CHIM HOÀNG YẾN BỊ TRÓI BUỘC BỞI CHÍNH MÌNH



Editor: Anbel
Tùy ý uống vài chén rượu, những người trên bàn bắt đầu nói chuyện xu nịnh và chào mời Tần Việt Phương hợp tác với công ty họ, hai người nam nữ kia thì ngồi bên cạnh cẩn thận mà lấy lòng hắn, Tần Việt Phương tự dưng cảm thấy nhàm chán, hắn hạ tay xuống khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ của Phương Dạ Âm, cảm xúc mềm mại trên tay làm hắn hơi híp mắt lại, cảm thấy một chút thỏa mãn.

Khí lực trên tay hắn mạnh lên một chút, Phương Dạ Âm nhẹ giọng hừ một tiếng, tiếng kêu tựa như chim, Tần Việt Phương câu môi, quả nhiên chỉ có chú chim sẻ nhỏ của hắn là đáng yêu nhất.

Tần Việt Phương đến gần cúi người nói khẽ vào tai cậu: "Có muốn đi vệ sinh không?"
Tên khốn này thật là bất kể thời điểm hay địa phương nào cũng có thể động dục được.

(anh đang tự chửi anh đó hả =))))
Cơ thể Phương Dạ Âm khẽ run lên, cậu lắc đầu nguầy nguậy.


Đôi mắt Tần Việt Phương tối lại, khí tức trên người cũng trầm xuống, hắn cười nhạt nói: "Được."
Buổi tiệc rất nhanh liền kết thúc mà không có chút ồn ào nào cả.

Tần Việt Phương cũng không có quan tâm đám người mới, trước khi bước ra khỏi cửa, Phương Dạ Âm có thể cảm giác được hai người kia đối với cậu vô cùng bất mãn cùng tức giận, tựa hồ như đang lên án Tần Việt Phương rốt cuộc vì cái gì mà yêu thích cậu đến như vậy.

Trong miệng có chút đắng chát, Phương Dạ Âm khẽ liếm hàm trên, cậu cũng hy vọng hai người này có thể thay đổi được địa vị, thế nhưng vấn đề đó chính là hai người hoàn toàn không phải là kiểu mà Tần Việt Phương yêu thích.

Tần Việt Phương là một loại người có ham muốn khống chế người khác khá cực đoan, hắn dùng phương pháp dạy dỗ, thay đổi, thậm chí là nghiền áp kẻ khác để làm thú vui, nếu là món hàng tự mình dâng đến cửa ngược lại sẽ làm hắn mất đi hứng thú.

~~~~~~~~~~
Về đến nhà thì dì Lưu đã đi rồi, trong phòng trống rỗng có vẻ hơi lạnh lẽo.

Cửa sổ không đóng lại, màn cửa bị gió thổi bay lên, âm thanh vù vù khẽ vang vọng trong căn nhà.

Gió lạnh không ngừng tràn vào, nhiệt độ trong nhà có chút hơi thấp.

Tần Việt Phương bật đèn nhỏ trên bàn, hắn ngồi xuống ghế sô pha, ghế sô pha bị hắn ngồi thành một vòng cung trũng thật sâu.


Hai chân thon dài bắt chéo lại, hắn chậm rãi đối diện mặt Phương Dạ Âm mà trầm giọng nói: "Cởi đồ ra."
Cơ bắp trên lưng Phương Dạ Âm nháy mắt cứng đờ lại, cậu đứng sựng ở cửa — Tần Việt Phương nổi giận rồi.

Vẻ mặt cậu sững sờ trong giây lát, trong đầu khẽ lướt nhanh qua những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Là lúc trưa ở trên xe phản kháng hay là vừa nãy trên bàn ăn từ chối hắn? Cậu cảm thấy có chút hối hận, là cậu quá bất cẩn cuối cùng lại vô thức làm theo ý của chính mình.

Theo góc nhìn của Tần Việt Phương, bóng đêm trên cửa che đi vẻ mặt của hắn, cậu không rõ hắn đang có biểu tình gì, hắn lại chậm rãi ngắm nhìn cậu cởi đồ, lộ ra một đoạn cần cổ trắng ngần, tái nhợt mềm mại đến mức làm người ta muốn hôn lên — rồi cắn mạnh lên một cái.

Da thịt trắng mịn cùng máu đỏ giao hòa, hương vị nhất định sẽ rất tuyệt vời.

Phương Dạ Âm bị ánh mắt hắn đánh giá trần trụi, đầu ngón tay rũ xuống bên hông run lên nhè nhẹ, cậu biết chính mình không thể tiếp tục do dự, một khi bị hắn phát hiện, chào đón cậu chính là sự trói buộc càng thêm đáng sợ của hắn.


Cậu tận lực thả lỏng thân thể, cúi đầu ngoan ngoãn cởi vớ giày ra sau đó từng kiện đồ trên người cậu rơi xuống, thân thể từng bước một tiến đến trong ánh nhìn nóng bỏng của nam nhân kia, hắn ta đẹp như vẻ ngoài của thần Apollo nhưng bản chất bên trong hắn lại giống hệt ác quỷ.

Hắn ta chính là một tên ác ma.

Ánh đèn ngủ mờ ảo chiếu rọi lên mũi chân trắng nõn mượt mà, mặc dù lớn lên từ nông thôn nhưng thân thể Phương Dạ Âm lại không tốt, rất ít khi leo núi bôn ba, ngược lại thường xuyên dùng chân trần đi xuống nước, chân cậu vì bị ngâm lâu ngày trong nước mà lột da nghiêm trọng, về sau được Tần Việt Phương cho chuyên gia bảo dưỡng lại, đôi chân nhỏ của cậu trở nên trắng nõn tinh tế hơn, đáng yêu không hề thô dày giống chân của những tên nam nhân khác.

"Đúng là một đứa trẻ ngoan." Tần Việt Phương hài lòng nhìn bàn chân trắng nõn ẩn hiện dưới ống quần, âm thanh trầm thấp mà gợi cảm mang theo ác ý đáng sợ: "Tiếp tục cởi đi."
Phương Dạ Âm nhắm mắt lại, lông mi dày xinh đẹp khẽ run rẩy, hai tay bắt đầu nắm lấy vạt áo, chầm chậm mà kéo lên, thân thể trắng muốt chậm rãi bại lộ trước mắt người đối diện, da thịt tinh tế trên người thiếu niên được phát họa hoàn mỹ dưới ánh đèn mờ ảo..


Bình luận

Truyện đang đọc