CHIM HOÀNG YẾN BỊ TRÓI BUỘC BỞI CHÍNH MÌNH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lưu ý: Lời thoại nội tâm của bé Âm sẽ được in nghiêng.

Nói đến người mà mình không quen thuộc nhất có lẽ chính là khuôn mặt của chính bản thân mình.

Mọi người sẽ chỉ nhớ dung mạo của mình thông qua gương hoặc trong những tấm ảnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại không có cách nào khắc thật sâu vào trong chính trái tim của mình.

Mà hắn lại có được cái may mắn này, được tận mắt đối mặt với chính mình.

Chính mình vào lúc trẻ.

Thật sự không biết điều đó là may mắn hay bất hạnh.

....!
"Tần thiếu không biết từ đâu mà nhặt được một bảo bối này thế, da trắng mềm mịn, không biết còn tưởng là tiểu thiếu gia của nhà nào đó."
Người đứng bên cạnh ân cần hướng tới Tần Việt Phương trêu ghẹo, ý đồ để không khí trở nên náo nhiệt một chút.


Phương Dạ Âm bị âm thanh hỗn loạn ồn ào xung quanh làm đầu óc quay cuồng, vô ý thức muốn há miệng đáp lại, nhưng cuống họng lại chỉ phát ra một tia âm điệu trầm thấp kiều nộn, rất nhỏ khó để nghe thấy.

Hắn bỗng nhiên có chút trào phúng nơi khóe miệng nhẹ cười, xém nữa là quên mất, hắn bây giờ không phải là ông trùm thương nghiệp Tần thiếu nữa mà chỉ là một con "chim hoàng yến" được Tần thiếu tìm được về.

Tần Việt Phương là một đại thương nhân, mười hai tuổi cha mẹ đều chết, một mình hắn quản lý cả một gia tài lớn, bị họ hàng thân thích coi như một quả bóng cao su mà đá tới đá lui, mười tám tuổi hắn bắt đầu đoạt lại tất cả tài sản, từ đó bước đi trên con đường lớn đầy hiểm trở.

Hắn sống cuộc sống hào hoa, nhưng trong tâm hắn lại cực kỳ hắc ám, không có chuyện xấu nào mà không làm cả.
Cho nên đến lúc cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng gặp báo ứng.

Hắn sống lại thế nhưng lại không tái sinh trong chính thân thể của mình.

Hắn cứu "mình" rồi lại bị "mình" nhốt lại.

~~~~~~~~
Tiệc rượu khô khan kết thúc, Tần Việt Phương ôm bờ vai mảnh khảnh của Phương Dạ Âm bước lên xe ngồi trong lúc mọi người đang tạm biệt hắn.

Hắn cúi đầu hôn một cái lên sợi tóc của Phương Dạ Âm, nhẹ giọng hỏi thăm: "Vừa nãy muốn nói gì hả?"
Phương Dạ Âm lắc đầu, cúi đôi mắt thấp xuống không lên tiếng.

Thuận theo cái lắc đầu của cậu, sợi tóc hơi dài rơi vào cần cổ tuyết trắng, vặn vẹo trên da thịt xinh đẹp.

Tần Việt Phương không hiểu vì sao trong lòng thấy hơi động, cuống họng bỗng chốc cảm thấy hơi khát.

Hắn cũng không phải là người biết tự kiềm chế bản thân nên hắn thuận theo tâm ý của mình mà trực tiếp hôn lên cần cổ người dưới thân.

Chưa nếm được bao nhiêu phần giải khát thơm ngọt, người dưới thân bỗng dưng cứng đờ, vô thức tránh né, nhưng giãy giụa mãi vẫn không thoát ra được bàn tay đặt trên vai, giống như là động vật nhỏ mềm mại vô lực trong gông xiềng vùng vẫy giãy chết.


Đôi mắt Tần Việt Phương trầm xuống, trên tay buông ra, mặc cho người trong ngực giãy giụa rời đi ngồi co quắp tại nơi hẻo lánh cách xa hắn nhất, trên khuôn mặt tràn ngập hoảng hốt.

Nét mặt Tần Việt Phương càng ngày càng khó chịu, hắn giật giật cà vạt của mình, tháo vài nút trên quần áo của mình, lạnh lùng nói: "Cậu tránh cái gì, ngủ thì cũng đã ngủ cùng rồi, còn không cho hôn?"
Sắc mặt Phương Dạ Âm trở nên trắng bệch, ngón tay nho nhỏ mềm mại vặn thành một cái nắm đấm, mím môi mở đôi mắt to kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Vẻ mặt rõ ràng yếu ớt lại ngay thẳng, giống hệt một chú chim hoàng yến nhỏ bị hoảng sợ.

Tần Việt Phương chịu không nổi bắt đầu mềm lòng.

Tần Việt Phương tới gần cậu một chút, đưa tay đến sờ về phía mặt cậu.
Lần này Phương Dạ Âm không có né tránh mà chỉ sợ hãi cúi đầu, thân thể run nhè nhẹ.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, đôi mắt vừa lớn vừa tròn, con ngươi màu đen mang theo tia sáng lấp lánh, ướt sũng làm lồng ngực hắn nóng lên, muốn ôm trong ngực xoa bóp.

Tần Việt Phương dùng ngón tay sờ lên gò má mềm mềm, hài lòng nói: "Nghe lời tôi một chút không phải tốt hơn sao."
Ảnh minh họa của bé Âm đây ạ

ùi ui gặp tui tui cũng mê gần chớtttt

Phương Dạ Âm trầm thấp ừ một tiếng, âm thanh non nớt, tiếng nói vừa yếu đuối vừa mỏng manh, giống như là con chim hoàng yến nhỏ kêu một tiếng, ngọt ngào dễ nghe.

Tần Việt Phương cơ hồ trong nháy mắt liền có phản ứng.
Gần như là không cho cự tuyệt, hắn liền nâng cằm Phương Dạ Âm lên, khẽ hôn lên đôi môi run rẩy của cậu.
Phương Dạ Âm nhìn khuôn mặt người trước mặt càng ngày càng gần, đôi mắt khẽ trợn, chỗ sâu bên trong đôi mắt ấy chứa đầy cảm xúc nổi giận chán ghét không cách nào phát tiết.
Phương Dạ Âm nghĩ thầm, hắn trước kia chưa từng nghĩ đến một ngày sẽ chán ghét chính bản thân mình như vậy.
- --------------- TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC UP DUY NHẤT TẠI WATTPAD @vwn_bjhp -------------
Tác giả: Xin giới thiệu với các bạn thể loại tự công tự thụ ^^
Đơn giản mà nói chính là Tần Việt Phương sau khi chết đi thì sống lại trên thân xác của thiếu niên Phương Dạ Âm sau đó lại bị "mình" ở thời không này mang về nhà nuôi nhốt.

Truyện đã chính thức bắt đầu! Hi vọng mọi người đều thích~
Anbel: Kỳ thực nếu không ai yêu mình thì tự mình yêu chính mình cũng là một cách nha ¯_(ツ)_/¯
Hôm nay vừa chích mũi ba xong rồi về như là bơm máu gà tốc hành ra chương mới liền nè! Cầu khen ngợi ạ ~( ˘▾˘~)
Giới thiệu tập sau! Năng lượng cao đến rồi đây 。。゛(ノ>.


Bình luận

Truyện đang đọc