Đoạn đường tiếp theo thì sương mù phủ dày đặc che đi toàn bộ tầm nhìn, rất khó khăn cho mọi người đi tiếp, tất cả lựa một gốc cây gần đó rồi ngồi xuống nghỉ ngơi dù sao cũng đi một quảng khá xa rồi với lai chứng kiến bạn bè mình hi sinh thì hẳn là đau lòng lắm
Hỏa Hoả dựa vào cây rồi tranh thủ chợp mắt, hôm nay cậu thật sự mệt mỏi quá rồi (chứ người nào là kẻ xung nhất, phóng ván trượt với vận tốc 100km/h ?), Hàn Hàn cùng những người kia bàn chiến thuật
"Hắn ta giết chết mấy người rồi, chúng ta không thể nào dùng cách thông thường mà đấu"
"Phải có kế hoạch"
"Kế hoạch của các cậu là sao?"
"Anh nghĩ ta nên đánh lén với hắn"
"Nhưng mà La Luân này đó là chơi xấu mà"
"Hắn ta đã chơi xấu chúng ta thì chẳng còn cách nào mà ta chơi đẹp cả"
"Cũng phải"
"Nhưng điều em chú ý nhất chính là........câu đố của hắn"
"Câu đố?"
"Hắn đã đố bọn em rằng: Vào ngày huyết nguyệt lên cao, ai là người gây bao thảm họa cho Hành tinh linh thú.......em hay Hoả Hoả?"
"Tại sao Hoả Hoả lại liên quan tới câu đố đó"
"Chính tôi còn chả biết đây"
"Liệu câu đố của em có liên quan tới gợi ý của bọn anh không nhỉ?"
"Sao cơ?"
"Hắn ta đã đưa cho bọn anh một gợi ý rằng: Vào đêm ánh trăng tròn chuyển sang màu đỏ rực, liệu lỗi lầm là do ai khiến cho Hành tinh linh thú trở thành như thế này?"
"Vậy là có liên quan rồi, hắn ta bảo khi tìm được câu trả lời hãy đến núi chiến thần gặp hắn"
"Chúng ta gần tiến tới rồi"
"Nhưng mà......có thể anh Hoả Hoả không liên quan đến việc này đâu nhỉ?"
"Đúng vậy, lỗi lầm là do chị"
"Không đúng"
"Này.......chắc ai cũng mệt lắm rồi nên chợp mắt chút đi, không là chúng ta không có sức để chiến đấu đâu"
"Chợp mắt kiểu gì khi tình hình như thế này?"
"Vậy nay giờ ai chợp mắt ngủ ngon quá trời kìa"
Tiểu Vi chỉ tay về phía Hoả Hoả và linh thú của mọi người đang nằm ngủ lê lết, say mê không biết trời trăng mây đất là gì, gật đầu trước ý kiến của Tiểu Vi, mọi người tách ra kiếm chỗ nào dễ chịu mà chợp mắt một chút
Song Nguyệt mới ngồi xuống chưa kịp chớp mắt thì nghe thấy có tiếng sột soạt trong bụi rậm phía xa xa kia, cô liền đề phòng đứng dậy bước lại gần để kiểm tra do không muốn đánh thức mọi người nên cô đã tự ý hành động
Tiến lại gần bụi rậm, Song Nguyệt định chạm tay vào thì một chiến luân được bắn ra, lúc này một bóng dáng chạy lại bắt lấy Song Nguyệt và thoát ra khỏi đường đi của chiến luân khiến nó đâm sâu vào cây đối diện
"Anh La Luân?"
"Em không sao chứ? Có bị thương không?"
"Không, em không sao cảm ơn vì đã cứu em"
"Không có gì"
"Nhưng tại sao anh lại biết em đang......"
"Anh không thể ngủ được nên mở mắt ra thì thấy em đang đi về phía bụi rậm này, cảm nhận được điều không may nên đã đi theo sau, ai ngờ đâu......"
"Vâng, hử? Hình như tay anh bị thương rồi kìa"
"À, vết thương nhỏ không sao đâu"
Song Nguyệt chỉ một vệt máu dài trên tay La Luân, anh chỉ nói cho qua vì dù sao vết thương cũng nhỏ cơ mà nhìn mặt con bé Song Nguyệt sao căng thẳng thế kia, bất ngờ cô lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho La Luân
"Anh dùng cái này đi, em giữ nó bên mình lâu rồi cơ mà chẳng mấy khi dùng"
"Em lấy nó ở đâu ra vậy?"
"Trong túi? Bộ anh nghĩ váy của em không có túi chắc?"
"À thì có một phần"
"Này! Các ngươi lơ ta hơi lâu đó"
Bất ngờ Hàn Thiên Ngạo xuất hiện trước mặt cả La Luân và Song Nguyệt, cả hai giật mình tách nhau ra mà né kẻo không tên kia bắn chiến luân có né cũng không kịp. Do tiếng động ồn ào đã đánh thức mọi người, trừ Hoả Hoả (ngủ say như chết í -_-)
Khi thấy Hàn Thiên Ngạo xuất hiện, tất cả hoảng hốt bắt lấy linh thú của mình vào thế tấn công, Bọ cạp đế vương và Phượng hoàng ánh trăng cũng bay lại gần La Luân và Song Nguyệt
Cả hai bắt lấy linh thú của mình và thủ thế, cả sáu người bao quây Thiên Ngạo thành một vòng tròn, hắn ta nhìn mọi người mà mỉm cười nói
"Ngây thơ, điều này càng tạo cho ta nhiều đường để thắng hơn đấy"
"Vậy sao?"
"LÊN ĐI!!"
"Ya! Tung chiêu: Giai điệu vĩnh hằng"
"Tung chiêu: Linh khúc mê hoặc"
Hai anh em sinh đôi Phong Băng và Phong Tuyết cùng nhau kết hợp tấn công đầu tiên, Hàn Thiên Ngạo bình tĩnh né rồi dịch chuyển lại phía sau Phong Tuyết để một ngón tay lên viên đá trên cổ cô bé
"Bang!"
"Cái gì?"
*Choang* Sợi dây chuyền của Phong Tuyết vỡ ra, máu bắt đầu tuôn trào ra từ miệng, hắn ta không hề chạm vào Chiến thần bóng đêm vậy đã bắn nát nó bằng cách nào chứ? Chẳng lẽ mọi sợi dây chuyền đều nằm trong tay hắn chỉ cần hắn muốn thể làm vỡ ngay lập tức sao?
"PHONG TUYẾT, TÊN ĐÁNG CHẾT NHÀ MI, DÁM GIẾT EM GÁI TA"
Phong Băng như điên lên, điên cuồng tấn công Hàn Thiên Ngạo do bị mất lý trí nên Phong Băng không điều khiển được cảm xúc của mình nên việc bắn chiến luân khá loạn xạ
La Luân, Hàn Hàn né sang một bên cong Song Nguyệt và Tiểu Vi nhảy lên cây để không bị chiến luân bắn trúng. Thiên Ngạo né một cách thật nhẹ nhàng rồi bắt lấy Chiến thần bóng đêm bắn thêm một chiến luân trúng bụng của Phong Băng
Rồi lại thêm một chiến luân nữa và làm vỡ sợi dây chuyền, cậu biết số phận của cậu sắp như em gái rồi, cố gắng dùng chút sức lực còn lại đi lại gần Phong Tuyết
"Phong Tuyết.........đừng lo........anh luôn........bên em.........mà......."
Rồi gục xuống bên cạnh xác của em gái mình, Song Nguyệt đứng trên cây không tin vào cảnh tượng trước mắt mình, nước mắt cô rơi xuống, cắn chặt răng thù hận tên khốn kiếp kia
"ĐỦ LẮM RỒI, HÀN THIÊN NGẠO NGƯƠI LÀ MỘT KẺ ĐÁNG CHẾT, THẬT ĐỘC ÁC!"
"Ta đã nói rồi lần này ta sẽ không chơi mà sẽ nghiêm túc thi đấu"
"Ngươi......"
Song Nguyệt tức giận nhảy khỏi xuống chiến đấu với Hàn Thiên Ngạo, do hơi run nên cách bắn của cô chưa chuẩn được mục tiêu
"Tấn công!"
"Cái gì?"
"Somg xà tử kích"
So bị lộ sơ hở, mém nữa sợi dây chuyền của Song Nguyệt bị bắn vỡ, may thay Tiểu Vi cứu kịp thời, nhưng Hàn Thiên Ngạo chọn lúc Song Nguyệt còn ngơ ngác mà tiếp tục tấn công
*Choang* Tiếng vỡ hiện lên thật to, trước mắt cô là hình ảnh Tiểu Vi đang đứng chắn cho mình
"Song Nguyệt....."
Tiểu Vi nói rồi gục xuống
"Không, chị Tiểu Vi"
"A.......lại loại thêm những đối thủ đáng gờm khác, có vẻ việc này khá vui rồi đây, Song Nguyệt hẹn em ở núi chiến thần, anh cần câu trả lời đấu, mà này nếu em chấp nhận cùng anh tái tạo lại nơi này thì họ sẽ sống lại nên em đừng lo nhé"
"KHÔNG QUAN TÂM"
"Vậy thôi đi đây"
Hang Thiên Ngạo biến mất, Song Nguyệt đỡ Tiểu Vi dậy cô bật khóc lay người Tiểu Vi, La Luân và Hàn Hàn cũng chạy lại xem xét tình hình, lúc này Hoả Hoả mới bắt đầu tỉnh dậy cậu như bị ai đánh thuốc mê vậy, ngủ như chết
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Hỏa Hỏa?"
"Chịu Tiểu Vi, chị không được chết"
"Song Nguyệt........chị, Phong Tuyết.........Phong Băng đã........hoàn thành.......trách nhiệm......bảo vệ em rồi........"
"Không!"
"Lại thêm ba người hi sinh, việc này cứ thế mà tiếp diễn sao?"
"Chúng ta cần phải lên núi chiến thần gấp"
"Giết chết tên đó"
"Được!"
Chỉ còn lai bốn người, tất cả quyết định gạt cảm xúc qua một bên mà tiếp tục việc đi tìm Hàn Thiên Ngạo
===================================
Yay chỉ còn một chap nữa là kết thúc bộ truyện này rồi, chap 100 sẽ hơi dài một xíu nha coi như quà tặng kết thúc truyện ^^ au hứa sẽ hoàn thành chap 100 thật sớm