếc bàn ăn cách bọn họ không xa cũng không gần, cắm vào miếng bánh ngọt rồi đưa lên miệng.

Trình Tư Hạo đột nhiên nói vậy, cô nhìn về phía bên kia theo bản năng, chắc Linh Tư làm đổ cái gì rồi, đang cầm khăn giấy lau lau chùi chùi trên đầu gối, mặt của Quách Hưng Mai và Linh Quốc Cường ở bên cạnh đều hơi khó coi.

“Ông nội và Trần Ngôn tiên sinh là bạn bè quen nhau từ vài chục năm trước”.

Ánh mắt cực lạnh nhạt của Trình Tư Hạo liếc về phía bên kia, rồi lại nhìn về phía người đang bước vào cửa. Vị phu nhân này của anh đúng là phản ứng chậm.

“Bạn bè?” Cái này khiến Linh Lung có chút kinh ngạc, Trần Ngôn tiên sinh, “Quen ông nội sao?”

“Ừm,” Anh gật đầu, nhớ trong thư phòng của ông có vài bức tranh thư pháp thường xuyên được đưa đi giám định và thưởng thức, kiên nhẫn tiếp tục giải thích: “Vậy nên mấy bức tranh của ông Trần rất chi bình thường với ông nội.”

Huống hồ chủ nhân chân chính của bức vẽ năm đó vẫn là mẹ ruột của Linh Lung - Triệu Bồi.

Linh Lung hơi há hốc miệng, Trình Tư Hạo thấy có chút buồn cười, buông chiếc cốc chân dài xuống, đưa tay búng lên trán cô: “Hiểu chưa? Trình phu nhân?”

Linh Lung chất phác gật đầu, lại nghe anh nói: “Mệt thì có thể về phòng nghỉ ngơi, anh đi trước đây, chút nữa đến đây tìm em sau.”

Trong yến hội có rất nhiều người, Trình Tư Hạo là cháu đích tôn duy nhất của Trình gia, đương nhiên không thể đứng ở đây mãi. Lúc nhấc chân định rời đi, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, anh quay đầu lại, lại gần bên tai của Linh Lung: “Còn một món quà khác không định tặng à? Yên tâm, chỉ cần là em tặng, ông nội đều thích.”

Linh Lung nhìn người nọ tinh thần sảng khoái, hoàn toàn hóa đá: Một món quà khác? Sao anh biết? Không đúng, Trình Tư Hạo đã biết trước rồi!!!

Triệu Đình Nhiên và Mộc Mạch không lâu sau cũng đến đây, sau khi chào hỏi Trình Mộ Sinh ở bên kia xong liền tới đây tìm cô, nguyên nhân chính đến Tương Hải lần này cũng là vì tiệc đại thọ 70 tuổi này của ông.

“Ôi, tao thấy đứa em gái bạch liên hoa đó của mày rồi, nhìn nó đi qua đi lại để tạo quan hệ kìa, đúng là hơi ghê tởm thật.”

Triệu Đình Nhiên vừa cầm ly lên, Linh Tư đã mặc bộ quần áo, cầm chiếc ly đi du ngoạn khắp đại sảnh. Hôm nay những người tham gia yến hội nếu không giàu thì cũng cực giàu, Linh Tư bám được vào ai cũng đều là cơ hội không tồi.

“Kệ nó thôi.”

Đêm nay những người tham gia đều không phải là những kẻ đầu đường xó chợ, loại người chúa hề như cô ta chẳng lẽ mọi người còn không nhìn rõ sao.

Triệu Đình Nhiên “chậc chậc chậc” lắc đầu, “Những người này cũng đang nể mặt mũi của mày và Trình Tư Hạo đó, cứ ỷ vào danh hiệu em gái của mày, em dâu của Trình Tư Hạo thì không biết tìm được bao nhiêu lợi rồi nữa.”

“Hai ngày trước vừa lên bị bôi đen trên mấy tiêu đề xong, cũng có mặt mũi thật chứ.”

Triệu Đình Nhiên đẩy đẩy Linh Lung, giọng điệu cao lên: “Còn nữa, con em này của mày hoàn toàn bóp méo sự thật với cư dân mạng luôn rồi, mẹ nó chứ, ngày nào bọn cư dân mạng cũng cho rằng chỗ dựa của con quỷ cái Linh Tư đó là Trình Tư Hạo nhà mày hết, không biết đã bàn tán bao nhiêu lần rồi, hai vợ chồng mày không giải thích câu nào hết, rốt cuộc là sao đây?”

“Trên mạng sao cơ?”

Có người lại gần chào hỏi với cô, Linh Lung mỉm cười đáp lại. Khi đám người đi rồi, Triệu Đình Nhiên hơi hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Tao nói nè, ngày nào mày cũng không lên nhìn thử hả? Chồng bị nói thành của người khác mày cũng không bực, tâm hồn vĩ đại quá ha, được rồi, mày cứ không làm gì đi, chờ đến lúc giấy chứng nhận kết hôn trở thành giấy ly hôn được rồi đó.”

Linh Lung tiện tay cầm một trái cà chua bi nhét vào miệng Triệu Đình Nhiên, lớp trang điểm trên mặt nhìn cực kỳ thanh lệ, động lòng người: “Ai nói tao không làm gì hết?”

Triệu Đình Nhiên nuốt xuống, thấy Linh Lung đặt chiếc bánh ngọt và rượu trong tay xuống rồi đến chỗ của ông nội Trình, hơi tò mò hỏi: “Mày định ra tay hả, làm kiểu gì vậy?”

Linh Lung cười, chớp mắt: “Mày sẽ biết nhanh thôi.”

Lúc Tô Nhã Hành đến, Trình Tư Hạo đang đứng chung với vài người trưởng bối. Cô xách váy lên, kiểu tóc chia bốn sáu nhìn vừa trí thức, vừa thục nữ: “Giám đốc Thẩm, Kế tổng, lâu rồi không gặp.”

Hai người bị gọi hơi bất ngờ: “Tiểu Tô đây sao?”

“Mấy năm nay chưa gặp, đúng là hoàn toàn không nhận ra.”

“Không không, người ta bây giờ có phải là tiểu cô nương năm đó nữa đâu, đây là nữ doanh nhân nổi tiếng ở Tương Hải rồi.”

Tô Nhã Hành nâng chén rượu lên: “Nếu phải nói thì hai người mới là trưởng bối, thứ con cần học còn nhiều lắm.”

“Rượu này con kính hai người, sau này nếu không hiểu gì, mong hai tiền bối chỉ dạy nhiều hơn.”

Trình Tư Hạo lạnh lùng nhìn cô uống một hơi cạn sạch ly rượu vang đỏ, cả động tác và tư thái đều là vẻ hai mặt của doanh nhân.

“Chỉ dạy thì chưa nói đi, nhưng con và Trình tổng lại là bạn bè, giữa người trẻ tuổi với nhanh thì có nhiều điểm chung để nói hơn, bọn ta già vậy rồi, nói nhiều con lại ghét.”

Hai vị giám đốc trong thương giới nói chuyện đúng mực, trên gương mặt khôn khéo có không ít nét nhiệt tình.

“Vậy sao?” Tô Nhã Hành lại nói vài câu, xoay người tỏ vẻ với Trình Tư Hạo: “Tổng giám đốc Trình, hôm nay đến để chúc thọ ông nội, làm phiền anh dẫn đường rồi.”

Đôi mày tuấn tú của Trình Tư Hạo nhíu lại, câu từ chối còn chưa ra khỏi miệng, Triệu Đình Nhiên đi cùng Mộc Mạch đột nhiên nói: “Trình Tư Hạo, phu nhân Linh Lung của anh đang tìm anh đó, anh mau đến đó đi.”

Khóe môi Mộc Mạch nhịn cười, nhướng mày nhìn Trình Tư Hạo, biểu cảm nhàn nhạt, có vẻ rất vui khi thấy người khác gặp nạn.

Trình Tư Hạo gọi người đến thế, thả chén rượu ra, hơi khom lưng: “Xin lỗi, không tiếp mọi người được rồi.”

Hai vị giám đốc già cũng chào hỏi rồi rời đi trước.

Đôi môi đỏ rực của Tô Nhã Hành thu ý cười lại, eyeliner ở khóe mắt xếch lên, phác họa ra sự quyến rũ trời sinh của người phụ nữ.

“Tô tiểu thư, lâu rồi không gặp.”

Triệu Đình Nhiên cố cười, bà nội nó, cô vừa nói với Linh Lung hai ngày nay thấy tạp chí trong nước đưa tin “Nữ doanh nhân xinh đẹp nổi tiếng Tô Nhã Hành”, không ngờ vừa nói xong thì cô gái này liền xuất hiện trong tầm mắt cô.

Triệu Đình Nhiên thấy nụ cười nhạt của cô ta không thể nhạt hơn được nữa, đoán là người ta cũng lười trả lời, chớp chớp mắt với Mộc Mạch: “Ông Trình đang mở quà ở bên kia kìa, Tô tiểu thư không phải muốn tới đó sao? Dẫn đường đi anh?”

Dù sao Mộc Mạch cũng là bạn của Trình Tư Hạo từ hồi cao trung, Tô Nhã Hành chưa gặp nhiều lắm nhưng vì khí chất lạnh lùng đó nên cũng có chút ấn tượng, lúc này nhoẻn miệng cười, coi như chào hỏi: “Đúng lúc tôi cũng có quà muốn tặng cho ông.”

Sau khi Tô Nhã Hành về nước vẫn chưa đến thăm ông và những trưởng bối trong nhà, vì vậy khi thấy cô, mẹ Trình và ông nội có chút kinh ngạc, lời nói mang theo sự yêu thương với vãn bối.

Ba Tình dù không lạnh lùng như Trình Tư Hạo, nhưng cũng mang lại cảm giác xa cách, vậy nên không thấy được có tâm trạng gì.

Ông nội Trình vui mừng giới thiệu với Linh Lung: “Lại đây, nhóc con, đây là cháu gái của ông nội Tô từ nhỏ đã sống với chúng ta, hơn con một tuổi, mấy năm nay nếu nó ở trong nước thì không chừng bọn con đã là bạn bè từ lâu rồi.”

Linh Lung nhớ tối hôm đó Tô Nhã Hành vẫn chưa có địch ý, cong môi: “Ông nội, con biết chứ, hai ngày trước bọn con mới ăn cơm với nhau xong.”

Triệu Đình Nhiên: Đmm, bạn bè con mẹ nó chứ bạn, người đó nhìn từ trên xuống dưới đã trực tiếp viết một câu lên người: Tôi không thích cô.

“Hửm?” Ông nội Trình có chút ngạc nhiên nhìn hai người, ngay cả mẹ Trình cũng hỏi: “Hai con quen nhau à?”

Tô Nhã Hành nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi bên cạnh ông nội Trình, sóng vai với Linh Lung, một trái một phải. Thân phận thì liếc mắt một cái cũng biết được là không bình thường, “Lần trước vừa về đây, vốn định hẹn Tư Hạo nói chuyện công việc, nhưng lúc gặp thì cũng vô tình gặp được Linh Lung.”

Trình Tư Hạo đứng phía sau Linh Lung, tay đặt trên chiếc ghế sô pha, đôi mắt lạnh khẽ nâng lên, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Linh Lung đã nửa cười nửa không trả lời: “Dù sao Tô tiểu thư cũng vừa mới về nước, lại là bạn từ nhỏ của Tư Hạo, dù là việc tư hay việc công thì hai vợ chồng bọn con cũng nên đón tiếp Tô tiểu thư cho tốt.”

Trình Tư Hạo nhướng mày cười nhẹ, nói tiếp: “Đây là điều đương nhiên.”

Ba Trình ngồi một bên vẫn chưa nói gì đột nhiên ngẩng đầu, nghiêng người liếc mắt nhìn đứa con của mình một cái, Trình Tư Hạo cũng rất thản nhiên đối mặt. Anh nhẹ nhàng nhún vai, cánh tay để phía sau người vợ mình, không nói gì nữa.

Là phụ nữ, mẹ Trình đương nhiên nhạy bén nhận ra có gì không đúng lắm giữa ba người, nhớ lại những câu nói khách sáo khi đó của Tô Nhã Hành, trong lòng có vài suy nghĩ.

Vì ông nội rất rõ ràng nên bây giờ trong căn phòng to như vậy cũng chỉ có những trưởng bối Trình gia và người thân. Mộc Mạch và Triệu Đình Nhiên thì khỏi cần phải nói, dù là Trình Tư Hạo hay Linh Lung, hai người ké fame ai thì cũng vào được hết.

Ông nội nhìn rất phấn chấn, nghe bọn họ nói xong, ánh mắt nhìn Tô Nhã Hành một hai giây, tiếng cười trầm ấm lúc này mới vang lên: “Tư Hạo cũng xem như là anh trai của con, trong công việc có giúp đỡ con thì cũng là điều nên làm thôi, có gì không hiểu thì cứ việc hỏi.”

Dì Lưu hiểu rõ ông nội đang thầm lắc đầu, vị này đã 70 tuổi rồi, nhìn chuyện nhìn người chỉ cần thấy một lần đã hiểu.

Khi mọi người lại bước ra ngoài, trợ lý của Tô Nhã Hành giao một cái hộp cho cô.

Tô Nhã Hành đến trễ, đương nhiên không biết Linh Lung tặng quà gì, bởi vậy khi mở quà, nhìn thấy ấm trà kia, biểu cảm trên mặt những người đứng hóng drama xung quanh rất đa dạng.

Trên khuôn mặt được trang điểm hàng tỉ lớp của Linh Tư và Quách Hưng Mai hiện lên nụ cười vui vẻ, để xem Linh Lung đối phó với chuyện này thế nào.

Trong mắt ông nội Trình hiện lên cảm xúc không rõ lắm, “Làm phiền con phải nhớ ông già này thích ấm trà rồi, chắc ông nội của con nói đúng không.”

Dù không phải đồ cổ gì, nhưng Tô Nhã Hành tặng một bộ Tử Sa Hồ rất xa xỉ và quý hiếm, nhìn tỉ lệ và cách thủ công là đã biết vật tốt khó mà có được.

“Vâng ạ, ông nội con nói thật ra ngài thích nhất bộ Việt Dao Trản thời Đường, nhưng bộ này con vẫn đang cho người đi hỏi thăm, gần đây cũng có chút kết quả, trong lúc chờ thì tặng trước bộ này cho ông vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc